Edit: Arisassan
Ngày hôm sau, mới sáng sớm người của Tụ Nhàn trà trang đã đến thu anh đào.
Người đến là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi có khuôn mặt phúc hậu, thái độ đối với hai người Hàn Liệt tương đối ôn hòa, trong mắt cũng không hiện lên vẻ khinh thị.
“Tại hạ là chưởng quầy của Tụ Nhàn trà trang, mang họ Ngô.” Ngô chưởng quỹ cười giới thiệu.
Trì Tu cười nhạt nói: “Ngô chưởng quỹ vất vả rồi, nếu không chê thì vào phòng trong uống chén trà đợi chúng ta đem anh đào ra đi.”
“Được, đúng lúc ta đang khát, vậy liền phiền hai người.” Ngô chưởng quỹ nói xong quay lại dặn dò hai nam tử theo sau một phen, sau đó đi theo Trì Tu vào phòng chính.
Hàn Liệt rót một chén trà đưa qua cho ông, sau đó cười nói: “Ngô chưởng quỹ, anh đào của chúng ta vẫn chưa hái xong, phỏng chừng phải hái tận ba ngày liền mới được, đành phải phiền ngài cho người tới thu thêm hai lần nữa vậy.”
Ngô chưởng quỹ nâng chung lên uống một ngụm trà, nói: “Không sao cả, đông gia cũng đã đoán trước rằng các ngươi sẽ không thể hái hết trong một lần được, hai lần sau ta sẽ sai người đến đây thu.”
Trước khi đến đây Từ Sơ Ngôn đã ra lệnh cho ông phải đối xử thật khách khí với hai người này, hôm nay nhìn thấy quả nhiên thật sự bất phàm, ông nhận ra tuy hai người ăn mặc mộc mạc, nhưng khí chất phát ra trên người lại khiến cho người khác không thể khinh thường được.
“Vậy phiền ngài giúp chúng ta gửi lời cảm ơn đến Từ lão bản.” Hàn Liệt khách sáo nói.
“Không có gì, đông gia đã dặn ta rồi, nếu sau này hai người có mặt hàng gì quan trọng khác muốn bán, thì hãy đến Tụ Nhàn trà trang tìm ta, về phương diện giá cả sẽ nhất định không để hai người chịu thiệt.” Ngô chưởng quỹ mỉm cười nói, trong mắt lóe qua tia sáng.
Chỉ một lúc sau anh đào đã được chuyển xong, Ngô chưởng quỹ còn có việc bận nên cũng không nán lại quá lâu.
Số lượng anh đào lần này tổng cộng nặng hơn ba trăm cân, Hàn Liệt trực tiếp trích bỏ số lẻ, làm tròn thành ba trăm cân bán cho bọn họ, chưởng quỹ cũng không già mồm cãi láo, dựa theo giá bán trên thị trường là năm văn tiền một cân mà trả.
Suốt hai ngày sau người nhà Hàn gia cũng đến hỗ trợ như trước, Trì Tu biết nếu trả tiền cho Hàn gia thì bọn họ chắc chắn sẽ không nhận, nên đành phải thương lượng với Hàn Liệt mua ít thịt về nấu một bữa thật ngon.
Ngày tất cả anh đào được hái xong, Trì Tu nhờ Hàn Nhị Cẩu đánh xe trâu chở vài cân thịt heo về, còn Hàn Liệt thì phát huy tay nghề làm một bữa tối vô cùng phong phú.
Đến chiều thì anh đào trên cây cũng không còn nhiều, cậu về nhà trước để nấu cơm, do Lâm thị đã cùng lên núi hái anh đào, nên Tứ tỷ nhi với Tiểu Uyển mới theo về giúp cậu một tay.
Hàn Liệt suy nghĩ một chút rồi quyết định làm món thịt kho tàu, thịt viên đậu phụ, thịt heo sốt cay, sườn sốt chua ngọt, cà tím xào, cuối cùng là món canh tam tiên.
