Vài đạo sư của Minh Nguyệt hội tụ lại nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
“Không ngờ hiệu trưởng lại bí mật đem Ân Tung tới đây, thật sự là không tưởng tượng được.”
“Không ngờ thực lực của Ân Tung đã đến bát tinh võ linh rồi, thật sự quá khó tin! Lấy tư chất của hắn, nói không chừng qua khoảng hai ba năm nữa là có thể thăng cấp thành võ vương rồi.”
“Năm đó, lúc Ân Tung nhập học chính là kinh diễm tuyệt đối! Nếu không phải hắn năm đó ngộ sát… Thì cũng không đến mức bị hiệu trưởng đóng băng nhiều năm như thế.”
“Đám người Thánh Tinh học viện kia quá kiêu ngạo, đệ tử ưu tú nhất của bọn họ không chừng tiếp không nổi một chiêu của Ân Tung nữa ấy.” Đạo sư của Chúc Húc âm trầm nói, Chúc Húc là môn sinh đắc ý nhất của người nọ, kết quả lại bị Mộ Thần dùng phù chú oanh chết.
“Còn không phải sao, nhìn bộ dáng tiểu bạch kiểm của tên Mộ Thần kia liền biết, tên kia hơn phân nửa không am hiểu chiến đấu, chỉ biết đầu cơ trục lợi!”
“Cũng qua nhiều ngày như vậy rồi, nói không chừng Mộ Thần đã bị Ân Tung giết chết.”
Đám đạo sư Minh Nguyệt hai mặt nhìn nhau, tất cả mọi người đều rất hiểu tính tình Ân Tung, tên này giết đệ tử Minh Nguyệt học viện còn không nương tay, huống chi là Thánh Tinh.
“Nếu như Mộ Thần chết thì thật sự là có chút đáng tiếc.” Một nữ đạo sư thở dài nói.
“Quả thật có chút đáng tiếc.” Nhưng nếu lưu lại Mộ Thần thì có uy hiếp quá lớn đối với Minh Nguyệt học viện.
“Nếu Mộ Thần là người học viện chúng ta thì tốt rồi.”
“Đủ rồi, tên đó hẳn đã chết rồi, bây giờ thảo luận về một người chết thì có ích gì? Lấy tính tình của Ân Tung, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho Mộ Thần.” Đạo sư của Chúc Húc âm dương quái khí mở miệng nói. Đối với việc Chúc Húc chết trên tay Mộ Thần, người nọ vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Vài đạo sư nghe vậy, sắc mặt không khỏi quái dị.
“Đệ tử Thánh Tinh, sẽ bị Ân Tung giết hết?”
“Thật có khả năng này.”
“Nếu như người Thánh Tinh chết rất nhiều, họ sẽ không chó cùng rứt giậu đi?”
“Sợ cái gì! Nếu thật đánh nhau thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của chúng ta!”
“Muốn trách chỉ có thể trách người Thánh Tinh, bọn họ quá rêu rao.” Một đạo sư lạnh lùng nói.
“Nói cũng đúng.”
Thực lực của Minh Nguyệt rõ ràng mạnh hơn Thánh Tinh nhiều, nhưng trước đó hai viện tỷ thí lại đánh ngang tay! Trong lòng một đám đạo sư Minh Nguyệt học viện đều nghẹn một cỗ khí.
… …
Vài phân viện viện trưởng của Thánh Tinh học viện hội tụ lại.
“Không ngờ đám gia hỏa không biết xấu hổ kia của Minh Nguyệt lại đưa một bát tinh võ linh vào bí cảnh, lần này phiền toái lớn.” Lộ Hàn lo lắng nói.
“Mộ Thần sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Nếu như hắn chết trong đó thì rất đáng tiếc. Trời ghét người tài a!” Vẻ mặt Tống Thừa đau khổ, lên tiếng nói.
“Hừ, miệng cái quạ đen của ngươi lại nói lung tung, coi chừng lão nương đánh chết ngươi!” Hạ Thanh Nghiên sầm mặt xuống, chống nạnh mắng.
Tống Thừa vội bồi khuôn mặt tươi cười, chắp tay nói: “Ta chỉ nói hưu nói vượn mà thôi, Mộ Thần là cát nhân mà, tuyệt đối sẽ không có việc gì!”
