Edit: Arisassan
Hai người ngồi bên ngoài thùng xe, Trì Tu đánh xe, còn Hàn Liệt thì ngồi lắc lư hai chân ở bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ cảm giác ngồi trên xe ngựa của mình trở về nhà thật thoải mái.
Trở về xây thêm một tòa tiểu lâu nhỏ là cậu cũng có thể xem như là người có nhà có xe ở cổ đại rồi. Dư quang nhìn thoáng qua Trì Tu ở bên cạnh, nếu bắt được tâm của nam nhân này, kiếm thêm ít tiền, cùng nhau đi du lịch xung quanh Tứ quốc, thì cuộc sống lúc đó chắc chắn sẽ thoải mái hơn cả.
Tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp trước mắt, cậu không khỏi cười vang, Trì Tu ngồi cạnh thấy cậu vui vẻ, trong họng còn ngâm nga vài ca khúc không biết tên thì lòng cũng theo đó mà trở nên nhẹ nhàng.
Lúc trở lại thôn Hàn gia bọn họ lại một lần nữa dấy lên tinh thần bát quái của cả thôn, mọi người đều sôi nổi truyền tai nhau việc Trì Tu chẳng những trúng cử nhân mà còn đại phát tài, người ta giờ đánh xe ngựa chạy về đó nha, cái xe ngựa kia nhìn là biết đáng giá không ít tiền rồi.
Lực ảnh hưởng từ chuyện xe ngựa ở trong thôn còn chưa biến mất, một làn sóng khác lại ập tới nữa, đó là việc Trì gia đang tuyển nhân công muốn xây nhà, thế này thì rốt cuộc họ có bao nhiêu tiền chứ! Rất nhiều nhà từng chê cười Hàn Liệt giờ đều hối hận tại sao lúc trước không đưa con mình đi xung hỉ cho Trì Tu, bọn họ bị sự giàu có của Trì gia đả kích đến mức quên đi cả yêu cầu ngày sinh tháng đẻ khi xung hỉ lúc trước, quên đi việc mình đã từng nói thầm sau lưng rằng Trì Tu không có phúc khí, rằng Trì Tu sẽ chết như thế nào, ngũ lang Hàn gia phải xui xẻo lắm mới bị đẩy đi xung hỉ cho người này.
Trong thôn còn có người cố ý thêu dệt tin đồn rằng Hàn Liệt trèo cao lên Trì Tu ra sao, giờ còn đang thoải mái hết ăn lại nằm ở Trì gia như thế nào.
Trong phòng chính ở Trì gia, Hàn Liệt đang gặm một cái bắp ngô vô cùng mọng, nghe thấy Trì Nghiệp tức giận bênh vực cho mình thì mới cười nói: “Đó là chuyện của bọn họ, họ thích nói thì cứ để họ nói đi, dù sao chúng ta cũng chẳng mất mát gì.”
“Hơn nữa bọn họ làm vậy là do ghen tị, cực kỳ cực kỳ ghen tị, cho nên chúng ta không sợ bị nói, bọn họ không nói thì chúng ta mới nên sợ ấy, càng được nhắc đến thì chúng ta mới càng nổi, cứ để cho bọn họ tự ghen tị hâm mộ hận đi.” Hàn Liệt đem lõi ngô sau khi gặm xong ném vào thùng rác chuyên dụng Trì Tu làm riêng cho cậu, lấy khăn lau lau tay rồi nói.
“Hàn đại ca, ngươi cũng khoan dung quá rồi đó! Bọn họ nói khó nghe lắm, hơn nữa, hơn nữa...” Trì Nghiệp có hơi không thể mở miệng được.
Hàn Liệt nhướng nhướng mày, bưng chén nước đặt trên bàn uống một hơi, hỏi: “Nói thẳng đi, ta chịu được mà, không phải chỉ là vài lời đồn đãi nhảm nhí thôi sao?”
“Bọn họ nói ngươi chỉ là một con gà trống không biết đẻ trứng, vậy mà còn dám mặt dày chiếm riêng đại ca của ta, phạm vào bảy điều tội, phải vì ca ta nạp thiếp để nối dõi tông đường mới đúng.” Trì Nghiệp lộ vẻ không được tự nhiên, cả mặt ửng hồng nói tiếp: “Bọn họ còn nói... còn nói với quả dưa vàng nhỏ bé của ngươi thì sao có thể hầu hạ cho ca ta được.”
“Họ nói theo bộ dáng ngươi đi đường hàng ngày thì chắc chắn vẫn chưa bị ca ta phá thân, nếu không nể tình công ngươi đến đây xung hỉ, ca của ta đã sớm đá ngươi đi rồi.” Trì Nghiệp một hơi đem bát quái nghe được trong thôn nói hết ra, trên mặt còn tỏ vẻ oán giận, những người đó dựa vào gì mà lại nói xấu Hàn đại ca như thế chứ, đúng là quá đáng mà.
