Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41

Sau một trận tuyết lớn bao trùm toàn bộ huyện Phương Lâm. Thế giới trắng nõn một mảnh, phảng phất giống như tất cả những âm u cùng dơ bẩn đều bị trận đại tuyết này chôn vùi hết.

 

Sáng sớm, đẩy cửa phòng ra, Tiểu Ngốc Tử liền bị cảnh đẹp trước mắt làm cho rung động. Kinh thành là ở phương nam, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có tuyết nhỏ bay xuống, thế nhưng tuyết lớn giống như vậy vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy. Tiểu Ngốc Tử vô cùng hưng phấn, cũng không quản quần áo trên người có quá mức đơn bạc hay không, y trực tiếp vọt vào trong viện, lấy tay vốc lên từng nắm bông tuyết, lúc này, bạch hổ Mễ Mễ  cũng theo sau Tiểu Ngốc Tử đi vào trong tuyết, da lông tuyết trắng cùng với thế giới hòa hợp thành một thể, không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện được. Tiểu Ngốc Tử thức sớm, nghĩ phu quân nhất định còn chưa thấy qua tuyết, tùy tay liền bưng lấy một đống tuyết  đi vào trong buồng ấm áp.

 

Lục Thanh vốn còn muốn ngủ nhiều hơn trong chốc lát, kết quả đột nhiên cảm giác được một trận băng lãnh dán vào trên mặt mình, lập tức kéo hắn từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh lại. Mở to mắt thì thấy Tiểu Ngốc Tử cười tủm tỉm đứng ở đầu giường, trong tay là cái trắng trắng gì đó đã làm cho hắn thanh tỉnh, ra đây là  ‘Đầu sỏ” a.

 

“Bên ngoài tuyết rơi?” lông mi Lục Thanh hơi hơi giơ lên, hơi mang chút kinh ngạc, nói.

 

Tiểu Ngốc Tử dùng sức gật đầu, cũng không quan tâm hai tay mình bị đông lạnh đỏ bừng, y một mực nghĩ phải kéo Lục Thanh đi ra ngoài cùng nhau chơi tuyết. Nghĩ đến đây, Tiểu Ngốc Tử có chút thầm oán nói:

 

“Phu quân là đồ lười, lười hơn cả Mễ Mễ  ”

 

Lục Thanh nghe cũng không giận, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa, liền đem Tiểu Ngốc Tử kéo vào trong ngực mình, dùng chính nhiệt độ cơ thể mình để làm ấm cho Tiểu Ngốc Tử.

 

“Tay Bảo Bảo đều phải biến thành cà rốt .” Lục Thanh nhíu mày nói.

 

Tiểu Ngốc Tử nhìn nhìn,  quả nhiên giống như lời Lục Thanh nói, y lập tức đem tuyết trong tay ném xuống đất, sau đó đem toàn bộ cánh tay nhét vào trong ổ chăn ấm áp của Lục Thanh.

 

“Không cần biến thành cà rốt, biến thành cà rốt liền không đẹp !”

 

Tiểu Ngốc Tử não bổ một chút về bàn tay mình mọc lên năm củ cà rốt, cảm thấy bộ dạng như thế thật sự rất dọa người, cho nên lập tức tiêu thất ý niệm chơi tuyết. Hiện tại y hiểu được nhiều thứ hơn, cũng có thể phân biệt đẹp xấu, đối với bề ngoài của mình cũng chú trọng nhiều hơn so với trước.

 

Lục Thanh đem tay mình bao trụ tay Tiểu Ngốc Tử, chọc ghẹo:“Bảo Bảo chẳng lẽ không sợ bị thỏ con ăn luôn ngón tay sao?”

 

Vừa dứt lời, Lục Thanh liền cảm giác đầu mình bị đụng một chút, Tiểu Ngốc Tử thở phì phì nhìn hắn, lên án nói:

 

“Nơi này không có thỏ con, thỏ con đều bị lạnh nên trốn trong nhà hết rồi, mới sẽ không đi ra cắn ngón tay Bảo Bảo, không cho phu quân lừa Bảo Bảo.”

