(*** “Thần mã” là tiếng lóng internet, không phải chỉ con ngựa, mà “Thần mã” đọc gần âm với từ “ Thập yêu “ tức
cái gì/ mọi thứ. “Thần mã” thường đi cùng “Phù vân”, “Thần mã đô thị phù vân” là thành ngữ internet, ý chỉ cái gì cũng không đáng nhắc tới.)
“Ngải Phật Sâm, ông không nói đùa chứ?”
Giang Tiều chỉ thấy một miếng bánh nhân bự rớt xuống đầu, chẳng qua bên trong có nhồi bẫy gì thì không biết thôi.
“Ha ha, chỉ cần theo ta học chế tạo, cho ngươi liền 100 tử tinh, thế nào?”
Ngải Phật Sâm nháy mắt ra hiệu với hắn, nói cho cùng, vất vả lắm mới gặp một kẻ có thiên phú, sao có thể dễ dàng buông tha như vậy được.
“Trước không phải tôi đã nói rồi sao? Không có hứng thú với việc chế tác….”
Giang Tiều bất đắc dĩ, nguyên lai là chờ mình đến chỗ này mà, ổng mà nói sao có chuyện tốt như vậy được?
“Ngươi khoan hẵng cự tuyệt, nghe ta nói hết đã.” Ngải Phật Sâm cản Giang Tiều
nói ra những lời tiếp theo, lại tiếp tục thuyết phục, “Không cần ngươi
theo học chuyên môn đâu, chỉ cần những lúc nhàn rỗi, thỉnh thoảng ghé
qua vài lần là được.”
Hà hà, ông tin tưởng chỉ là do Giang Tiều
chưa biết đến “Mị lực” của công việc chế tác thôi, chờ khi hắn có hứng
thú rồi, lúc đó tất cả không dễ bàn hơn sao?
“Thật ư?”
Giang Tiều còn đang bán tín bán nghi, không giao học phí còn có “Tiền lương”, Ngải Phật Sâm làm vậy thì có lợi lộc gì?
“Ừ, các ý tưởng của ngươi rất thú vị, thành thật mà nói lần trước ngươi chế tác vỏ đao, đã cho ta rất nhiều gợi ý. Sau này, được thì giảng giải cho ta nhiều thêm một chút…” Nói đến “Công việc” tha thiết yêu thích, sự
cuồng nhiệt trong mắt Ngải Phật Sâm khiến lòng người phải rúng động,
“Ai, ngươi không biết tìm ra được một thú nhân có thiên tư phải biết bao nhiêu gian nan đâu!”
“Để tôi cân nhắc một chút…”
Tuy sức
mê hoặc của một trăm tử tinh là rất lớn, Giang Tiều vẫn khó hạ quyết
tâm, luôn cho rằng dù Ngải Phật Sâm đã nói vậy, bản thân mình vẫn là
trục lợi rất nhiều từ ông….
“Được rồi!”
Ngải Phật Sâm cũng không định ép hắn quá siết, vạn nhất mà hù người ta chạy mất thì rõ
làmất nhiều được ít. Tuy ông không biết Giang Tiều cần một trăm tử tinh
để làm gì, nhưng xem chừng rất bức thiết, tin rằng những tinh thạch này
dù để làm gì thì hắn cũng đã tự biết suy tính kĩ càng.
* * *
Giang Tiều cõi lòng đầy tâm sự trở lại bộ lạc, vừa vặn gặp Cát Nhĩ và Kết mới từ ruộng về.
“Không mua được sao? Mùa này vốn khó mua mà, chờ lát nữa tôi đưa qua cho anh
hai sọt, hai ngày này anh ra chợ xem nhiều thêm một chút.”
Thấy Giang Tiều tay trắng trở về, Kết hiểu rõ nói nhanh, may là năm nay thu hoạch không tệ, tử mục nhà mình vẫn còn dư.
