“Kinh huynh,vịđồ đệnày của ngươi đúng là phi thường!” Hoa Xu cảm thán.
Ban đầu nghe nói Mộ Thần và Diệp Thạch mất tích, hắn còn tưởng rằng hai đứa nhóc kia đã chết, lại không nghĩ tới…
Kinh Sí Diễm cười bất đắc dĩ: “Hiện tạikhông cógìphi thường cả, có thể sốngđượcmới làphi thường.”
“Cũngphải.” Hoa Xu gật đầu đồng ý.
Nghe nói hai tên nhóc kia như con chuột tránh trong một cái thất cấp trận pháp, bên ngoài có một đống võ hoàng, võ vương chảy nước miếng nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ còn chờ phá được đại trận thì sẽ đi vào lột da hai đứa, ngẫm lại cũng thật khủng bố, không biết hai tên nhóc kia ở trong đại trận có thể ngủ được hay không.
“Ôi,hai tên nhóc nàyquá to ganrồi.” Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ lắc đầu.
Hoa Xu cười khổ, người mà Mộ Thần và Diệp Thạch đắc tội có rất nhiều, đã vậy trong đó còn rất nhiều người đều là cao thủ có cấp bậc như hiệu trưởng, cho dù hiệu trưởng đi tới giúp thì cũng không làm nên chuyện gì. Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, lá gan của hai đứa nhóc kia thật là… làm người ta xấu hổ!
“Hy vọng hai đứa nó phúc lớn mạng lớn, tránh được một kiếp.” Hoa Xu nói.
Kinh Sí Diễm nheo mắt, nếu Mộ Thần và Diệp Thạch có thể tránh được đại kiếp nạn này, như vậy, tiền đồ hai người tất nhiên sẽ bất khả hạn lượng*!
*bất khả hạn lượng: không thể đo lường
“Kinh tiền bối!” Kinh Sí Diễm về lại biệt viện, gặp được một vị khách nhân.
“Mộ đạo sư, sao ngươi lại tới đây?” Kinh Sí Diễm hỏi Mộ Viễn Phong.
Mộ Viễn Phong đang nhăn chặt mày, thấy Kinh Sí Diễm đã về, lập tức đứng lên chắp tay hỏi: “Kinh tiền bối, nghe nóitiền bốitính đitớibí cảnh võ tôngkia?”
Kinh Sí Diễm gật đầu trả lời: “Đúng là thế.”
Mộ Viễn Phong vội vàng hỏi: “Ta có thể đicùng Kinh tiền bối không?”
Kinh Sí Diễm hít nhẹ một hơi, nói: “Mộ ThầnvàDiệp Thạchgây rachuyệnquá lớn, ngươi có biết không,giờcórấtngười tínhbắtngươi điđểuy hiếp Mộ Thần!Chỉ làbọn họngại mặt mũicủaThánh Tinh học việnnên mớikhông hềratay.”
Mộ Viễn Phong cúi đầu nở nụ cười khổ, người phụ thân này như hắn hiện tại đối với Mộ Thần mà nói, chính là gánh nặng.
“…Nhưvậy, làm phiền tiền bối chiếu cốtớiThần nhivà Diệp Thạch.” Mộ Viễn Phong thở dài nói.
Kinh Sí Diễm nghiêm túc nói: “Nếu nhưta tới được,tanhất định sẽtậnkhả năng giúphai đứa nó.”
“Có những lời nàycủatiền bối, vãn bối vô cùng cảm kích.” Mộ Viễn Phong nói đầy chân thành.
Trong lòng Kinh Sí Diễm cười khổ, hai tên nhóc Mộ Thần và Diệp Thạch này gây ra chuyện quá lớn, Hùng Uy tiền bối ở chỗ đó đều phải cải trang mới đục nước béo cò, kỳ thật hắn tới nơi đó cũng không được tác dụng bao nhiêu.
“Mộ đan sư, ngươiđừnglo lắng, Mộ Thầnvàthiếu gia khôngsao đâu.” Thấy Mộ Viễn Phong đang đi vào cửa, Trần Đạt an ủi.
Mộ Viễn Phong lắc đầu: “Chuyện đãồn ào tớinhư vậy, ta sao có thể yên tâmđược chứ.”
“Lão gia đãđiquađó,hẳn làcòn có đường sống cứu vãn.” Trần Đạt nói.
Mộ Viễn Phong nghe vậy, sắc mặt đang buộc chặt lập tức dịu đi vài phần.
… …
“Diệp Dung, ngươi ngheđồn chưa? Mộ Thần và Diệp Thạch tìm được di tích, đã trở thànhvõ vươngrồi đó.” Lâu Nhược Y sùng bái nói.
Diệp Dung gật đầu, “Ngherồi.”
