Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 179: Chương 179




Diệp Thạch quan sát hình ảnh trên vách tường, có hơi chút bất an nhìn qua Mộ Thần, “Mộ Thần, bọn họ chuẩn bị đi mời Mộc lão đầu.”

Mộ Thần khoanh tay, biểu tình thản nhiên, “Mộc lão đầu kia là một trận pháp sư lục cấp, nghe nói trận pháp thuật của lão rất lợi hại.”

Hình như thực lực cũng rất mạnh, việc hắn giết Lâm Mặc Uyên tựa hồ đã làm cho mấy người này nóng nảy. Sớm biết vậy thì hẳn là hắn nên giết người khác mới đúng.

Đôi mắt Diệp Thạch hiện lên vài phần ưu tư, lập tức lại chuyển thành phấn khởi.

“Trận pháp sư lục cấp? Ta vẫn chưa thấy qua trận pháp sư lục cấp đâu.” Diệp Thạch mãn nguyện nói.

Khóe miệng Mộ Thần nổi lên một tia tươi cười bất đắc dĩ, “Mộc lão đầu này cũng không dễ chọc như Lâm Mặc Uyên đâu.”

Diệp Thạch mím môi: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, quan sát trước đã, chắc lần này Lâu Thanh sẽ đi hơn nửa tháng, trong thời gian hơn một nửa tháng này, hẳn là đủ cho chúng ta đột phá tới võ vương.” Mộ Thần bình tĩnh suy nghĩ rồi nói.

Diệp Thạch ngây ra một lúc, kinh hỉ hỏi: “Ngươi sắp đột phá võ vương?”

Mộ Thần gật đầu, mỉm cười đáp: “Có dấu hiệu.”

Diệp Thạch vui vẻ chúc mừng: “Thật tốt quá, chúc mừng ngươi.”

Mộ Thần lắc đầu cười nói: “Ta thấy ngươi cũng nhanh thôi.”

Tư chất Diệp Thạch tốt hơn hắn, nhưng do Diệp Thạch tốn rất nhiều thời gian để tu luyện Bách Quyết Luyện Thể, cho nên tiến độ tu luyện đã bị thấp xuống không ít.

Trước kia Hùng Uy giết mấy con yêu thú vương cấp, máu yêu thú toàn để cho Diệp Thạch góp nhặt giấu trong nhẫn không gian, những con yêu thú linh cấp mà bon họ giết được cũng như thế.

Ở bên trong nội điện, trong những lúc rãnh rỗi thì Diệp Thạch sẽ lấy máu yêu thú ra ngâm tắm, nếu không phải là Diệp Thạch đã nhồi đầy máu yêu thú trong mấy cái nhẫn không gian, chắc Diệp Thạch đã sớm “cạn lương thực” rồi.

Có tài nguyên sung túc, lại có đầy đủ thời gian, Bách Quyết Luyện Thể mà Diệp Thạch luyện đã tiến triển kinh người, đã sớm đột phá tới ngọc bích, đang sắp bước vào giai đoạn kim bích.

Diệp Thạch gật đầu nở nụ cười: “Ừ, ta cũng cảm ứng được một chút vách chướng của võ vương, nhưng cũng không rõ ràng lắm.”

“Ăn một viên Tấn Vương Đan là được, nếu chỉ dựa vào việc hấp thu nguyên thạch để đột phá thì rất chậm.”

“Nhưng chúng ta chưa từng mua loại đan dược này mà?” Diệp Thạch có chút chần chờ nói. Hơn một năm trước y chỉ là võ linh ngũ tinh, chuyện tăng lên võ vương đối với y lúc ấy mà nói thì còn hơi xa.

“Đứng là chưa từng mua, nhưng không sao, luyện chế mấy viên là được.” Mộ Thần thuận miệng nói.

Diệp Thạch sửng sốt một chút, lập tức vui vẻ lên, vỗ đùi nói: “Đúng nhỉ! Ta mém chút nữa đã quên ngươi cũng đã là luyện dược sư ngũ cấp.”

… …

Thiên Tâm thành.

Trong một năm Mộ Thần và Diệp Thạch mất tích, Hùng Uy vẫn luôn tìm kiếm tung tích hai người, thậm chí vì tìm kiếm hai người mà có mấy lần đi tới Thương Cấm, đáng tiếc đều lần lượt thất bại.