 

Lục Thanh bị lời nói này của Tiểu Ngốc Tử làm cho ngẩn người, thần sắc nhìn Tiểu Ngốc Tử cũng có chút phức tạp. Nếu đem so sánh với thời gian đầu, hiện tại Tiểu Ngốc Tử càng ngày càng thông minh. Tuy rằng Lục Thanh thật tiếc Tiểu Ngốc Tử không giống trước kia luôn tin lời của hắn, thế nhưng nếu y có thể trở nên thông minh, Lục Thanh là tự đáy lòng vì Tiểu Ngốc Tử mà cảm thấy cao hứng. Từ sau khi hai người có quan hệ thì càng trở nên thân mật hơn. Mà Tiểu Ngốc Tử cũng nghiễm nhiên cho mình là nương tử của Lục Thanh,  đôi khi thấy Lục Thanh không cẩn thận cùng cô nương xinh đẹp nói nhiều thêm vài câu, Tiểu Ngốc Tử đều sẽ hung ba ba mà chạy tới cảnh cáo Lục Thanh không được thích những người khác. Mỗi một lần y nói, Lục Thanh liền càng thích y thêm một phần, cuộc sống của Tiểu Ngốc Tử cùng Lục Thanh cứ như thế mà càng thêm ngọt ngào.

 

Một ngày này tuyết rơi dầy khắp nơi, hai quán lẩu của Lục Thanh đều chật ních khách.

 

Trong một ngày băng thiên tuyết địa, người một nhà vây quanh cùng nhau ăn một bữa lẩu nóng hầm hập, hiển nhiên đã trở thành triều lưu được dân chúng ở  huyện Phương Lâm truy phủng. Xét thấy có rất nhiều khách nhân đều không được chỗ ngồi, vốn không biết làm sao để xử lý tửu lâu Lục gia, hiện tại thì đã có chỗ hữu dụng.  Tài liệu đều là có sẵn , mọi thứ từ Thực Vi Thiên chuyển đến bên trong tửu lâu Lục gia cũng không quá khó khăn. Bởi vì trận đại tuyết này đến đột ngột cho nên sinh ý tại tửu lâu Lục gia cũng náo nhiệt lên lần nữa, cơ hồ không có trải qua bao nhiêu thời kỳ khó khăn. Lục Thanh cũng dứt khoát không trang hoàng lại, hắn đã tốn không ít ngân lượng để mua lại tửu lâu Lục gia cùng Lục gia trạch viện, hiện tại chính là thời gian cấp bách cần dùng tiền, chỗ nào có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.

 

Như thế ba năm qua đi, việc buôn bán của Thực Vi Thiên càng nâng cao, Lục Thanh coi như là công thành danh toại.

 

Nhưng mà, ngày tháng của Thực Vi Thiên trôi qua dễ chịu, có nghĩa là những tửu lâu khác trong huyện Phương Lâm tất nhiên không thể dễ chịu , chung quy thì một thị trấn cũng chỉ có số lượng người cố định, đi chỗ này ăn cơm thì sẽ không đi được đến chỗ kia. Các tửu lâu của Lục Thanh cơ hồ đều có bán lẩu, vào mùa đông rét lạnh như thế này thì lại vô cùng nổi tiếng, cơ hồ toàn bộ người trong thị trấn đều đến ăn, huống chi những thức ăn khác của Thực Vi Thiên cũng rất ngon, hiện tại Hải Thiên bị giam giữ trong phòng giam, Thực Vi Thiên có thể nói là một nhà độc đại, sau tửu lâu của Lục gia, rất nhanh lại có một tửu lâu khác phải đóng cửa, tửu lâu này cũng được  Lục Thanh thu mua lại.

