Ngày vẫn tiếp tục trôi qua, trừ việc cứ bị Y Ân lôi đi làm mấy chuyện
“ân ân a a” thì Giang Tiều cảm thấy sinh hoạt bây giờ vẫn bình thường
như trước. Mấy lúc rảnh rỗi, hắn lại làm thêm ít quần áo, ít vật phẩm
trang bị cùng đồ dự phòng. Dù sao cũng sắp sang xuân rồi, chỉ nội việc
làm nông đã chiếm gần hết thời gian của hắn.
Khoản vay nợ Ngải
Phật Sâm vẫn chưa trả xong. Dù Giang Tiều sống chung với Y Ân, nhưng hắn vẫn không có ý định dùng tài sản của Y Ân. Không phải do hắn sĩ diện,
mà chỉ là đàn ông thì phải có tự tôn.
Hắn nhẩm tính, từ lúc mở cửa tiệm đến nay tích cóp vừa đúng mười viên Tử Tinh, cứ theo đà này rất nhanh sẽ trả hết nợ.
Lôi lười biếng nằm bẹp trên ghế nằm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đã qua nhiều ngày từ khi hắn và Sâm phát sinh chuyện “ngoài ý muốn”, không biết đến khi nào thì hắn mới khôi phục lại bình thường. Cứ mỗi lần nhớ
lại chuyện xảy ra, hắn lại hận không thể đập cho cái tên chết tiệt kia
nhừ tử. Tại sao hắn lại yếu đến như vậy, đánh không lại người ta. Không
thể trêu, cũng không thể trốn thoát…
Do đó, hắn trốn luôn trong nhà Giang Tiều.
Ngẫm lại thì trong chuyện này, Giang Tiều cũng có một phần trách nhiệm, cho nên hắn cũng nhân nhượng cho hành động này của Lôi.
“Ngươi đang làm gì thế? Có gì vui sao?”
Lôi nhìn Giang Tiều xếp bằng trên ghế, cứ lần lượt lấy tinh thạch trong
bình ra, vuốt vuốt vài cái rồi lại lấy một cái khác ra vuốt vuốt, rồi cứ như vậy… Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hắn, ai không biết còn tưởng bên
trong bình có biết bao nhiêu là tiền!
“Ngươi không hiểu đâu…”
Giang Tiều vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đống tử tinh kia.. như thể nhìn nhiều
hơn một chút chúng sẽ tự nhân đôi ra thêm… Người ta không phải có câu là tiền không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì vất vả đó sao.
“Nếu hiểu xong là giống như ngươi bây giờ thì ta không cần.”
Lôi bĩu môi, tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy bộ
dáng ngồi đếm tiền này của Giang Tiều cũng thật đáng yêu. Đương nhiên,
loại ý nghĩ này tuyệt đối không thể nói cho hắn biết được.
“Lúc trước chẳng phải đã nói một ngày 50 hồng tinh sao? Mau đưa ra đây!”
Giang Tiều bị cái ánh mắt khinh bỉ kia kích thích, dứt khoát nhắc lại lời Cát Nhĩ nói lúc trước. Ngày trước có thể bỏ qua, xem như là trả công phụ
việc trong tiệm cho Lôi, nhưng bây giờ chẳng phải chân chính là “ăn
chùa” sao.
“Be be be be…”
Dê nhỏ đứng một bên nghe mà kêu
lên, ánh mắt như đang hả hê vui sướng. Nhắc tới cũng kỳ quái, từ lúc nó
sinh ra đã rất có linh tính, ngoại trừ không thể nói chuyện thì không có điểm nào khác với thú nhân.
Đáng lẽ nó phải ở lều bên ngoài, nhưng mấy ngày nay trời đặc biệt lạnh. Giang Tiều lo nó chịu không nổi nên mới mang nó vào nhà.
“Nhìn đi, cả nhóc Dê Dê cũng đồng ý với ta.”
Giang Tiều đắc ý cười nói. Từ khi y phát hiện nhóc dê nhỏ nãy rất có linh
tính, lại càng sủng nó lên trời! Đại khái cũng là do hắn tự mình đỡ đẻ
cho nên mới thương nó nhiều đến như vậy.
“Hừ…”
Bị một con
súc sinh khinh bỉ như vậy, Lôi hung dữ trừng mắt nhìn. Nó còn được Giang Tiều vuốt ve đầu. Ô ô đãi ngộ như vậy, hắn cũng muốn. Còn chuyện Giang
Tiều mới nói lúc nãy xem như chưa có gì đi.
“Ngươi không thể cứ trốn tránh thế này mãi..”
Giang Tiều thở dài, cái thái độ né tránh này hắn đã quen lắm rồi.
“Hừ hừ… Sớm muộn gì ta cũng sẽ về…” Hiện tại không thể nghĩ ra cách gì, chỉ có thể trốn tránh như vậy!
Lôi lại nằm sấp lại lên ghế, trong mắt tóe ra ánh lửa. Bất quá, ở cửa vào đang mơ hồ xuất hiện một bóng người nào đó
“Ta đi làm cơm.”
