Edit: Arisassan
Hậu viện Trì gia nối với một mảnh rừng núi do cha Trì Tu mua lúc trước, đồng thời trên núi cũng có trồng rất nhiều cây anh đào, hiện tại lại đúng ngay mùa anh đào chín, chỉ cần ngước mắt nhìn lên núi thôi là đã thấy một mảng lớn quả chín màu đỏ rực.
Kiếp trước lúc Hàn Liệt đi khảo sát ở một vùng chuyên trồng anh đào, đã từng được một hộ gia đình có quan hệ không tệ với mình cho xem quá trình làm mứt, cho nên hiện tại cũng muốn thử làm xem. Hơn nữa cậu cũng biết cách làm một vài loại mứt khác nữa, chỉ cần mứt anh đào bán được thì tiếp theo có thể thử bán ra những thứ khác.
Có rất nhiều hộ gia đình gieo trồng cây ăn quả ở đây, nhưng vì cây anh đào nở hoa quanh năm, thời gian kết trái lại ngắn, cho nên mọi người ai cũng chở lên trấn trên để bán, khiến cho giá bình quân của loại quả này cũng không cao. Hàn Liệt dự định, sau khi làm mứt anh đào xong thì thời hạn bảo quản của anh đào sẽ lâu hơn nhiều, lúc đó cậu sẽ thử bán ra một ít trước tiên, nếu có người muốn mua thì sau khi hái hết anh đào xuống xong lại làm mứt anh đào bán ra tiếp, giá bán được chắc chắn sẽ cao hơn so với anh đào tươi.
Sáng sớm hôm sau Hàn Liệt nói quyết định của mình cho Lâm thị nghe, Lâm thị chẳng những không phản đối, mà còn bảo Trì Nghiệp cùng Trì Uyển đi theo giúp cậu hái anh đào.
Sau khi đến được rừng anh đào, Hàn Liệt nói với hai người: “Hai người các ngươi nhớ chỉ hái quả nào to và chín thôi nhé, không được hái quả hư với quả nhỏ.”
“Vâng, Hàn đại ca.” Trì Nghiệp gật đầu cười.
Trì Uyển chỉ mới bảy tuổi, tiểu cô nương này lớn lên thanh tú đáng yêu, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại không nghịch, lúc ở nhà cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, thường xuyên giúp Lâm thị làm vài việc nhẹ.
“Hàn đại ca, mứt anh đào mà ngươi nói thật sự ngon hơn anh đào tươi sao?” Trì Uyển mở to đôi mắt tròn ngập nước ra nhìn Hàn Liệt, hỏi.
Hàn Liệt sờ đầu cô bé, cười nói: “Đương nhiên, đợi khi nào Hàn đại ca làm xong được mẻ đầu tiên sẽ cho Tiểu Uyển ăn trước nhé.”
“Vâng ạ, ta thích Hàn đại ca nhất.” Tuy thời gian ở chung với Hàn Liệt chưa được lâu, nhưng bé rất thích đại ca ca hay kể chuyện cho bé nghe này.
Hái đến trưa, cả ba đã hái đầy một túi anh đào, Hàn Liệt vác túi dẫn theo hai đứa bé trở về nhà, sau đó bắt đầu chế tác mứt anh đào.
Cậu cùng Lâm thị cùng với hơn nửa bình đường trắng còn lại trong nhà từ hồi năm mới bắt đầu làm việc.
Đầu tiên là rửa sạch một phần anh đào, sau đó dùng tăm trúc trước đó đã tước sẵn để tách hạt anh đào ra, để thịt anh đào vào nồi nước nấu khoảng năm phút, rồi lại vớt ra ngâm trong nước lạnh để làm nguội.
Cuối cùng là đem tất cả số anh đào đã được làm nguội đặt vào trong một cái bình gốm, rồi đổ một số lượng đường trắng vừa đủ vào để bắt đầu ủ đường.
“Hàn đại ca, như thế ăn được chưa ạ?” Trì Uyển nhìn chằm chằm vào bình chứa anh đào, hỏi.
Hàn Liệt cười lắc đầu: “Đâu đơn giản như vậy, cái này vẫn chưa được, còn phải đợi đến ngày mai đổ nó ra nấu nữa.”
Trì Uyển tuy tò mò nhưng cũng không hỏi quá nhiều, ngoan ngoãn gật đầu, rồi cười nói: “Trì đại ca hôm nay bảo ta kêu ngươi nấu món thịt kho tàu được không? Đại ca lâu lắm rồi chưa được ăn thịt, ta cũng muốn ăn nữa.”
