Ngày hôm sau, thời điểm đa phần các thú nhân đi ra ngoài săn bắn, Cát
Nhĩ cùng Giang Tiều lén lút vượt qua “Toà nhà hình tháp”, qua mắt thú
nhân canh gác.
“. . . . . .” Giang Tiều thấy Cát Nhĩ đi đến tường thực vật bên cạnh, thuần thục khom người ở nơi đó đào vài cái, một cái
động không lớn không nhỏ hiện ra trước mặt cả hai. Hình dạng này cũng
không khác lỗ chó lắm.
“Không có biện pháp, dây này vô cùng cứng, ta phải vất vả lắm mới đào được lỗ nhỏ này.” Cát Nhĩ nhún nhún vai,
không chú tâm giải thích lắm, đối với hắn có thể đi qua là tốt rồi. Khi
nói chuyện, hắn dẫn đầu chui ra ngoài. Giang Tiều bất đắc dĩ, y cũng
chưa hành động, cũng may điều hắn sợ là mấy cái cây kia động đậy kéo lại không có xảy ra. Nói thật ra thì, Giang Tiều từ nhỏ là một bạn nhỏ
thành thật, khoan tường chui qua xưa giờ cũng chưa từng làm, không nghĩ
tới đến dị giới lại được thử một phen.
“Thật tốt. . . . . .” theo trong “lỗ chó” đi ra, lọt vào tầm mắt chính là một rừng cây, phỏng
chừng hiện tại là mùa thu, từng tảng lớn lá cây màu đỏ nhiều vô biên, từ xa nhìn lại giống như ngọn lửa đang bùng cháy. Trên mặt đất rơi xuống
một tầng lá rụng thật dày, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở chiếu trên mặt đất, hiện ra một tầng màu vàng thản nhiên, đặt mình trong trong đó
tựa như tiến nhập vào thế giới tươi đẹp, đi lên so với thảm mềm hạng
nhất còn muốn mềm mại hơn.
“Đi nhanh đi, nơi này không có người
nào ——” đối với cảnh sắc như vậy, Cát Nhĩ sớm đã tập mãi thành thói
quen, cũng không cảm thấy được có cái gì đặc biệt, nơi đẹp hơn địa
phương này hắn cũng đã xem qua.
“Nga.” Giang Tiều gật gật đầu,
không còn lựa chọn đành theo sát Cát Nhĩ tiếp tục về đi phía trước, ước
chừng nửa giờ, hai người lúc này mới ra khỏi rừng cây.
“Ha ha,
lần trước tới cũng thời điểm này, cây cầm máu còn chưa lớn đâu!” Cái Cát Nhĩ nói chính là một loại cỏ nhỏ màu tím, đỉnh nở ra một chuỗi hoa nhỏ
màu trắng, ở trong gió nhẹ nhẹ nhàng nhàng lắc lư. Mấy làn hương khí bay khắp ở trong không khí, làm cho người ta ngửi thấy không khỏi tinh thần lâng lâng [ chắc là giống phê thuốc = ]]].
“Y Ân nói có lẽ đúng . . . . . .” nhìn hắn hai tay linh hoạt tháo xuống quả đầu niên xanh non
cao nhất, chỉ chốc lát sau đã thu được một giỏ nhỏ, Giang Tiều lúc này
mới tin tưởng Cát Nhĩ đối y thuật thật nhiệt tình.
“Tiều, ngươi
rốt cuộc là muốn tìm cây gì vậy?” hái được hơn phân nửa, Cát Nhĩ lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà thu tay lại, đem lực chú ý chuyển dời đến Giang
Tiều.
“Này, ta cũng không biết nói thế nào. . . . .” Giang Tiều
giọng nói mang chút buồn rầu, hắn thật đúng là miêu tả không được. Suy
nghĩ trong đầu , hắn tay vẽ chân đá, “Có một loại quả màu đo đỏ, ăn vô
giống như miệng nóng như bị đốt, có thể làm cho người ta nước mắt đều
đến rơi xuống. . . . . .”
“Ngươi nói loại quả này, theo hiểu biết của ta thì —— ngay tại sườn núi phía nam. Nhưng mà, mặc kệ là người hay động vật cũng không thích ăn. . . . . .”
