Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ

Chương 98: Chương 98: Lần lượt quy hàng




Sáng hôm sau, Sẫm Hảo Nguyệt ngồi bên cạnh Sất Vưu Thần giúp hắn mài mực. Sau đó bản thân bắt đầu phát thảo bản thiết kế đột nhiên hắn gạt tấu chương qua một bên hai tay giữa eo nhỏ của nàng nâng lên, đặt lên bàn.

Mặt của Sẫm Hảo Nguyệt đỏ tận mang tai thẹn thùng nhìn soái phu quân: “Làm sao không phê tấu chương nữa?”

Sất Vưu Thần đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng rồi chậm rãi tiến gần. Môi nàng cùng môi hắn kề nhau rất nhanh liền hút lấy nhau không rời. Tay hắn cũng không chút an phận kéo y phục của nàng xuống.

Sẫm Hảo Nguyệt rời khỏi môi hắn ngăn lại: “Ngươi làm gì?” Nàng không muốn hiện tại viên phòng đâu, nàng còn chưa trưởng thành cơ mà.

“Chẳng phải nàng sợ ta đoạn tụ sao? Ta đang chứng minh cho nàng xem một chút.” Môi hắn từ bên cổ trượt xuống cái vai ngọc ngà trơn mịn của nàng cắn một cái. Tay ôm chặt lấy hông không để nàng có cơ hội cự tuyệt chạy chạy thoát hắn.

Sẫm Hảo Nguyệt đau khẽ run một cái ôm chặt lấy hắn cầu xin: “Ta sai rồi, do lúc đó ta suy nghĩ linh tinh nên mới hồ ngôn loạn ngữ. Phu quân rộng lượng bỏ qua a.”

“Nàng thoả mãn vi phu trước liền mới nói đến chuyện tha hay không.” Sất Vưu Thần còn ở bên này đùa giỡn nàng. Hắn nghĩ kỹ rồi, cho dù nàng tái giá với ai hắn vẫn muốn có được nàng trước.

Bên ngoài đột nhiên nghe được âm thanh của Sẫm Hỉ Mộc truyền vào: “Đại tỷ có bên trong không?”

Mặt của Sất Vưu Thần đen lại một ít. Lần trước hắn(SHM) đến liền mang thê tử hắn đi rồi trở về liền cùng hắn bất hòa một đoạn thời gian. Lần này lại phá ngay lúc quan trọng nhất. Tên tiểu tử này thực sự ghét bỏ hắn đến nông nỗi như vậy sao?

Sẫm Hảo Nguyệt gặp được cứu tinh nên lập tức đẩy soái phu quân ra chỉnh hảo y phục nói: “Có, ngươi tiến vào đi.”

“Đại tỷ ra đây đi.” Sẫm Hỉ Mộc biết được Sất Vưu Thần ở bên trong nên chán ghét không muốn tiến vào. Đến giờ phút hiện tại hắn thực sự không thể nào hiểu nỗi vì sao đại tỷ lại thà chọn một bệnh vương thay vì Sất Duệ Kỳ tài mạo song toàn nữa.

Sẫm Hảo Nguyệt bất đắc dĩ bước ra ngoài hỏi: “Vì sao không bước vào? Tỷ phu đang ở bên trong a.” Ba tên tiểu đệ đệ của nàng đều là chưa từng gọi soái phu quân là tỷ phu cũng chưa từng thân cận với hắn hay nói với hắn câu nào.

Sẫm Hỉ Mộc nâng mắt bĩu môi nắm lấy tay đại tỷ phẩn hận nói: “Đó không phải tỷ phu, tỷ phu phải như Duệ vương ca ca a.” Hắn thực sự hận Sất Vưu Thần cướp đi vị trí tỷ phu của Sất Duệ Kỳ. Nhất là hôm sinh thần hoàng thượng thấy được cảnh tượng kia. Lại còn đang nghi ngờ Sất Vưu Thần tham dự vào chuyện ám sát thần tượng nữa khiến hắn không thể nào vui được.

“Không được ăn nói linh tinh.” Sẫm Hảo Nguyệt nhìn quanh không thấy hai tiểu đệ đệ còn lại liền hỏi: “Đệ làm sao đến đây?”