Hàn Liệt dùng ngón tay chỉ chỉ trán Trì Uyển, cười nói: “Bé mèo con tham ăn này, hiện tại thân thể của đại ca ngươi vẫn chưa thể ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ đâu.”
“A, vậy ta cũng không ăn đâu, đợi đại ca khỏe xong ngươi nhớ nấu nhé.” Tuy ánh mắt Trì Uyển lộ vẻ tiếc nuối, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng ngoan ngoãn cười, nói.
“Cái gì mà phải đợi đại ca khỏe mới nấu?” Trì Tu vừa tiến vào phòng bếp đã nghe thấy tiếng Trì Uyển, y cười hỏi.
Hàn Liệt thấy sắc mặt y vẫn còn tái nhợt, vẻ mặt không đồng ý nói: “Sao ngươi lại đứng dậy thế?”
“Ta thấy khỏe hơn nhiều rồi, không cần phải nằm mãi trên giường không động đậy gì nữa đâu, hơn nữa ta chỉ đi xung quanh viện một chút thôi, không sao cả.” Trì Tu phát hiện phu lang của mình còn là một người rất thích quản chuyện, bất đắc dĩ cười giải thích.
Hàn Liệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vậy ngươi cứ đi vòng vòng một chút sau đó về nghỉ ngơi đi.”
Thấy vẻ mặt “không sao cả” của Trì Tu, Hàn Liệt phun tào trong lòng: sức khỏe của lão ngài đây quý giá lắm đấy, cả nhà già trẻ đều trông đợi vào ngươi đó nha, đừng có mà xảy ra sự cố gì nữa, ta không có khả năng xung hỉ lần thứ hai cho ngươi đâu.
“Ngươi làm xong mứt anh đào rồi à?” Trì Tu liếc mắt đánh giá bình gốm đựng anh đào đặt bên cạnh, cười hỏi.
“Không, còn vài bước nữa.”
“Tối nay ăn gì vậy? Cháo thịt nạc hôm qua ngươi ninh cũng ngon lắm.” Trì Tu nhớ tới món cháo ngày hôm qua, cười đề nghị.
Hàn Liệt trợn trắng mắt trừng Trì Tu, muốn ăn thì cứ nói thẳng đi. Trù nghệ của Lâm thị không được tốt lắm, Trì Nghiệp từng nói rằng lúc trước việc nấu cơm đều do Trì phụ đảm nhiệm, từ sau khi Trì phụ qua đời, Lâm thị mới bắt đầu xuống bếp nấu, chỉ là thức ăn làm ra có hương vị không ngon lắm.
Hôm qua Hàn Liệt thấy thân thể Lâm thị không được khỏe, nên mới giúp bà nấu một bữa cơm, không ngờ lại chinh phục dạ dày cả nhà, giờ ai cũng mong cậu nấu cơm tiếp.
Cậu nhìn Trì Tu trong mắt mang theo ý cười, không chừng về sau cậu sẽ phải cùng người này sống chung cả đời, nếu muốn chinh phục người nam nhân này, vậy đầu tiên cứ chinh phục dạ dày của y trước đi.
Lúc Hàn Liệt mới đến thế giới này không tìm được người nào thân cận, nên đôi khi nửa đêm chợt tỉnh, thâm tâm cảm thấy cô độc cực kỳ, giống như không thể nào dung nhập được với thế giới xung quanh.
Mà từ lúc Trì Tu tỉnh lại, không biết là do sau khi xung hỉ xong thấy người này hợp thẩm mỹ của mình, hay vì chính mình đã giúp người này tỉnh lại mà cảm giác cô độc tại dị thế của Hàn Liệt đã dần dần phai nhạt đi, cứ như Trì Tu là ràng buộc duy nhất của cậu ở thế giới này. Đương nhiên loại tình cảm này vẫn chưa phải là thích hay yêu, cậu cũng không biết sau này mình có thể yêu Trì Tu được hay không, nhưng hiện tại cậu chỉ muốn nắm chặt lấy mối ràng buộc này.
“Tối nay ăn cháo thịt nạc tiếp vậy.” Hàn Liệt ôn hòa cười nói.
Trong mắt Trì Tu đong đầy ấm áp, thiếu niên này thật sự không tệ, có lẽ y có thể thử tiếp thu vị xung hỉ hôn phu này, dù sao y cũng thích nam nhân.
Bữa tối Hàn Liệt lấy thịt lợn rừng Nghiêm thị mang tới để nấu cháo thịt nạc, đồng thời còn xào một bàn củ cải trắng cùng đậu phụ ma bà, khiến cho người một nhà ăn rất vui vẻ.
