Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 165: Chương 165




Cơ Phi Diễm ôm hai tay đánh giá Mộ Thần, tà tà liếc mắt nhìn Hùng Uy, “Hùng Uy,tênđồ đệnày củangươi, nhìnqua thìlà một quân tử, nhưng trên thực tếlại cósát khí rất nặng.”

“Ít độ lượngcũngkhông phảilàkhôngquân tử,khôngđộckhông phải là người.Là nam nhân, có chút tâm huyếtthìtốthơn,chứkhông lạnh không nóngthìgiống cái gì?” Hùng Uy không để bụng, nói.

“Tênđồ đệnàycủa ngươikhông tồi.” Cơ Phi Diễm khen.

“Đó là tấtnhiên.” Hùng Uy đắc ý nói. Nếu không phải là Mộ Thần, đừng nói là thăng cấp võ hoàng, số năm mà hắn còn có thể sống còn khó nói ấy chứ.

Mộ Thần đích thật là một kỳ tài: đan thuật, phù thuật, trận pháp, minh văn, không gì không giỏi, nhưng càng đáng quý chính là, tên đồ đệ này học nhiều như vậy, lại vẫn không chậm trễ việc tu luyện, xác thực khó có được.

“Đồ đệngươi hiểuphong tìnhhơnngươi nhiều!” Cơ Phi Diễm giận dữ liếc Hùng Uy.

Mộ Thần đối với Diệp Thạch luôn luôn ôn nhu như nước. Không giống như Hùng Uy, cả ngày một bộ lạnh lùng.

Hùng Uy chắp tay sau lưng, ưỡn ngực nói: “Là nam nhânmàcả ngày nhi nữ tình trườngthìgiống cái gì?”

Nếu Cơ Phi Diễm có thể ôn nhu được một chút, vậy hắn cũng không phải là không thể… Đáng tiếc, Cơ Phi Diễm là một mẫu dạ xoa quỷ gặp quỷ khóc, cho dù bây giờ hắn đã có thực lực cao hơn Cơ Phi Diễm rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân này thì vẫn có chút sợ.

Cơ Phi Diễm một cước đạp qua Hùng Uy, Hùng Uy nhanh nhẹn né đi.

“Không nghĩ tới ngươi đã béo giống con heo thế này rồi mà động tác vẫn còn rất lưu loát nha!” Cơ Phi Diễm nghiêng đầu, cười như không cười nói.

Hùng Uy tức giận sửa sang lại quần áo, nghiêm trang nói: “Ta bây giờ là võ hoàng, ngươi còn làmbậynhư vậynữa thìcoi chừngtađánhngươi.”

Cơ Phi Diễm cười lạnh hai tiếng, bình tĩnh nói: “Ai da, ta không nghe lầm chứ? Ngươi muốn đánh ta? Ngươi tới đây đi! Ngươi tới đi! Lão nương đang chuẩn bị tiếp đòn đây!”

Hùng Uy thấy Cơ Phi Diễm càng ngày càng bước tới gần, lúc này hắn liền liên tục lui về phía sau.

“Xì, ngươichỉ có chútlá gan như vậymàcòn dámlên mặt với ta sao,ngươi đùa à?” Cơ Phi Diễm chế giễu.

Hùng Uy: “…”

Diệp Thạch lui vào trong ngực Mộ Thần, thấy Cơ Phi Diễm đối diện cười như không cười nhìn bọn hắn chằm chằm, khuôn mặt Diệp Thạch nhịn không được mà đỏ bừng.

“Hai vị,đãôm đủchưa? Ôm đủrồi thì nêntiến vàokhoangnghỉ ngơithôi.” Cơ Phi Diễm ý cười đầy mặt cao giọng nói.

Diệp Thạch lưu luyến thoát ra khỏi ôm ấp của Mộ Thần, nhấc chân đi về phía Cơ Phi Diễm.

“Tiểu Thạch Đầu thật ngoannha, tamuốnômA Uy màhắnluônkhông cho.A Uy, ngươimautớiđây đi!” Cơ Phi Diễm nói rồi giang hai tay về phía Hùng Uy.

Hùng Uy đen mặt tức giận: “Ngươi đừngđùa!”

Cơ Phi Diễm trách cứ trừng mắt nhìn Hùng Uy, oán giận với Diệp Thạch: “Ngươi nhìn hắnxem…”

Diệp Thạch không đồng ý nhìn Hùng Uy, dùng lời lẽ chính nghĩa nói: “Hùng tiền bối, ngươinênôn nhu một chútvớiCơ tiền bối!”

Hùng Uy: “…” Cơ Phi Diễm cần có người ôn nhu với nàng sao?

