Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Chương 94: Chương 94: Ánh mắt xem thường




Ngày hôm sau, tin tức phượng hoàng tăng diệm bị mất truyền ra khắp nơi. Đám phi tần lại cực kỳ vui sướng bởi bọn họ cho rằng hoàng hậu không xứng đáng với kiện y phục hoa lệ độc nhất vô nhị đó.

Sẫm Hảo Nguyệt lương tâm bất an không ngừng tiến cung an ủi hoàng hậu. Hoàng hậu cũng tỏ ra bản thân không có tiếc nuối trước mặt nàng chỉ là đáy mắt chính là che giấu không được buồn bã.

Xuân nhi nói với nàng mỗi đêm hoàng hậu đều khóc lóc không ngừng. Vết thương trên người cũng vì vậy mà tăng lên. Đều là tại tên Hắc Bạch Vũ chết tiệt đó cả.

Rất nhanh liền đến sinh thần của hoàng thượng, Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sất Vưu Thần cũng phải cùng nhau tiến cung. Chỉ là cả hai, người ngồi ngựa, người ngồi kiệu không cùng nhau nói bất kỳ câu nào.

Vừa đến hoàng cung nàng vội vã chạy đến chỗ hoàng hậu trước. Trên đường đi liền thấy được Đường thị cùng Ngạo vương phi Hác thị từ hai đầu đi đến. Do Sất Vưu Thần theo Sất Ngạo Lang nên Hác thị cũng tự nhiên cùng nàng thân cận. Tuy những hiểu lầm lúc trước vẫn có nhưng trước mặt Đường thị cũng phải làm đủ cho Đường thị xem.

“Tam đệ muội là đang dự định đi đâu?”

“Bổn phi đến chỗ mẫu hậu, trùng hợp đại hoàng tẩu cũng ở?” Sẫm Hảo Nguyệt hừ trong lòng vài tiếng, nếu không có cung nhân ở đây nàng sớm xem như không thấy mà rời đi rồi.

Đường thị hận hận bước đến, hiện có cung nhân vẫn phải hành lễ cho có lệ: “Gặp qua đại hoàng tẩu, tam hoàng tẩu.”

“Thập nhất đệ muội hữu lễ rồi.” Hác thị đưa tay che miệng cười đầy mát mẻ: “Dạo này thập nhất hoàng đệ thụ thương nặng ngươi chăm sóc hắn đến cả người gầy gò xanh xao như vậy thật khiến người cảm động a.”

“Đại hoàng tẩu quá lời, chăm sóc vương gia là trách nhiệm của người làm thê tử, không đến lượt người ngoài quan tâm.” Đường thị đáp trả cũng không quên đâm Sẫm Hảo Nguyệt một gai.

Hác thị có chút vui sướng. Dù sao Sẫm Hảo Nguyệt cũng mấy lần khiến Sất Ngạo Lang mất mặt, hôm nay chính là ngày lấy lại mặt mũi a: “Thập nhất đệ muội nói đi đâu rồi, chúng ta đều là ngươi một nhà, nên quan tâm lẫn nhau mà.”

Sẫm Hảo Nguyệt nhếch nhếch khóe miệng, trán chảy vài vạch đen. Lại là cung đấu, cũng may Sất Vưu Thần chỉ có mỗi mình nàng là thế nên nàng mới có cơ hội vui sướng hưởng thụ.

“Hai ngươi trò chuyện ta đi tìm mẫu hậu, để nàng đợi lâu sẽ không tốt.” Dứt lời nàng không chút do dự ly khai hiện trường. Cùng hai nữ nhân này đứng ở đây miệng lưỡi còn không bằng sớm một chút tới chỗ hoàng hậu ngồi uống trà ăn bánh.

Đường thị nghe vậy liền nói: “Hoàng hậu nương nương hiện đang ở ngự hoa viên cùng mẫu phi và các nương nương hàn huyên.” Nếu là đi gặp hoàng hậu thì nàng đương nhiên sẽ đi cùng. Hiện trong cung mọi người chia ra ôm chân lớn của Tiêu hiền phi cùng Vạn quý phi. Hoàng hậu thì sao, chỉ là một khôi lõi không người nhìn đến.

Hác thị nghe vậy cùng lấy làm vui mừng, nói: “Ta cũng muốn gặp mẫu phi, chi bằng cùng đi.”

Sẫm Hảo Nguyệt bất đắt dĩ đáp ứng, chỉ là cước bộ của nàng không chậm rãi mà sải to đi cho nhanh. Hai nữ nhân kia cũng là có chút công phu trong người nên cũng không để nàng bỏ rơi ở phía sau.

Rất nhanh đến được ngự hoa viên, đúng là một đám phụ nhân đang ngồi ở đó. Sẫm Hảo Nguyệt đi từ xa đã nhìn thấy thân ảnh mộc mạc cô độc của hoàng hậu.

“Mẫu hậu.” Nàng không hành lễ mà trực tiếp bước đến gọi

Hoàng hậu thấy được nàng liền nhoẻn miệng vui vẻ cười: “Nguyệt nhi đến rồi sao, mau đến đây ngồi.” Tay nhẹ nhàng giơ lên vẫy vẫy.

Sẫm Hảo Nguyệt bước đến ngồi bên cạnh hoàng hậu dưới ánh mắt chán ghét cùng xem thường của mọi người. Nàng cũng không chút để ý nói: “Mẫu hậu vẫn chưa chuẩn bị gì sao?”

