“Kỳ thật, Giản tế tự đã sớm biết rõ, ngay từ lần đầu khi gặp ta…”
Không biết làm sao, lúc nói ra những lời này, Giang Tiều có chút chột dạ, hắn cúi đầu không dám nhìn mặt Y Ân.
“Giản tế tự đã sớm biết rõ ngươi không thuộc về thế giới này?”
Y Ân cau mày, đối với chuyện này mà nói Giản tế tự không biết mới là kỳ
quái. Thân là tế tự, có thể câu thông với tự nhiên chi thần, chút năng
lực này là phải có đi. Chỉ là tại sao y lại để mặc một người không rõ
lai lịch như Giang Tiều ở ngốc trong bộ lạc mà không nói gì?
“Ta, ta lúc đầu cũng có hỏi qua cách để trở về thế giới cũ, nhưng Giản tế tự bảo, đây là ý của tự nhiên chi thần gì đấy nên đừng cố gắng nghĩ đến
chuyện trở về…”
Nhớ lại những lời của Giản tế tự lúc đó, cho dù
đã quyết định ở lại thế giới này, Giang Tiều vẫn thấy có chút ảm đạm. Dù sao cũng đã sinh sống ở thế giới kia hơn hai mươi năm, đến bây giờ vẫn
còn rất nhiều thứ hắn không cách nào dứt bỏ.
“Ngươi, ngươi bây giờ vẫn còn muốn trở về sao?”
Y Ân vô thức nắm chặt nắm đấm, dù biết rõ câu trả lời nhưng vẫn không
nhịn được lên tiếng hỏi. Trước kia, hắn cứ nghĩ “trở về” của Giang Tiều
là trở về bộ lạc Ưng tộc, nào biết nó lại chênh lệch nhiều đến như vậy?
“Lúc đầu khi mới biết không thể quay về, ta thực sự rất không cam lòng.
Xuyên vào một cái thế giới lạ lẫm, cái gì cũng không biết, phải bắt đầu
lại từ đầu, một người quan tâm ta cũng không có…”
Giang Tiều chực nhớ lại giai đoạn thê thảm đau thương kia mà lòng vẫn còn sợ hãi. Thế
nhưng trông thấy lông mày của Y Ân vô thức nhíu lại, hắn mỉm cười, chân
thành nói: “Nhưng mà từ khi quen biết ngươi, còn có bọn Cát Nhĩ, ta cam
tâm tình nguyện ở lại nơi này, ngươi không biết sao? Ta sớm đã xem nơi
này là nhà của mình.”
Vốn nghĩ buổi nói chuyện này sẽ vô cùng
đứng đắn, nhưng lỗ tai Giang Tiều lại vô thức đỏ lên. Mấy lời này thật
là có chút “phiến tình” nha, giống như – này, Y Ân không chỉ là người
yêu của hắn mà còn là người nhà của hắn nha.
Hai người không nói
gì thêm. Trong phòng một loại không khí ấm áp lan tỏa, hồi tưởng những
chuyện từ lúc quen biết đến giờ, không khỏi cảm thán vận mệnh thật thần
kỳ.
“Y Ân, không ổn rồi, Cát Nhĩ với giống cái Mai Á của Ưng Tộc đang đánh nhau, các ngươi mau ra xem.”
Kết vội vàng chạy tới, cách qua một cánh cửa vẫn có thể cảm giác được sự lo lắng trong lời nói của y.
Giang Tiều nhanh chóng ra mở cửa, này là làm sao trong chốc lát đã đánh nhau rồi?
Giang Tiều và Y Ân cùng xuất hiện ở cửa ra vào, khí tức ngọt ngào ấm áp giữa
hai người vẫn còn nhàn nhạt lượn quanh mà chưa tiêu tán hết. Kết vốn là
một người thông minh tự biết bản thân đến không đúng lúc nhưng bây giờ
phải đành vậy thôi.
Ưng Tộc mới chuyển tới lại gây ra chuyện này, nếu không kết thúc êm đẹp, e rằng sẽ ảnh hưởng đến hào khí giữa hai
tộc. Cứ nghĩ liên kết hai tộc sẽ tăng cường lực lượng đối phó với kẻ thù bên ngoài, ai ngờ lại nháo loạn bên trong.
Ba người vừa đi vừa nghe Kết kể rõ sự tình…
Tộc trưởng Ưng Tộc bị thương, giống cái trong tộc thay phiên nhau chăm sóc
y. Lần này đến phiên Mai Á. Hắn hầu tộc trưởng ngủ xong liền trở về lều
của mình và Ai Văn.