Mộ Thần và Diệp Thạch mất tích một năm, trong Thánh Tinh học viện, tin về hai người đã chết càng truyền nhiều hơn, thậm chí rất nhiều người trong Thánh Tinh đã chấp nhận tin tức hai người “tráng niên mất sớm”.

Cơ Phi Diễm vừa trở lại Thiên Tâm thành thì có một đạo tin tức lập tức truyền tới tay.

“Có tin tức của Lâu Thanh.” Cơ Phi Diễm thông báo cho Hùng Uy.

Hùng Uy sửng sốt, lập tức bức thiết hỏi: “Hắn ở đâu? Ta phải đigặphắnđòi người!”

Cơ Phi Diễm có chút do dự nhìn Hùng Uy, chậm rãi nói: “Chúng ta chậm một bướcrồi, bọn họ đã ly khai.”

Sắc mặt Hùng Uy lập tức trở nên thập phần ảm đạm, “Đi rồi?”

Cơ Phi Diễm gật đầu, “Ừ,Lâu Thanhquayvề tìm Mộc HạcvàCừu Phongxong thìlại ly khai.”

Nàng đã công đạo với người trong Thiên Tâm thành, một khi Lâu Thanh xuất hiện thì liền theo dõi chặt hắn, tuy nhiên Lâu Thanh lại là võ hoàng, người của nàng ở Thiên Tâm thành có thực lực quá kém, làm sao có thể theo dõi hắn chặt chẽ được đây?

“Lâu Thanhquayvề mộtmìnhhaylà…” Hùng Uy dừng một chút, khẩn trương hỏi.

Cơ Phi Diễm nhấp nhấp môi, do dự một chút, nhưng vẫn dựa theo thực tế mà trả lời: “…Hắnvềmộtmình.”

Sắc mặt Hùng Uy lập tức trở nên khó coi vô cùng, “Hắn về mộtmình?VậyMộ ThầnvàDiệp Thạch cóphảiđã…”

Cơ Phi Diễm quan sát thấy sắc mặt Hùng Uy khó coi thì lập tức nói: “Ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, Lâu Thanh khôngchỉ cómộtmình, còn cómấy ngườiLâm Mặc Uyên, Lục Hành PhongvàCố Diệu Ngọcđi chung vớihắn,hẳn làhắnđã nhờ những người đó chiếu cốMộ Thần Diệp Thạchrồi.”

Hùng Uy nghe thấy lời Cơ Phi Diễm nói, âm thầm thở ra một hơi, “Ngươi nói cũng có lý.”

Cơ Phi Diễm bắt lấy tay Hùng Uy, bất đắc dĩ hít sâu một hơi, thời gian ngắn ngủn một năm, Hùng Uy đã gầy hơn sáu mươi cân*, so với lúc trước mình đuổi giết hắn thì còn gầy nhanh hơn.

*2 cân = 1 ký

Hùng Uy lắc đầu nói: “Tên nhóc Diệp Thạch này bị Mộ Thần làm hư, hy vọng nó đừng có nói không lựa lời rồi chọc giận mấy lão vương bát đản kia mới tốt!”

“Diệp Thạch hẳn là sẽ có chừng mực…” Cơ Phi Diễm chần chờ lên tiếng.

… …

“SaoLâu Thanhđãđi lâu như vậyrồi màcòn chưa trở lại?” Cố Diệu Ngọc có hơi không kiên nhẫn lên tiếng.

“Cũng không phải là ở gần đây,phải tốnchút thời gianmà, kiên nhẫnchútđi.” Ninh Hoài thản nhiên nói.

“Haiđứa kiagần đây an phậnhơnrất nhiềunhỉ.”

Lâm Mặc Uyên vừa mới chết, mỗi ngày Diệp Thạch đều chạy tới ngầm trào phúng, tỷ như: “Hôm naytớiphiên ai bắt đầu làm việcvậy?Saokhông thấy bóngai thế?”, “Đánh đi!Saokhôngđánh vàopháp trậnnữa vậy?Bịdọasợ rồi à?Cũngphải,tênLâm lão đầukiachết quáthảmmà.” “Các ngươi đều bãi côngà? Cũngđúng ha,chân tay đã già cả hết rồi, nênđể chúng nónghỉ ngơi một chút.”

Ngược lại gần đây tên nhóc Diệp Thạch này trốn không gặp được bóng dáng.

“Hai tên nhóc vương bát đản này hình như đang có chuyện gì đó.” Lục Hành Phong nói.

