Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

Chương 36: Chương 36: Ai Là Đồ Ngốc?




Hôm sau, trời vừa chạng vạng tối Y Ân đã về đến nhà, cực kì hài lòng bởi Lôi thức thời mà không xuất hiện nữa.

Giang Tiều đi đằng sau, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Rầm rầm rầm….”

Đồ ăn vừa mang lên bàn, chưa kịp khai ăn thì chợt nghe tiếng đập cửa.

Giang Tiều vội vàng đứng lên, định ra mở cửa.

“Ngồi xuống ăn cơm.”

Y Ân lạnh lung ném ra bốn chữ, ngăn cản động tác của Giang Tiều. Dựa vào cái mùi chán ghét kia, hắn biết người gõ cửa bên ngoài là ai.

Ba phút về sau, cánh cửa không vang (tiếng động nào), Giang Tiều an tâm chuẩn bị ăn cơm, thì bị một tiếng vang thật lớn trong phòng làm hoảng sợ.

Một con heo viêm chừng trăm kí bị ném vào trong sảnh, Giang Tiều còn chưa kịp nghĩ là từ đâu ra thì thấy Lôi nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ chui vào.

“……”

Đối với loại tình huống đột nhiên phát sinh này, Giang Tiều triệt để câm nín.

“Tí….tách….”

Một giọt máu tươi nhiễu trên mặt đất, tiếp theo là giọt thứ hai, giọt thứ ba……

Giang Tiều nhíu mày…. “Ngươi bị thương rồi!”

Lôi nhìn cánh tay phải của mình bị cắn một mảng lớn, lưu lại dấu răng rất sâu, cũng không biết làm sao lại bị cắn chỗ đó.

“Hai ngày nữa sẽ khỏi thôi.”

Lôi dửng dưng, trong rừng sâu hắn còn chịu những vết thương còn nghiêm trọng hơn cái này nhiều.

Nói thì nói như vậy, nhưng Giang Tiều thật sự không thể cứ nhìn hắn đổ máu như vậy. Hắn dứt khoát đi đến phòng dự trữ, tạm thời chọn một mảnh da thú mềm mại sạch sẽ làm băng gạc, ấn Lôi ngồi trên ghế, băng bó lại cho hắn.

“Căn bản không cần phiền toái như vậy……”

Lôi ngồi trên ghế chăm chú nhìn Giang Tiều băng bó, như hắn chịu phải một vết thương nghiêm trọng đến cỡ nào, trong lòng không biết làm sao lại có chút không được tự nhiên.

Từ khi mẹ mất, có rất ít người khẩn trương như vậy vì hắn.Trong rừng sâu suýt chết mấy lần, hắn luôn một mình kiên cường, gắng gượng chống đỡ mà sống.

Lôi nhìn cái chậu thịt kho tàu ngon lành thật lớn trên bàn cơm đến chảy nước miếng. Kể từ ngày hôm qua, sau khi được nếm thử một lần, hắn liền đối với món ăn này “tình hữu độc chung” (yêu thích không rời)

Đang nửa đường vươn tay ra múc, thì bị hung hăng đánh một cái…. “Bị thương không được ăn cái này.”

Dựa vào khẩu vị Y Ân, bên trong thịt kho tàu thả rất nhiều “bột ớt”, vết thương đang khép miệng mà ăn cái này thì không tốt.

“Quả là quản còn nhiều hơn mẹ ta…”

Lôi hậm hực thu tay lại, bất mãn nói thầm, con mắt vẫn như cũ thỉnh thoảng ngó qua cái chậu thịt kia.

Giang Tiều nhìn bộ dáng đó của y, không khỏi buồn cười… “Chờ vết thương của ngươi lành lại, ta nấu cho ngươi một nồi thật lớn.”

“Chính ngươi nói đấy nhé, không được đổi ý.”

Đôi mắt Lôi sáng ngời, lập tức tỉnh táo hẳn ra, nước miếng chảy ào ào.

Thấy Lôi bị thương nên Y Ân từ đầu tới cuối tuyệt nhiên không nói gì, để Giang Tiều tùy ý chiếu cố hắn. Ngay cả buổi tối, Lôi chơi xấu đòi ở lại, cũng “tốt tính” mà nhịn.

