Y Ân theo Giang Tiều về nhà, không chút do dự. Từng chỗ một nơi này đều
tạo cảm giác quen thuộc, thậm chí còn khiến nó an tâm hơn ở rừng rậm. Mà bên người thú nhân kia, chỉ cần nhìn hắn, đã thấy tâm tình nóng nảy
được trấn an, trở nên an ổn. Trong tiềm thức, nó biết rằng không được
làm hắn thương tổn, càng không được để người khác tổn thương hắn.
“Buổi tối ăn gì? Thịt quay nhé?”
Giang Tiều tự nhiên mở lời, đến khi xoay người mới sực nhớ bên cạnh không còn là Y Ân nữa, báo đen chắc chắn sẽ không trả lời mình.
Hắn thở dài, lòng người không bao giờ biết đủ, dù đã tự nhắc mình miễn Y Ân còn sống là tốt rồi, nhưng vẫn rất ủ rũ.
Cho dù thế nào hắn vẫn luôn ôm một tia hi vọng, không phải Giản tế ti đã
nói Y Ân vẫn có khả năng khôi phục sao? Tuy rằng tỉ lệ cực kỳ thấp.
“Ăn cơm đi ngày duẫn lạc quân bình đạm sống lại.”
Bên bàn ăn, hai người một báo, Giang Tiều đẩy hai loại thức ăn chay đến
trước mặt Dê Dê, quay lại phát hiện trong con ngươi xanh nhạt của hắc
báo lóe sáng, không khỏi bật cười, dù biến thành thế nào vẫn cứ thích
thịt quay y như trước!
Hắn chọn một khối lớn đưa thẳng tới trước
mặt báo đen, nó đớp vài miếng đã xong. Chưa tới mười phút, nguyên chậu
thịt lớn đã được giải quyết sạch sẽ. Giang Tiều đút nó mấy muỗng canh
rau, hắc báo dù không thích ăn lạt vẫn ngoan ngoãn uống hết.
Thật ra tuy thịt quay rất ngon nhưng bản năng hắc báo của nó vẫn thích thịt
tươi sống hơn. Vả lại canh rau gì đó khó ăn gần chết, chẳng hiểu vì sao
khi muôi canh đưa tới, nó lại không thể nào từ chối.
“Nhà không
có ớt, mai chúng ta đi hái một ít về nhé!” Trước khi ngủ, Giang Tiều
vuốt ve bộ lông bóng mượt của hắc báo, thuận miệng nói, dù không có
người trả lời, hắn vẫn thích tâm sự như ngày trước.
“Grừ–”
Hắc báo không hiểu cái người này nói gì cả nhưng theo bản năng vẫn dụi dụi đàu vào người Giang Tiều.
“Còn nữa, không biết sau loạn thếnày cửa hàng ra sao, phải nhanh đến xem thôi…”
Gió thu buổi đêm thật lạnh, một người một báo tựa vào nhau vô cùng an tâm ấm áp.
Hắn nghĩ đến đâu nói đến đó, giọng nói từ từ nhỏ dần, bất tri bất giác mà thiếp đi.
Nửa đêm, Giang Tiều bị tiếng gầm gừ trầm thấp làm giật mình tỉnh dậy, hắn
mới phát hiện cơ thể hắc báo đột nhiên nóng lên bất thường, phản ứng đầu tiên hắn nghĩ đến là nó phát sốt rồi, nhưng ngẫm lại thì không có khả
năng, với thể chất nghịch thiên của nó bây giờ thì…
“Y Ân!”
Mãi đến khi tay phải chạm vào một thứ gì đó vừa cứng vừa nóng, Giang Tiều
mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn vừa thẹn vừa 囧 vừa giận nên mới kêu
lên một tiếng, hơi thở hắc báo trong bóng tối lại càng thêm nóng rực.
Thời gian trước lúc hai người ở chung, phu phu hiển nhiên không thể thiếu ấy ấy mà còn rất thường xuyên nữa là đằng khác nhưng hiện tại đối mặt với
một con báo đen, Giang Tiều thật không biết phải làm cái gì… Nhân thú xx gì đó có hơi thử thách thần kinh hắn a (- —|||)
Hắc báo bị chạm như vậy, lửa nhiệt trong thân thể nhất thời giảm đi nhiều. Chính nó
cũng không hiểu vì sao nó lại động dục với một con người. Hiện chẳng
phải là mùa động dục nhưng chỗ dưới đó cứ tự nhiên đứng lên như thế…
Không tự chủ được mình, nó đẩy đẩy về phía cái tay kia, cảm giác thoải mái
khiến nó rên hừ hừ. Bản năng dã thú khiến nó hạ chân đè lên người Giang
Tiều.
“Đừng động!”
Giang Tiều vội thấp giọng cảnh cáo, bị một khối thịt bự đè nặng lên người làm hắn giật mình cảm nhận được nguy hiểm.
Nhưng Giang Tiều đã quyết định rồi, ngày nào người này vẫn chưa hồi phục ngày đó bọn họ cấm dục. Hắn không thích xx mà chỉ thỏa mãn khát cầu về thể
xác.