… …

Diệp Thạch theo Cơ Phi Diễm đi vào khoang thuyền, Cơ Phi Diễm ném qua danh sách một phần bán đấu giá cho Diệp Thạch.

Đôi mắt Diệp Thạch rất nhanh đã bị danh sách mà Cơ Phi Diễm đưa tới hấp dẫn.

“Có nhìn trúngthứ nào không?” Cơ Phi Diễm hỏi.

“Có!” Diệp Thạch nói, nhưng đó đều là mấy thứ rất mắc, mua xong hắn khẳng định liền táng gia bại sản.

Cơ Phi Diễm thấy Diệp Thạch đang bĩu môi thì hỏi: “Làm sao vậy?”

“Quá mắc.” Diệp Thạch nói thầm.

“Cóđểmualàkhông tồirồi.” Cơ Phi Diễm nói.

Thực lực đến cỡ Hùng Uy thì có rất nhiều đồ vật không phải cứ dùng nguyên thạch là có thể cân nhắc được, không có gia tài bạc triệu để mua thứ muốn mua mới là chuyện làm cho người ta khó có thể chịu đựng.

Diệp Thạch khẽ thở dài, hình như nguyên thạch trên người Mộ Thần đã sạch sẽ rồi, mà trên người hắn chỉ còn có một trăm vạn, đưa một trăm vạn này vào khu đấu giá, phỏng chừng là một chút cuộn sóng cũng kinh không nổi.

Hùng Uy hỏi Cơ Phi Diễm: “Ngươinghĩkhối hàn băng ngọc tủykiacó thể đấu giárabao nhiêu nguyên thạch?” Tuy rằng thực lực của hắn cao hơn Cơ Phi Diễm, nhưng nhãn lực lại không bằng người thường xuyên vào Nam ra Bắc như nàng.

Cơ Phi Diễm nhún vai, “Ít nhấtcũngmười lăm triệu.”

“Tiền bối, bán ngươicũngmua không nổiđó nha!” Diệp Thạch nhịn không được mà chen vào.

Hùng Uy tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thạch: “Đangnói chuyệnvớingươià?Khôngphảichỉlà mười lăm triệuthôisao…” Tuy rằng tạm thời thì hắn lấy không ra được nhiều như vậy, nhưng không phải là còn nhiều thời gian sao, tốt xấu gì hắn cũng là võ hoàng mà!

Diệp Thạch nhún vai, lời hắn nói chính là sự thật.

“Sư phụ, xem ra thời gian kế tiếpngươi sẽ rấtvội.” Mộ Thần nói với Hùng Uy.

Hùng Uy gật đầu, “Đúng vậy!” Nhiều nguyên thạch như vậy, không biết phải giết bao nhiêu con yêu thú vương cấp mới có thể đủ.

“Mộtconyêu thú hoàng cấp có thể bánđượcbao nhiêunhỉ?” Diệp Thạch tò mò hỏi.

Cơ Phi Diễm sửng sốt một chút, liền cười cười trả lời: “Yêu thú hoàng cấp toàn thânđềulà bảobối, phẩm chất kém cỏi nhấtthìcũng cógiá năm triệu,màphẩm chất tốtthìmấy chục triệu cũng cóthể.”

Diệp Thạch kinh ngạc mở to mắt, “Nguyên lai yêu thú hoàng cấp đáng giánhư vậy,Hùngtiền bối, không bằng ngươi đigiết một conyêu thú hoàng cấp đi.”

Cơ Phi Diễm xuy xuy nở nụ cười, “Hùng Uy?Để hắn đigiếtyêu thú hoàng cấp?Đây không phảitương đương vớiđưa đồ ănchoyêu thú sao? Lại nói tiếp, yêu thú thích nhấtlà cái dạngthịt nhiềumỡnhiềunhưHùng tiền bối các ngươiấy.”

Hùng Uy: “…” Mặc dù đây là sự thật, nhưng Cơ Phi Diễm cũng không cần phải nói ra nha!

Mộ Thần bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, “Thạch Đầu, sư phụchỉvừa mới tiếnvàohoàng cấp, ngươi khôngnênyêu cầuquácaovới hắn.”

Nói chung, thực lực hoàng cấp của nhân loại luôn kém hơn yêu thú một đường, đương nhiên, nếu có pháp khí lục cấp, phù lục cấp, hoặc trận pháp lục cấp tương trợ, thì đó là một chuyện khác.

Vấn đề là, giá cả của pháp khí, phù, trận pháp lục cấp đều là giá trên trời, Hùng Uy là một người nghèo, làm sao có thể mua nổi.