Trên đường đi gấp gáp nên không cẩn thận đụng trúng người. Xuất sắc thế nào người đó lại là Cát Nhĩ. Vốn Cát Nhĩ nhìn không thuận mắt Mai Á – hắn nghe nói Giang Tiều trước kia bị đuổi đi
cũng là vì Mai Á nên càng thấy không đáng. Cái này chính là không khoan
dung càng không bỏ qua, hai người bắt đầu ồn ào lên.
“Lúc này Cát Nhĩ không phải đang ngủ ở nhà sao?”
Giang Tiều nghi hoặc, hắn đương nhiên không rõ thói quen sinh hoạt của Cát
Nhĩ nhưng mà tiểu gia hỏa này dường như không có thói quen thức đêm
đâu.~
“Kể ra thì vừa vặn thế nào đúng lúc hắn đi xem bệnh cho một giống cái trở về.”
Kết có chút nhức đầu, tính tình Cát Nhĩ ương bướng, cơn tức này nếu không
nuốt trôi, sợ là về sau y sẽ còn muốn gây sự, vì vậy hắn đã không ngăn
cản y.
Đối với những người khác, bởi vì A Mạc y sư không có ở
đây, Cát Nhĩ xem như là một bán y sư trong tộc, cho nên có ai bị hấp đầu muốn đắc tội với hắn đâu? Còn có một số người có lòng oán hận với Ưng
Tộc mới chuyển tới… cho dù là nhiều hay ít, ai cũng ôm tâm tư muốn xem
kịch vui.
“Có loại người như ngươi nữa sao? Cho dù là ta đụng trúng, nhưng không phải đã xin lỗi rồi sao?”
Ba người chưa đến nơi đã nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Mai Á, còn mang theo tiếng khóc nức nở.
“Nói nghe nhẹ nhàng ghê, ngươi rõ ràng là cố ý, một người lớn như vậy còn không nhìn thấy là cớ gì?”
Giọng của Cát Nhĩ ngay sau đó vang lên, thế mà lại rất điềm tĩnh.
Chờ đến khi đến “hiện trường”, cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Giang Tiều nhìn cảnh tượng vẫn bị làm cho kinh hãi.
Hai người kia vẫn đang giằng co, Mai Á bị mất một nhúm tóc, rơi rụng tả tơi trên nền đất, chỗ tóc còn lại không kém tổ chim là bao nhiêu. Cát Nhĩ
ngược lại, đầu tóc như thể không bị đả động, trên mặt chỉ xuất hiện hơi
nhiều vết cào ứa máu, hiển nhiên lực đạo của Mai Á không hề nhẹ.
Cũng may vẫn có người đến khuyên can, tách hai người ra, nhưng hai người vẫn thủ thế mắng chửi, cứ như chỉ cần sảy tay, cả hai sẽ lập tức xông vào
“cắn” nhau.
“Cát Nhĩ…”
Y Ân đi qua, lạnh nhạt gọi một tiếng. Cát Nhĩ vốn đang không chịu bỏ qua lập tức yên tĩnh trở lại.
“Xem lại bộ dạng các ngươi bây giờ như thế nào?”
Y Ân quét mắt nhìn hai người, thanh âm lạnh đi ba phần.
“Là, là hắn…”
Mai Á vốn còn muốn giải thích gì đó, nhưng nghe thấy giọng nói lạnh lùng
của Y Ân cũng tự giác im lặng. Chỉ là trên mặt rõ ràng tỏ ra vô cùng ủy
khuất.
Lại nhìn qua “Tạp Lỗ” giờ này mới xuất hiện, không tiếng
động bước đến bên người Y Ân, dĩ nhiên là không trông cậy giúp đỡ được
gì.
“Chuyện này cả hai người các ngươi đều có phần sai…” Y Ân mặc dù
là nói như vậy, nhưng khi ánh mắt dời về phía Mai Á lại càng thêm nghiêm khắc một phần. Hai người đều có sai, đánh nhau nhất định sẽ có một
người động thủ trước. Trước giờ Cát Nhĩ nói chuyện đôi khi có cả giận
một chút nhưng tuyệt đối sẽ không động thủ trước.
“…”
Mai Á há to miệng rồi nhắm mắt lại, có chút chột dạ. Trong lúc hắn đang nhất
thời tức giận, trông thấy Cát Nhĩ hùng hùng hổ hổ tiến lại gần, nhịn
không được mới đẩy y một chút, không ngờ y lại ngã xuống mới dẫn tới
đánh nhau.