“Đệ hôm nay không có gì chơi nên bảo Thương bá đưa đến đây chơi cùng đại tỷ a. Nghĩ không ra đại tỷ lại ở cùng người kia.” Mắt hắn hận hận nhìn vào trong phòng.

Sẫm Hảo Nguyệt xoa xoa đầu hắn mỉm cười. Tiểu đệ đệ này của nàng chính là đã nhận định ai không thay đổi, vì nàng chưa từng thấy được lập trường của hắn bị bất kỳ điều gì làm đổ vỡ.

Bên trong Sất Vưu Thần nghe được đoạn đối thoại trên có chút không vui. Hắn là biết được Sẫm Hỉ Mộc vẫn là một tiểu hài tử không nên tức giận. Nhưng nghĩ thì là vậy màtTay không tự chủ hất đổ tấu chương xuống đất.

Âm thanh trong phòng truyền đến khiến Sẫm Hảo Nguyệt giật nảy mình chạy vào trong. Sẫm Hỉ Mộc nghĩ rằng Sất Vưu Thần phát bệnh nên cũng chạy theo vào.

Đến khi nhìn thấy được Sất Vưu Thần một thân bạch y, kim quan ngồi ở sau bàn sách, Sẫm Hỉ Mộc mất cả hồn. Nguyên lai đây chính là bệnh vương Sất Vưu Thần. Hắn vẫn chưa từng gặp qua vị tỷ phủ này vì hắn(SVT) chỉ toàn ngồi trên cổ kiệu thôi. Hiện thấy được vẻ tuấn lãng kia sợ là Sất Duệ Kỳ sánh không được rồi.

Nhìn thấy Sẫm Hỉ Mộc thất thần, Sất Vưu Thần khẽ kéo lên một nụ cười mỏng nói: “Đứng đó làm gì, đến đây.”

Sẫm Hỉ Mộc hồi qua thần cúi đầu chậm rãi bước đến. Lúc này hắn là chột dạ lời nói lúc nãy nha. Không biết hắn có nghe thấy không, hy vọng là không a. Bình tĩnh bình tĩnh, mỹ mạo đến đâu thì cũng không có tài cán gì, Duệ Vương ca ca trên hết. Sẫm Hỉ Mộc liên tục tự trấn an bản thân như vậy.

Sẫm Hảo Nguyệt phì cười đứng ở phía sau ôm lấy soái phu quân: “Tứ đệ đây là tỷ phu nha.”

Sẫm Hỉ Mộc vẫn cúi đầu không nói gì. Sất Vưu Thần thấy hắn ngồi xuống ghế liền mang tấu chương xếp gọn lại đặt sang một bên. Cúi người lấy bộ đồ chơi rút gỗ hỏi hắn: “Muốn chơi không?”

Sẩm Hỉ Mộc ngẩng đầu nhìn thấy bộ đồ chơi rút gỗ liền liên tục gật đầu. Lần đó thấy ở đình thủy tạ đến giờ vẫn chưa được chơi, hiện được mời lý nào lại từ chối chứ.

Sẫm Hảo Nguyệt chạy ra ngoài bảo Lưu cố vấn mang chút trà bánh vào rồi cả ba cùng nhau ngồi chơi rút gỗ. Đương nhiên người thắng vẫn chỉ có mỗi mình Sẫm Hảo Nguyệt thôi.

Sẫm Hỉ Mộc chơi đến cao hứng cũng quên mất bản thân vốn không thích vị tỷ phu này. Hắn vui vẻ cười suốt một buổi.

Sở dĩ Sất Vưu Thần không bức Sẫm Hỉ Mộc gọi tỷ phu là vì hắn muốn tên tiểu tử này tự động mở miệng thừa nhân. Hắn biết bản thân lúc trước chính là tự tạo một bức tường vô hình ngăn chặn thế giới xung quanh nên mọi người đối với hắn cảm thấy hắn lạnh lùng khó tiếp cận.

Quả như hắn đoán Sẫm Hỉ Mộc chơi đến vui vẻ bản thân tự gọi hắn là tỷ phu không chút ngượng miệng. Tên tiểu tử này cũng rất nhanh bị thu phục.