Uống xong chén cháo thịt nạc, cậu định trước hết lấy mẻ anh đào lần này ra bán thử xem, tiện thể lên trấn trên xem xem có gì làm nữa không để kiếm ít tiền lời về nhà.
Ngày hôm sau Hàn Liệt đổ anh đào ngâm nước đường vào trong một cái nồi thiếc, lại đổ thêm ít đường trắng vào để nấu, nấu xong lại đổ trở vào bình; hai ngày sau đổ ra bỏ thêm đường nấu tiếp, hỗn hợp sau đó được bảo quản kín trong bình; qua hai ngày nữa lại đổ ra hâm nóng lại với đường.
Sau khi qua ba đợt nấu để chắt nước đường thừa ra, cậu đem mẻ anh đào nấu đường bày lên một tấm ván gỗ sạch để trên một cái ghế đá trong viện, phơi nắng khoảng hai ngày, trong lúc đó dùng khăn ướt để lau sơ qua bên ngoài quả một phen để tránh cho chúng dính vào ván.
Qua vài ngày làm việc theo trình tự, mứt anh đào đã được chế tác thành công, Hàn Liệt thấy mắt Trì Uyển sáng lên nhìn thẳng vào mẻ mứt, bèn cầm lấy một viên mứt anh đào đưa qua, “Nếm thử xem”
“Ngon quá!” Sau khi ăn xong Trì Uyển chưa đã thèm mà liếm liếm đầu lưỡi.
Trì Nghiệp thấy thế, mặt lộ vẻ mong đợi lặng lẽ nhìn Hàn Liệt, Hàn Liệt cười khẽ một tiếng, tuy hai đứa bé này rất ngoan ngoãn nhưng dù sao cũng chỉ là trẻ con, vẫn mang trong mình một mặt ngây thơ chất phác, cậu lại lấy thêm hai viên mứt anh đào đặt vào tay hai đứa.
“Lát nữa ta sẽ chuyển nó vào trong chính phòng, các ngươi muốn ăn thì cứ tự đến đó lấy.”
“Chúng ta ăn nhiêu đây đủ rồi, để cho mẹ với đại ca nếm thử nữa, còn dư lại Hàn đại ca cứ bán hết đi.” Trì Nghiệp cũng hiểu rõ tình huống hiện tại trong nhà, nên rất hiểu chuyện mà cự tuyệt cám dỗ này.
Trì Uyển cũng gật gật đầu: “Ta ăn nhiêu đây cũng đủ rồi.”
“Ngoan quá.” Hàn Liệt nhìn hai bé con ngoan ngoãn trước mặt, nhớ tới đệ muội trong nhà, lòng có chút lên men, quyết định phải kiếm thật nhiều tiền để thay đổi tình trạng cuộc sống hiện tại.
Lâm thị với Trì Tu sau khi nếm thử mứt anh đào cũng khen không ngớt lời, đồng thời cả hai đều không ngờ rằng Hàn Liệt lại có thể làm ra loại mứt như vậy.
Từ khi Trì Tu có thể đi lại bình thường, mỗi buổi sáng lúc mặt trời vừa ló dạng y đều sẽ ra sân đánh một bộ quyền, sắc mặt theo đó cũng dần dần khá lên nhiều. Mà thân thể Hàn Liệt xuyên vào lại không khỏe mấy, phải biết hồi còn ở thời hiện đại cậu rất thích vận động, mỗi ngày đều thức sớm chạy bộ, cuối tuần nếu rảnh thì sẽ hẹn bạn bè cùng chạy xe đạp leo núi ra ngoại thành hít thở không khí.
Thấy Trì Tu mỗi sáng đều thức dậy sớm ra sân tập quyền, cậu tuy không làm vậy, nhưng cũng sẽ cùng rời giường ra ngoài chạy vài vòng quanh viện, sau đó thì đi vào nấu bữa sáng cho cả nhà.
Qua vài ngày, thân thể của Trì Tu đã khá hơn, liền cùng Hàn Liệt lên trấn.
Nếu đi bộ lên thị trấn thì phải mất đến cả một ngày, cho nên bọn họ đi nhờ xe trâu của một đại hán trong thôn, mỗi người chỉ cần trả hai văn tiền là có thể ngồi xe cả đi lẫn về.
Lúc lên xe trâu ngồi Hàn Liệt bỗng hốt hoảng một chút, nhớ lại không lâu trước đây mình cũng từng ngồi xe trâu đến gả cho Trì Tu, cảm thấy thiệt thòi hết sức, âm thầm ngạo kiều một phen, quyết định sau này phải đòi Trì Tu trả lại hết.
Trên xe trâu còn có bốn thôn dân khác định lên trấn bán đồ thêu với rau dưa.