Đoạn thời gian trước tất cả mọi người đều nói rằng Diệp Thạch đã chết, nàng còn vui vẻ một trận, không nghĩ tới Diệp Thạch chẳng những không chết, còn đạt được đại cơ duyên. Lúc nghe được tin tức, Diệp Dung tức giận tới mức cắn rách môi.
“Trở thànhvõ vương?Có phảilà hơikhoa trươngrồi không?” Diệp Dung nhíu mày, nàng thật sự không muốn tin chuyện đó.
Hơn một năm trước Diệp Thạch mới trở thành võ linh, làm sao có thể nhanh như vậy đã trở thành võ vương?!
Thánh Tinh học viện mới có bao nhiêu võ vương! Những võ vương trong Huyền Phong đế quốc toàn là mấy nhân vật danh chấn một phương!
Lâu Nhược Y nhún vai nói: “Tất cả mọi ngườiđềunói như vậy,hẳn đólà thật.”
“Tacònnghe nói Mộ ThầnvàDiệp Thạch liên thủ, giếtchếtmộtvịvõ hoàng.” Vẻ mặt Mễ Tuyết đầy sùng bái.
“Chắclà đồn bậyrồi,hừ, cho dùhọđãtrở thànhvõ vươngthìcũng không có khả năng giết chết võ hoàngđược!” Diệp Dung nhịn không được mà hừ một tiếng.
Bách Nhạc cau mày, “Không có lửa thì sao có khói, nghe nói họcũngkhông chính diện giao phong giết chếtvõhoàng, mà làdùngbẫy.”
Mễ Tuyết siết chặt tay, nói: “Vô luận dùng thủ đoạn gì, có thể giết chếtđượcvõ hoàng,đótuyệt đối là hành động vĩ đại.”
Võ hoàng đó! Đây chính là cảnh giới mà bọn họ khó thể với tới!
“Mộ ThầnvàDiệp Thạch thậtsựlà thuận lợi đủ đường!” Lâu Nhược Y cảm thán.
“Tuy rằng hai người họđạtđượccơ duyên rất lớn, nhưng ta nghe nói, tình cảnh hiệngiờ củahọ rất nguy hiểm, không cẩn thận một cái liền vạn kiếp bất phục*.”Bách Nhạc nói.
*Vạn kiếp bất phục: vạn kiếp khó mà phục lại được
Mễ Tuyết gật đầu, “Tacónghechuyện đó, nghe nóicó rất nhiềuvõ hoàngđangnhìn chằm chằmvàohai ngườihọ, một khi đại trận bảo hộ bọn họbịphá, họ lập tức sẽ bịlộtdachặtxương,tưởng tượng một títhôiliềnnổi cả da gà, cũng không biết haingười họbuổi tối có ngủđược không nhỉ.”
“Ta cũngcónghe, họtoànchọc tớimấycường giả quámạnh,cho dù là hiệutrưởngthìcũng không dám trực tiếp ra tay giúp đỡ.” Bách Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu.
… …
Phú Nguyên Bảo đọc tin tức trên tay, ánh mắt không ngừng lóe sáng.
Cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, chính là giống như Mộ Thần Diệp Thạch đây, có phong hiểm lớn mới thu hoạch nhiều!
Còn mình tiểu đánh tiểu nháo*thế này, muốn đạt tới cảnh giới kia của Mộ Thần Diệp Thạch, không biết phải bao nhiêu năm.
*Tiểu đánh tiểu nháo: những việc nhỏ bé, lặt vặt.
“Mập mạp, ngươi nóicoihiện tại Mộ ThầnvàDiệp Thạchcónguy hiểm không?” Tân Như Ca hỏi Phú Nguyên Bảo.
Phú Nguyên Bảo cười khổ, “Tân sư tỷà,tỷquá để mắtđệrồi, loạichuyệnnày ta làm sao biết.”
“Không phải ngươiđược xưnglàBáchSựThông sao?” Tân Như Ca tức giận nói.
Phú Nguyên Bảo gãi đầu, “Đó làdomọi ngườigọithôi...”
Tân Như Ca tức giận trừng Phú Nguyên Bảo, nhìn xung quanh rồi hỏi nhỏ: “Mộ ThầnvàDiệp Thạch thậtsự đãgây chuyện? Đúng rồi,tụi nóđãlàvõvương?”
Phú Nguyên Bảo gật đầu, cũng nói nhỏ: “Thiên chân vạn xác*!Hai ngườihọđíchthậtđều làvõvương.”
*Thiên chân vạn xác: Vạn lần là thật
Tân Như Ca sửng sốt, nghiến răng nói: “Như vậy lần sau gặp được hai đứa đó, ta phải gọi tụi nó là tiền bối á?!”
Phú Nguyên Bảo gãi đầu nói: “Chỉ sợ là vậy.”
Tân Như Ca lắc lắc đầu, ý vị sâu sa mà nói: “Một đoạn thời gian không gặp, không nghĩ tới hai đứa nó đã trở thành tiền bối.”
