Ninh Hoài nhìn Cừu Phong còn đang đau lòng hối hận, trong mắt đầy đồng tình, nhưng lòng lại vui sướng khi người gặp họa.
Tên Cừu Phong này rất kiêu ngạo, tuy rằng không nói rõ, nhưng lại nơi chốn lộ ra biểu tình khinh thường đối với việc bọn họ hơn một năm mà không có bắt được Mộ Thần Diệp Thạch. Mà bọn họ lại không thể nói Mộ Thần và Diệp Thạch lợi hại cỡ nào, như vậy sẽ tăng chí khí cho địch, giảm đi uy phong của phe mình, họ chỉ có thể chịu đựng.
Đã tự thể nghiệm sự cường hãn của Mộ Thần Diệp Thạch rồi, cái tên này hẳn là đã biết hai tên nhóc kia khó đối phó bao nhiêu.
Ninh Hoài nhìn thoáng qua Mộ Thần Diệp Thạch đang vui vẻ trong quầng sáng, tuy rằng thực lực hai tên nhóc này hơi yếu, nhưng xác thực là không ít thủ đoạn!
“Cừu đạo hữu, ngươi không sao chứ?” Ninh Hoài đầy thân thiết hỏi han.
“ChuyệnMộ Thầncó dịhỏa, vìsaocác ngươi khôngsớmnóivới ta??” Cừu Phong nâng mắt lên, biểu tình dữ tợn chất vấn.
Cừu Phong giật mình nhớ tới, trên khối ngọc giản chỉ cách dưỡng Thôn Hỏa Trùng mà mình có được từng đề cập tới, uy lực của Thôn Hỏa Trùng tuy rằng cực lớn, nhưng dị hỏa lại là khắc tinh của loài này, Thôn Hỏa Trùng có thể cắn nuốt đủ loại hỏa diễm, lại không cắn nuốt được dị hỏa. Bởi vì mấy năm nay hắn sử dụng Thôn Hỏa Trùng cơ hồ chưa từng bị thiệt, liền vứt chuyện này ra sau đầu.
“Ngươi cũng không có hỏi!” Ninh Hoài cau mày nói, hơn nữa, Mộ Thần có dị hỏa cũng không phải là chuyện bí mật! Tự tên Cừu Phong đó không chuẩn bị chu toàn, có thể trách ai.
Hơn một năm này, bọn họ chỉ chú ý nhiều tới trận pháp thuật của Mộ Thần, còn dị hỏa thì thật đúng là không chú ý lắm.
“Mộ Thần,dị hỏa của ngươisắp thănglênlục cấpà?” Diệp Thạch quan sát ngọn lửa trên tay Mộ Thần, tò mò hỏi.
Mộ Thần gật đầu trả lời: “Đúng làsắp lênlục cấp.”
“Tiền bối, cái loạitrùngnàyngàicòn có không?Ngàithả ra thêmmột chút đi.Càng nhiều càng tốtnha!” Diệp Thạch nghiêng đầu mong đợi nhìn Cừu Phong.
Cừu Phong thấy Diệp Thạch đang tràn đầy chờ mong nhìn mình, hắn lại hộc ra một búng máu.
“Không phải nóilà,võhoàng đều lànhững người đãnhìn quen mưa gió,dù đứng trướcthái sơnthìmặtcũng sẽkhông đổi sắc sao?Saolão gia hỏa nàycứluôn hộc máu hộc máumiết vậy?Tâmcảnhquá kémrồi.” Diệp Thạch cổ quái nói.
Mộ Thần mỉm cười, đầy khinh miệt liếc nhìn Cừu Phong một cái, nói: “Có lẽ lão gia hỏa này lànhờvận cứt chó mớilên được võhoàng, tâmcảnhkhôngđượctốtcũng là đương nhiên.”
Diệp Thạch gật đầu, giọng nói đầy cảm khái: “Căn cơ khôngvững thìsớm muộn gìcũng sẽăn mệt…”
Cừu Phong nghe được mấy câu trò chuyện của Mộ Thần Diệp Thạch, lại phun ra thêm một búng máu.