“A, lão đại Trì gia trông khỏe mạnh ghê!” Một đại thẩm hơn bốn mươi thấy hai người lên xe ngồi thì quay sang cười chào.
Người phụ nữ khoảng hơn ba mươi ngồi bên nhìn thoáng qua Hàn Liệt bên cạnh Trì Tu, cười tiếp lời: “Ngũ lang Hàn gia đúng là một người có phúc khí, thân thể Trì lão đại ngươi khỏe hơn chưa?”
Trì Tu cười nhạt gật đầu: “Cũng khỏe hơn nhiều rồi.”
“Phu phu hai ngươi muốn vào thành mua đồ à?” Đại thẩm kia nhìn thấy cái giỏ tre nhỏ hai người mang theo nên không nghĩ tới việc họ đi để bán đồ.
Ở nhà Hàn Liệt đã đóng gói một bình mứt anh đào đặt vào trong giỏ tre, mặt trên phủ một tấm vải bố, cậu hiểu rõ khả năng bát quái trong thôn nên cũng không muốn nói ra việc mình bán mứt anh đào.
Hàn Liệt cười nói: “Vâng, Lý đại thẩm.”
“Hàn tiểu tử này coi bộ vậy chứ cũng đẹp trai lắm đấy, Trì lão đại ngươi lần này lời to rồi.” Một người phụ nữ ngồi phía khác lại cười khen Hàn Liệt.
Khóe miệng Hàn Liệt hơi run, trong lòng ngược lại lại đồng ý lời nói này. Một vị hôn phu lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn biết kiếm tiền như cậu đây mà lại bị bán cho Trì gia với giá chỉ năm mươi lượng bạc, nghe thôi cũng thấy Trì Tu lời to thật rồi.
Trì Tu đưa tay lên che miệng ho nhẹ một tiếng, cười cười: “Lưu tẩu tử nói rất đúng.”
Sau đó Lý đại thẩm cùng Lưu tẩu tử bắt đầu trò chuyện về những chuyện nổi bật phát sinh trong thôn khoảng thời gian này, đương nhiên cũng chỉ là những việc vặt lông gà vỏ tỏi từ đông sang tây.
Một đôi vợ chồng trẻ khác đôi khi cũng sẽ ngẫu nhiên chen vào nói mấy câu, Hàn Liệt từ miệng họ biết được rất nhiều chuyện bát quái.
Sau khi đến được trấn trên, người đánh xe là Hàn Nhị Cẩu nói cho bọn họ nghe thời điểm trở về rồi đánh xe đến ven cửa thành ngồi chờ, vì vốn xe bò không được phép tiến vào khu trung tâm của thị trấn.
Hai người Hàn Liệt nói chào những người khác xong rồi tách ra, bước qua cửa thành, Hàn Liệt nghiêng đầu qua nói với Trì Tu: “Chúng ta nên bán mứt anh đào ở chỗ nào đây?”
Trong lòng Trì Tu đã sớm tính trước, “Đến gánh hát hay quán trà nào đó hỏi chút đi, rất nhiều người hay đến mấy chỗ đó để ăn vặt, hơn nữa khách nhân của họ cũng tương đối giàu có hơn hẳn.”
“Được, ngươi đi trước dẫn đường đi.” Quang cảnh thị trấn trong trí nhớ của Hàn Liệt vô cùng mơ hồ.
Trấn Thanh Dương vì là chỗ giao giữa ba thành, hơn nữa những ai muốn đến phủ thành Giang đều phải đi ngang đây cho nên tuy phạm vi trấn khá nhỏ nhưng lại rất phồn vinh, dòng người đi đi lại lại vô cùng đông đúc, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều thương nhân từ nơi khác đi ngang qua hoặc dừng chân lại đây.
Hai người vừa đi đến ngã tư phồn hoa nhất trong trấn thì vô tình nghe thấy một người nào đó đang nói với người bên cạnh mình: “Cái quán Tụ Nhàn trà trang mới mở kia vừa mời một thuyết thư từ trong thành tới đó, lát nữa đi nghe thử xem.”
Con ngươi đen thâm thúy của Trì Tu lóe sáng, không phải “Tụ Nhàn trà trang” là do người kia mở sao?
“Chúng ta đến Tụ Nhàn trà trang hỏi trước đi.” Trì Tu thầm quyết định trong lòng xong liền quay sang nói với Hàn Liệt.
Hàn Liệt cũng nghe được câu nói hồi nãy của người nọ, suy nghĩ một chút, một quán trà mới mở lại mời được thuyết thư tiên sinh, hẳn là sẽ có thể muốn mua mứt của bọn họ, ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Hết chương 9