“Phụt... Khụ khụ...” Hàn Liệt phun nước trà trong miệng ra, không cẩn thận bị sặc, liền ho khan một cách dữ dội.
Trì Nghiệp chân chó tiến lên giúp cậu vỗ lưng, tưởng cậu tức giận nên bèn an ủi: “Hàn đại ca, bọn họ chỉ nói quá thôi, ca của ta chắc chắn sẽ không đá ngươi đi đâu, ngươi cứ yên tâm đi, chúng ta cũng biết mấy thứ kia đều là bịa ra để bêu xấu ngươi, ngươi không nên tức giận.”
Hàn Liệt ho khụ một trận, trợn trắng mắt, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ! Do hiện tại Trì gia có tiền nên mới quay sang phỉ báng cậu sao?
Xin thưa, bọn họ chẳng lẽ biết được dưa vàng của cậu nhỏ hay lớn à? Hơn nữa cậu có phải xử nữ hay không, bị phá thân rồi hay chưa thì chắc gì mấy người kia có thể nhìn ra được? Cậu cảm thấy vô cùng thán phục bọn họ, năng lực bát quái ở cổ đại đúng là không thể khinh thường được đâu nha!
Hừ, muốn bát quái thì cứ bát quái đi, không phải chỉ muốn đem khuê nữ hoặc nhi tử của mình nhét vào lòng Trì Tu hay sao, mơ tưởng đến nam nhân của cậu còn bày đặt lấy cái lí do đúng lý hợp tình như thế, đúng là không biết xấu hổ mà. Cậu cứ độc chiếm Trì Tu đó thì sao, hai người họ sẽ cùng nhau sống một cuộc sống cực kỳ hạnh phúc cho bọn người hay ghen tị bịa chuyện kia nhìn xem, để bọn họ tức chết.
“Ta không tức giận gì cả, bọn họ không đáng.” Hàn Liệt lấy một bắp ngô đưa sang cho Trì Nghiệp, “Cứ để bọn họ nói đi, chúng ta sống tốt là được, làm bọn họ tức chết chính là cách trả đũa tốt nhất.”
“Vâng, để bọn họ tức chết đi.” Trì Nghiệp cũng hiểu Hàn Liệt nói rất có lý, không quan tâm tranh luận với mấy mụ già ba hoa đó, khiến cho bọn họ đỏ mắt tức chết thì tốt hơn.
Cậu vừa gặm bắp ngô vừa nói: “Hàn đại ca, ngô này ngon thật đấy.”
“Đương nhiên rồi, nếu muốn ăn thêm thì cứ lấy trong nồi, ta về phòng trước.”
Trì Tu vừa bước vào phòng thì ngay lập tức trông thấy Hàn Liệt chỉ mặc duy nhất một lớp áo lót mỏng manh, lấy tay chống cằm ngẩn người, ánh mắt hơi mê ly, bộ dạng ngơ ngác mơ hồ kia khiến y nổi xúc động muốn tiến lên hôn hôn vài cái.
“Ngươi điêu khắc xong rồi à?” Hàn Liệt nghe tiếng cửa mở mới hồi phục lại tinh thần, cười hỏi Trì Tu.
Trì Tu gật đầu cười nói: “Xong hết rồi, ngày mai là có thể đưa đến Tụ Nhàn trà trang.”, rồi đồng thời đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng gõ vào ót Hàn Liệt, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ về mấy người trong thôn, không biết tại sao họ có thể nhìn ra được rằng ta chưa phá thân nữa.” Hàn Liệt nghiêng đầu nói, ngước đôi mắt to tròn đen bóng lên nhìn y.
“Khụ khụ...” Trì Tu xấu hổ ho khan vài tiếng, bên trong con ngươi xẹt qua vài tia sáng lạnh, thầm ghi hận những người dám nói hươu nói vượn trong thôn.
“Ngươi không cần phải để ý đến mấy người rảnh rỗi đó, bọn họ cả ngày chẳng có việc gì làm, thấy nhà chúng ta bắt đầu khấm khá hơn nên mới bắt đầu bịa đặt nói hươu nói vượn.” Trì Tu nắm chặt tay Hàn Liệt, nói.
“Ta không để ý mấy thứ đó, ta chỉ hơi tò mò thôi.” Hàn Liệt nắm lại tay Trì Tu, đây đều là cố ý hết đấy, hôm nay cậu quyết định phải câu dẫn Trì Tu lên giường cho bằng được, để khi mấy mụ bà nhiều chuyện kia bảo cậu chưa phá thân thì cậu còn có vốn để phun lại được. Đương nhiên, cậu cũng nhớ thương Trì Tu lâu rồi, đâu phải chỉ ngày một ngày hai.
