“Thất thủ? Các ngươi sao lại thất thủ?” Lục Nghiêu cau mày, tràn đầy âm độc nhìn người trước mặt.
“Bên người Mộ Viễn Phong có một cường giả võ vương, Ảnh Nhất, Ảnh Tam, Ảnh Tứ không địch lại nên bị đánh lui.” Hắc y nam tử áy náy nói.
“Bên người Mộ Viễn Phong sao lại có cường giả võ vương?” Huyền Phong đế quốc không thể so với Fred đế quốc, cường giả võ vương quý hiếm như lông phượng và sừng lân. Cư nhiên bên người Mộ Viễn Phong lại có một người, mà trước đó còn không có truyền ra một chút tiếng gió nào, chuyện này rất kỳ quái.
Hắc y nhân khẽ thở dài, “Đúng là một cường giả cấp bậc võ vương, hơn nữa thực lực xác thực không kém, bất quá, lúc sau lại truyền tới tin tức, hình như cường giả võ vương kia ra tay rất hạn chế.” Người nọ đột nhiên ra tay làm ba ảnh vệ đều trúng thương nặng, nhưng mà người nọ giống như đang cố kỵ cái gì, không có thừa dịp thắng mà truy kích.
“Một võ vương tổng sẽ không đến mức trống rỗng toát ra đi? Nghĩ biện pháp điều tra lai lịch người này!” Lục Nghiêu bình tĩnh nói.
“Thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ? Nếu không thì xuống tay một lần nữa?”
“Một kích không trúng, ngươi cho là đối phương sẽ còn lưu lại cơ hội cho ngươi sao?” Lục Nghiêu lạnh lùng nói.
Hắn đã thu được tin tức, Mộ Viễn Phong đã vào Thánh Tinh học viện, trở thành đạo sư lâm thời của Thánh Tinh học viện.
Mộ Thần đem Mộ Viễn Phong giao cho Hùng Uy chiếu cố, bọn họ đã không có khả năng ra tay với Mộ Viễn Phong.
Lục Nghiêu cắn răng, tên Mộ Thần này chẳng những không chịu giao dịch Bách Quyết Luyện Thể, còn tốn tuyệt bút nguyên thạch tìm người làm cho hắn xấu mặt.
Vốn Lục Nghiêu muốn bắt Mộ Viễn Phong lại để giáo huấn Mộ Thần một chút, thuận tiện nhìn xem Mộ Thần vị hiếu tử trong truyền thuyết này có phải là thật hiếu thuận như vậy hay không, nào biết bên người Mộ Viễn Phong cư nhiên ẩn núp một cao thủ, để cho Mộ Viễn Phong tránh được một kiếp.
… …
Hùng Uy đánh giá Mộ Thần cùng Diệp Thạch, trong mắt hiện lên vài phần cổ quái.
Bên người Mộ Viễn Phong cư nhiên có một tùy tùng cấp bậc võ vương, người này cũng từng tôi tớ bên người Diệp Thạch.
Sự tình càng ngày càng có ý tứ, bộ dáng tiểu tử Diệp Thạch này tựa hồ lai lịch bất phàm nha!
“Tiểu tử, ngươi để phụ thân ngươi ở chỗ này? Ngươi không phải hẳn nên đưa phí dừng chân sao?” Ngón cái cùng ngón trỏ của Hùng Uy xoa xoa vào nhau, đôi mắt lòe lòe sáng lên, cực kỳ giống một con buôn tham lam, một chút phong phạm cao nhân cũng không có.
Mộ Thần thản nhiên liếc mắt đánh giá Hùng Uy, hỏi: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
Hùng Uy nhìn sắc mặt Mộ Thần bình tĩnh, cảm thấy Mộ Thần giống như đang nói “Ngươi muốn bao nhiêu, ngươi cứ việc mở miệng đi! Ta là thổ hào, ngươi mau tới cướp ta đi!”
Hùng Uy thanh thanh yết hầu, chậm rãi nói: “Nhìn tại phân thượng ngươi là đồ đệ của ta, ta cũng không muốn nhiều lắm, một ngày hai mươi vạn nguyên thạch, thế nào?” Hùng Uy cười tủm tỉm vươn ra hai ngón tay về phía hai người.