“Bổn cung ngồi một chút nữa mới trở về chuẩn bị. Ngươi dùng thử điểm tâm này xem, bổn cung cảm thấy rất thơm a.” Hoàng hậu hiền từ cười giấu đi sự buồn bã dưới chỗ sâu nhất trong đáy mắt.

Bên kia Hác thị cùng Đường thị hành qua lễ cũng bước đến ngồi bên Tiêu hiền phi cùng Vạn quý phi. Đám cung tần luôn miệng khen ngợi tâng bốc hai nữ nhân mới đến cùng hai vị cung phi được sủng nhất hiện nay.

Sẫm Hảo Nguyệt không buồn để ý mà đưa điểm tâm lên miệng thưởng thức một chút mới nói: “Trong điểm tâm có một chút bột quế a.”

Hoàng hậu khẽ cười gật đầu: “Nguyên lai là như vậy, thế mà bổn cung nhận không ra.” Kỳ thực nàng làm sao nhận không ra cho được. Quế là vị nàng ghét nhất cơ mà.

Vạn quý phi buồn miệng cũng xen ngang châm chọc: “Hoàng hậu được hoàng thượng ban thưởng cao điểm nên mang đến chia sẻ cùng chúng ta a. Trùng hợp các ngươi đến cũng thử một chút đi.” Hoàng hậu ngoại trừ Sẫm Hảo Nguyệt thì chẳng có ai thèm nhìn nữa. Cả ôm chân lớn đám người kia cũng không thèm nhìn đến.

“Phải a, các ngươi cũng thử dùng đi.” Hoàng hậu nhìn Hác thị cùng Đường thị rồi phân phó cung nhân mang thêm một bộ chén đũa đến.

Lúc này một tiểu thái giám cung mang theo một chung chè mè đen đến đặt trước mặt hoàng hậu. Xuân nhi vội vã bước đến vì hoàng hậu múc ra một chén nhỏ. Hoàng hậu lại nói: “Chuẩn bị thêm một chén cho Nguyệt nhi.” Rồi nhìn đám người kia: “Các vị muội muội cũng dùng thử?”

Đám cung tần cung phi đều là che mũi nhìn như chẳng thèm. Một thứ thức ăn vừa đen lại vừa khó ngửi vừa rẻ tiền không có chút cao quý kia chỉ có hoàng hậu mới dùng thôi. Thế nên ai cũng mở miệng từ chối.

Sẫm Hảo Nguyệt mỉm cười nói: “Tạ qua mẫu hậu.”

“Nguyệt nhi cũng biết ăn sao?” Hoàng hậu ngạc nhiên hỏi như tìm được tri kỷ vậy.

“Ân, lúc trước khi vừa đến kinh thành là tam di nương đã từng chuẩn bị cho ta cùng đệ đệ dùng a. Mùi vị không tệ lại có giá trị dinh dưỡng cao.” Sẫm Hảo Nguyệt thẳng thắn đáp. Hoàng hậu cũng thích dùng món này chẳng trách da nàng ta lại đẹp như vậy a.

Tiêu hiền phi nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên lại mở miệng hỏi: “Không biết thân thể của Kinh Lang vương thế nào rồi?”

Sẫm Hảo Nguyệt là bằng hữu tốt cũng là nữ nhân mà nhi tử nàng muốn thú. Chỉ là ngoài ý muốn bỏ mất cơ hội nên nàng cũng không muốn làm khó. Nhưng lần này không chỉ bị cướp công lao mà nhi tử của nàng trọng thương suýt mất mạng, nàng há có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

Mắt của Đường thị lóe lên vài tia hả hê. Sẫm Hảo Nguyệt, ta xem ngươi có thế nào đắc ý. Lấy một tên bệnh vương có giỏi đến đâu thì cũng chỉ là sống không được lâu thôi.

Đúng lúc này có một mùi thuốc đông y truyền đến, tiếp đó chính là tiếng ho khan quen thuộc: “Bổn vương vẫn khỏe, nương nương quan tâm.”

Hoàng hậu nghe được âm thanh biết Sất Vưu Thần đến lập tức buông bỏ thìa trong tay cao hứng xoay người: “Hoàng nhi cũng đến sao?”

“Bổn vương trùng hợp đi ngang nghe được.” Sất Vưu Thần băng lãnh đáp trả. Mắt hắn đảo hết một đáp người rồi dừng lại trên bóng lưng của Sẫm Hảo Nguyệt. Nàng vẫn ngồi đó ăn không chút quan tâm.

Dùng xong lau qua miệng, Sẫm Hảo Nguyệt cầm tay hoàng hậu nói: “Mẫu hậu thời thần không còn sớm, chúng ta trở về chuẩn bị một chút thôi. Hôm nay ta giúp mẫu hậu hảo hảo trang điểm cho thật bắt mắt.”

Dứt lời hướng đám cung tần cung phi gật đầu một cái rồi kéo tay hoàng hậu cứ như vậy rời đi. Đám người bóng lưng của bọn họ mà mỉa mai vạn phần. Tay nghề của Sẫm Hảo Nguyệt đúng là tốt nhưng cho dù tốt hơn nữa thì thế nào, hoàng hậu vĩnh viễn không lọt được vào mắt của hoàng thượng.

Sất Vưu Thần cũng viện cớ cáo lui rồi rời đi. Mọi người lại một phen khinh bỉ. Cả dung mạo từ năm năm tuổi đến nay cũng chưa từng lộ sợ là không tốt nên mới bị thê tử bỏ qua không thèm nhìn đến như vậy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.