Ninh Hoài nhìn mặt Cừu Phong bị tức tới xanh mét, rốt cục cũng bắt đầu chân chính đồng tình Cừu Phong.
Mất đi Thôn Hỏa Trùng tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm thì thôi đi, giờ lại còn bị hai thằng nhóc kia ra sức chế nhạo, Cừu Phong thật sự là cũng đủ xui xẻo.
“Hai thằng nhãingươi đừngđể choCừuPhong tabắt được,ta mà bắt được, tasẽ làm chocác ngươibiết cái gì làsống không bằng chết!” Cừu Phong tức giận gào to.
Diệp Thạch bất đắc dĩ gãi gãi đầu, lại có thêm một người hâm dọa bọn họ, hơn một năm này, y nghe được rất nhiều lời hâm dọa, lão Cừu Phong này nói lời hăm dọa không có ý mới cũng không có đột phá, Diệp Thạch nghe mà nản.
“Lãogià,đừng tức giậnnhiềuthế, đốivớithân thể không tốtđâu.” Diệp Thạch thâm thúy nói.
Cừu Phong siết chặt tay, do tức giận mà cả người run run không ngừng.
“Được rồiThạch Đầu, chúng ta đi thôi.” Mộ Thần nắm tay Diệp Thạch nói.
Diệp Thạch gật đầu, “Ừm, đi thôi.”
Diệp Thạch được Mộ Thần dắt đi còn không quên quay đầu lại, làm một cái thủ thế “bái bai” với Cừu Phong.
Cừu Phong nhìn theo thân ảnh hai người, khóe mắt muốn nứt ra.
Ninh Hoài suy nghĩ nhìn Cừu Phong, những khó chịu mà bọn họ đã chịu đựng hơn một năm nay, giờ tới phiên Cừu Phong bị chung rồi.
… …
“Được rồiCừu huynh, ngươi cũngđừngquá thương tâm, cũ không đimớikhôngtới, có thểsau khiđànThôn Hỏa Trùngnàychết sạch,ngươilạicó thể tìmđượcLinhTrùngcấp cao nàođểdưỡngthì sao?” Mộc Hạc ngoài cười nhưng trong không cười, lên tiếng.
Cừu Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộc Hạc, đám người Lâu Thanh có lẽ không nghĩ tới chuyện Mộ Thần có dị hỏa, nhưng tên Mộc Hạc đa mưu túc trí này hẳn là đã sớm nghĩ tới.
Nhưng mà người này lại vẫn luôn thờ ơ, sớm biết trước mình sẽ lật thuyền trong mương nhưng cái gì cũng không nhắc nhở mình, chỉ đứng đó nhìn.
Nhìn sự thất bại thảm hại của mình, nhìn thanh danh mình bị quét sạch, nhìn Mộ Thần Diệp Thạch liên tục châm chọc khiêu khích mình.
Tên Mộc Hạc này đúng là thiếu đạo đức như lời đồn, đồn đãi quả nhiên không sai.
Tuy rằng Cừu Phong hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không nói gì thêm, mất đi Thôn Hỏa Trùng, hắn đã mất đi chỗ dựa lớn nhất, thực lực Mộc lão đầu mạnh hơn hắn nhiều, loại thời điểm này mà xung đột với hắn là tự tìm đường chết.
“Mộ Thần, lão đầutặng lễmới tới kia trình độkhông có bao nhiêu,lão đầu còn lạichắc cũngkhông ra làm sao.” Diệp Thạch hưng phấn nói.
Mộ Thần thở nhẹ một hơi, hắn cũng không có lạc quan như Diệp Thạch.
“Nếu khôngphảilà ta vừa vặncódị hỏa,vậy lão đầu tặng lễ kiachính là khắc tinhcủachúng ta,mà lão đầu còn lại thìcàng khó đối phó.” Mộ Thần lạnh lùng nói.
“Hả? Ghê vậy á?” Diệp Thạch chớp mắt kinh ngạc.
“Xem trước một chút đi.” Mộ Thần nói.