Hạ Thanh Nghiên hung hăng trừng Tống Thừa.
Hách Đồ ngượng ngùng xoa xoa cái mũi, đem lời nói đến miệng nuốt xuống, hắn vốn cũng muốn cảm khán một chút mệnh đồ của Mộ Thần không tốt.
“Những năm vừa rồi, người còn sống sót đi ra từ bí cảnh đều chỉ có một phần ba, năm nay không dễ nói…”
Lôi Thành cười xấu hổ, an ủi: “Mọi người đừng bi quan, hình như hiệu trưởng có phái hai tứ tinh võ sư vào mà.”
Hạ Thanh Nghiên cười khổ một chút, “Hai người kia có thể tự bảo vệ mình đã rất tốt rồi.”
Hạ Thanh Nghiên cũng không quá coi trọng hai đồ đệ của hiệu trưởng, hai đồ đệ đó đúng là có thực lực không tồi, nhưng kinh nghiệm lại quá ít, mà tên đệ tử kia của Minh Nguyệt lại là bát tinh võ sư, chênh lệch giữa hai bên quá lớn.
“Tình huống bên trong như nào thì hiện tại không rõ, cho dù Minh Nguyệt học viện đưa vào một bát tinh võ linh thì cũng chưa chắc có thể làm nên chuyện gì, có thể người này khi đưa vào đã bị yêu thú ăn đâu.” Diêm Võ bình chân như vại cười nói, thế sự vô thường, chuyện trên đời này, ai có thể nói được chính xác đâu.
Hạ Thanh Nghiên híp mắt, đôi mắt hiện lên vài tia vui mừng, “Lời này của ngươi cũng có khả năng, nếu như thật là như vậy thì tốt rồi.” Tuy rằng đó là khả năng tương đối xa vời, nhưng mà cũng không phải là không thể nào.
“Được rồi, tất cả mọi người không nên bị tên bát tinh võ linh kia dọa, nói không chừng cái tên này là một cái gối thêu hoa, bị Mộ Thần cùng Diệp Thạch tùy tiện đánh đánh, liền đánh chết.” Địch Hàn cười an ủi.
Hạ Thanh Nghiên tức giận trừng mắt nhìn Địch Hàn, ước chừng Địch Hàn cũng hiểu được lời nói của mình quá không đáng tin, liền ngượng ngùng cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
… …
Bí cảnh.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Tuy rằng người trong bí cảnh rất ít, nhưng tin tức Lam Nhược Phong tử vong vẫn rất nhanh liền truyền vào trong tai Trang Du.
“Lam Nhược Phong, chết?” Nghe được tin tức này, Trang Du nhịn không được có chút buồn bã thương tâm.
Lam Nhược Phong là nam nhân đầu tiên của Trang Du, tuy rằng biểu hiện của Lam Nhược Phong làm Trang Du cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng mà Trang Du thủy chung vẫn tồn tại một phần tình cảm khác thường với Lam Nhược Phong.
“Nhược Phong thật là không cẩn thận.” Trang Du lắc đầu nói.
“Ta lại cảm thấy không phải là hắn không cẩn thận, mà là, hắn bị người ta tính kế.” Lục Nghiêu chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.
Trang Du không hiểu nhìn Lục Nghiêu, hỏi: “Bị người ta tính kế?”
Lục Nghiêu gật đầu, nói; “Đúng vậy! Cái conHoa Ảnh Hồ Xà kia lúc trước ta đã gặp qua, lúc ấy nó đang chiến đấu với một con tứ cấp Phi Chân Linh Dương, sau đó conlinh dương kia chiến bại, bị nó ăn sạch.Theo lý mà nói, conHoa Ảnh Hồ Xà kia vừa mới ăn no nê một trận như vậy, hẳn là sẽ không cảm thấy hứng thú với Lam Nhược Phong mới đúng.”
Trang Du không hiểu: “Vậy sao lại như vậy?”
Lục Nghiêu lắc đầu, “Cái này thì ta không rõ lắm, cũng có lẽ là có người âm thầm hạ dược trên người hắn, thấ cho nênHoa Ảnh Hồ Xà mớicảm thấy hứng thú với hắn đi.”