Sẫm Hảo Nguyệt cũng rất ngạc nhiên nhưng không đề cập đến. Tên tiểu tử này làm sao lại có thể không giữ vững lập trường như vậy cơ chứ. Bình thường hắn cũng không có như vậy đâu a.

Trời rất nhanh ngả chiều, Sẫm Hỉ Mộc dùng qua bữa cơm rồi mới tạm biệt trở về phủ. Vừa bước ra cửa Sẫm Hảo Nguyệt nhỏ giọng hỏi hắn: “Cảm thấy tỷ phu thế nào?”

“Tỷ phu a, nếu là không có bệnh nhất định sẽ hoàn hảo nha.” Vốn trên mặt đang treo nụ cười đột nhiên lại thu trở về. Nếu là không có cái bệnh kia nhất định tỷ phu sẽ rất oai phong. Nhưng Duệ vương ca ca bên kia...

“Hắn sẽ rất nhanh khỏi bệnh, đệ có thời gian liền đến chơi cùng chúng ta là được những chuyện khác không nên nghĩ nhiều.” Sẫm Hảo Nguyệt nắm tay tiểu đệ đệ tiễn hắn ra đại môn.

“Ân.” Sẫm Hỉ Mộc kiên định gật đầu. Giờ phút này hắn chính là công nhận vị tỷ phu này. Tuy là chưa thấy tỷ phu biểu diễn tài nghệ nhưng nhìn đến thái độ của tỷ phu đối với hắn với đại tỷ hắn cũng biết tỷ phu không như lời đồn. Vậy chuyện hành thích kia nhất định là hiều lầm rồi, sẽ rất nhanh tra ra hung thủ thôi.

Sất Vưu Thần mỉm cười mãn nguyện thu dọn xong tiếp tục phê tấu chương.

Cứ như vậy lại tám ngày đi qua, không ngày nào Sẫm Hỉ Mộc không đến. Cứ ở Luyện Quân khu được thả về hắn liền đến chơi một chút mới hồi phủ. Hiện hắn rất muốn bản thân mau chóng cưỡi được ngựa. Như vậy mỗi khi hắn đến đây sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Đến ngày thứ chín, hắn đang cùng Sất Vưu Thần ngồi bên ngoài bàn đá gần thác nước luyện chữ thì Sẫm Hảo Lân cùng Sẫm Chi Dĩ cùng đến. Bọn hắn chính là thấy Sẫm Hỉ Mộc dạo gần đây rất lạ, mở miệng liền ‘tỷ phu tỷ phu’ khiến bọn hắn hoàn toàn không hiểu nổi.

Đây là bị tẩy não sao? Dù cho như vậy thì cũng không thể dễ dàng tẩy nào một tên tiểu tử có lập trường vững chắc như Sẫm Hỉ Mộc trong thời gian ngắn như vậy được a.

Nghĩ như vậy nên bọn hắn quyết định đến xem thử. Vừa bước đến liền có chút kinh ngạc khi nhìn thấy bóng lưng nam nhân bạch sắc oai vệ, đây chính là Sất Vưu Thần a. Cước bộ cũng vì vậy mà ngừng lại.

Sất Vưu Thần biết người đến nhưng lại cố ý như không biết, hoàn toàn không quay đầu mà chỉ ngồi đó chậm rãi luyện chữ. Khóe môi khẽ nhếch, nhanh như vậy liền đến hết rồi.

Sẫm Hỉ Mộc viết xong đặt bút xuống ngẩng đẩu muốn đưa cho Sất Vưu Thần xem không ngờ thấy được hai ca ca đang đứng ở một bên thất thần. Hắn vẫy tay cao hứng gọi: “Nhị ca, tam ca mau đến đây.”

Cả hai hồi hồi bước lên ba bước đồng loạt ôm quyền hành lễ: “Gặp qua Kinh Lang vương gia.” Trong lòng cảm xúc rối loạn, dung mạo của vị tỷ phủ chưa từng gặp mặt này sẽ như thế nào a. Bọn hắn có hỏi nhưng Sẫm Hỉ Mộc lại còn nhỏ diễn tả không ai hiểu được gì.

Sất Vưu Thần không xoay người mà lại nhàn nhạt nói truyền thêm tiếng ho khan: “Đều là ngươi một nhà không cần đa lễ, đều đến đây ngồi đi.”