“…”
Mặc dù hắc báo có thể không tốn một chút sức lực
nào vẫn chiếm được người dưới thân, làm cho thỏa thích nhưng nó không
động. Nó cảm giác được con người dưới thân nó kia ngoài tỏ ra kháng cự
còn có hoang mang sợ hãi.
Trái tim đột nhiên quặng thắt như bị
chèn ép nặng nề, nó rút chân về, nằm dài một bên giường không cử động.
Nét hoảng sợ và bất lực kia không nên xuất hiện trên người người này…
“Khó chịu lắm phải không? Ngươi ngoan ngoãn đừng cử động…”
Không còn bị đè nặng, Giang Tiều thở phào một hơi, trong lòng dâng lên chút
ngọt ngào xen lẫn chua xót của bà vợ được cưng chiều thành nghiện. Mặt
hắn đỏ lên, đưa tay ra, dùng tay hẳn là không có vấn đề gì nhỉ.
Trong bóng tối, mùi tình dục lan tỏa, đi cùng với tiếng thở dốc dồn dập có
chút chưa thỏa mãn, Giang Tiều chỉ biết nhìn chằm chặp vào con ngươi
xanh biếc kia như mê muội, hai tay vẫn không ngừng di chuyển.
“Grừm—”
Hắc báo thoải mái tiết ra, nó đang muốn liếm mặt Giang Tiều thì chợt phát
hiện trong đôi mắt kia có thứ gì đó lấp lánh trong suốt chậm rãi rơi
xuống. Nó nhẹ nhàng đưa lưỡi ra liếm, vị nhàn nhạt đắng chát trực tràn
trong lòng.
Trong đêm tăm tối này, tất cả các giác quan và tâm
tình đều bị phóng đại, Giang Tiều không dằn được, tựa đầu vào bộ lông
trơn nhẵn của hắc báo mà khóc, bờ vai không ngừng run rẩy.
“…”
Hắc báo không dám cử động, nó không hiểu mình làm sai điều gì, nó muốn người bên cạnh vui vẻ nhưng không biết phải làm thế nào.
“Y Ân—”
Giang Tiều cúi đầu gọi mang theo giọng mũi, vùi đầu trên lớp lông nhẵn bóng.
Đã không còn là “Y Ân” ở bên người, hắn không biết mình lại yếu đuối đến
vậy. Nói đúng hơn, hắn vẫn luôn luôn là một người yếu đuối, vì Y Ân nên
mới trở nên kiên cường.
“Ta không sao, sau này sẽ ổn thôi.”
Khóc xong, Giang Tiều thấy khá hơn nhiều, ngày sau còn dài, hắn cần thêm
nhiều kiên định mới có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ giữa hai người.
Đây chỉ mới là bắt đầu.
Mùa thu này Giang Tiều bận rộn hơn bất kì ai. Thân là bạn đời Y Ân, đương
nhiên hắn phải chịu phần lớn trách nhiệm của tộc trưởng. Nhiều chỗ cần
xây dưng lại, nhiều gia đình mất đi người thân cần được giúp đỡ, vụ mùa
sau cần thu hoạch cái gì, v.v.. lại còn phải dành ra thời gian kiêm luôn chức “Hòa giải viên”…
“Tiều, hai tên đó lại đánh nhau—”
Cát Nhĩ nhấm nháp nước “mật đào”, cười híp mắt đi tới cửa nhà tộc trưởng, giọng nói mang theo ý xem trò vui.
“Lần này lại vì cái gì?”
Cầm gia vị mới hái phơi trên khuôn trúc, Giang Tiều nhíu mày hỏi. Sau khi
thương thếcủa Sâm lành hẳn, hai người Lôi và Sâm trở thành phu phu. Tuy
chưa chính thức công nhận Sâm là một tộc nhân chân chính nhưng mọi người đều ngầm hiểu con sói đen đặc thù kia là một thành viên trong tộc mình.
“He he, ngươi biết đó….Kì thực chỉ có Lôi đơn phương đánh Sâm thôi…”
Liếm liếm chút nước còn dính lại trên ngón tay, Cát Nhĩ mập mờ nói. Cái này
do một tên giống đực để trước cửa nhà sáng nay, bình thường muốn ăn khó
kiếm lắm nha.
“Lôi sao vậy? Sao càng ngày càng dễ giận vậy?”
Giang Tiều khó hiểu, rõ ràng trước kia Lôi không hề như thế, còn rất hiểu
cách dỗ giống cái vui vẻ… Ừ thì Sâm không phải là giống cái…
“Còn không rõ sao, Sâm tình nguyện chịu đòn thế kia nhất định là được ăn ngọt no nê rồi. Khụ khụ, hẳn là tối qua vất vả lắm!”
“…”
Giang Tiều câm nín, chuyện này với hai tên đó cứ như còn sợ thiên hạ chưa
biết! Bất quá, sau khi Sâm lành thương, quan hệ với Lôi đột nhiên càng
thân mật, hắn còn thành công giành được vị trí “nằm trên” trăm năm không lay chuyển. Có lẽ vì chút áy náy, Lôi mới “nhiếp chính vương phi đến
thái giám cũng trêu” cứ vậy mà bị ăn sạch.