Nghĩ đến cái loại hương vị khủng bố , Cát Nhĩ căng thẳng lắc đầu, cái loại đồ vật đó thật có thể làm đồ gia vị?
“Thật tốt quá, mau dẫn ta đi nhìn xem.” Giang Tiều vẻ mặt hưng phấn, lôi kéo
Cát Nhĩ bước đi, nói không chừng thế giới này thật đúng là có cây ớt,
kia chính là thứ tốt a!
“Gấp cái gì, nó cũng sẽ không mọc chân
chạy trốn.” bị Giang Tiều vấp chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Cát
Nhĩ than thở oán giận. Cũng không biết phía trước là ai nghe được ăn
ngon mà ánh mắt lòe lòe tỏa sáng!
“! ! ! Đây là cây ớt?” chờ
Giang Tiều nhìn đến thực vật, không khỏi há hốc mồm, đầy sườn núi nhìn
rất giống đèn lồng có rất nhiều trái cây lớn nhỏ. . .
. . . Mà quan trọng nhất là, chúng nó cư nhiên sinh trưởng ở trên cây, sinh trưởng ở trên cây đó!
“Đây, chính là nó.” Cát Nhĩ chạy đến thở hồng hộc, đặt mông ngồi ở trên cỏ,
ngẩng đầu chỉ thấy Giang Tiều uể oải xụ mặt, chẳng lẽ thứ hắn muốn tìm
không phải cây này?
Giang Tiều muốn thử lắc cây này, cho trái rớt xuống. Khí lực của hắn đã hao đi rất nhiều, mà cái cây không mảy may gì.
“Ngươi ngốc a, sao không bay lên đi?” Cát Nhĩ quăng ánh mắt khinh thường đến, chưa từng gặp qua người ngốc như vậy.
“. . . . . . Ta sợ độ cao.” Nếu có thể bay lên , hắn sớm bay rồi . . . . . .
“Ta nhớ rõ ngươi là ưng tộc đi? Sống trên nhà cây mà?” Cát Nhĩ đang cười
vui vẻ, thình lình bị nghẹn một chút, mém tí cằm rớt xuống đất. Sự thật
chứng minh, cho dù Giang Tiều đã chứng kiến rất nhiều “kỳ tích” , nhưng
còn có chuyện càng thần kỳ phát sinh.
“Ai quy định ưng tộc sẽ
không được sợ cao?” Giang Tiều giọng điệu không chắc chắn mà phản bác,
tiện đà lại chờ mong nói, “Nếu không ..ngươi thử leo lên đi?” Cát Nhĩ
không nói gì, hai ba một phát bay lên cây, chọn một trái lớn màu hồng,
tùy tay thả xuống. Giang Tiều rất nhanh chạy đến tiếp được, cầm ở trong
tay suy nghĩ vài cái, ước chừng nặng ba bốn cân. Nghĩ nghĩ, rút ra long
cốt đao tước cắt một miếng cho vào miệng ——
“Cay quá! Cay quá! Cay quá!” trong cổ họng như là có lửa đốt, nước mắt ào ào chảy giống như dòng thác nhỏ. . . . . .
Cùng với biểu tình mừng như điên trên mặt Giang Tiều, thấy thế nào cũng thật quỷ dị! Xem ra, chính là loại này rồi , Cát Nhĩ xoa xoa khóe miệng, lại tiêu sái tính nhảy xuống chỗ hồi nãy.
“Hô. . . . . . Đủ rồi . . . . .” Giang Tiều khoát tay, hướng về phía trên cây mồm miệng không rõ
hô, như vậy có thể ăn được nhiều ngày, nói sau hơn cũng yểu không được.
Hắn đang chuẩn bị phần ớt còn lại bỏ vô giỏ trúc, lại nhìn phía sau
hướng Cát Nhĩ, tay đột nhiên dừng lại ——”Kỳ quái. . . . . . ? Giống như
có cái gì đang động đậy?”