Nhìn thấy Sâm, Giang Tiều lập tức tuân mệnh đi làm cơm một chút,… haiz chỉ tới bữa ăn mới thấy mặt tên này là thế nào.
“Be be be be…”
Dê nhỏ gần đây rất thích dính người, gần như chỉ hận không thể bám luôn
trên lưng Giang Tiều, theo hắn ở mọi lúc mọi nơi. Thấy Giang Tiều đi vào phòng bếp, nó cũng nhấc chân đi theo.
“Dê Dê à, ở lại sảnh đi, không là chút nữa Y Ân giận, cả ta cũng không giúp được ngươi.”
Giang Tiều ngăn nó lại, kẻo lại bị Y Ân ném ra khỏi nhà, có muốn ngăn cũng ngăn không được.
“Be be…”
Giang Tiều chăm chú nghe, tiếng kêu này có chút sa sút.~
Đợi Giang Tiều vào bếp hẳn, Lôi đang lười biếng nằm trên ghế bỗng nhiên ngồi dậy, trên mặt lộ ra nét cười gian xảo.
Hắn lấy một cái Tử Tinh trong bình ra, rồi hạ giọng nói với dê con… “Không được phép hé miệng kêu, có hiểu hay không?”
“…”
Nhìn cặp mắt nguy hiểm của Lôi, Dê Dê không thể không khuất phục, nó hiểu
rõ, Lôi sở dĩ buông tha nó, hoàn toàn là vì Giang Tiều. Hiện tại “chỗ
dựa” đã mất, nó đành phải thức thời mà ngoan ngoãn nghe lời.
Lôi xấu xa cười ha ha hai tiếng, rồi ném Tử Tinh vào miệng Dê Dê, còn ra hiệu nó nuốt xuống.
Lúc này, Y Ân không có ở trong phòng, nhưng mà cho dù có thấy chắc cũng sẽ
không ngăn cản. Còn vị khán giả còn lại – Sâm thì đang vô cùng hứng thú
nhìn Lôi, cảm thấy hắn càng ngày càng ngây thơ, thậm chí trong ánh mắt
còn lộ ra dung túng vô hạn. Tên nhóc này dạo gần đây cứ trốn mình, tốt
nhất là không nên làm ra bất kì chuyện gì chọc giận hắn…
Chỉ có Dê Dê đáng thương rưng rưng nuốt Tử Tinh xuống. Nó chỉ thích ăn cỏ thôi, đồ vật này vừa cứng vừa thô, không thích a~“Cho ngươi chọc ta… Xem ngươi còn dám nữa hay không…”
Lôi nói xong, lại ném viên thứ hai vào, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Chỉ là
đối với Dê Dê mà nói, mấy cái lời nói đó ám chỉ ai làm sao nó hiểu được. Lôi cứ tưởng tượng người mình đang khi dễ là tên xấu xa nào đó thì tâm
tình tốt lên hẳn.
Đến khi Giang Tiều ra khỏi bếp, vừa vặn thấy Lôi tống viên Tử Tinh thứ mười vào miệng Dê Dê.
“Lôi!!!”
Tiếng gầm giận dữ vang lên, Dê Dê hoảng sợ, cuối cùng nuốt luôn viên Tử Tinh vào bụng.
Giang Tiều lo lắng hai ba bước đã chạy tới, sờ sờ phần bụng có chút thô ráp
của Dê Dê, hy vọng nó sẽ không xảy ra chuyện gì. Rồi nhìn lại cái bình
rỗng tuếch trên bàn mà khóc không ra nước mắt, là tiền hắn đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có đó.
“Ngươi, ngươi, đồ xấu xa!”
Giang Tiều run run chỉ tay vào tên đầu sỏ – Lôi, muốn mắng hắn, chửi hắn nhưng
nhất thời không tìm được từ nào phù hợp, nhẫn nhịn cả buổi mới nghẹn ra
một câu như vậy. Nhưng thật sự là muốn nổi điên! Một mặt là lo lắng cho
Dê Dê, mặt khác đương nhiên là xót cho tiền của hắn rồi.
“… Không phải chỉ là một con thú nhỏ thôi sao!”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Giang Tiều, Lôi đột nhiên ý thức được việc làm của
mình. Nhưng theo quan niệm chiến là phải “một mất một còn”, hắn tuyệt
đối sẽ không để người ta chế giễu mình.
“Ngươi cút về nhà tỉnh táo lại đi, hôm nay ta không cho ngươi ăn cơm.”
Nhìn Lôi một bộ thà chết cũng không hối cải, Giang Tiều chán chường. Tuy thế y vẫn minh bạch một điều – thú nhân bọn họ từ nhỏ đến lớn đã săn không
biết bao nhiêu là dã thú, quan niệm về dã thú vốn chỉ dùng để ăn. Đấy là săn bắt để sinh tồn hoàn toàn khác với chuyện tùy đùa bỡn thậm chí hành hạ đến chết.