Vì vậy, Giang Tiều khẳng định, biểu hiện Y Ân thoạt nhìn lạnh lùng nhưng thực ra là không phải vậy, thậm chí còn có một chút quan tâm tới Lôi?

Thái độ của Lôi cũng rất kỳ lạ, chỉ cần ở đâu có Y Ân, y liền tận lực thể hiện rất thân thiết với mình.

Y cứ nghĩ là che dấu tốt vô cùng, nhưng không ngờ trong chuyện này Giang Tiều đặc biệt nhạy cảm.Nghĩ không ra dụng ý của Lôi, chỉ có thể tạm thời mặc kệ nó.

“Tiều, ta cũng muốn uống loại trà hoa cỏ ngươi đang uống.”

Ba ngày sau, tên gia hỏa nào đó trên cánh tay vẫn còn băng “vải”, tự cho mình là “người tàn tật”, đối với Giang Tiều yêu cầu cái này yêu cầu cái kia… không phải đói bụng, thì cũng là khát.

“……”

Giang Tiều im lặng, niệm tình bây giờ hắn là bệnh nhân, một chữ…… nhẫn.

Y Ân lạnh nhạt nhìn tên tiểu tử mặt dày đang giả trang “tàn tật” kia. Với năng lực phục hồi của Lôi, sau ba ngày vết thương của hắn đã sớm lành rồi.

Buổi tối lúc ăn cơm, Y Ân vẫn bất động thanh sắc, ăn hết một mạch đồ ăn trước mặt .

Ngược lại, Lôi có chút thiếu kiên nhẫn, hôm qua Y Ân còn có chút phản ứng, hôm nay bất kể mình sai khiến Giang Tiều như thế nào, hắn đều giống như không nhìn thấy.

Mặc dù trêu chọc Giang Tiều cũng rất vui. Nhưng nói như vậy, kế hoạch của mình đến lúc nào mới có thể thành công đây!

Ăn được một nửa, Y Ân tùy tiện múc một khối thịt kho tàu lên ăn. Sau đó, hờ hững mà nói: “Thịt kho tàu hôm nay không tồi.”

Vừa dứt lời, chợt nghe “ọt ọt” một tiếng, con sâu háu đói trong bụng người nào bị câu ra.

So với những gì Lôi biết về Y Ân, có thể làm cho y nói không tồi, thì nhất định phải cực kì xuất sắc. Lại kéo dài ra một chút tức là… ngon siêu cấp. Hắn vốn đã thèm ba ngày rồi, nghe Y Ân nói như vậy, càng hận không thể lập tức nhét hết vào trong miệng.

Nhưng mà hắn cũng không có quên, mấy ngày nay vì trêu chọc Giang Tiều mà hắn luôn giả bộ như còn chưa khỏe……

“Có thể là bởi vì hôm nay dùng thịt heo viêm.”

Giang Tiều không hề phát giác gì với lời giải thích Y Ân vừa nói.

Còn dùng thịt heo viêm…… Cái hương vị tươi mới đó……

Lôi nhìn về phía Giang Tiều thương lượng: “Ta cũng ăn cái đó.”

“Không được.”

Vì phải có trách nhiệm với “người bệnh”, Giang Tiều vô cùng kiên định mà cự tuyệt.

“……”

Lôi ảm đạm cúi đầu, phải đành vậy thôi.

Y Ân ở trước mặt khẽ nheo mắt, còn chưa mắc câu sao?

Hắn ung dung đứng lên, tao nhã nói: “Ta đi lấy chỗ súp còn lại đến đây.”

“Được.”

Giang Tiều đang hết sức chăm chú “giám thị” Lôi, đề phòng y thừa dịp mình không chú ý ăn vụng nên chỉ trả lời qua loa.

Sợ súp nguội nên chỗ còn lại vẫn còn đang nung trên lửa nhỏ, sôi ùng ục ùng ục, lan tỏa mùi thịt thơm phức.