“A!” Giang Tiều còn không kịp xác định
có phải chính mình hoa mắt hay không, chợt nghe Cát Nhĩ kêu thảm thiết
một tiếng, từ trên cây rớt xuống dưới. Hắn vội vàng chạy tới đem hắn đỡ
được, phát hiện người trong lồng ngực đã bị cắn bị thương vai trái, sắc
mặt có chút phát xanh, may mắn không phải biến thành màu đen. . . . . .
Hơi chút yên lòng —— này chắc là độc tính không quá mạnh!
“Tê tê
——” một con mãng xà hai thước từ trên cây bay xuống, vảy cứng rắn dưới
ánh mặt trời phóng xạ ra ánh sáng màu đỏ, lưỡi đỏ phun a phun. Cũng vì
nó màu đỏ, lại nấp trên cây nên không ai phát hiện.
“Nguy rồi, là rắn đỏ. . . . . . Tiều, không cần ngẩn người , ngươi chạy mau!” khi
thấy con rắn kia, Cát Nhĩ tuyệt vọng nói, bọn họ vận khí thật đúng là
không tốt, chính mình hôm nay sợ là phải chết ở chỗ này. Nếu Tiều một
người chạy may ra còn có hy vọng thoát được. Kỳ thật con rắn đỏ này độc
tính không cao lắm chỉ cần trong ba giờ nuốt được mật rắn là ổn thỏa,
nhưng con rắn này vảy cứng dị thường, bình thường giống đực thú nhân
cũng không có cách nào giết nó, huống chi là Giang Tiều không thể thú
hóa? Còn có, thông qua mấy ngày này ở chung, hắn tự nhiên biết Giang
Tiều là tên yêu khóc lại nhát gan, chỉ hy vọng hắn sẽ không dọa đến mềm
chân.
“Không được, ta không thể bỏ lại ngươi. . . . . .” bị con
rắn đỏ nhìn chằm chằm, Giang Tiều chỉ cảm thấy lạnh cả người, lại liều
mạng lắc đầu, đem Cát Nhĩ hộ ở sau người.
“Ngươi nói cái gì. . . . . . ?” những lời này xuất phát vì ai cũng có thể, trừ bỏ Giang Tiều.
Nhất định là bởi vì độc xà mới xuất hiện âm thanh huyền ảo. . . . .
“Ta không thể bỏ ngươi lại được” Giang Tiều nói lại, ngay cả hắn cũng không thể tin tưởng lựa chọn của chính mình, nhưng vẫn khẳng định lại lần thứ hai.
“Ngươi không chạy, chúng ta hai người đều phải táng thân
bụng rắn.” Cát Nhĩ suy yếu khuyên bảo, khuôn mặt thanh tú lộ ra một mạt
cười khổ, Tiều khẳng định không biết, giọng của hắn khi đang nói chuyện
đã phát run. Đều tại chính mình rất tùy hứng, nếu không lẻn đi ra, như
thế nào gặp chuyện như vậy? Còn làm phiền đến. . . . . .
“Ô ô. . . . . . Ngươi không nên nói như vậy, ta sẽ không đi. . . . . .” Giang
Tiều gắt gao nhìn chằm chằm rắn đỏ, sợ nó thừa dịp chính mình không chú ý lao lại đây, vừa mới nói được lời nói dũng cảm khó có được như vậy,
nước mắt lại vẫn không nhịn được rào rào theo khoé mắt đổ xuống, tay lại không dám nâng lên lau. Nếu không phải tình cảnh bọn họ hiện tại rất
nguy hiểm, Cát Nhĩ thật muốn cười đi ra —— Tiều thật đúng là đáng yêu a, rõ ràng khóc muốn tàn hoa bại liễu, sợ phải chết, vẫn là chết sống
không chịu một mình chạy trốn.
“Tê tê!” con rắn đỏ ngửi được một
tia hơi thở kỳ lạ, có chút kiêng kị thú nhân trước mắt, nhưng thấy đối
phương chậm chạp bất động, mắt đồng màu đỏ hiện lên một đạo ánh mắt hung tàn, lưỡi phun càng nhanh. Càng là động vật cường đại lại đối với cảm
giác nguy hiểm càng linh động sâu sắc, chính là lần này nó lại mười phần sai, hơi thở này do chủ thân thể kia – Tạp Lỗ lưu lại, nếu đối thủ là
thân chủ nguyên chủ của than thể này quả thật là một địch thủ cường đại.
