Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 170: Chương 170




Diệp Thạch cầm danh sách bán đấu giá nhìn, danh sách mà Thiên Tâm thành phát ra chỉ là bản thô sơ giản lược để tuyên truyền, trên tờ đơn tuyên truyền chỉ có ít ỏi vài tên vật phẩm.

Nhưng hiện tại, phần danh sách này lại thập phần cụ thể, Diệp Thạch nhìn nhìn, đôi mắt đột nhiên rụt lại.

Mộ Thần nhìn thấy biểu tình của Diệp Thạch thì hỏi han: “Sao vậy?”

“Trên tờ danh sáchcóbán đấu giá một phần bản đồ vềThươngCấm.” Diệp Thạch đáp.

Mộ Thần nhìn thoáng qua danh sách trên tay Diệp Thạch, lông mày nhíu lại. Thương Cấm là một cấm địa nổi tiếng, là nơi có nhiều thiên tài địa bảo trong truyền thuyết, nhưng đồng dạng cũng có những nguy cơ không rõ, từ xưa đến nay, có rất nhiều tu luyện giả đi vào đó mà ra không được.

Người bán đấu giá phần lộ tuyến này là một vị cao thủ hoàng cấp sau khi tiến vào thì vẽ, nếu dựa theo đường đi của người này thì sẽ an toàn hơn rất nhiều, đương nhiên, loại an toàn này cũng chỉ là tương đối mà thôi. Nói không chừng trên đoạn đường này vừa có một con yêu thú nguy hiểm chạy tới, tới lúc đó chết như thế nào cũng không biết.

“Trần thúccónói,rất có thể năm đó ông ngoạita mất tíchlàdođitớiThươngCấm.” Diệp Thạch nói thầm.

Mộ Thần hít nhẹ một hơi rồi nói: “Thực lực bây giờcủa chúng ta còn rất thấp,đợimột chút đi, về sau tìm cơ hộirồi chúng tatới ThươngCấmtìm hiểu.”

Diệp Thạch trịnh trọng gật đầu, “Ừm.”

Khoảng cách tới hội đấu giá còn năm ngày, hai người hưng trí đi dạo một vòng trong thành.

“ỞThiên Tâm thành cũng có trận pháp sư công hộinày! Không bằng chúng tađichứng nhậntrận pháp sư đi.” Diệp Thạch ra đề nghị.

Mộ Thần gật đầu, “Được.”

Diệp Thạch và Mộ Thần dựa vào các loại trận pháp giải quyết không ít đàn yêu thú lúc dã ngoại, trong thời gian dài không ngừng sử dụng các loại trận pháp, khiến cho trận pháp thuật của hai người đột nhiên tăng mạnh.

Diệp Thạch và Mộ Thần vừa mới bước vào trận pháp công hội, hai người lập tức đã bị hấp dẫn bởi giải thưởng giá trên trời được treo trong trận pháp công hội.

“Giải thưởngmườitriệu?Giàu ghê!” Diệp Thạch nói thầm, nhìn giải thưởng treo trên tường.

Mộ Thần cũng gật đầu cảm thán, “Đúng là giàu thật.”

Phải biết là, bọn họ ở trong rừng rậm yêu thú liều sống liều chết hơn một tháng, phải vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần cũng chỉ thu vào được mấy triệu, mà ở nơi này chỉ cần đáp một ít vấn đề.

“Trận pháp này thoạt nhìn rất đơn giản.Ngũ hành*thiếuHỏa,ra taytừHỏa…” Đôi mắt Diệp Thạch hiện lên một ít thanh quang, dừng một chút lại nghiêng đầu nói thầm: “Vìsaotalại cócảm giácra taytừHỏa sẽ rất nguy hiểmnhỉ?”

*Ngũ hành: Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ

Mộ Thần thử lật những đáp án được viết ở mặt sau ra nhìn, phát hiện có không ít trận pháp sư đều viết là ra tay từ Hỏa.

Nếu như thật sự là ra tay từ Hỏa, vậy đối phương không có lý nào lại dùng nhiều tiền như vậy để treo giải thưởng!

Mộ Thần vuốt cằm quan sát trận pháp trên tường, chần chờ nói: “Ta cảm thấy đâylà một trậnphápbổ khuyết.” Ngũ hành thiếu Hỏa, nhưng tứ hành còn lại lại có thể sinh ra Hỏa một khi bị phá hư cân bằng.