“Vâng.” Hai tên đồng loạt hai mặt nhìn nhau rồi cúi thấp đầu bước đến ngồi xuống.

Mông còn chưa chạm vào ghế đã nghe Sẫm Hỉ Mộc nói: “Hai người với Duệ vương ca ca cũng không có cung kính như vậy vì sao đối với tỷ phu lại có thái độ này?”

Hai tên nghẹn lời mạnh ngẩng đầu vốn chính là muốn giáo huấn tên tiểu đệ đệ bán huynh cầu vinh này không ngờ đến vì tính tò mò mắt không tự chủ lại nhìn về phía của Sất Vưu Thần.

Dung mạo của Sất Vưu Thần chính là khiến bọn hắn triệt để bay hết hồn ra ngoài. Bọn hắn vốn nghĩ là Sất Duệ Kỳ đã gọi là tuấn lãng a, không nghĩ đến còn có người hơn hẳn nha.

Sất Vưu Thần nâng mắt lên nhìn hai tên đang nhìn mình công khai cực kỳ lộ liễu mà không biết thu liễm. Ho khan qua một đợt liền chậm rãi hỏi: “Mặt ta có dính thứ gì?”

“Không có.” Cả hai biết bản thân thất thố vộ vàng cúi mặt xuống đồng thanh đáp. Lý do Sẫm Hỉ Mộc bị thu mua nhanh chóng chính là vì vậy sao?

Sẫm Hỉ Mộc bĩu môi không hề nhớ đến lúc đầu bản thân cũng là hình dạng như thế: “Hai người làm sao? Đến đây tìm đệ hay tìm đại tỷ?”

“Nguyệt nhi đâu?” Sẫm Hảo Lân vội vã tìm chủ đề để nói. Có mặt Sất Vưu Thần ở đây hắn cũng không biết nên nói gì.

Lúc trước học cùng lớp không bao lâu hắn liền ra biên quan, đến khi trở về xảy ra nhiều chuyện khiến hắn có ấn tượng không tốt về vị tỷ phu này. Nhưng có một điều mãi mãi không thể thay đổi chính là lúc trước hắn luôn ngưỡng mộ tài học của vị tỷ phu này và luôn mong muốn bản thân cũng được như vậy.

“Đại tỷ đi xem người ta xây viện rồi, nãy giờ ở đây luôn miệng chê trách không ngừng a.” Sẫm Hỉ Mộc nói xong liền hướng Sất Vưu Thần đề nghị: “Tỷ phu, thuận tiện của hai ca ca ở đây chúng ta thi bắn cung như hôm trước đi.”

“Được.” Sất Vưu Thần gật đầu đáp ứng rồi phân phó hạ nhân mang cung tên đến.

Sẫm Chi Dĩ mạnh ngẩng đẩu lần hai trân trối nhìn Sẫm Hỉ Mộc. Bảo bọn hắn thi bắn cung với bệnh vương, đây truyền ra ngoài chính là mất mặt a.

Sẫm Hảo Lân cũng ngạc nhiên không kém. Hắn từng nghe nói Sẫm Hỉ Mộc bảo rằng đã từng cùng Sất Vưu Thần bắn cung nhưng là đối với một bệnh vương thắng được tiểu tử kia cũng là rất khá nha. Hiện bảo hắn một tiểu đội trưởng chư quân lục phẩm đấu là muốn thế nào a. Thắng thì bị bảo khi dễ bệnh vương, nếu là thua truyền đi, không chỉ hắn mà Sẫm gia cũng mất hết mặt mũi.

Sất Vưu Thần hào sảng nhường đám đệ thê lên trước. Lúc đầu Sẫm Hảo Lân cùng Sẫm Chi Dĩ từ chối nhưng sau lại bị Sẫm Hỉ Mộc nói lên nói xuống bất đắc dĩ lên trước.

Sau khi ba tên đệ thê bắn xong, Sất Vưu Thần ngồi tại ghế chậm rãi giương cung, trên mặt khí thế đằng đằng. Ngoài trừ Sẫm Hỉ Mộc cao hứng vỗ tay cổ vũ thì hai tên đệ thê còn lại chính là nín thở chờ đợi, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng. Khóe miệng của Sất Vưu Thần loan hiện lên nụ cười nhạt, tay cũng thả tên. Nhất kích trúng hồng tâm.