Mộc lão đầu kia tựa hồ đã sớm biết mình có thể đối phó Cừu Phong, nhưng đối phương lại không có nhắc nhở gì cho Cừu Phong, đúng là cáo già!
Cố Diệu Ngọc hơi khinh thường liếc nhìn Cừu Phong, tên Cừu Phong này mắt cao hơn đầu như là cho rằng không ai bì nổi hắn, nàng còn tưởng rằng hắn có thể làm được cái gì, kết quả lúc bắt đầu cõi lòng đầy tin tưởng, hùng hổ ra tay, lại lạc xuống một cái hạ tràng như vậy, tự hắn mất mặt thì thôi, lại còn hại mình tín nhiệm hắn mất mặt theo!
Hai đứa Mộ Thần Diệp Thạch kia hẳn là đang cười chết đi, đám Hỏa Trùng kia có vẻ giúp dị hỏa của Mộ Thần một bước không nhỏ. Lão già Cừu Phong này mệnh không tốt! Vừa mất phu nhân lại thiệt quân.
Cừu Phong mới vừa bình tĩnh lại, lại thấy được ánh mắt tràn đầy khinh thường của Cố Diệu Ngọc, thiếu chút nữa bị tức phun ra thêm một búng máu.
… …
“Mộc huynh, ngươicó nhìn rađượcmônđạo gìkhông?” Lâu Thanh cung kính hỏi Mộc Hạc.
Mộc Hạc không như Lâm Mặc Uyên, thực lực Mộc Hạc mạnh hơn nhiều Lâm Mặc Uyên.
Mộc Hạc cười, không chút để ý nói: “Nhìnra đượcmột chút.”
Tinh thần đám người Lâu Thanh không khỏi rung lên, “Cái gì?”
Mộc Hạc chậm rãi chắp tay sau lưng nói: “Trận pháp thất cấpphảidùng nguyên thạchđểduy trì vận chuyển, cần phải cóđại lượng nguyên thạch, có thể nói, người bình thường căn bản nuôi không nổi đại trận thất cấp, nhưngTinhTúTrận lại không cần như thế, nó có thể hấp thu tinhnguyênlựcđểduy trì vận chuyển.”
Ninh Hoài mở to mắt, hấp tấp hỏi: “Cho nên, ý của Mộc đạo hữu ngài là, chỉ cần ngăn cách tinh nguyên lực truyền cho đại trận, cái đại trận này không có nguồn sinh lực cung ứng, liền tự sụp đổ?”
Mộc Hạc gật đầu, “Có thể nói như vậy, nhưng ngăn cách tinh nguyên lực cũng không phải là một chuyện đơn giản.”
“Tuy rằng không phải là chuyện đơn giản, nhưng Mộc huynh nhất định đã có biện pháp.” Lâu Thanh quan sát Mộc Hạc. Nếu Mộc Hạc đã nói như vậy, hẳn là hắn đã sớm định liệu trước.
Mộc Hạc gật đầu nói: “Trong tay ta có một loại Đoạt Tinh Trận lục cấp, nó có thể cướp lấy tinh nguyên lực, chỉ cần tại chung quanh đại trận này bày ra ba cái Đoạt Tinh Trận, chặt đứt nguồn sinh lực cung ứng của Tinh Tú Trận, cái đại trận đã vận chuyển hơn một năm rưỡi này liền sẽ tự sụp đổ.”
Mộ Thần nhìn hình ảnh trên vách tường, trên mặt tràn đầy sát khí.
“Mộ Thần, lão nhân này đa mưu túc trí vậy, chúng ta phải làm sao?” Diệp Thạch bất an hỏi.
Mộ Thần nheo mắt an ủi: “Không vội, trận pháp lục cấp cũng không dễ bố trí, mà cho dù bố trí được thì Tinh Tú Trận này vẫn còn cất giữ tinh nguyên lực, cũng đủ cho nó vận chuyển thêm một năm, chúng ta còn kịp thời gian nghĩ biện pháp!”