Trì Tu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: “Có gì lạ đâu chứ, không thì ngươi cứ thử xem?”
Hàn Liệt đột nhiên dựa vào vai Trì Tu cười khẽ, sau đó ngẩng đầu lên, vươn lưỡi ra liếm liếm vành tai của Trì Tu, thanh âm mang vẻ dụ hoặc: “Được thôi!”
Trì Tu bị Hàn Liệt liếm đến run cả thân người, trong lòng tựa như bị mấy cái vuốt mèo cào cào cùng lúc, ngứa ran lên. Y quyết định cứng người không động đậy, đợi Hàn mèo con tiếp tục vươn móng vuốt ra, đến lúc đó ăn luôn mới đã ghiền.
Thấy thân người Trì Tu bắt đầu rung động, trong mắt Hàn Liệt chan đầy ý cười, tiếp tục liếm liếm bên tai y, dùng đầu lưỡi vẽ vòng tròn xung quanh. Trì Tu do vừa tắm xong nên trên người vẫn tỏa ra một mùi hương thanh nhã thơm ngát, cậu mới lấy tay nhẹ nhàng cho vào bên trong vạt áo của y.
Tay Hàn Liệt từ từ đốt lửa trên thân người nào đó, nhận thấy Trì Tu có phản ứng, cậu liền cười híp mắt ngồi lên đùi Trì Tu, vòng tay qua cổ Trì Tu, còn lấy tay vuốt ve phía sau sống lưng y nữa.
Vừa ngẩng đầu lên thì cậu ngay lập tức đối diện với ánh mắt đầy lửa dục của Trì Tu, Hàn Liệt khẽ cười một tiếng, kéo đầu Trì Tu thấp xuống, chủ động dâng lên đôi môi ướt mọng của mình.
Môi Trì Tu vô cùng mát lạnh, Hàn Liệt rất thích nhiệt độ như thế, vừa chạm vào đôi môi mỏng kia là cậu đã không thể rứt ra được, tiếp tục ma sát nhẹ nhàng, trăn trở qua lại, tay còn không ngừng đốt lửa khắp mọi nơi.
Con ngươi của Trì Tu chuyển từ mưa rền gió dữ đến hoàn toàn tĩnh lặng, y nhiệt liệt đáp lại cái hôn của Hàn Liệt, từ lướt nhẹ bên ngoài đến xâm nhập thật sâu vào trong, hôn đến mức Hàn Liệt phải phát ra vài tiếng ngâm khẽ.
Sau khi hoàn tất một cái hôn, Hàn Liệt thở dốc tựa đầu vào cổ Trì Tu, rồi lại bắt đầu vùi đầu vào gặm, đôi lúc còn dùng đôi mắt mèo đã cười cong thành hình bán nguyệt nhìn trộm biểu cảm trên mặt Trì Tu, tựa như một chú mèo nhỏ thành tinh đang rình trộm.
Trì Tu cảm thấy cả thân mình đang nóng lên, dục vọng bị đè nén không thể phát tiết được, y híp mắt lại, một tay ôm lấy người nào đó vẫn đang quấy rối đốt lửa, ném thẳng lên giường, rồi quay người rời đi.
Vẻ mặt Hàn Liệt vốn đang đắc ý, lại không ngờ thằng nhãi này tự nhiên ném cậu lên trên giường rồi xoay người rời đi, cậu đang hoài nghi chẳng lẽ mị lực của mình không đủ, hay phương diện nào đó của Trì Tu không xài được thì chợt trông thấy Trì Tu cầm một bình sứ màu trắng đi tới.
Cậu chớp chớp mắt, vô tội nhìn Trì Tu, thằng nhãi này rốt cuộc có muốn lăn giường hay không đây, nhưng vừa mới ngẩn người một cái đã cảm thấy thiên hoàn địa chuyển, sau đó cậu bị Trì Tu đè xuống giường, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với cặp mắt như lang như hổ đầy tính xâm lược, khiến đầu cậu lập tức trở nên trống rỗng.
Trì Tu lấy xong cao bôi trơn quay người qua liền trông thấy bộ dáng ngơ ngác vô tội của Hàn Liệt, khiến cho con quái thú đang kêu gào trong lòng y hoàn toàn được phóng thích ra, tiểu phu lang không biết bộ dáng hiện tại của cậu vô cùng câu nhân hay sao? Nếu vậy y sẽ không khách khí mà nhào vào nhấm nháp thử.
Ấn Hàn Liệt xuống giường, Trì Tu bắt đầu công lược lãnh địa của mình, hai đôi môi nhiều lần trăn trở hôn nhau qua lại, một bên thì đưa tay đem lớp áo lót mỏng manh trên người Hàn Liệt lột ra, để lộ thân mình bóng loáng trắng nõn, lúc ngắm nhìn da thịt do động tình mà ửng màu hồng nhạt của Hàn Liệt, y nhịn không được sờ soạng mấy cái.