 

Các chưởng quầy khác trong huyện Phương Lâm đều đứng ngồi không yên, vào thời điểm bọn họ cùng Lục Thanh đối phó với Lục viên ngoại thì  vẫn là minh hữu, nhưng qua  năm sáu ngày,  bọn họ liền lại thành địch nhân. Điều này rất đúng với câu nói, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có bằng hữu vĩnh viễn.[yuki-hana: hay quá] . Những chưởng quầy này nhìn nhân khí nhà mình càng ngày càng tiêu điều, than thở chuẩn bị sớm làm tính toán. Nhưng lần này, không chờ bọn hắn liên hợp cùng một chỗ, các chưởng quầy đã nhận được một phong thiệp mời đến từ chính Lục Thanh. Tuy rằng biết cử chỉ này của Lục Thanh là không phải xuất phát từ thiện tâm, thế nhưng lúc này bọn họ đã không có đường để đi, đành phải tốp năm tốp ba, tạm thời kết thành đồng minh đi tới căn phòng xa hoa nhất của Thực Vi Thiên ở lầu hai.

 

Trong phòng, trên chiếc bàn lớn có đặt một nồi lẩu nóng hôi hổi cùng đủ loại thịt, mùi hương xông vào mũi làm cho các chưởng quầy đều có chút ngồi không yên.

 

Xuất phát từ mặt tôn nghiêm mà nói thì những người này là chưa từng đến Thực Vi Thiên ăn cơm . Các chưởng quầy đều cảm giác đồ ăn nhà mình là ngon nhất, tất nhiên không thèm quan tâm đến lẩu của  Thực Vi Thiên, bất quá hôm nay vừa thấy, loại hương vị này thật sự làm cho người ta khó có thể kháng cự. Mọi người, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu, lập tức minh bạch vì sao lẩu sẽ thịnh hành như vậy.

 

Được rồi, bọn họ thừa nhận là tay nghề của bọn hắn không bằng người khác, nhưng Lục Thanh mời bọn họ đến Thực Vi Thiên, chẳng lẽ cũng chỉ là vì ăn một bữa cơm sao?

 

Hiển nhiên không phải.

 

Về ý tưởng của Lục Thanh, mọi người đều không rõ ràng lắm, bất quá bọn họ có thể khẳng định một điểm chính là nam nhân mang khuôn mặt tươi cười ôn hòa ở đối diện tuyệt đối không phải là một người lương thiện. Chuyện phá đổ Lục viên ngoại mấy ngày trước cho thấy, ngay cả cha ruột của hắn đều không nể mặt, thì càng không nói đến những người không liên quan như bọn họ. Trong lúc nhất thời nhân tâm hoảng sợ, nơi nào còn có tâm tình ăn uống gì.

 

Lục Thanh thấy mọi người đều im lặng nhìn mình, ho nhẹ một tiếng sau đó mới rốt cuộc mở miệng nói chuyện, tư thái, không thể nói là không cao.

 

“Các vị chưởng quầy đều ngồi xuống đi, nói vậy các vị đều rõ ràng, Thực Vi Thiên sở dĩ có được ngày hôm nay, tất cả đều là dựa vào món ăn trước mặt các vị đây, thế nhưng các vị có điều không biết là, nếu không phải vì ta ngẫu nhiên phát hiện một loại thực vật, lẩu cũng sẽ không thành công như thế.”

 

Lục Thanh muốn chỉnh hợp tất cả tửu lâu trong huyện Phương Lâm,  thế nhưng thu mua từng nhà một thật sự là quá chậm, cho nên mấy ngày nay Lục Thanh vẫn luôn nghĩ biện pháp. Nếu hắn bức mấy chưởng quầy này nóng nảy, khó tránh khỏi sẽ có chó cùng rứt giậu. Tuy rằng hắn không sợ bị phiền toái, thế nhưng, không có thì vẫn tốt hơn, mấy chiêu trò nếu làm không cẩn thận liền sẽ lấy mạng người, Lục Thanh thật sự phải có dự phòng. Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Thanh vẫn quyết định đem mấy chưởng quầy này tụ tập cùng một chỗ, cho bọn họ thấy tác dụng của ớt, sau đó lại lợi dụng ớt mà mượn sức mấy lão bản của tửu lâu.