Cố Diệu Ngọc vui mừng nhìn Mộc Hạc, “Thật tốt, đã như vậy thì nhanh chóng bố trí trận pháp đi.”
Mộc Hạc lạnh nhạt liếc Cố Diệu Ngọc, “Tuy rằng trận pháp lục cấp không nghịch thiên bằng trận pháp thất cấp, nhưng cũng cần tiêu hao rất nhiều, bố trí ba cái Đoạt Tinh Trận sẽ tiêu hao rất lớn tài nguyên, ta làm sao biết được thứ bên trong có đáng giá để ta làm không.”
Đám người Lâu Thanh hai mặt nhìn nhau, hỏi: “Mộc huynh, đây chính là nơi tu luyện của võ tông đó! Ngươi còn sợ không có thứ tốt sao?”
“Đúng vậy, bên trong có rất nhiều thứ tốt, tên gia hỏa Diệp Thạch phung phí của trời kia còn lấy nhân sâm vạn năm thành củ cải mà gặm kia kìa.” Cố Diệu Ngọc nói.
Diệp Thạch nhăn mi đứng trước quang ảnh, không cao hứng biện minh: “Ta chỉgặm nhân sâm ngàn nămthôi mà,làm gìcó vạn nămchứ!”
Mộ Thần lắc đầu giải thích: “Cố Diệu Ngọcđang muốnkhuyến khích Mộc Hạc ra taymà, tấtnhiênphảinói khoa trươngthêmmột chút.”
“Xú bà nươngkiamiệng đầylờinói dối,đúnglà chán ghét.” Diệp Thạch cau mày nói.
“ĐoạtTinhTrận cầntài liệugì?Mọi ngườihỗ trợ mộtchútlà được.” Lục Hành Phong nói, sự tình đã đến một bước này rồi, để cho bọn họ cúi đầu nhận thua Mộ Thần Diệp Thạch là không có khả năng! Cho dù không vì bảo vật thì vì mặt mũi bọn họ cũng không thể lui!
Mộc Hạc gật đầu, “Như vậy, làm phiền các vị.”
“Làm sao đây?” Diệp Thạch trừng mắt nhìn, bối rối hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần cắn răng, “Ta cũng không biết. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ít nhất chúng ta còn có thời gian hơn một năm để suy nghĩ, xem xét đã rồi bàn lại.”
Diệp Thạch hơi bất an nhấp nhấp môi, hơn một năm! Nếu như bọn ycó thể trong khoảng thời gian này thăng lên võ hoàng, như vậy cũng không cần sợ hãi những người này nữa, nhưng bọn y nào có bản lĩnh thăng lên võ hoàng trong thời gian chỉ hơn một năm được!
… …
Thánh Tinh học viện.
“Cũngđã hơn một nămrồi, đến tột cùngthìMộ Thần Diệp Thạchđãchạytớiđâurồi?”
“Ai biếtđược! Thời gian dài như vậy mà mặtcũngkhông lộ, chỉ sợ lành ít dữ nhiềurồi!”
“Ngươi không muốn sống nữaà!Lời này đừngđể choKinh tiền bối nghe thấy,coi chừnghắn đánh chết ngươi!”
“Nhưngvốn làvậy mà, thời gianđã lâunhư vậyrồi...”
“Hùng tiền bốivẫnchưa trở lại, chắc là cònchưabuông tha đâu.”
“Mộ ThầnvàDiệp Thạchlàthiên tàinhư thế,nếuchếtthìcũng quá…”
“Thiên tài tráng niên mất sớm cònít à, nghĩlạiđi,trongbí cảnh năm đó chính làđãchết một võ linh bát tinh, ba võ linhtứ tinhđó, nhữngngười đócũng đều là thiên tài!”
“Ta cảm thấy Mộ Thần Diệp Thạch không có khả năngchết, nói không chừnghọ còn đangở đâuđóphát tàiấy.”
“Ngươinghĩhayquánhỉ,nếuthậtsự đangphát tài ở đâuthìvìsaokhông cótin tứcgìtruyền ra?”
“Có lẽlàkhông truyềnra đượcthì sao!”