Cát Nhĩ liếc mắt đã thấy hộp gỗ trong tay Giang Tiều, đoạt lấy mở ra xem,
vừa thấy kim sợi lập tức ném trả vào lòng Giang Tiều, trước giờ hắn vốn
không hứng thú với mấy thứ này. Bất quá, hắn vẫn nhận ra được tơ băng
tằm –“Chà chà, biết là ngươi định may áo choàng cho Kết thật, nhưng đồ
tốt như vậy….”
Nửa câu sau tuy không nói ra, Giang Tiều vẫn đoán
được, lại nói hắn dùng thì đáng tiếc lắm này nọ các loại. Ban đầu hắn
còn định nói kế hoạch mở tiệm cho hai người họ, giờ trông thấy phản ứng
của Cát Nhĩ, quyết định vẫn là không nói vậy, miễn cho bị cười nhạo lợi
hại thêm!
“Vừa nhìn đã biết rất đắt rồi!”
Kết cũng không
tán thành lắm, không phải cậu không tin tưởng tay nghề Giang Tiều, chỉ
là cảm thấy không cần phải dùng vật liệu tốt như vậy. Hoàn cảnh Giang
Tiều cậu biết rõ, được Y Ân thu lưu, ở đâu ra nhiều tiền thế được?
“Là hai lục tinh.”
Trước cái nhìn chòng chọc hỏa nhãn kim tình*của hai người, Giang Tiều không thể không nói thật.
(*Hỏa nhãn kim tinh: nguyên chỉ đôi mắt của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Kí có
thể phân biệt được yêu ma quỷ quái. Sau này dùng để hình dung người có
ánh mắt sắc bén, có thể phân biệt được thật giả.)
“Ngươi ghê gớm nha, này chẳng phải tiền dùng để mua tử mục sao? Lúc về tính đối đãi với Y Ân thế nào đây?”
Cát Nhĩ ném qua ánh mắt cảm thông, nói như chuyện thật*.
(*Sát hữu giới sự: chỉ chuyện gì đó như có thật, dùng nhiều để hình dung chuyện bé xé ra to hoặc bộ dạng cố làm ra vẻ.)
Giang Tiều vừa nghe, mặt quả nhiên trắng bệch, hắn cứ mãi lo nghĩ về đề nghị của Ngải Phật Sâm, sao lại quên mất chuyện này chứ?
“Ta, ta phải về nấu cơm cho Y Ân…”
Phương pháp bổ cứu duy nhất hắn nghĩ ra được cũng chỉ có vậy, Giang Tiều vội
vội vàng vàng bỏ về nhà, nếu hắn làm một bữa linh đình, chẳng biết Y Ân
có thể nguôi giận không ?
* * *
” Cát Nhĩ, ngươi biết Y Ân căn bản sẽ không vì hai lục tinh mà nổi giận với Tiều, ngươi đùa giỡn hắn để làm gì ? “
Kết không đồng ý trừng mắt nhìn bạn thân, vì Giang Tiều mà lên tiếng bất bình, vả lại chuyện này ban đầu cũng là vì cậu.
” Ha ha, ngươi không thấy dáng vẻ hoảng loạn của Kiều rất đáng yêu sao ?
Lớn xác như vậy rồi mà vẫn còn đơn thuần như một đứa trẻ. “
Cát
Nhĩ nhìn theo bóng lưng xa dần của Giang Tiều, cười hì hì, ít nhiều cũng hiểu được phần nào tâm trạng A Mạc y sư khi trêu ghẹo người ta.
” Được rồi, một hồi nữa ngươi mang hai sọt tử mục qua cho anh ta đi. “
Kết trắng mắt lườm Cát Nhĩ, nhưng không thể không thừa nhận, tuy dùng ngũ
đại tam thô (cao lớn thô kệch)để hình dung một giống đực thành niên có
vẻ khá quỷ dị, nhưng dùng trên người Giang Tiều lại có vẻ vô cùng thích
hợp.