Đôi mắt Diệp Thạch sáng ngời, nói ra: “Ta biếtrồi, đâylà một bẫy rập, nếu thật sựra tay từHỏa,hành Hỏangay lập tứcsẽ toát ralửa, đốtcháyngười công kích trận phápthành tro!”

Mộ Thần gật đầu, “Có khả năng này.”

“Vậy phảiphá trận như thế nào?” Diệp Thạch nhíu mày.

Mộ Thần vuốt cằm như có điều suy nghĩ.

“Ta cảm thấynếucó bốn tu luyệngiả tu luyệnbốn loại công pháp kim mộc thủy thổvàđồng thời công kíchtứhành, có lẽ có thể phá trận.” Diệp Thạch nói thầm.

Mộ Thần nhìn trận pháp, “Như vậythìcó lẽlàcó cơ hội.”

“Ngươi cũng nghĩ như vậysao,vậyta điviết câu trảlời?” Diệp Thạch hưng trí bừng bừng nói. Năm đó Mộ Thần đi tới cấp thấp công hội luyện dược sư giải đề, kiếm lớn một khoản, chuyện đó vẫn luôn được Diệp Thạch hâm mộ không ngừng.

Mộ Thần mỉm cười gật đầu.

Được Mộ Thần đáp ứng, Diệp Thạch cao hứng cười, đi tới giải đề.

Mộ Thần nhìn theo bóng dáng Diệp Thạch, lông mày hơi nhăn lại, không biết tại sao, hắn có một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm.

Mộ Thần nhìn quanh bốn phía, không thấy người nào khả nghi mới thoáng yên tâm.

… …

“Hai vịcầnhỗ trợgìsao?” Một nữ nhân diện mạo tịnh lệ đi tới hỏi hai người.

Diệp Thạch gật đầu, “Chúng ta tới khảo hạch.”

Nữ tử cười cười, nói: “Hai vị muốn khảo hạch nhị cấp trận pháp sư sao?”

Diệp Thạch liếc mắt xem thường, hắn thoạt nhìn chỉ như vậy sao? Chỉ là nhị cấp trận pháp sư?

Diệp Thạch lấy huy chương tam cấp trận pháp sư trong nhẫn không gian ra, đắc ý nói: “Chúng ta tới khảo hạch ngũ cấp trận pháp sư.”

Vẻ tươi cười của nữ tử cứng ngắc lại một chút, trận pháp sư thăng cấp rất khó, nếu như không có trận pháp sư xuất sắc giáo dục, trận pháp sư tuổi trẻ sẽ rất khó hiểu được. Nhưng người thanh niên này lại là tam cấp trận pháp sư! Đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Trong trận pháp sư công hội bọn họ, ngay cả vị cháu gái thiên tư tuyệt hảo của hội trưởng cũng mới chỉ là tam cấp trận pháp sư mà thôi.

“Ngài là tam cấp trận pháp sư, hiện nayngàichỉ có thể khảo hạch tứ cấp trận pháp sư.” Nữ tử nói.

Diệp Thạch gật đầu nói: “Ta biết, khảo hạch tứ cấptrước,khảo hạchxongmớikhảo hạchlênngũ cấp.”

Nữ tử tràn đầy kinh ngạc nhìn Diệp Thạch, tứ cấp trận pháp sư đã có thể làm một chức vị phó hội trưởng trong trận pháp sư công hội, có thể làm được tới cấp bậc phó hội trưởng thì hơn phân nửa đều là lão nhân, mà người này lại còn trẻ tuổi như vậy.

“Xin chờ một chút, ta lập tứcsẽchuẩn bị khảo hạchchongài.” Nữ tử đầy cung kính nói.

“Còn có ta…” Mộ Thần tùy tay vứt huy chương tam cấp trận pháp sư cho nữ tử.

Nữ tử nhìn thấy lại có một cái huy chương tam cấp trận pháp sư, đôi mắt thiếu chút nữa lòi ra.

Sắc mặt Nữ tử biến đổi, rất nhanh liền chạy đi.

Mộ Thần nhìn bóng dáng nữ tử đi xa, đôi mắt hơi nheo lại, không biết tại sao, cái loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm này lại tới nữa.