Diệp Thạch đánh giá Hùng Uy, trong mắt âm thầm hiện lên vài phần ảo não.

Hùng Uy trừng Diệp Thạch, biểu tình này của Diệp Thạch là có ý gì!

“AUy,hỏi thậtnha, ngươicómuốn suy xét một chútvề việcbán mình không?” Đôi mắt Cơ Phi Diễm lóe sáng.

Hùng Uy tức giận: “Ngươi không nên nói bậy bạ.”

Cơ Phi Diễm không cho là đúng: “Ta nóilàsự thậtđó!Trong tình huống hiện tạicủa ngươi thìbán mìnhlà nhanh chóngkiếmđượctiền nhất.”

“Cơ tiền bối, ngươi tínhrabao nhiêu?” Diệp Thạch tò mò hỏi.

Cơ Phi Diễm vươn ra hai ngón tay, lắc lắc.

“Hai mươi triệu?”Hùng Uy hỏi.

Cơ Phi Diễm bất đắc dĩ thở dài, “AUy,khinàothìngươilạibắt đầumơmộng hão huyềnrồi,là haitriệu.”

Diệp Thạch đảo mắt nhìn Hùng Uy, nói: “Tiền bối,haitriệu nhiềulắm nha.Có thể thành giaođó.”

Hùng Uy hung hăng trừng Diệp Thạch, mắng: “Nói bậy bạ gì đấy?Tiền bốinhưtamàkhông đáng giá tiềnnhư vậysao?”

Diệp Thạch bĩu môi nói: “Hùng tiền bối,nếukhôngphảilàngươi cónhiều thịtthì khôngđáng giácỡ đó đâu, hai triệuđã rấtkhông tồirồi, qualần này thì khó có cơ hội khác lắm nha.”

Cơ Phi Diễm vỗ vỗ vai Diệp Thạch, “Khôngsai, khôngsai, ta cũng nghĩ như vậy.”

Hùng Uy nghiến răng nghiến lợi, cả hai người này đều khốn khiếp.

“Mộ Thần, ngươinênquản giáocái tênngu ngốc nhà ngươi chútđi.” Hùng Uy giận dữ nói. Tên Diệp Thạch ngu xuẩn này, mới nhận thức Cơ Phi Diễm được bao lâu chứ? Cơ Phi Diễm nói cái gì cũng kêu đúng sao!

Mộ Thần lại không nghe theo sư phụ, hắn híp mắt cười, nói: “Sư phụ,lờiThạch Đầu nóicũngcó lý.Tínhtính thử, Cơ tiền bối phong hoa tuyệt đại như vậy,chuyệnxứngvới sư phụthìdư dảluôn,sư phụkhôngnêncứ mãichọnbalấybốn.Nên bán đi, sư phụ à.”

Nghe được lời Mộ Thần nói, Hùng Uy mém nữa đã hộc máu.

Diệp Thạch ăn cây táo rào cây sung thì không nói gì, không ngờ tên nhóc Mộ Thần này cũng như thế, hắn đã tạo ra cái nghiệt gì đây!

“Đúng vậy! Đúng vậy! Hùng tiền bối, ngươi cũngđãtrưởng thànhrồi, khôngnên đã cótiện nghimàcòn khoe mẽ, đây chính là hai triệuđó nha!” Diệp Thạch đứng bên cạnh khuyên bảo Hùng Uy.

Mới có hai triệu thôi, chỉ hai triệu đã làm cho thằng nhóc Diệp Thạch này kích động tới đó rồi sao? Đúng là đứa nhóc chưa thấy qua cảnh đời.

“Mộ Thần, ngươi có nhìn trúng cái gì sao?” Cơ Phi Diễm cười cười nhìn bộ dáng Hùng Uy đã mặt đỏ tai hồng, không đùa giỡn Hùng Uy thêm, ngược lại hỏi Mộ Thần.

“Bộ trận phápnày.” Mộ Thần thản nhiên chỉ vào hàng chữ phía trên danh sách.

“Âm Dương Ngũ Hànhtrận vây yêu thú?” Đôi mắt Cơ Phi Diễm hiện lên vài phần dị sắc. “Làmộttrận pháp không tồi.”

Bộ trận pháp này có danh khí cực lớn, yêu thú vương cấp phổ thông mà muốn thoát khỏi trận pháp thì cũng phải tốn thời gian một nén nhang. (hình như cỡ 40p đến 60p)

Diệp Thạch bước tới xem xét, Âm Dương Ngũ Hành trận không phải là vật phẩm bán đấu giá, giá khoảng hai trăm vạn.