“Ngươi đang cướp bóc sao?” Diệp Thạch nổi trận lôi đình.
Hùng Uy khinh thường liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, nói: “Tiểu Thạch Đầu, ngươi thật đúng là không hiểu giá thị trường, ta nếu như muốn cướp bóc, vậy ta muốn không phải là hai mươi vạn, mà là hai trăm vạn.”
Diệp Thạch đen mặt, khó chịu nhìn Hùng Uy.
“Thành giao!” Mộ Thần bình tĩnh nói, biểu tình Diệp Thạch tràn đầy thịt đau nhìn Mộ Thần.
Mộ Viễn Phong ở lại chỗ của Hùng Uy thì Hùng Uy liền sẽ có trách nhiệm chiếu khán Mộ Viễn Phong, hai mươi vạn một ngày lại có được một cường giả hoàng cấp làm bảo tiêu, không tính là mắc.
“Đồ đệ, phụ thân ngươi rốt cuộc đắc tội với ai vậy? Vì sao lai trêu chọc vào cường giả võ vương?” Hùng Uy khó hiểu hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần nghĩ nghĩ, dù sao người Lục gia đều đã biết, mình có che giấu hay không cũng như nhau, lúc này mới đem chuyện Bách Quyết Luyện Thể nói cho Hùng Uy.
Hùng Uy nghe xong lời Mộ Thần nói thì cau mày.
Diệp Thạch bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nóng bỏng nhìn Hùng Uy, “Tiền bối, nghe nói ngươi trước kia đã từng lưu lạc trong Fred đế quốc?”
“Tiểu Thạch Đầu, không ngờ ngươi cũng biết cái này?” Hùng Uy ngoài ý muốn nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu, đắc ý dào dạt nói: “Ta còn biết, ngươi tại Fred đế quốc nhìn lén một mỹ nữ tắm rửa, kết quả bị nữ nhân kia đuổi giết mấy vạn dặm, thật vất vả mới thoát khỏi mà về được đây.”
Hùng Uy mặt đỏ lên, phản bác: “Ai nhìn lén nàng tắm rửa, đây chẳng qua là trùng hợp!”
Lúc ấy hắn không cẩn thận gặp phải một đám Hắc sừng phong, đang hoảng không biết chọn đường nào nên đành phải nhảy vào trong nước tị nạn, nào biết, tại nơi hoang dã như vậy cư nhiên còn có một nữ nhân ở trong hồ tắm rửa, hắn không cẩn thận liền cùng nữ nhân kia tắm chung.
Nữ nhân kia cũng thật hung dữ, đuổi giết hắn so với Hắc sừng phong còn dã man hơn, đuổi theo hắn lên trời xuống đất mấy vạn dặm. Nhớ tới đoạn thời gian kia Hùng Uy đã cảm thấy bi ai, lúc ấy hắn ăn không ngon, ngủ cũng không ngon, thể trọng ào ào rơi xuống.
“Sư phụ, ngươi có biết chuyện gì về Kim gia Fred đế quốc không?” Mộ Thần hỏi.
“Lại nói, ta còn chính xác hiểu biết một ít.” Hùng Uy chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Diệp Thạch kích động thúc dục: “Thật sao? Nói mau, nói mau!”
Hùng Uy thanh thanh yết hầu, lại không nói lời nào, Diệp Thạch gấp gáp lấy ánh mắt trừng hắn.
Hùng Uy có thâm ý nhìn Mộ Thần, Mộ Thần nhíu mày, nói: “Sư phụ, ngươi muốn bao nhiêu? Nói một con số đi.”
“Giữa sư đồ chúng ta còn nói tiền cái gì, sẽ rất tổn thương tình cảm.” Hùng Uy khẽ thở dài nói.
Diệp Thạch phiên cái xem thường, cổ quái nhìn Hùng Uy.
Hùng Uy nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi thăm dò được Kim gia bảo khố, vậy đồ vật đạt được đưa ta ba thành.”