Y Ân còn chưa dứt lời, đã thấy tộc trưởng Ưng tộc lê một thân thương tích chạy tới, không nói thêm gì, chờ hắn cùng giải quyết.
“Tộc trưởng…”
Mai Á thấy tộc trưởng tộc mình đến, vội vàng nghênh đón, vành mắt đỏ lên.
Ai Văn đứng cạnh Mai Á, nhìn bạn đời mình oan uổng, trong lòng mang theo
tư vị có lỗi. Nhưng hai giống cái đánh nhau, bất luận thế nào hắn cũng
không thể tiến lên.
“Không cần nói gì cả.”
Tộc trưởng Ưng
tộc lắc đầu, ngăn Mai Á nói tiếp. Bất kể Mai Á đúng hay sai, lúc này bọn họ sống nhờ người ta, khó tránh khỏi phải tạm thời cúi đầu. Huống chi
ai cũng biết thái độ làm người của Y Ân, sẽ không thiên vị.
Thực
ra ý nghĩ này của hắn có phần hơi xem trọng Y Ân. Tuy Y Ân làm người
công chính, nhưng liên quan đến bạn đời, trên mặt tình cảm chưa chắc đã
không thiên vị. Hiện tại, hắn có thể tỉnh táo đối mặt với chuyện này, là vì Giang Tiều đã nói rõ duyên cớ mọi sự.
Tạp Lỗ mới thích Mai Á, không liên quan tới Giang Tiều.
“Ở đây chỉ có một tộc trưởng, ngày nào chúng ta còn nán ở Báo tộc, ngày đó điểm này không bao giờ thay đổi. Mai Á phạm sai lầm, nên nghiêm phạt.
Còn nghiêm phạt thế nào –“
Tộc trưởng Ưng tộc ho khan hai cái,
sắc mặt hơi tái nhợt, tựa hồ hắn đã dùng hết tất cả sức lực để nói những lời này. Đều do hắn vô dụng, Ưng tộc trong tay hắn chẳng những không
hưng thịnh lên, trái lại còn rơi vào tình trạng ngày hôm nay. Người Ưng
tộc nghe tộc trưởng nói xong, nét mặt buồn bã, hiển nhiên vì những rung
động trong lòng.
“Sau này mọi chuyện lớn nhỏ trong tộc sẽ do tộc
trưởng kế thừa quản, chỉ cần có thể ước thúc với tộc nhân được là đủ
rồi, gặp chuyện gì, mọi người cùng nhau thương lượng.”
Thấy vẻ
mặt đám người Ưng tộc như chết cha chết mẹ, Giang Tiều nghĩ nếu còn thế
này nữa, mọi việc chỉ càng phát triển theo hướng xấu thêm. Vì vậy, trước khi Y Ân trả lời,hắn đã đưa ra một biện pháp trung hòa. Đương nhiên,
nói là vậy, nhưng ai cũng biết, về cơ bản vẫn lấy ý kiến Y Ân làm chủ.
Con người chính là như vậy, đôi khi biết rõ bên trong chẳng còn gì, vẫn
muốn giữ chút mặt mũi sĩ diện bên ngoài, thế này cũng đủ cho tộc trưởng
Ưng tộc bước xuống đài.
Trong lòng Giang Tiều vẫn có chút thấp thỏm, hắn trộm liếc nhìn Y Ân, thấy y không có ý phản đối mới yên lòng.
Viền mắt tộc trưởng Ưng tộc đỏ hoe, với bọn hắn mà nói, đây là kết quả tốt nhất rồi.
Dù Báo tộc rất tốt, bọn hắn sớm muộn gì cũng phải trở về lãnh địa của
mình, dời đến đây chỉ là kế sách tạm thời. Lang tộc nhất định sẽ không
thỏa mãn chỉ bằng chuyện tiêu diệt Ưng tộc, Cách Tây có dã tâm thống
nhất toàn bộ thế giới thú nhân, mục tiêu tiếp theo của chúng là Báo tộc. Bởi việc bọn họ phải làm bây giờ chính là giúp đỡ Báo tộc đánh bại Lang tộc, thu hồi lãnh địa của mình.