Theo lễ phép ba tên đệ thê vẫn là vô tay tán thưởng hắn. Nhưng lúc này trong lòng Sẫm Hảo Lân cùng Sẫm Chi Dĩ run rẩy không ngừng. Đây là bệnh vương thật sao? Ngoại trừ tiếng ho khan cùng sắc mặt có chút tái nhợt và nhiều tầng y phục trên người ra thì cái gì cũng không có giống nha. Nhất là ngồi một chỗ bắn tên đã khó lại còn thời gian nhắm không lâu thì thả tên mà trúng hồng tâm nữa...Có lẽ là do may mắn đi.

Nghĩ không tới chính là mấy lượt đều là trúng hồng tâm, may mắn sẽ đến liên tục thế sao? Trách không được một tên lập trường vững chắc như Sẫm Hỉ Mộc chưa được bao lâu đã đổ, kể chi bọn hắn thời khắc này cũng chính là quy hàng.

Trong khi đám nam nhân đang reo hò thì Sẫm Hảo Nguyệt cùng trở về. Bên người nàng còn có Quân Tử Lan nữa.

“Các ngươi cũng đến sao?”

“Nguyệt nhi/ đại tỷ.” Ba tên tiểu đệ đệ vừa thấy chính là đồng loạt quay đầu sang gọi một tiếng.

Quân Tử Lan nhìn thấy bóng lưng bạch sắc tròng mắt khẽ run. Bệnh vương trong truyền thuyết Sất Vưu Thần nha. Dung mạo sẽ là thế nào đây? Nhìn bóng lưng kia cũng khiến cho người cảm thấy uy nghi a.

“Thần phụ gặp qua Kinh Lang vương gia.” Vội vã cúi người hành lễ.

“Đều là người một nhà không cần đa lễ.” Sất Vưu Thần nghe được Sẫm Hảo Nguyệt trở về liền đưa hai tay đặt lên đầu gối chuẩn bị đứng lên. Ba tên đệ thê chính là sợ hắn té ngã đồng loạt vươn tay chạy đến đỡ. Sẫm Hỉ Mộc tuy là mỗi ngày đến chơi nhưng hắn cũng chưa từng thấy vị tỷ phu này đứng lên nha.

Trăm miệng một lời: “Tỷ phu cẩn thận.”

Hắn đứng thẳng người cười ha hả đáp: “Ta vẫn chưa yếu đến nỗi đứng không vững.” Tiếp đến là một trận ho khan nhưng chân vẫn là bước đến bên Sẫm Hảo Nguyệt.

Sẫm Hảo Nguyệt lúc này cũng bước về phía soái phu quân. Tay nàng cầm theo bản thiết kế có chút không vui nên mi vặn chặt.

Bốn người kia thấy thấy Sất Vưu Thần không những có thể đứng mà còn có thể đi liền kinh ngạc đến vô độ. Mà kinh hỉ nhất chính là Quân Tử Lan a, nàng không những bị tiếng ‘tỷ phu’ của ba tên kia dọa mà mất hồn hơn chính là dung mạo tuyệt sắc của Sất Vưu Thần. Hiện trên mặt vốn đã tuấn lãng của hắn còn treo thêm nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại làm say hồn người, bước đến đón Sẫm Hảo Nguyệt.

Sất Vưu Thần bước đến ôm lấy Sẫm Hảo Nguyệt hỏi: “Thế nào? Lại có chỗ nào không hài lòng?” Kể từ lúc bắt đầu sửa viện hắn luôn thấy này cau mày.

Sẫm Hảo Nguyệt mở bản thiết kế ra cho hắn xem, miệng không ngừng ca thán: “Đã sớm bảo chỗ này phải thêm hoa văn bên này không thêm thế mà bọn họ không nhớ. Lại nói a, hoa văn nơi này vốn là lượn đuôi lên ba phân thế mà lại lượn chỉ hai phân.” Chênh lệch một chút chính là làm hoa văn xấu đi rồi, nàng há để yên cho bọn họ.”