Cố Diệu Ngọc khó hiểu hỏi: “Tụi nócó thểcó chuyện gì?”

“Hoặc có lẽ làđangtrù tínhlàmthế nào thăng cấpvõ vương.” Lục Hành Phong đen mặt nói ra suy đoán.

Cố Diệu Ngọc sửng sốt, lập tức lắc đầu bác bỏ: “Không thể nào, haitên nhóc đómớicó bao nhiêu.” Nghĩ lại lúc trước, nàng chính là dừng ở cảnh giới võ linh cửu tinh ước chừng năm năm đó!

“Không cóTấnVươngĐan,dù chohai người họ thiên tư không tồi,thìcũngrấtkhó thăng cấpvõvương.” Ninh Hoài hơi không cho là đúng nói.

“Làm sao ngươi biếttrongtay bọn họ không cóTấnVươngĐan?”Lục Hành Phong cười lạnh hỏi.

“TấnVươngĐan là đan dược ngũ cấp, bọn họlàm sao mua được?” Cố Diệu Ngọc trả lời.

Lục Hành Phong lắc đầu nói: “Cần phải muaà?Các ngươiđãquên, Mộ Thần cũng làmộtluyện dược sư…”

“Mộ Thần mặc dù là luyện dược sư, nhưng hắnchỉlàmộtluyện dược sư tứ cấp!” Cố Diệu Ngọc lạnh lùng nói.

“Đó là một năm trước, Mộ Thần từ một năm trướcđãlà trận pháp sư ngũ cấp, ai biết đan thuậtcủahắnhiệngiờđãlà trình độgì rồi.” Lục Hành Phong âm trầm nói, Mộ Thần tài hoa tới mức người khác không kiêng kị cũng không được.

“Haitênvương bát đảnnàynếu thăng cấpvõvươngthìrấtphiền toái.” Ninh Hoài cảm thấy răng hắn đang rất là đau.

Cố Diệu Ngọc nhướng mày nói: “Khôngtớimứcđó chứ,chỉ là võvươngthôi mà?”

Ninh Hoài cười khổ nói: “Nếu bọn họchỉ làđơn thuần thăng cấpvõvươngthìtấtnhiênlàkhông có gì, chỉ sợlà sau khithực lực bọn họtănglên, trận pháp thuật cũng sẽ tăng lêntheo.”

Nghe xong câu nói của Ninh Hoài, sắc mặt Cố Diệu Ngọc nhanh chóng trầm xuống, Mộ Thần Diệp Thạch chỉ là hai tên có cấp bậc võ linh lại có thể khu động trận pháp, hại chết Lâm Mặc Uyên, nếu như thực lực thăng cấp võ vương, chỉ sợ sẽ càng khó đối phó.

“Haithằngnhóctạp chủng chết tiệt!!” Cố Diệu Ngọc đập một chưởng nát cái bàn bên cạnh.

… …

Luyện đan thất trong nội điện.

“Đây làTấnVươngĐan sao?” Diệp Thạch bước tới trước đan lô, nghiêng đầu nhìn nhìn vào bên trong đan lô.

“Ừ, đúng.” Mộ Thần đáp.

Diệp Thạch phấn chấn nói: “Nghe thơm quá à!” Chỉ vừa nghe được hương vị của đan dược, y đã cảm thấy vách chướng đang giam cầm mình giống như đang chuẩn bị vỡ ra.

Mộ Thần mỉm cười, thở dài nói: “Tađãxem nhẹchuyện khó khăn khiluyện chếTấnVươngĐan,cũng may làcóđầy đủ linh thảo, nếu không… haiz!Tađãliên tiếp luyệnsaihai lô đan dược,đúnglà đáng tiếc!” Một lò đan dược này có sáu viên, hẳn là đủ cho hắn và Diệp Thạch sử dụng.

Diệp Thạch nở nụ cười nhìn Mộ Thần, an ủi: “Có thể luyện ralàđượcrồimà.” Còn linh thảo bị lãng phí thì về sau tìm lại là được.

Mộ Thần cười: “Nói cũng phải.”

Diệp Thạch chà chà tay, nói: “Ta cảm thấymấy ngày gần đây sẽthăng cấp.”

“Vậy ngươi thăng cấp trước, ta hộ pháp cho ngươi.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch gật đầu đồng ý.

… …

Lúc Lâu Thanh đưa Mộc Hạc và Cừu Phong tới bí cảnh, vừa lúc đó thì Mộ Thần cũng thăng cấp xong.