Khiến hắn giật mình, lại chính
là Giang Tiều, cũng là Tạp Lỗ trước kia, ai mà ngờ hắn có thể đề xuất ra những chủ ý như vậy? Cải cách ruộng đồng, cải tiến kĩ thuật trồng trọt, dựng “Lều bạt” bằng da thú và gỗ –nhất nhiều chuyện đã chứng minh, trục xuất người năng lực như Giang Tiều, là một quyết định hết sức sai lầm.
Nhưng hôm nay bọn họ có hối hận thì đã sao nào? “Tạp Lỗ” cho dù là người Ưng
tộc, nhưng từng lời nói cử chỉ của hắn bây giờ đều cho thấy rõ, hắn một
lòng hướng về Báo tộc.
Giang Tiều bị tộc trưởng Ưng tộc nhìn tới
nổi da gà, cái kiểu ánh mắt tâm tình phức tạp bao gồm cảm kích hối hận
tiếc nuối…vân vân…này, thật sự rất quỷ dị.
Dĩ nhiên, Y Ân cũng
phát hiện thái độ của tộc trưởng Ưng tộc với Giang Tiều có chuyển biến,
bất động thanh sắc nghiêng người, vô tình hữu ý chắn trước Giang Tiều.
“Cát Nhĩ, ta biết ngươi là vì ta, nhưng về sau đừng làm vậy nữa.”
Sau khi mọi người giải tán, Giang Tiều vịn vai Cát Nhĩ lại, nói với vẻ mặt
trịnh trọng. Tuy hắn rất cảm kích Cát Nhĩ, nhưng mấy lời này không thể
không nói rõ.
“Ngươi cứ vậy mà tha cho hắn? Loại người đó phải giáo huấn thật tốt mới được.”
Cát Nhĩ phản đối, giọng nói vẫn đầy tức giận, hắn chỉ cảm thấy Giang Tiều tốt bụng quá mức.
“Thứ nhất, ta thực sự không để ý, Mai Á bọn họ hiện nay đối với ta mà nói
chỉ là người xa lạ. Dù Tạp Lỗ có tình nghĩa gì với Ưng tộc trước đây,
thì cũng đã chấm dứt ngay khi bị trục xuất.
Thứ hai, dù có chút
cảm thông thu lưu họ, nhưng phần nhiều là vì suy tính cho bộ lạc chúng
ta. Điểm này, chúng ta đã thảo luận rồi, ta không muốn giải thích lại.”
Giang Tiều bóp trán, cảm thấy huyệt thái dương mơ hồ nhức nhối, trong giọng
nói có chút bất đắc dĩ. Nếu có thể, hắn chẳng muốn chọn bên nào cả, vì
cơ bản hắn chỉ là một u hồn từ thế giới khác. Có lòng trung thành với
Báo tộc, phần lớn là vì Y Ân và một số bằng hữu thôi.
“Ta, chỉ là ta sợ ngươi nhất thời nhẹ dạ…”
Cát Nhĩ nhủ thầm trong lòng, không phải hắn không thấy thái độ người Ưng
tộc với Giang Tiều mấy ngày nay có chuyển biến. Nhất là tộc trưởng, cứ
như hận không thể lôi người về. Dù sao Giang Tiều cũng là người Ưng tộc, vạn nhất y thật sự muốn về thì phải làm sao đây?
Hừ, trước đây không có con mắt nhìn người, giờ thấy Giang Tiều tốt, lại muốn kéo người về ư? Không có cửa đâu!
Đặc biệt tên Mai Á kia, mấy ngày đầu cứ lẩn quẩn bên người Giang Tiều, còn tưởng Giang Tiều thích hắn…
“Yên tâm, ‘Tạp Lỗ’ ngày trước đã chết. Ngươi quên là ta vốn chẳng nhớ được
những chuyện xảy ra lúc trước hay sao? Cho dù từng có cái gì với Mai Á,
cũng là chuyện đã qua rồi.”
Thấy Cát Nhĩ chưa nguôi giận, Giang Tiều hiểu y còn canh cánh chuyện Mai Á, làm hắn vừa cảm động vừa buồn cười.
Dĩ nhiên lời này không chỉ nói với Cát Nhĩ mà còn để cho Y Ân bên cạnh
nghe thấy. Hắn tin Y Ân nhất định sẽ hiểu được tầng ẩn ý sâu xa trong
đó.
“Được rồi, về sau chỉ cần tên đó đừng chọc tới ta…”
Cát Nhĩ hậm hực, bất quá nếu Mai Á kia có gan làm phiền, thì hắn cũng không dám đảm bảo đâu.