Lôi muốn nói gì đó, nhưng hiện tại Giang Tiều đang nổi nóng, có nói gì cũng vô dụng, chỉ khiến cho y càng thêm tức giận.
Trong nội tâm Lôi có chút ủy khuất, tại sao Giang Tiều lại vì một con dã thú mà đối xử với hắn như vậy …
Chút ủy khuất, chút hờn dỗi, Lôi dứt khoát đi thẳng ra cửa trước mặt hai người.
“Mặc kệ hắn, ăn cơm đi.”
Đặt thức ăn lên bàn, Giang Tiều vẫn đang tức giận, lỡ Dê Dê mà có chuyện gì…
Gặp tình huống này, Y Ân yên tĩnh ngồi ăn cơm, một câu cũng không nhiều
lời, dù sao nói cái gì vào lúc này Giang Tiều cũng không nghe lọt lỗ
tai. Dù gì thì, tên Lôi kia, Giang Tiều đã nhượng bộ đến như vậy……
Ba người, ba tâm tư, ăn không hết bốn phần, Sâm bỗng nhiên buông bát nói: “Bọc lại đi, ta đem về ăn.”
Đối với yêu cầu của Sâm, Giang Tiều thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn cứ làm
theo. Có lẽ Sâm đang cảm thấy không khí này quá ảnh hưởng đến tâm tình
ăn cơm chăng?! Nhưng mà đối với loại người không quan tâm bất cứ cái gì
như hắn mà cũng có loại tâm tình này sao?
Lấy từ phòng bếp ra cái hộp đựng cơm vì hai người kia mà làm, Giang Tiều chọn mấy loại Sâm thích ăn rồi bỏ vào.
“Lấy cái này nữa…”
Sâm bưng lên một khay đồ ăn, mặt không đổi sắc đưa cho Giang Tiều.
“…”
Giang Tiều có chút nghi hoặc, cái này chẳng phải trước đây hắn bảo không thích ăn ư? Sao hôm nay lại thay đổi khẩu vị như vậy?
Bất quá, bởi vì tâm trạng đang rất không tốt, y cũng chẳng thèm hỏi. Trái lại Y Ân ngồi bên cạnh lại bắt đầu đăm chiêu nhìn Sâm.
“Be be… be be…”
Sau khi nuốt Tử Tinh, Dê Dê kêu không ngừng, còn sốt ruột đi tới đi lui
trong phòng. Không ngừng cọ sat đôi sừng nhỏ mới lú vào chân bàn. Da
lông siêu cấp mềm mại trên người đột nhiên quăn xoắn hết cả lên.
Giang Tiều một mực trông coi nó, cả đêm cũng không dám ngủ, chỉ sợ có điều gì không hay xảy ra. Ban đầu còn nghĩ thái độ lúc nãy với Lôi có hơi quá
đáng nhưng nhìn Dê Dê thành cái dạng này, đầu hắn lại bốc hỏa.
Giang Tiều nhìn Dê Dê cứ cọ xát cặp sừng của nó mà sợ mài hư mất, nên dứt
khoát ôm nó chặt chẽ trong ngực, dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm nhỏ để
trấn an nó.
Không biết có phải tất cả các thú Tạp Lỗ đều thông
minh như vậy hay không, nhưng mà Dê Dê đối với Giang Tiều mà nói là độc
nhất vô nhị. Đặt tên Dê Dê cho nó là để tưởng niệm đến thế giới kia của. Mất đi nó, giống như triệt để mất đi liên hệ với “kiếp trước”.
“Be be…”
Dê Dê vùng vẫy nhưng hắn vẫn không né tránh, chỉ sợ nó tự làm nó bị thương.
Giang Tiều đành phải đau khổ nhẫn nại.
Nhịn đến nửa đêm, người Dê Dê bắt đầu nóng lên, da thịt cơ hồ đều đỏ, bộ
lông tuyết trắng lại càng xoắn tít lại, làm cho người ta phải sợ hãi. Mà hai cái sừng dê lại hồng lóe sáng, không biết có phải là ảo giác hay
không, Giang Tiều lại cảm thấy tầng sáng kia như đang tản ra nhiệt khí.
Cứ như vậy cũng không phải cách, Giang Tiều bưng nửa chậu nước qua, định
lau sừng và chân nó, hy vọng có thể hạ nhiệt độ xuống một chút.
“Dê Dê, không được…”
Giang Tiều chưa kịp định thần, đã thấy Dê Dê nhảy tõm vào chậu nước, sau đó nằm yên bất động trong đó.
Trời lạnh như vậy, ngâm mình trong nước chịu nổi sao? Hắn định xách Dê Dê ra ngoài, nhưng tên nhóc rõ ràng không vui, liên tục đẩy ra, bebe kháng
nghị không ngừng.
Sau khi đã giày vò Giang Tiều đủ kiểu, cuối cùng nó cũng chịu buông tha, ngoan ngoãn trở lại.