Mộ Thần híp mắt nghĩ, hắn và Diệp Thạch đạt được trận pháp truyền thừa trong bí cảnh, trận pháp thuật của hắn đã gần tới ngũ cấp, chỉ là hắn vẫn chưa thấy qua trận pháp ngũ cấp.

Mua một bộ về nghiên cứu một chút, hẳn là sẽ có tác dụng xúc tiến rất lớn đối với trận pháp thuật của hắn và Diệp Thạch, có bộ trận pháp này rồi, an toàn bọn hắn sẽ càng được bảo đảm.

“Nhưng có chút mắc, ngươi mua nổi?” Cơ Phi Diễm cười cười hỏi Mộ Thần.

Mộ Thần đáp lời: “Nguyên thạch trên người quả thật không đủ, nhưng bán một bình đan dược đi thì hẳn là sẽ đủ.”

Mộ Thần lấy ra một bình đan dược, đặt ở trên bàn.

Cơ Phi Diễm cầm lấy bình đan dược lên, mở nắp ra nhìn thử, khuôn mặt nhất thời sửng sốt, “Thượng phẩm Trúc Linh Đan tứ cấp? Ngươi không cần để dùng sao?”

Công hiệu của Trúc Linh Đan là trực tiếp làm cho võ linh thăng cấp một tinh, đây là một trong những loại đan dược được cường giả võ linh mơ ước tha thiết nhất.

“Ta và Diệp Thạch đã dùng rồi.” Mộ Thần thản nhiên nói. Mộ Viễn Phong cũng đã dùng qua, hắn tổng cộng thu được hai gốc chủ dược luyện chế Trúc Linh Đan từ trong bí cảnh, luyện chế ra bát khối Trúc Linh Đan, Mộ Thần tính bán đi ba viên, lưu lại hai viên đã dùng.

“Bán ba viên này cho ta đi.” Cơ Phi Diễm đề nghị.

Mộ Thần gật đầu đáp: “Nếu Cơ tiền bối muốn mua thì ta có thể cho một cái giá ưu đãi, ba khối một trăm vạn.”

Cơ Phi Diễm lập tức gật đầu: “Được, thành giao.” Cái giá mà Mộ Thần đưa ra quả thật rẻ hơn bình thường.

Diệp Thạch ngồi nhìn bút giao dịch này, ấp úng không biết nói gì, Mộ Thần bán đi đan dược được một trăm vạn, cộng thêm trên người mình có một trăm vạn, giờ bọn hắn đã có hai ngàn vạn, mà hai ngàn vạn thì vừa đủ mua một bộ trận pháp.

Chỉ là, cứ như vậy, bọn họ lại thành người nghèo rồi.

Cơ Phi Diễm đánh giá Mộ Thần, nói: “Đan dược này là do ngươi tự mình luyện ra?”

Mộ Thần gật đầu trả lời: “Vâng.”

“Không tồi!” Cơ Phi Diễm khen ngợi.

Trúc Linh Đan là loại đan dược tương đối khó luyện chế trong nhóm đan dược tứ cấp, nhưng Mộ Thần chẳng những luyện chế ra được, hơn nữa, phẩm chất luyện ra còn thật không tồi. Đáng tiếc, người này đã là hoa có chủ, nếu không thì mình đã có thể đưa một nữ hài của Cơ gia qua cho hắn rồi.

Cơ Phi Diễm nhìn chằm chằm Mộ Thần, cười như không cười hỏi: “Mộ Thần, ngươi có hứng thú nạp thiếp không? Cơ gia ta có mấy khuê nữ, diện mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, tính tình lại dịu dàng như nước, rất xứng với ngươi đó nha.”

“Ngươi đứng qua một bên đi! Nha đầu Cơ gia các người đều giống như ngươi ấy, người này hung dữ hơn người kia, Mộ Thần hắn sao có thể tiêu thụ nổi!” Hùng Uy tức giận nói.

Cơ Phi Diễm hung dữ trừng Hùng Uy: “AUy, ngươi nói gì?”

“Mộ Thầnhắnkhông có hứng thú!” Diệp Thạch lập tức nói.

Nhìn thấy bộ dáng Diệp Thạch như đang lâm đại địch, Cơ Phi Diễm buồn cười trêu chọc: “Tiểu Thạch Đầu yên tâm, ta nói giỡnmà thôi.Hơn nữa, nhìnlại ngươi đi, ngươicứ luôn nhìn chằm chằmMộ Thần.Người bình thườngkhông bắthắnnổi đâu.”

Diệp Thạch mặt mày đỏ ửng lén nhìn Mộ Thần một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.