“Hội trưởng, có hai tam cấp trận pháp sư tuổi trẻtớiđây chứng thực tứ cấp trận pháp sư, bọn họ còn muốn chứng thực ngũ cấp trận pháp sư.” Nữ tử vội vã tìm hội trưởng Bùi Thành báo cáo.

“Ta biết, ước chừng nămthángtrước Mộ Thầnđãlà tứ cấp trận pháp sư, lấy tài hoa nghịch thiênkia của hắn, hiện tại cũng có khả năngđã làngũ cấp trận pháp sư.” Bùi Thành thản nhiên nói.

Nữ tử nghe thấy lời Bùi Thành nói, nhất thời sửng sốt, nàng lúc trước tưởng rằng Diệp Thạch nói khảo hạch xong tứ cấp trận pháp sư lại khảo hạch tiếp ngũ cấp trận pháp sư là nói giỡn, không nghĩ tới…

Lâu Thanh cười cười, “Đã sớm nghe nóitân sinh Mộ ThầncủaThánh Tinh học việnrấtyêunghiệt, quả thế.”

“Hình như vừa rồi hai người bọn họđãtrả lời vấn đề của ngươi?” Bùi Thành hỏi.

Lâu Thanh gật đầu, “Đúng vậy.” Vừa rồi lúc Mộ Thần và Diệp Thạch nói chuyện, hắn nghe không thiếu một chữ nào.

Cái trận pháp kia nhìn thì đơn giản, trên thực tế lại rất nguy hiểm, lúc trước bọn họ công kích Hỏa, bỗng nhiên lại có một con hỏa xà nhảy ra nuốt mất một vị đạo hữu của hắn, đó là một cao thủ võ hoàng đấy! Chỉ trong phút chốc người đó liền chết, ngay cả tro cũng không để lại.

“Lâu huynh, đến tột cùngthìtrận pháp nàycóchuyện gì, đáng giáđểngươi treo giải thưởng mộttrămtriệusao?” Bùi Thành khó hiểu nhìn Lâu Thanh.

Lâu Thanh cười nói: “Chỉ là gần đây đột nhiên có chút hứng thú đối với trận pháp.”

Trong mắt Bùi Thành hiện lên dị sắc, Lâu Thanh và vài vị võ hoàng mấy tháng này luôn thần thần bí bí, tựa hồ đang mưu đồ cái gì đó. Mà hình như đi một chuyến tới Thương Cấm xong, cuối cùng trở về lại thiếu một người, còn trận pháp sư công hội bọn họ, lại nhiều ra một giải thưởng.

“Lâu tiền bốiđúnglàLâu tiền bối,chỉ làcảm thấy hứng thú với trận pháp thuật,liềntùy taytreogiải thưởng một trăm triệu.” Bùi Thành híp mắt, hắn luôn cảm thấy Lâu Thanh tốn lớn khí lực để treo giải thưởng không chỉ do hứng thú nhât thời.

Lâu Thanh cười cười, không có nhiều lời.

Bọn họ từ trong Thương Cấm phát hiện một cái di mộ, mà chủ nhân của di mộ tựa hồ tinh thông về trận pháp, trong di mộ bày ra rất nhiều trận pháp cấm chế.

Bọn họ mới vừa tính toán phá trận, thì một đạo hữu lại bị chết, họ không thể không tìm kiếm trận pháp sư tinh thông trận pháp để tương trợ.

Mộ Thần và Diệp Thạch thuận lợi hoàn thành xong khảo hạch tứ cấp trận pháp sư, lại tiến hành tiếp khảo hạch ngũ cấp trận pháp sư.

Lâu Thanh nhìn theo Mộ Thần và Diệp Thạch, nheo mắt như có điều suy nghĩ.

“Trận pháp thuậtcủaMộ Thầnđúng làlợi hại, Diệp Thạch cũng khôngkém!” Lâu Thanh nói thầm.

Bùi Thành chắp tay sau lưng, nói với giọng đương nhiên: “Diệp Thạch có đượcLinhVănNhãn,đó làloại linh mắt thích hợp học tập trận pháp nhất, nếu khôngxuất hiệntên quái thai nhưMộ Thần, Diệp Thạch mớiđúng làđệ nhất thiên tàivềtrận pháp!”