* * *
Y Ân về đến nhà vừa chuẩn bị buông con
mồi xuống, đã bị Giang Tiều đến cướp lấy –” Ngươi vất vảcả ngàyở bên
ngoài rồi, cứ để đó cho ta đi ! “
Lời ra khỏi miệng, Giang Tiều
mới tự thấy mình 囧, câu này nghe sao cũng giống như lời cô vợ nói lúc
đón anh chồng mới đi làm cả ngày về.
Không còn cách nào khác, ai bảo mình đuối lí làm chi !
” … “
Y Ân thoáng liếc qua khuôn mặt to đang có chút chột dạ kia, im lặng ra
ngoài rửa tay, đây cũng là yêu cầu mãnh liệt của Giang Tiều –nhất định
phải rửa tay trước khi ăn cơm !
” Hôm nay ta thử làm món mới,
thịt quay phết tư nhiên, ờ, chính là loại thảodược a mỗ ngươi cho….Còn
có, canh thịt nấu quả đăng lung, không biết ngươi có sợ cay không…. “
Giang Tiều hoảng hốt mà bắt đầu lải nhải, bưng miếng thịt quay để lên bàn,
lại rối rít múc canh, hoàn toàn không dám nhìn Y Ân lấy một cái.
Cả mâmlớn thịt quay nhanh chóng đã thấy đáy, nhất là canh thịt, tuy Y Ân
bị cay đến đổ mồ hôi, vẫn uống hết không chừa một giọt, khuôn mặt sau đó còn có vẻ chưa thỏa mãn.
Giang Tiều lúc này mới hơi yên lòng, có thể thấy rõ được ứng dụng của tư nhiên và ớt, lại rất thành công nữa…
” Nói đi ! “
Ăn no uống say, Y Ân cuối cùng cũng khai ân, không hề để bụng người nào
đó. Từ lúc vào cửa hắn đã biết ngay, cái tên này nhất định lại gây họa
gì rồi. Gương mặt đó xưa nay vốn chẳng giấu diếm gì được. Huống chi, sau khi vào nhà lại tìm đủ mọi cách lấy lòng mình.
” Ấy là, hôm nay ta đi chợ…. “
Giang Tiều hít vào thật sâu, cố gắng kể lại sự tình hôm nay không mua được tử mục cùng chuyện xài tiền bậy bạ lại thật rõ ràng, sau đó một mặt hổ
thẹn cúi đầu chờ phán quyết.
” Còn gì nữa ? “
Y Ân thản nhiên hỏi, mặt không lộ biểu cảm, nhưng trong đáy mắt lại toát ra chút gì đó không vui.
” Còn có, ta gặp phải Ngải Phật Sâm.. “Ban đầu Giang Tiều còn đang phân vân không biết có nên nói chuyện này cho Y Ân hay không, bị “ Đe dọa “ thế, liền như ống trúc đổ đậu*, cái gì cũng nói cho bằng hết.
(*Trúc đồng đảo đậu tử : ý chỉ hành động nói hết toàn bộ sự thật, không chừa lại gì)
” Ngươi muốn mở tiệm ? “
Nghe xong sự tình đã xảy ra, Y Ân nêu lên vấn đề mấu chốt nhất .
” Ừ, ta cũng không cầu được sinh ý tốt như Khắc Nhĩ, chỉ cần có thể nuôi
sống bản thân là được. Nhưng mà, ngươi cũng nghĩ ta nên đáp ứng Ngải
Phật Sâm sao ? “
Nếu nói thì, Giang Tiều có chút hi vọng Y Ân sẽ cho mình vài ý kiến mang tính xây dựng.
” Muốn làm thì làm cho thật tốt, rồi sau kiếm tiền trả lại ông ta. “
Suy ngẫm một hồi, Y Ân đơn giản chỉ ra, đối với việc Giang Tiều muốn tìm cách tự lực cánh sinh, thậm chí rất tán thành.