“Thơm quá!” Trì Nghiệp vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn bay ra.
Trên mặt những người khác cũng tràn đầy ý cười, qua ba ngày cùng hái anh đào, quan hệ giữa hai nhà đã được kéo lại gần thêm một bước, đặc biệt là Tiểu Thất cùng Trì Nghiệp, giờ cả hai đứa đã là bạn tốt đến mức “Mạnh không ly Tiêu, Tiêu không ly Mạnh” rồi.
[*Mạnh không ly Tiêu, Tiêu không ly Mạnh (孟不离焦、焦不离孟): chỉ 2 vị tướng của Dương Diên Chiêu, là anh em kết nghĩa có quan hệ rất khắng khít, còn được dùng để nói về những người có cảm tình nồng hậu (nguồn: tangthuvien)]
“Ca ca làm đồ ăn thơm quá.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thất mang theo hưng phấn mà cười nói.
Ánh mắt Lâm thị lộ vẻ hài lòng, bà cười ôn nhu nói với Nghiêm thị: “Liệt nhi là người vừa chịu khó vừa có năng lực, Tu nhi nhà ta phải có phúc lắm mới có thể lấy một vị hôn phu hiền lành đến như vậy.”
Ai cũng thích nghe người khác khen con của mình, tuy trong lòng Nghiêm thị vô cùng tự hào về nhi tử, ngoài miệng lại cười khiêm tốn mà nói: “Thông gia quá khen, Tu nhi mới là người có tiền đồ, hai tháng nữa chắc chắn sẽ khảo trúng tú tài về làm rạng mặt chúng ta, Liệt nhi nhà ta gả được cho y có khi phải nhờ phúc khí tu luyện từ kiếp trước đấy chứ.”
Lâm thị nghe xong trong lòng vô cùng thoải mái, bà xuất thân từ một gia đình dòng dõi thư hương, luôn hy vọng Trì Tu đọc sách nhiều một chút, dù không làm quan nhưng chỉ cần có công danh trên người thôi cũng được.
“Bọn chúng đều là những đứa trẻ tốt, người làm mẹ như chúng ta chỉ cần chúng nó có thể sống thật hạnh phúc thôi là cũng vui rồi.”
Nghiêm thị cười gật đầu: “Ngươi nói rất đúng.”
Hai nhà cũng không có quy củ dư thừa nào, do đông người nên đành phân thành hai bàn, một bàn dành cho nữ một bàn dành cho nam, Trì Tu còn đem một bầu rượu ra muốn bồi uống cùng với nhạc phụ và đại ca.
Người ngồi hai bàn đều khen đồ ăn Hàn Liệt làm không dứt miệng, Tiểu Thất cùng với những đứa bé khác cũng ăn đến mức miệng lấm đầy dầu.
Buổi tối sau khi rửa mặt xong trở về phòng, Trì Tu do có uống chút rượu, trên mặt vẫn còn men say, y nằm trên giường nhìn chăm chăm vào Hàn Liệt nói: “Đồ ăn ngươi làm rất ngon.”
“Tất nhiên rồi, trước khi bắt được tâm nam nhân thì phải bắt được dạ dày của nam nhân trước.” Hàn Liệt nhướng nhướng mày, vẻ mặt đắc ý cười nói.
Người nào đó lại được dịp ngạo kiều một phen.
“Phụt, haha...” Trì Tu đột nhiên cười to, cậu hôn phu nhỏ này quả thật rất thú vị.
Hàn Liệt thấy y cười không ngừng, hai tay khoanh lại đến đứng trước giường, cười hỏi: “Vậy xin hỏi đại thúc, ta đã bắt được dạ dày của người chưa?”
Mặt Trì Tu mang đầy ý cười, sung sướng nói: “Tuy hương vị không tệ, nhưng vẫn chưa thể bắt được dạ dày của ta đâu, tiểu tử kia cần phải cố gắng thêm mới được.”
Hàn Liệt trừng mắt, “Sao ngươi không nói thẳng ra là cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng luôn cho rồi.”