Tuy rằng không rõ rắn đỏ vì cái gì chậm chạp bất động, Giang Tiều thần kinh lại rất căng thẳng, nức nở nhìn Cát Nhĩ phía sau nói: “Ô ô. . . . . .
Đều do ta rất vô dụng, ta cùng ngươi chết. . . . . .”
“Cái tên
ngốc này, hại ta cũng muốn khóc!” Cát Nhĩ nghẹn ngào mắng một câu, trên
mặt lại lộ ra nụ cười thật tươi. Nếu lúc này Giang Tiều quay đầu, sẽ
phát hiện nụ cười này không giống người bình thường vẫn chơi với hắn.
Ban đầu Cát Nhĩ làm bạn với Giang Tiều bởi vì đồng tình, còn cảm thấy
được người này cổ cổ quái quái rất thú vị. Sau đó lại thấy tay nghề nấu
ăn của hắn rất tốt. . . . . . Còn có rất nhiều nguyên nhân. . . . . .
Chính là chỉ có hiện tại ngay giờ khắc này, thời điểm sống chết trước
mắt, hắn mới thật thật chính chính nhận Giang Tiều trở bằng hữu của
chính mình.
“Cát Nhĩ, ngươi ——” Giang Tiều giật mình quay đầu
lại, muốn thấy rõ ràng biểu tình lúc này của Cát Nhĩ. Lần đầu biết Cát
Nhĩ, thiếu niên này luôn cười đến vui vẻ, một bộ dạng vô tâm vô phế,
chưa từng thấy hắn khóc.
“Ngu ngốc, cẩn thận!” bên tai là tiếng
la suy yếu hổn hển của Cát Nhĩ, Giang Tiều chỉ cảm thấy một đạo tiếng
gió đánh thẳng hướng tới cổ, theo bản năng dùng cánh tay chắn. Hóa ra,
con rắn đỏ giảo hoạt thừa lúc đối thủ phân tâm bay đến đánh lén.
“Ngô!” Giang Tiều kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy cánh tay phải có
chút tê dại, khí lực một chút một chút xói mòn. Mắt thấy răng nọc chợt
lóe, rắn đỏ muốn cắn trên người, Giang Tiều vội vàng dùng tay trái gắt
gao bắt lấy đuôi rắn —— lưỡi xà ở trên mặt đảo qua, làm hắn trào lện một cơn buồn nôn, tuy thế nhưng thế nào cũng không chịu buông ra. Rắn đỏ bị quản chế, bản năng vụt đứng dậy, đem Giang Tiều chặt chẽ mà vùng lên.
“Khụ khụ khụ. . . . . .” phổi bị đè ép, Giang Tiều chỉ cảm thấy không thở
nổi, gương mặt rất nhanh nghẹn đến đỏ, tròng mắt muốn lồi ra, giống như
lập tức sẽ lồi ra ngoài. Đều nói khi con người gần chết, trong óc sẽ
xuất hiện rất nhiều hình ảnh, đó là nói lời lời từ biệt với quá khứ.
Giang Tiều cảm thấy được chính mình sắp hít thở không thông , có lẽ rất
nhanh sẽ chết, trong đầu lại đột nhiên nhảy ra gương mặt lạnh —— Y Ân?
Như thế nào tại thời điểm này, hắn nhớ tới không phải cha mẹ, cũng không phải tỷ tỷ bạo lực, là người mà y nhận thức không lâu Y Ân? Chính là,
lúc này đây hắn sẽ không thần kỳ mà đột nhiên xuất hiện tới cứu chính
mình . . . . . . Chút bất tri bất giác, tay chạm đến thắt lưng đụng phải một điểm lạnh, đúng rồi, đó là long cốt đao Y Ân đưa cho hắn, cũng là
món quà đầu tiên trong đời mình nhận được. Còn có, Y Ân khi đó nói cái
gì? Hắn nghĩ như thế nào không đứng dậy?