Bốn tên bị âm thành oán trách mang theo nộ khí của Sẫm Hảo Nguyệt làm cho tỉnh hồn. Bọn hắn đều ôm mặt ai oán, với vị đại tỷ này a, chính là muốn tất cả đều hoàn mỹ. Cũng may tướng mạo của tỷ phu không có khiếm khuyết, nếu không...bọn hắn cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

Sất Vưu Thần nhíu mày nhìn bản thiết kế một chút rồi lại nói: “Đừng động nộ, chúng ta đang chơi bắn cung, nàng cũng chơi một chút đi.” Để nàng tiêu bớt khí trước mới nói. Tay hắn đoạt lấy bản thiết kế rồi chỉ sang nơi bọn họ đang chơi.

Quân Tử Lan nghe bắn cung cũng là ngứa ngấy tay chân. Từ khi nàng gả vào Sẫm gia mỗi ngày đều theo Phí Khả Doanh chưởng quản phủ không có thời gian động binh khí như trước. Hiện ba tên trước mặt đều đối với Sất Vưu Thần tốt như vậy nàng cũng không kiêng kỵ nữa.

“Ta cũng tham gia.”

Thế là lại bắt đầu bước đến bên kia bắn cung. Sất Vưu Thần ngồi trên ghế nhìn tràng diện trước mắt cũng mãn diện tiếu ý. Hắn nhìn sang thê tử đứng bên cạnh khẽ cười.

Hắn chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ còn có ngày hôm nay. Nàng cho hắn thú vị, cho hắn ấm áp, cho hắn cao hứng, còn mang tình thân người thân đến cho hắn.

Đưa tay kéo nàng ngồi lên đùi mình, mắt nhắm lại áp lên vai nàng, nhẹ giọng nỉ non: “Nguyệt nhi đa tạ nàng.” Lúc này hắn cảm thấy rất mãn túc. Chỉ là, sau này sợ hắn không thể nhìn thấy cảnh này nữa. Đôi khi hắn luôn nghĩ, vì sao hắn lại yêu nàng, vì sao nàng lại mang họ Sẫm? Vì sao? Nhưng hắn không hối hận, cuộc đời này của hắn có nàng bầu bạn một đoạn là tốt rồi.

Sẫm Hảo Nguyệt khẽ cười xoay người vòng tay sang cổ soái phu quân, tay còn lại đặt lên gương mặt tuấn lãng kia. Đầu hơi ngẩng mắt long lanh nhìn vào ảnh ngược của mình trong đôi đồng tử hắc sắc câu hồn kia mỉm cười: “Phu quân hôm nay làm sao?”

Sất Vưu Thần không đáp chỉ nhìn nàng như thể sợ rằng sẽ không thể nhìn được nữa. Hắn đã đi đến bước đường này không thể thu tay được. Hắn thật hận số phận để hắn cùng nàng đến đoạn đường này liền phân ra. Nếu có thể lựa chọn hắn muốn có một thân phận khác để cùng nàng hạnh phúc sống đến bạc đầu.

Bên này đến lượt bắn của Sất Vưu Thần nên đám người kia quay đồng loạt quay sang. Thu vào trong tầm mắt chính là hình ảnh phu thê nhà người ta thân mật sắp hôn.

Sẫm Hỉ Mộc không hiểu chuyện mở miệng: “Tỷ phu, đến lượt ngươi rồi.” Đến lượt mình còn không biết để hắn nhắc nhở nữa. Tỷ phu cũng thật là bắn cung nhìn đại tỷ làm gì.

Sẫm Chi Dĩ vốn là muốn nhào đến che miệng tên tiểu tử không biết gì kia. Chỉ là trễ một bước a, tay vừa đến miệng hắn thì lời của hắn cũng dứt rồi a.

Sẫm Hảo Lân cùng Quân Tử Lan đều đỏ mặt cúi đầu ho khan. Không nghĩ đến tình cảm của bọn họ lại tốt như vậy. Nếu là như vậy thì bọn họ cũng quyết định không tin Sất Duệ Kỳ bị mai phục chính là do tỷ phu làm.

Sất Vưu Thần ngẩng đầu cười: “Được đến ta.” Tay cầm cung trên bàn, trong lòng ngực của hắn Sẫm Hảo Nguyệt tựa thân không chút cử động.

Cứ như vậy mọi người vui vẻ cùng nhau dùng qua bữa cơm rồi đám người Sẫm gia mới hồi phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.