Bên trong nội điện rực rỡ ánh sáng, linh khí tận trời, cảnh tượng có thể nói là đồ sộ.

“Đây là chuyện gì?” Lâu Thanh nhìn dị tượng trong nội điện, thắc mắc hỏi.

Cố Diệu Ngọc lạnh lùng trả lời: “Còn có thểlàchuyện gì,thằng nhócMộ Thần kiađãthăng cấpxong rồi, ngươi vềhơichậm, nếu như ngươi về sớmhơnhai ngàythìcòn có thể nhìn thấy Diệp Thạch thăng cấpđấy.”

Cố Diệu Ngọc cắn chặt răng, mắt mở trừng trừng nhìn hai thằng nhóc bên trong thăng cấp võ vương lại không làm được cái gì, hai ngày này Cố Diệu Ngọc sắp hộc máu chết rồi.

Cừu Phong híp mắt, “Mộ Thần?Đangthăng cấp?Đúnglà thiên tàinha! Nhanhthế màđãthăng cấp thànhvõ vương. Khó trách Hùng Uy vìtìm haingười họ màliên tiếp lấy thân phạm hiểm, xâm nhậpvàoThương Cấmđểtìm kiếm.”

Cố Diệu Ngọc hơi hoang mang nhìn qua Lâu Thanh, dùng ánh mắt hỏi vì sao chỉ đi mời Mộc Hạc lại chiêu thêm một tên Cừu Phong? Mộc Hạc không dễ chọc, Cừu Phong cũng không dễ chọc đó.

Lâu Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn chiêu Cừu Phong tới đây, Mộc Hạc là do hắn mời, còn Cừu Phong là tự mình tìm tới.

Lúc trước hắn làm ra động tĩnh quá lớn, có rất nhiều người đã đoán được là hắn tìm được bí cảnh, nhưng do có trận pháp chắn giữ mà không tiến vào được.

Khi hắn về Thiên Tâm thành đã bị không ít người theo dõi, phần lớn người đã bị hắn bỏ xa, nhưng tên Cừu Phong này bởi vì thực lực quá mạnh mẽ mà thật sự bỏ không được.

Cừu Phong xung phong nhận việc, cố sống cố chết muốn tới hỗ trợ, Lâu Thanh chỉ có thể kéo hắn nhập bọn.

Cừu Phong quan sát đám người Cố Diệu Ngọc, trong mắt bỗng hiện lên vài phần nghi ngờ, “Lâm đạo hữu đâu? Ta nghe nóiLâu huynhcũn cómời Lâm đạo hữunữa mà?”

“Hắn đã chết.” Cố Diệu Ngọc nhíu mày nói.

Trên mặt Cừu Phong hiện lên vài phần kinh nghi*, Lâm Mặc Uyên tốt xấu gì cũng là một võ hoàng, tuy rằng chỉ mới thăng cấp võ hoàng không bao lâu, ở trong đám võ hoàng cũng không tính là cao thủ, nhưng cũng không nên nói chết thì chết chứ.

*kinh nghi: kinh ngạc và nghi ngờ

“Chết như thế nàovậy?” Cừu Phong nhịn không được mà hỏi.

Lâu Thanh chỉ nói cho hắn, Mộ Thần Diệp Thạch vận khí tốt, kích phát đươc truyền tống trận trốn vào trong trận pháp thất cấp, bọn họ không phá được trận, cũng không biết Mộ Thần Diệp Thạch lại tính kế giết chết Lâm Mặc Uyên.

“Hai tên nhóc kiađộng tay động chântrêntrận pháp,Lâm đạo hữu không cẩn thậnnên mới...” Ninh Hoài nhẹ nhàng nói.

Cừu Phong sửng sốt một chút, có chút không dám tin mà nói: “Lâm đạo hữu dầu gì cũng làmộttrận pháp sư ngũ cấp,không ngờ lạilật thuyền trong mương, bị ngườitadùng trận pháp hại chết.” Tên kia nhất định chết không nhắm mắt rồi.

“Lâm đạo hữuđúng làsơ suất.” Cố Diệu Ngọc thản nhiên nói.

Mộc Hạc nhìn thoáng qua bên trong trận pháp, dĩ nhiên Mộ Thần đã thăng cấp xong, ánh sáng đã bắt đầu thu lại, tất cả dị tượng cũng bắt đầu lặng xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.