Súp đựng tràn đầy một chậu, như muốn tràn ra tới nơi, lúc Y Ân đi qua bên người Lôi, rất không cẩn thận trượt tay, nước súp lập tức văng tung tóe.

“Ui da…”

Lôi từ trên mặt ghế lập tức nhảy dựng lên, vẫy vẫy cánh tay bị phỏng mà la lên.

“……”

Giang Tiều nhìn cánh tay phải chuyển động thoải mái kia, cái trán vẽ một hàng hắc tuyến, hắn đã sớm khỏi hẳn rồi.

Lôi chưa bao giờ chậm chạp đến thế, chỉ thấy Giang Tiều lẳng lặng nhìn hắn, à phải nói là tầm mắt rơi vào trên cánh tay phải của hắn.

“Ta, cái kia……”

Bị Giang Tiều nhìn chăm chú như vậy, không có đến một câu chỉ trích, Lôi đột nhiên cảm thấy chột dạ vô cùng, muốn tìm lý do giải vây.Từ trước đến nay có thể nói y hiền lành hết sức, vậy mà cũng có lúc khó khăn đến thế này.

“Ngươi đã khỏi hẳn rồi thì ngày mai không cần phải đến đây nữa.”

Một lát sau, giọng nói Giang Tiều ấm áp vang lên, y còn đứng dậy, nạy lấy một nửa thịt kho tàu để trong chén Lôi…. vết thương của hắn đã lành rồi thì đương nhiên không cần kiêng ăn nữa.

Là thịt kho tàu thèm nhỏ dãi đã lâu, nhưng Lôi lại không không muốn ăn như trước. Phản ứng của Giang Tiều trái ngược hoàn toàn với hành vi lợi dụng của mình, mình đúng là buồn cười và ấu trĩ quá.

Nếu Giang Tiều mở miệng chỉ trích, hoặc là trợn mắt lên trừng, hắn cũng có thể ứng phó được, đằng này chỉ im lặng mà tha thứ cho hắn làm hắn càng thêm xấu hổ.

“Ngươi cố ý.”

Nghĩ đến nguyên nhân gây ra cớ sự này, hắn oán hận nhìn về phía Y Ân, không tiếng động dùng ánh mắt truyền tới.

“Ta chính là cố ý đấy.”

Đôi môi mỏng của Y Ân hơi nâng lên, dùng ánh mắt đáp lại. Ai muốn gây hấn với tên gia hỏa này đâu, là hắn tự tìm đấy chứ.

—–

“Lại tới nữa sao…”

Giang Tiều nhìn đống da thú xếp thành núi nhỏ ngay cửa ra vào, bất đắc dĩ nói.

Đã ba ngày rồi, mỗi lần vào giữa trưa hắn mở cửa hàng, sẽ phát hiện ở cửa ra vào, chồng chất đủ thứ đồ.Lần tốt nhất là một ít dược thảo kỳ lạ quý hiếm, lần trước lại là trái cây.

Những tấm da thú này, vô luận là màu sắc hay chất liệu, đều thuộc loại tốt nhất .

Hiện tại, Giang Tiều chủ yếu dùng da thú làm quần áo, cũng là để phù hợp với thói quen bao lâu nay của thú nhân.Không thể phủ nhận, những tấm da thú này rất có ích đối với Giang Tiều, quả thực là hợp ý.

Giang Tiều từng đề cập qua với Y Ân nhưng y không có ý kiến gì cả.

Ngày thứ tư, đồ đạc vẫn chưa đưa tới, Giang Tiều trốn ở cửa ra vào, chuẩn bị “ôm cây đợi thỏ”.Hắn muốn biết người đưa đống da thú đó rốt cuộc là ai.

Đến khi ở bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hắn lập tức mở mạnh cửa ra, suýt tí nữa là đâm vào người ở bên ngoài.

“Lôi?”

Giang Tiều kinh ngạc nhìn thú nhân đang ôm một đống trái cây chuẩn bị đặt xuống trước cửa ra vào.

“Tiều, là ta không đúng, ngươi tha thứ cho ta đi!”