Tuy Y Ân nói thực ngắn gọn, nhưng Giang Tiều vẫn nghe rõ ý tứ trong lời hắn nói.
Thứ nhất, hắn tin tưởng năng lực của mình.
Thứ hai, nếu mình cảm thấy chiếm lời của Ngải Phật Sâm, vậy lo buôn bán kiếm tiền rồi trả lại.
Giải quyết một mạch những vấn đề khốn nhiễu của Giang Tiềudễ dàng như vậy,
bất kể là sự không tự tin khi mở điếm hay đề nghị của Ngải Phật Sâm –
Vừa thấy Y Ân định đứng lên, biểu tình cuộc trò chuyện đã đến hồi chấm dứt, Giang Tiều chớp chớp mắt, buột miệng : “ Ngươi không còn chuyện gì muốn nói sao ? “
Dứt lời lại tự muốn tát mồm mình, Y Ân đã không nói, mình khi không lại tự đi kiếm chuyện sao ?
” Cái gì ? “
Y Ân nghi hoặc nhìn sang, cái gì nên nói không phải hắn đều nói hết rồi sao ?
” Thì là, chuyện ta xài tiền bậy bạ… “
Giang Tiều lắp bắp nói xong, căng đôi mắt nhỏ liếc nhìn qua.
Y Ân trầm mặc một chút, tầm mắt lỡ chạm vào ánh nhìn rón rén của Giang
Tiều, hết sức bình tĩnh nói : “ Đó là tiền tiêu vặt cho ngươi. “
Chỉ mua tử mục thôi mà nói, hai lục tinh là đủ rồi.
Giang Tiều ngẩn ngơ đứng tại chỗ, trong tai còn đang lùng bùng hai chữ –” Tiêu vặt…Tiêu vặt… “
Chỉ có con nít mới phải cho tiền tiêu vặt nha !
Kỳ thực, còn trong mộttrường hợp nữa, mà Giang Tiều hiện tại không nghĩ
không ra –chính là cho những bà chủ gia đình, cứ mỗi tháng chồngcác
nàngsẽ lại cấpmột phần tiền tiêu vặt, hoặc giả còn hay gọi là chi phí
gia dụngấy.
* * *
Ngay lúc Giang Tiều còn đang xoắn
xuýt, không ngờ lại có khách tới cửa. Trong nháy mắt đương lúc hắn
đangmở cửa, vừa đối diện với cái bản mặt thối mới gặp qua lúc chiều kia, thực hận không thể ngay lập tức đóng sầm cửa lại.
Dĩ nhiên,
Giang Tiều không làm vậy, bởi vì sau lưng Kiệt Kiệt còn một người nữa,
một giống cái dù là ai cũng không dám chặn y ngoài cửa.
Mở cửa
nhường cho hai người họ vào nhà, Giang Tiều càng không hiểu hai người
này đến đây làm cái gì, nhất là Kiệt Kiệt, rành rành là mang vẻ mặtrất
tâm bất cam tình bất nguyện kia.
” Kiệt Kiệt – “
Kiều đẩy
nhẹ người đồng bạn không cam lòng ấy một cái, nhẹ giọng nhắc nhở mục
đích hắn tới đây. Lại không chút dấu vết liếc mắt về phía phòng ngủ,
nhận thấy Y Ân không định lộ diện,nỗi thất vọng nhàn nhạttrào dâng trong lòng.
” Buổi chiều ta không nên ác liệt như thế với ngươi… “
Kiệt Kiệt gian nan mở lời, ngọ ngoậy một chút rồi tiếp tục, “Chẳng phải
ngươi muốn mua tử mục ? “
Giang Tiều hoài nghi nhìn Kiệt Kiệt, hồi chiềuchính là hắnkiên quyết không bán,còn nói thà vứt đi…..
” Tiều, Kiệt Kiệt vốn tính tình trẻ con, hy vọng cậu không để ý trong lòng. “
Kiều mỉm cười vẻ áy náy, như thể lỗi này là do y làm.