Cùng lúc đó, y cũng đưa môi khẽ liếm bên lỗ tai Hàn Liệt, tay học theo cậu mà đốt lửa xung quanh, khiến cho Hàn Liệt phải run rẩy mà phát ra tiếng ngâm, “Trì Tu... Ô...”
Ý cười trong mắt Trì Tu như sắp tràn ra ngoài, thanh âm của y mang một tia biếng nhác đầy hấp dẫn, cười xấu xa nói: “Hàn Liệt, ta tới đây.”
Sắc xuân kiều diễm bao trùm cả căn phòng, tiếng thở dốc lúc lớn lúc nhỏ vang lên khiến cho trăng tròn trong đêm cũng phải xấu hổ mà trốn vào mây ẩn náu.
Ngày hôm sau lúc mặt trời mọc đến cháy mông, Hàn Liệt mới dần dần tỉnh lại. Cậu chống tay dựng người ngồi dậy, liền nhận ra toàn thân cảm giác vô cùng nhức mỏi, như vừa bị một tảng đá khổng lồ nghiền qua nghiền lại mấy lần.
Hàn Liệt quay đầu, đập vào mắt là hình ảnh bình sứ màu trắng đặt ở đầu giường, lập tức cảm thấy ngứa răng. Tên Trì Tu muộn tao này, rõ là cao bôi trơn cũng chuẩn bị xong cả rồi, còn thích giả trang thành bộ dạng bất vi sở động, hại cậu phải xuất ra tất cả thủ đoạn để đi câu dẫn, vốn còn lo người nào đó có mắc câu được hay không, đến đêm qua mới phát hiện kia căn bản là một con sói hoang giả dối hung ác.
Tuy cao bôi trơn có hiệu quả rất tốt, cậu cũng không cảm thấy quá đau, nhưng chỉ không thể chịu đựng được việc bị gây sức ép nguyên đêm như vậy. Hiện tại cậu có thể hiểu được cảm giác ba ngày không thể xuống giường được trong tiểu thuyết rồi, nhớ lại hành động xuẩn manh nơi nơi đốt lửa của mình vào tối hôm qua, cậu lập tức muốn ôm mặt, đúng là không làm thì sẽ không chết mà!
Lúc Trì Tu bưng một chén cháo vào phòng thì thấy Hàn mèo con nhà y đang nhìn chằm chằm vào bình sứ chứa cao bôi trơn một cách thù hận, bên môi y liền gợi lên một độ cung xinh đẹp, “Tỉnh rồi à?”
Hàn Liệt trừng mắt liếc y một cái, tại sao thể lực của thằng nhãi này có thể tốt như vậy, cày cấy cả đêm thế mà sáng ra vẫn vô cùng có tinh thần, thật không công bằng tí nào.
“Lại đây ăn chén cháo lót bụng đi.” Trì Tu đi đến ngồi bên cạnh giường, khẽ cười nói.
Ngửi thấy mùi cháo thoang thoảng truyền đến, Hàn Liệt chợt nghe bụng mình kêu réo dữ dội, lập tức dẹp cơn tức qua một bên, nhận lấy chén rồi ăn sạch, ăn xong còn chưa đã thèm mà liếm liếm khóe môi, sau đó ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt đầy lửa nóng của người bên cạnh.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, nhận ra được rằng mình không nên tìm chết lần nữa, kéo miệng tươi cười hỏi: “Hôm nay không lên thị trấn sao?”
“Thân thể ngươi hôm nay chắc chắn sẽ không được thoải mái, nên chúng ta ngày mai hẵng đi.” Trì Tu cố nén lại dục vọng vừa bị mèo con gợi lên, cười trả lời.
“Ừa, ngươi ra ngoài trước đi, để ta ở lại sửa soạn.” Hàn Liệt nói.
Trì Tu nhướng nhướng mày, vốn muốn nói bản thân không phải chưa thấy qua, nhưng thấy sắc mặt Hàn Liệt không tốt lắm mới đành cười cười đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hàn Liệt đứng lên rời giường để thay quần áo thì trông thấy toàn bộ dấu vết trên người, chân mình cũng run rẩy không ngừng, mặt cậu liền tối sầm lại, tại sao lúc nào cậu cũng phải chịu thiệt chứ? Ngày mai trở đi, cậu nhất định phải rèn luyện cơ thể thật tốt, tuyệt đối không thể thua kém về mặt thể lực được.
Sáng sớm hôm sau, phu phu hai người vội vàng lên xe ngựa đi đến thị trấn.
Hết chương 36