(*) ý là đảm nhiệm chức vương phi (nằm dưới) mà không dám hó hé tiếng nào đến thái giám cũng trêu =))
“Ngươi không tới xem à?”
Ban đầu hai người họ đánh nhau hắn còn tới khuyên can chút, về sau hắn hiểu ra mình chỉ lo chuyện bao đồng. Phu phu nhà người ta ân ân ái ái mặn
nồng như vậy, cãi nhau ỏm tỏi chẳng qua cũng chỉ là một cách để yêu
đương thôi!
Nghĩ nghĩ một hồi lại có chút xuất thần, ánh mắt rơi
xuống người hắc báo đang nằm dưới tán cây kia, nó đang nhắm mắt dưỡng
thần. Mặc dù chỉ nằm im nhưng quanh thân vẫn tỏa ra mùi nguy hiểm nhàn
nhạt, không có động vật nào dám lại gần.
Đêm đó sau khi Giang
Tiều khóc một trận trút hết nỗi lòng, hắc báo dường như bị dọa, đến
khuya vẫn nằm yên, có mấy lúc hắn còn cảm nhận được thân thể nó ngầm
cương lên nhưng lại vất vả chịu đựng.
Mỗi lần như thế hắn lại có ảo giác rằng hắc báo chính là Y Ân.
“Thôi quên đi, ta nói một chút vậy thôi.”
Cảm nhận nỗi ảm đạm trongđôi mắt của Giang Tiều, Cát Nhĩ sờ mũi giả vờ
không thấy. Trong lòng không nhịn được thầm rủa Kiều một trăm lẻ tám
lần, nếu không phải y gây ra chuyện này, Y Ân với Giang Tiều hẳn đã tốt
đẹp biết bao nhiêu… Chết rồi cũng phải khiến người khác hận nghiến
răng….
“Lát nữa ngươi ở lại ăn cơm đi.”
Giang Tiều hoàn hồn, nói chuyện điềm nhiên như không, nhân bánh cũng đã nhồi ngon rồi, để lát nữa ăn hoành thánh vậy.
“Được… Cơ mà thôi đi …”
Cát Nhĩ lập tức vui vẻ, song một khắc sau cả người như quả banh da xì hơi, ủ rũ đáp. Đã lâu rồi không được ăn đồ ăn Tiều nấu, hắn nghĩ tới đã muốn
ứa nước miếng. Thế nhưng vừa nhớ tới ánh mắt xanh thẫm rét căm căm kia,
hắn sợ run cả người không còn hứng ăn uống gì cả.
Kỳ quái, nếu là Y Ân trước kia, hắn có thể đường đường chính chính ở lại chực cơm nhưng bây giờ đối mặt với hắc báo, hắn chỉ có thể xám mặt chuồn đi.
“Vậy để lần sau.”
Hiển nhiên Giang Tiều biết Cát Nhĩ ai oán vậy là vì ai kia, nhưng cũng rất
bất đắc dĩ thôi, mọi khi ở với Giang Tiều Y Ân rất dễ “nói chuyện” nhưng lại cực kì ghét người khác tới nhà bọn họ, chắc cảm thấy địa bàn bị
quấy rối đây mà. Trước đây Y Ân coi Cát Nhĩ như em trai dĩ nhiên không
nói gì….Nhưng hiện tại ham muốn độc chiếm của người này càng ngày càng
mạnh, hồi trước đi săn cả ngày, giờ thì không rời khỏi mình quá mười
bước…
“Được rồi, ngày mai tụi ta đi rừng rậm , chuyện trong tộc nhờ ngươi và Kết trông nom giúp vài ngày.”
“Lại đi! Về nhanh nhanh đi đấy, việc trong tộc càng lúc càng nhiều…”
Cát Nhĩ càng thêm ai oán nhưng cũng không thể nói gì, trong lòng lại thầm
nguyền rủa Kiều thêm một ngàn lần. Nếu có Y Ân ở đây, mình chỉ cần làm
một y sư dịu dàng là đủ rồi!
Dù phần lớn thời gian hắc báo dành
để đứng bên người Giang Tiều nhưng nghẹn lâu quá cũng không được, thỉnh
thoảng phải vào rừng đi dạo “hóng gió” một chút. Trong rừng rậm tự do
hơn so với bộ lạc.
“Ta nhớ hình như phần lớn mọi chuyện đều do Kết xử lí mà!”
Giang Tiều buồn cười lắc đầu, rõ ràng Cát Nhĩ đang lo hắn vào rừng gặp nguy
hiểm. Thật sự không cần đâu, Y Ân hôm nay đã hoàn toàn là vua của rừng
rậm, ngay cả bạo long hung mãnh kia gặp bọn họ cũng phải đi vòng.
Cứ xem như thi thoảng ra ngoài nghỉ ngơi thả lỏng là được rồi.
Ừ, gặp chỗ nào cảnh đẹp, xây một ngôi nhà gỗ nho nhỏ cũng không tồi.