Lâu Thanh có chút kinh ngạc nhìn Bùi Thành, “LinhVănNhãn thần kỳ như thếsao?”

Bùi Thành gật gật đầu, nói “Tấtnhiênrồi.”

“Ông nội...” Sắc mặt Bùi Nhã ngưng trọng bước nhanh tới bên người Bùi Thành.

Bùi Thành ôn hòa hỏi Bùi Nhã: “Sao cháu đi ra đây?”

Bùi Nhã có chút không vui hỏi: “Cháunghe nói có haitêntiểu quỷtới đâychứng thực tứ cấp trận pháp sư, bọn họcóthành côngkhông?”

Bùi Thành cười khổ nói: “Thành công.Lúc nàyhai người kia đang tiến hành chứng thực ngũ cấp trận pháp sư.”

“Cái gì?Sao có thể?” Bùi Nhã trợn mắt không dám tin, cắn môi, không cam lòng hỏi: “Hai người kialà ai vậy ạ?”

Bùi Thành nhẹ hít một hơi, “Là Mộ ThầnvàDiệp Thạchcủa ThánhTinh.” Đứa cháu gái này của mình vẫn luôn tâm cao khí ngạo bởi vì người cùng thế hệ đều bị nàng bỏ xa, đáng tiếc là, một đời này có một Mộ Thần, lại còn có thêm một Diệp Thạch.

Bùi Nhã híp mắt, sắc mặt hơi đổi, “Nguyên lai là hai người kia, hiện tại bọn họ đang tiến hành chứng thực ngũ cấp trận pháp sư?”

“Đúng vậy.Phỏng chừngtớibuổi chiềulà có thể ra.” Bùi Thành nói.

“Bùi Nhãđúng làcàng lớn càng xinh đẹp.” Lâu Thanh bên người Bùi Thành chợt mở miệng.

Bùi Nhã hồi thần, cười đáp lời: “Lâu thúc thúc quá khen.Lâu thúc thúc, ông nộiconnói,thúccótreomộtgiải thưởng giá trên trờitrongcông hộichúng ta, cái trận pháp kiacon đãxem qua.Ngũ hành thiếuHỏa, trực tiếpra taytừ Hỏalà đượcrồi, rất đơn giảnmà.Lâu thúc thúc,thúctốnmười triệu nguyên thạch treo giải thưởng, thật sự là…”

Sắc mặt Bùi Thành hơi đổi, quát nhỏ: “Tiểu Nhã, không nên nói lung tung!”

Bùi Nhã ủy khuất nói: “Nhưng màông nộià, vốnnólànhư vậy mà!”

“Trận phápnàykhông đơn giản nhưcháutưởngđâu.” Bùi Thành cau mày, ý vị sâu sa nói.

Bùi Nhã nghi ngờ hỏi: “Thật ạ?”

Bùi Thành nói với Bùi Nhã, “Cháucòncần học hỏi thêm, vừa rồi Diệp Thạchđãtrả lời qua vấnđề này.”

Bùi Nhã tò mò hỏi, “A?Ynói thế nàoạ?”

“Ynói,Hỏa là bẫy rập,phải ra taytừ bốnhànhKimMộcThuỷ Thổ.” Bùi Thành thản nhiên nói.

“Hỏalà bẫy rập?Thật sự?” Trên mặt Bùi Nhã có vài phần không phục.

Lâu Thanh liếc mắt nhìn Bùi Nhã một cái, thản nhiên nói: “Tuy rằngtakhông biết phương pháp phá trậnmàDiệp Thạch cung cấp có phải chính xác hay không, nhưngHỏa đích thật là bẫy rập, nếura taytừHỏathìcực dễ dàng thi cốt vô tồn.”

Ngữ khí Lâu Thanh thản nhiên, nhưng Bùi Nhã lại tự dưng thấy lạnh cả người.

“Lâu thúc thúc, làm saothúcbiếtđược?” Bùi Nhã ngạc nhiên hỏi.

Lâu Thanh cười nhạt không đáp, đã chết một người, hắn tự nhiên biết.

Bùi Nhã nhăn mày, Lâu Thanh là cao thủ võ hoàng, tất nhiên sẽ không nói chuyện lung tung, nghĩ đến đây, khuôn mặt Bùi Nhã có chút nóng, trong lòng hỗn hợp giữa mất mát và xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.