Trang Du mở to mắt, linh quang trong đầu chợt lóe, tức đến khó thở nói: “Là Diệp Thạch! Diệp Thạch vẫn luôn chán ghét Lam Nhược Phong!Không nghĩ tới, hắn cư nhiên tâm ngoan thủ lạt như vậy, người cùng học viện mà cũng động thủ!”
Lục Nghiêu ngây ra một lúc, trong lòng nhịn không được mà phiên cái xem thường. Diệp Thạch? Diệp Thạch mới không có nhiều quỷ tâm nhãn như vậy, là Mộ Thần mới đúng! Mộ Thần hẳn là đã sớm bất mãn với Lam Nhược Phong, trong bí cảnh có cơ hội tốt như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
… …
“Mộ Thần, Lam Nhược Phong chết rồi!” Diệp Thạch vui sướng kéo tay Mộ Thần nói.
Mộ Thần gật đầu, “Ừm.”
“Nghe nói hắn là bị một conHoa Ảnh Hồ Xà ăn sạch, thi cốt vô tồn, bị chết rấtđáng thương.” Diệp Thạch chớp chớp mắt, biểu tình trên mặt hỗn hợp giữa vui sướng khi người gặp họa, trút được gánh nặng cùng thương hại.
“Thật sự là rất đáng tiếc.” Mộ Thần cười nói.
Diệp Thạch gật đầu, “Đúng vậy,nghe nói conHoa Ảnh Hồ Xà kia là tứ cấp đỉnh, tương đương với cửu tinh võ linh, yêu thú cường hãn như vậy vốn là sẽ không cảm thấy hứng thú với Lam Nhược Phong một tênlục tinh võ sư, không biết vì sao màconyêu xà kia lại đem Lam Nhược Phong ăn.”
“Đại khái là đói bụng đi, bụng đói ăn quàng.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Diệp Thạch nhún vai, “Ta nghĩ là do hắn có phẩm hạnh xấu, vậy nênvận khí mới không tốt.Nếu không, cái con yêu xà kia sao lại không ăn người khác, cố tình lại bắt hắn ăn.”
Mộ Thần gật đầu, “Đúng vậy!”
“Tự làm bậy, không thể sống.” Diệp Thạch đầy cảm khái.
“Mộ Thần!” Một giọng nói thản nhiên truyền đến từ phía sau Mộ Thần và Diệp Thạch.
Diệp Thạch xoay người, thấy được một vị nữ tử diện mạo thanh lệ.
“Ngươi là ai?” Diệp Thạch tràn đầy đề phòng che trước Mộ Thần.
Cảnh Phi Nguyệt lạnh lùng nhìn Mộ Thần cùng Diệp Thạch, hỏi: “Nghe nói, cái tên từ Minh Nguyệt học viện vào đây, chết trên tay hai người các ngươi? Nhẫn không gian của hắn đâu?”
“Ở chỗ này.” Diệp Thạch giơ giơ lên tay nói.
“Đưa cho ta!” Cảnh Phi Nguyệt lạnh lùng nói.
“Không cho, đây là chiến lợi phẩm của ta!” Diệp Thạch không cho là đúng, nói.
Cảnh Phi Nguyệt lạnh lùng nhìn Diệp Thạch, “Thức thời thì ngươi liền giao nhẫn không gian cho ta, nếu không… ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là xinh đẹp.”
Cảnh Phi Nguyệt và Cảnh Phi Ly vẫn luôn là người do Liên Thành Không bí mật bồi dưỡng, về những người gọi là “thiên tài” trong học viện, hai người vẫn luôn chê cười nhìn. Nhưng mà lần này lại nhảy ra Mộ Thần cùng Diệp Thạch, lại không phải là huynh muội hai người!
Nhìn Mộ Thần cùng Diệp Thạch thanh danh truyền xa, mà mình và ca ca lại vô danh. Trong lòng Cảnh Phi Nguyệt phi thường khó chịu, sau lại biết tin báo tử của Cảnh Phi Ly, Cảnh Phi Nguyệt cơ hồ hỏng mất rồi.