“Kim gia bảo khố? Đó là cái gì?” Diệp Thạch không hiểu.
“Giữ bí mật.” Hùng Uy nghiêm trang nói.
“Có thể, ba thành!” Mộ Thần nhìn chằm chằm Hùng Uy, đồng ý.
Hùng Uy cười cười, cho Mộ Thần một cái ánh mắt tán thưởng, “Có quyết đoán!Đồ đệ, ngươi nhất định sẽ rất có tiền đồ.”
Mộ Thần cười khổ nói: “Mượn cát ngôn của sư phụ ngài.”
“Sau khi lão tổ Kim gia chết, hình như đã để lại một cái bảo khố, người Kim gia luôn luôn đều tìm cái bảo khố kia, nhưng màhình như lại không có thu hoạch gì, đại khái là bởi vì Kim gia tốn đại lượng thời gian tinh lực tìm bảo khố nhưng lại không được gì, cho nên, Kim gia cuối cùng bị người diệt gia…”
“Sau đó?” Diệp Thạch vội vàng hỏi.
“Không còn.” Hùng Uy cười gượng nói.
Diệp Thạch đen mặt, “Không còn?Cứ như vậykhông còn?”
Hùng Uy nhún vai, “Đúng.”
“Bảo khố ở đâu?” Diệp Thạch hung dữ trừng Hùng Uy hỏi.
Hùng Uy lắc đầu, “Ta làm sao biết.”
“Không biết mà ngươi còn muốn ba thành? Ngươi nằm mơ đi!” Diệp Thạch tức giận mắng.
“Ít nhất ta còn biết có cái bảo khố, các ngươi biết sao?” Hùng Uy dùng lý lẽ cố gắng nói.
“Được rồi, Thạch Đầu, đừng náo loạn!” Mộ Thần quát bảo ngưng lại.
Diệp Thạch ủy khuất nhìn Mộ Thần.
“Sư phụ, phụ thân ta cùng Trần thúc liền nhờ ngài chiếu cố.” Mộ Thần cung kính nói.
Hùng Uy gật đầu, nghiêm túc nói: “Được, yên tâm đi, tại trên địa bàn của ta, liền tính Lục gia lão tổ kia tự mình đến thì cũng không thể chiếm được tiện nghi đâu.”
“Làm phiền sư phụ.” Mộ Thần cung kính nói.
… …
Diệp Thạch căm giận đứng phía sau Mộ Thần, Mộ Thần thấy Diệp Thạch đang nổi giận đùng đùng thì hỏi: “Sao vậy?”
“Lão nhân kia quá đáng rồi, một cái tin tức vô dụng như vậy lại muốn ba thành của chúng ta, lời nói của lão gia hỏa kia tương đương với cái gì cũng chưa nói.” Diệp Thạch bất mãn nói.
Mộ Thần không cho là đúng nói: “Không quan hệ, dù sao, đến hiện tại mà nói, chúng ta ngay cả bảo tàng là cái gì cũng không biết, có thể tìm được hay không rồi lại nói, liền tính tìm được, nếu lão nhân kia không cùng đi với chúng ta, vậy bảo khố có cái gì thì đều là do chúng ta định đoạt, nếu hắn cùng đi với chúng ta, vậy thực lực của hắn mạnh hơn chúng ta, chia hắn ba thành thì cũng không coi là nhiều.”
Diệp Thạch mở to mắt, “Có đạolý nha!”
“Việc này không đơn giản như vậy.” Sắc mặt Mộ Thần nghiêm túc lên.
Diệp Thạch khó hiểu nhìn Mộ Thần.
“Cái người giết hại cả nhà Kim gia kia cũng có thể biết được chuyện Kim gia có bảo tàng, nếu chúng ta thật sự tìm được bảo tàng, nói không chừng những người đó sẽ chặn ngang một cước, chúng ta không thể thiếu được hỗ trợ của Hùng Uy.” Mộ Thần nói.