” Cũng không có gì… “
Vì thế Giang Tiều ngược lại có phần nào ngượng ngùng, Kiều rõ ràng là đang giúp hắn.
Con lỗ lỗ đặc kia sẽ sớm sinh con ngay thôi, mà chính mình quả thực cũng đang vội cần mua tử mục.
Giải quyết được vấn đề thức ăn cho con lỗ lỗ đặc rồi, Giang Tiều hoàn toàn
an lòng, đối với Kiều dĩ nhiên càng thêm vô cùng cảm kích.
Tất nhiên hắn hiểu rõ, Kiệt Kiệt sở dĩ thay đổi thái độ như vậy, đều nhờ công lao Kiều.
” Đừng nói vậy, tôi vẫn luôn coi cậu là bằng hữu. Trước không phải còn
nhờ cậu làm vỏ đao sao ? Nhưng thấy cậu mấy ngày trước bị thương, không
thể không biết ngại mà nhắc đến…. “
Kiều ôn nhu nói, môi mỏng vẽ nên một đường congmỉm cườixinh đẹp,Kiệt Kiệt đứng bên cạnh phải trợn mắt nhìn.
Y vẫn luôn là vị Kiều giống mình vốn không ưa cái tên đần độn kia mà ! Hiện tại là đang làm gì vậy? Lấy lòng Giang Tiều ?
” Ha ha…Không thành vấn đề, chỉ cần cậu đem nguyên liệu tới đây. “
Giang Tiều hào sảng đáp lời, thực bụng cảm thấy tuy mỹ nhân có chút cao ngạo, tính cách cũng không tệ lắm. Hơn nữa, dáng vẻ Kiều dễ nhìn như thế,
ngày thường luôn được người khác nâng niu, có hơi kiêu ngạo cũng là bình thường.
” Quyết định vậy đi, ngày mai tôi sẽ mang tấm da kim mãng qua. “
Kiều nói tiếp ngay, như là sợ Giang Tiều đổi ý. Thanh lượng cũng lớn hơn
nhiều, giống như cố ý cho Y Ân trong phòng ngủ cũng nghe thấy.
* * *
Lúc Cát Nhĩ đưa tử mục qua, Giang Tiều mang chuyện này ra kể, còn nói thẳng có lẽ Cát Nhĩ và Kiều có hiểu lầm gì nhau rồi.
” Không thể nào, ham muốn độc chiếm của tên đó rất mạnh, sao có thể để mặc ngươi ở bên cạnh Y Ân được ? “
Cát Nhĩ chắc chắn nói lại, Kiều là cái gì đức hạnh hắn còn không biết quá rồi sao ? Không chừng lại có âm mưu gì.
” Có thể, cậu ta cho rằng ta hoàn toàn không có sức uy hiếp… “
Giang Tiều gãi gãi đầu, cười ngờ nghệch, lòng có chút khó chịu, Kiều với mình, miễn khôngbị mùthì đều sẽ chọn Kiều.
” Nói chung, ngươi chú ý dùm ta một chút, đừng có ngốc quá để người ta lừa à. “
Cát Nhĩ chọc chọc ngón trỏ vào ngực Giang Tiều, ý tứ có phần thực hận rèn sắt không thành thép*.
(*Hận thiết bất thành cương : hình dungcảm giác bất mãn đối với người được kì vọng màlại cứ mãi chịu thua kém, không tiến bộ, cấp thiết mong muốn họ thay đổi tốt hơn. Là thành ngữ cố sự xuất xứ từ “ Hồng lâu mông “ hồi
thứ 96)
” Hiểu rồi… “
Giang Tiều không làm sao lưu tâm mà
trả lời được, sâu tận đáy lòng có thứ gì đang muốn trỗi dậy, nhưng bị
hắn đè nén mãnh liệt, bản năng cảm giác được nguy hiểm.