Bảo y Huyết tàm ti trên người Diệp Thạch vốn dĩ là hiệu trưởng muốn đưa cho ca ca, nào biết lại bị Kinh Sí Diễm cường ngạnh lấy đi. Nếu kiện bảo y kia tại trên người ca ca, có lẽ ca ca sẽ không bị giết. Suy nghĩ như vậy thì ánh mắt Cảnh Phi Nguyệt nhìn Diệp Thạch mang theo vài phần sát khí.
Diệp Thạch không cho là đúng nhìn Cảnh Phi Nguyệt, khinh thường nói: “Tiểu nha đầu, ngươi thì có thể làm gì chúng ta?”
Cảnh Phi Nguyệt lạnh lùng nhìn hai người, thái độ không chút để ý kia của Diệp Thạch làm nàng thập phần chán ghét.
“Lam Nhược Phong là bị các ngươi hại chết đi?” Cảnh Phi Nguyệt cười lạnh nói.
“Bản thân hắn có mệnh không tốt, bị yêu thú ăn thì trách chúng ta?” Diệp Thạch không cho là đúng, chống nạnh nói.
Cảnh Phi Nguyệt cười lạnh, “Hoặc có lẽ là không quan hệ với ngươi, nhưng mà thoát không ra quan hệ với cái tên Mộ Thần bên cạnh ngươi!”
Diệp Thạch nhíu mày, tức giận nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đấy! Cái chết của Lam Nhược Phong thì có cái quan hệ gì với Mộ Thần!”
Một con chuột bạch nho nhỏ nhảy lên trên vai Cảnh Phi Nguyệt, Cảnh Phi Nguyệt sờ sờ đầu chuột bạch, “Các ngươi dấu diếm được người khác, nhưng không thể gạt được tiểu bạch của ta. Trên người Lam Nhược Phong có Minh dẫn hương, nếu không phải có thứ này hấp dẫn yêu thú, Lam Nhược Phong căn bản sẽ không chết được.”
Sắc mặt Diệp Thạch đổi đổi, nhịn không được nhìn thoáng qua Mộ Thần.
“Cho dù trên người Lam Nhược Phong có cái hương gì đó, thì cũng không thể là cứ do Mộ Thần hạ thủ! Tên Lam Nhược Phong kia đắc tội rất nhiều người, người muốn giết hắn nhiều lắm.” Diệp Thạch không cho là đúng, nói.
“Minh dẫn hương là cái gì? Nó là thiên kim khó cầu đấy, người bình thường căn bản có không được, chỉ có Mộ Thần tài đại khí thô. Người muốn lấy lòng hắn lại còn nhiều như vậy. Hắn nếu muốn mua, chắc chắn là sẽ có người tự đưa tới cửa.” Cảnh Phi Nguyệt đánh giá Mộ Thần, trong mắt lộ ra vài phần châm chọc.
Diệp Thạch cúi đầu, chẳng lẽ, Lam Nhược Phong thật sự là Mộ Thần do hại chết?
Diệp Thạch nghĩ tới, lúc Lam Nhược Phong rời đi, Mộ Thần hình như có phất phất tay áo, nguyên bản là một động tác cực phổ thông, giờ phút này tại trong đầu Diệp Thạch lại vô cùng rõ ràng.
“Tại Thánh Tinh có nhiều phú gia đệ tử như vậy, người có thể mua được cũng không chỉ có một mình Mộ Thần!” Diệp Thạch không ngừng phản bác.
Cảnh Phi Nguyệt cười nói: “Cái này thì phải hảo hảo điều tra mới biết được.”
Diệp Thạch nhìn chằm chằm Cảnh Phi Nguyệt, hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
“Các ngươi đưa nhẫn không gian Ân Tung cho ta!” Cảnh Phi Nguyệt nặng nề nói.
Diệp Thạch không đồng ý: “Không đưa!”
Ân Tung là do hắn tiêu phí sức chín trâu hai hổ mới giết chết được. Vì giết người này mà tứ cấp phù chú trên người hắn cơ hồ tiêu hao không còn, nhiều phù chú như vậy, là thiệt nhiều thiệt nhiều nguyên thạch đấy.
“Không đưa? Vậy các ngươi chờ chết đi, mưu hại đồng môn là tử tội.” Cảnh Phi Nguyệt âm trầm nhìn hai người nói.