Sau khi nói xong cậu thầm nghĩ trong lòng: hừ, hiện tại chỉ mới vài ngày thôi, đợi sau vài năm quen ăn đồ ngon ta làm thử xem, sợ gì không bắt được người? Cái đồ dê con.
[*Dê con/tiểu dạng (小样): chỉ người hay làm bộ làm tịch, là xưng hô thân mật giữa bạn bè người yêu, nếu dùng giữa người không quen thì là miệt thị]
“Cái này thì đúng.” Mắt phượng của Trì Tu hơi híp lại, tỏa ra khí tức biếng nhác.
Một tay y cong lại gối lên đầu nằm dài ra giường, quần áo đã cởi hết chỉ còn lại một lớp trung y, cổ áo nửa kín nửa hở, lộ ra xương quai xanh khêu gợi.
Hàn Liệt yên lặng nhìn Trì Tu, ánh đèn mờ nhạt càng tôn lên ngũ quan anh tuấn, trên mặt lại mang theo ý cười biếng nhác, cậu nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, thằng nhãi này gợi cảm quá nhaaaaa (gào thét-ing), từ trước đến giờ cậu vẫn là một xử nam, cám dỗ như thế khiến cậu muốn nhào lên đem người nào đó ăn sạch.
“Sao tự nhiên lại nhìn ta vậy?” Trì Tu vẫn chưa luyện ra được tửu lượng đời này, cho nên mới được mấy chén thôi đã ngà ngà say rồi.
Hàn Liệt nhìn bộ dáng lờ đờ say rượu mắt mờ sương của Trì Tu, đầu chợt nóng lên, nhào vào giường hôn thật mạnh lên cặp môi mỏng của Trì Tu.
Trì Tu không ngờ Hàn Liệt sẽ làm như vậy, con ngươi trừng lớn, y đây là bị bé mèo cường hôn sao?
“Là ngươi câu dẫn ta nhé.”
Hàn Liệt chỉ hôn một cái mà không đi sâu vào, quan hệ của hai người vẫn chưa phát triển đến mức có thể hôn kiểu này, cậu xấu hổ mà cười một cái, sau khi bỏ lại một câu liền mở cửa chạy ra ngoài.
Trì Tu nhìn theo bóng người vội vàng chạy ra ngoài kia, sờ sờ môi, trong mắt ánh lên ý cười.
Hàn Liệt chạy vào trong viện rồi hít sâu hai cái, tự mắng mình não tàn, sao cậu lại có thể dễ dàng bị sắc đẹp cám dỗ như vậy, không được, cậu nhất định phải chinh phục Trì Tu thành công mới có thể xuống miệng, cơ mà môi của thằng nhãi này vừa mát lạnh lại vừa mềm mại, hương vị thật không tồi.
Cậu chạy vài vòng quanh viện, đổ một tầng mồ hôi xong mới trở về phòng, thấy Trì Tu nằm trên giường đã ngủ say thì thở phào nhẹ nhõm, cậu thổi tắt đèn rồi nhẹ nhàng leo lên giường nằm, chỉ một lúc sau đã ngủ.
Lúc Hàn Liệt đã hô hấp đều đặn, một đôi mắt thâm thúy sáng rực đột nhiên mở ra trong bóng tối, nhìn người đang ngủ say ngay bên cạnh, khóe môi mới cong lên một chút.
Ngày hôm sau, sau khi ăn bữa sáng xong, Trì Tu nói với Lâm thị là muốn đi đến một ngọn núi cách thôn Hàn gia khá xa để kiểm tra thử, Lâm thị cũng không phản đối, hai người mỗi người vác một cái túi lớn trên lưng ra khỏi nhà, dưới đáy túi của Trì Tu còn có đặt một thanh đại đao sắc bén.
Mà cái hôn hồi tối dường như chưa bao giờ xảy ra, hai người cũng ăn ý mà không nhắc tới.
Hết chương 15