Bách Quyết Luyện Thể này thật không phải là thứ tốt, cả nhà Kim gia bởi vì nó mà diệt, mà cái gia tộc kia cho dù nghèo túng thì vẫn còn có hai cường giả võ vương đấy.
Hắn bất quá chỉ là một võ linh mà thôi, đối phương tùy tay là có thể bóp chết hắn, cũng may hiện giờ hắn ở Thánh Tinh học viện, đối phương hẳn là không dám xuống tay.
Diệp Thạch nhíu mày, Mộ Viễn Phong bị đánh lén hẳn là bởi vì Bách Quyết Luyện Thể, Bách Quyết Luyện Thể là thứ tốt, nhưng mà xác thực có chút phỏng tay.
“Bảo tàng dễ lấy như vậy thì Kim gia đã sớm lấy đi hết rồi, chỗ nào còn tới chúng ta, trong đó nhất định có duyên cớ gì đó.” Mộ Thần suy nghĩ nói.
Diệp Thạch đảo mắt, nói: “Ta cảm thấy, chỉ có đem luyện thể luyện tới một trình độ nhất định mới có thể mở ra bảo khố.”
Mộ Thần hỏi Diệp Thạch, “Ngươi sao lại nghĩ như vậy?”
“Bởi vì Phú Nguyên Bảo nói người Kim gia si mê luyện thể nha. Nếu ta biết nhà mình có một cái bảo khố, vậy tâm tư của ta nhất định sẽ đặt trên bảo khố, mới sẽ không cần tốn nhiều khí lực như vậy đi luyện thể đâu, trừ phi, chỉ có luyện thể tới một trình độ nhất định mới có thể tìm được bảo tàng.” Diệp Thạch nhún vai nói.
Trong mắt Mộ Thần hiện lên một tia tinh quang, “Ngươi nói rất có đạo lý.”
Diệp Thạch thản nhiên cười “Chuyện bảo khố không phải là chuyện nhất thời, hẳn là sẽ chưa có tiến triển đâu.” Rồi lại lo lắng nói: “Mộ Thần, ta lo lắng cho Trần thúc.”
Mộ Thần nhíu mày, tuy rằng Trần Đạt có chút không muốn thấy hắn, nhưng mà dù gì đối phương cũng đã cứu Mộ Viễn Phong, Mộ Thần vẫn rất cảm kích Trần Đạt.
Nếu như Mộ Viễn Phong ở trong tay Lục Nghiêu, vậy hắn sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, tình cảnh sẽ rất bị động.
“Thân thể của Trần thúc hiện tại thoạt nhìn cũng không tệ lắm, ngươi không cần quá mức lo lắng.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch cúi đầu, lo lắng nói: “Ta cảm giác, lần ra tay này có ảnh hưởng rất lớn đối với Trần thúc.”
Mộ Thần híp mắt, hắn cũng có loại cảm giác này, sinh cơ trên người Trần Đạt tựa hồ ảm đạm hơn lúc trước rất nhiều, người cũng hư nhược hơn rất nhiều, cũng may là vẫn là có thể cứu lại được.
“Mộ Thần, ngươi nói xem, thương thế của Trần thúc có thể trị hết không?” Diệp Thạch sầu lo hỏi.
“Ta nghĩ, hẳn là có phương pháp cứu trị Trần thúc, thậm chí bản thân hắn cũng biết có biện pháp để trị, chỉ là hắn cảm thấy năng lực của chúng ta còn chưa đủ nên mới không nói cho chúng ta biết.” Mộ Thần suy tư một chút rồi nói.
Diệp Thạch có chút suy sụp, “Chúng ta phải làm như thế nào đây?”
“Nhanh chóng nghĩ biện pháp đề cao thực lực, chỉ có thực lực mạnh mới có thể tiếp xúc với càng nhiều thứ.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Diệp Thạch mở to mắt, hắn là võ sư thì có lẽ không có biện pháp giúp Trần Đạt, nhưng nếu hắn đã trở thành võ vương, thậm chí võ hoàng, thì liền nhất định có biện pháp, hắn nhất định phải nhanh chóng đề cao thực lực mới được!