 

“Ngươi nghĩ rằng chúng ta đều không biết sao, chúng ta đương nhiên biết, chẳng qua đến bây giờ còn chưa phát hiện ra loại thực vật này mà thôi !”

 

Có người không phục, lớn tiếng nói. Đây cũng là tiếng lòng của mọi người ở đây, nếu như loại thực vật này được phát hiện , như vậy Thực Vi Thiên cũng không thể một nhà độc đại.

 

Lục Thanh không thèm để ý, cười cười, sau đó nhắc tới chiếc đũa, chỉ chỉ vào mấy thứ đã được nấu chín, nói:

 

“Các vị chưởng quầy ngại gì không nếm thử xem hương vị như thế nào, nói không chừng các ngươi cũng có thể tìm đến.”

 

Dứt lời, Lục Thanh dẫn đầu cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn, tuy nhiên, Tiểu Ngốc Tử ngồi bên cạnh hắn rat ay còn muốn nhanh hơn. (^^)

 

Mắt thấy hai người kia đều động thủ , các chưởng quầy cũng không nghi ngờ gì nhiều, bọn họ mang nét mặt tìm tòi nghiên cứu mà bắt đầu hạ đũa.

 

Mặc kệ ngay từ đầu trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì, ngay khi nhấm nháp món ngon thì trong đầu óc đều chỉ còn lại tán thưởng. Đó là một loại hương vị độc nhất vô nhị, là hương vị mà chưa từng xuất hiện ở triều Tây Lưu.  Rất khó dùng một từ ngữ để hình dung cảm thụ nơi đầu lưỡi, các chưởng quầy tự nhận bản thân cũng thường xuyên ăn rất nhiều món ngon vật lại trong thiên hạ, nhưng hiện tại, bọn họ vẫn là bị thuyết phục. Kỳ diệu nhất là, sau khi ăn lẩu thì cả người nóng lên, có thể xua đi giá lạnh của mùa đông, cũng khó trách vì sao mà trong khi tuyết rơi dầy khắp nơi nhưng sinh ý trong tửu lâu của bọn họ vẫn tốt như vậy. Khi ăn lẩu thời,  mỗi người đều hận không thể lại có thể ăn nhiều hơn một chút, ăn xong thì lại càng muốn ăn tiếp. Đặc thù của loại quả màu đỏ này thực sự là trước nay chưa có, Lục Thanh có thể gặp được thứ này đó là một  cơ duyên lớn. Có rất nhiều người, tâm tư bắt đấu  chậm rãi lung lay, thậm chí bọn họ còn có  không ít tâm tư không nên có. Có người nói:

 

“Lục chưởng quầy , ta thừa nhận lẩu của ngươi quả thật rất lợi hại, nhưng hôm nay ngươi mời chúng ta đến nơi đây, chẳng lẽ cũng chỉ là vì mời khách ăn cơm sao?”

 

Lục Thanh buông chén trà trong tay xuống, ngồi nghiêm chỉnh nói:“Ăn cơm là một phương diện, còn có một chuyện khác nữa, ta nghĩ cùng các vị chưởng quầy thương lượng một phen.”

 

Nghe được Lục Thanh nói, tất cả mọi người buông chiếc đũa trong tay xuống, ngồi ngay ngắn, sợ rằng mình bỏ qua cái lời nói trọng yếu nào đó. Tiếp theo, Lục Thanh lên tiếng:

 

“Ta có thể cầm ra ớt cùng các vị chưởng quầy cộng hưởng, nhưng các vị cũng phải đưa cho ta  30% tiền lãi.”

 

Giống như nhập cổ,  hắn cầm ra ớt cùng thực đơn để nhập cổ, sau đó nhận hoa hồng từ công ty. Chỗ tốt của phương thức này chính là Lục Thanh không cần bận tâm kinh doanh, chỉ cần cung cấp ớt và thực đơn là có thể  vô tư ngồi trong nhà đếm bạc . So với mở tiệm mới thì việc này  thoải mái hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.