Không một chút bất ngờ, Lôi đứng bên ngoài nhìn Giang Tiều, trên mặt hiện ra nét tươi cười rực rỡ, lớn tiếng nói.

Hắn đem chuyện mình bị Y Ân gài bẫy kể cho Kết nghe, không ngờ lại bị y cười nhạo một trận nhưng cuối cùng vẫn nghĩ cho hắn cái biện pháp này.

Trái cây, thực vật dùng làm đồ gia vị,… những thứ này đối với mấy thú nhân khác mà nói không đáng kể chút nào, nhưng dùng để nịnh nọt Giang Tiều thì tuyệt đối hữu hiệu.

“Ngươi tiếp cận ta là vì cái gì?”

Giang Tiều không trực tiếp đáp ứng lời xin lỗi của Lôi. Ngay từ đầu, Lôi tựu đã không xem hắn là bạn, cái khuôn mặt tươi cười kia quá mức giả dối, đôi con ngươi màu tím ở bên trong cũng thiếu đi chân thành.

“Ngươi quả nhiên đã nhận ra, đám người nói ngươi đần mới là đồ ngốc.”Lôi thoạt tiên sững sờ, sau đó lộ ra một nụ cười khổ, “Đúng vậy, ta quả thật là có mục đích khi tiếp cận ngươi.”

Vốn hắn còn muốn quanh co vòng vèo cho đến khi đạt thành mục đích, nhưng hôm nay những vật này cho không vậy.

“……”

Giang Tiều sửng sốt, không nghĩ tới chỉ đơn giản như vậy Lôi liền thừa nhận. Vốn hắn còn tưởng tên này sẽ tìm một đống lớn lý do biện hộ nữa chứ!

“Muốn biết nguyên nhân không?Đi theo ta.”

Nơi này thật sự không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện. Đặc biệt là lời nói tiếp theo không thể để cho Y Ân biết được.

Giang Tiều chỉ cân nhắc trong ba giây liền đáp ứng. Nếu như Lôi muốn hại hắn, y có vô số cơ hội (không phải chỉ lần này).

Bên trong một tòa nhà đá phủ đầy tro bụi…..

“Ta cố ý thân cận với ngươi là để chọc giận Y Ân, khiến hắn quyết đấu với ta.” Lôi nói ra sự thật, nhưng trong lòng đã có chủ ý khác.

“Lợi dụng ta, chọc giận hắn?”

Giang Tiều nhất thời phản ứng không kịp, giữa hai người có quan hệ gì sao?

“Nhìn ra được, Y Ân rất quan tâm ngươi.” Lôi nhìn Giang Tiều đang không hiểu gì, khẳng định, “Hơn nữa ngươi cũng thấy đấy, có một chút hiệu quả mà, không phải sao?”

“Tại sao ngươi lại nói ta biết những chuyện này?”

Lôi đột nhiên tốt bụng, thật sự làm cho Giang Tiều không hiểu được. Nhưng mà hồi tưởng lại một chút, thời điểm Lôi tiếp cận mình, đúng là hình như Y Ân có một chút bất thường.

“Y Ân vẫn chưa rõ tâm ý của mình sao?”

Lôi chậm rãi nói, từng chút từng chút một tung ra mồi nhử.

“……”

Giang Tiều không còn từ nào để nói… rõ ràng như vậy sao? Làm sao mà ngay cả Lôi chỉ mới gặp mặt, cũng nhìn ra?

“Không cần phải nghi ngờ ta, nếu như ngươi ở chung với một người trong mười năm, ngươi cũng sẽ hiểu rất rõ hắn.”

Thoáng một cái đã xem thấu tâm tư của Giang Tiều, Lôi “hảo tâm” giải thích.

“Nói nhiều như vậy, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Nếu như muốn hắn làm chuyện bất lợi đối với Y Ân, tuyệt đối không có khả năng.

“Không phải ngươi cũng muốn Y Ân sớm tỉnh ngộ một chút sao? Đã như vậy thì bất kể ta làm gì, ngươi chỉ cần phối hợp là tốt rồi.”

Lôi ném ra ngoài một cái bánh lớn mê người, đánh cược liệu Giang Tiều có đáp ứng hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.