Đáng thương Tân Như Ca nàng tân tân khổ khổ một năm, bất quá cũng chỉ tăng tinh vị lên được một tinh, hai tên đó đến tột cùng đã ăn cái gì, không ngờ đã thành võ vương rồi.
“Có phải trong bí cảnh kia có rất nhiều thứ tốt không?!” Tân Như Ca tò mò hỏi.
Phú Nguyên Bảo nghiêm túc gật đầu nói: “Đó là khẳng định. Không có thứ tốt thì không có lý gì lại bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế. Nghe nói Diệp Thạch lấy nhân sâm ngàn năm trong bí cảnh gặm như củ cải.”
Tân Như Ca cắn chặt răng. Phung phí của trời! Thật là phung phí của trời!
Nếu tên nhóc Diệp Thạch muốn gặm củ cải thì nàng có thể đưa nó một rổ nha! Cần gì phải gặm nhân sâm! Nhân sâm nhiều quá ăn không hết thì có thể đưa tới hiếu kính sư tỷ mà! Hai tên nhóc này ăn như vậy, khó trách lại bị người người oán trách.
“Đúng là mệnh tốt!” Tân Như Ca thở dài cảm thán.
Phú Nguyên Bảo cũng thở dài gật đầu, “Còn không phải sao.” Bởi vì mệnh quá tốt, cho nên mới có một đống người muốn lấy mệnh hai người đó.
… …
Mộ gia.
“Hồng nhi,cháuđã về rồi.” Mộ Kha nhìn thấy Mộ Hồng, khuôn mặt hiện lên tia từ ái.
“Vâng, ông nội.” Mộ Hồng cung kính thưa.
“Nhị thúccủa cháuđâu?Khôngvề chung với cháu à?” Mộ Kha nhìn quanh tìm thân ảnh nhị nhi tử của mình, không thấy mới hỏi.
Một người đắc đạo, gà chó lên trời, thế lực Mộ gia mấy năm nay mở rộng mấy chục lần, nhưng Mộ Viễn Phong và Mộ Thần lại chưa từng trở về lại.
Mộ Hồng hơi cau mày nói: “Nhị thúc bây giờ là đạo sưtronghọc viện, khôngthể về ạ.”
Mộ Kha nhẹ hít một hơi, đôi mắt che dấu không được sự mất mát, nhị nhi tử này của hắn, hiện tại hắn đã quản không nổi.
“Ta nghe nói,nhị thúccháu giờ đãlà võ linh lục tinh?” Mộ Kha hỏi.
Mộ Hồng gật đầu, “Vâng ạ.”
Sau khi Mộ Viễn Phong thăng cấp võ linh, thực lực đột nhiên tăng mạnh, Mộ Thần lại đưa cho Mộ Viễn Phong không ít nguyên thạch, có tài nguyên sung túc cung ứng, tư chất Mộ Viễn Phong lại không kém, thực lực tất nhiên là tăng lên cực nhanh.
Mộ Viễn Hàng siết chặt tay, chênh lệch nhỏ thì còn có thể truy đuổi, nhưng chênh lệch lớn thì chỉ có thể nhìn lên mà thôi, hai năm nay, Mộ Viễn Hàng cũng đã từ từ giảm tâm tư đối nghịch với Mộ Viễn Phong.
Mấy năm gần đây, vào ngày lễ ngày tết Mộ Viễn Phong đều nhờ người đưa đồ về, tuy rằng cấp bậc lễ nghĩa không thiếu, nhưng người lại không trở về, Mộ Kha luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nhưng hắn từ xưa đã thiên vị trưởng tử, cũng không nghiêm khắc quá đối với Mộ Viễn Phong.
“Đã có tin tứcvềThần nhichưa?” Mộ Kha hỏi.
Mộ Hồng lắc đầu, “Vẫnchưacóạ.” Trên thực tế là đã có, tuy nhiên những tin tức đó đều rất quỷ dị, có nói cho phụ thân và ông nội cũng vô bổ.
Mộ Hồng rũ mắt, năm đó vị Mộ Thần đệ đệ kia ngu không ai bằng, chỉ biết chọi gà cưỡi ngựa, không biết khi nào thì lại trở nên túc trí đa mưu, tâm ngoan thủ lạt, thiếu niên anh tài như bây giờ, nhớ lại quá khứ của Mộ Thần, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quá khó tin.
“Thần nhivẫncònchưacó tin tức,chắc là nhị thúccháu đang rấtlo lắng!” Mộ Kha thở dài.
… …
Bí cảnh.
“Mộ Thần, ngươiđangnhìn gìthế?” Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.
“Mộc Hạcđã quaylại.” Mộ Thần nhìn hình ảnh trên tường, ngữ khí đạm mạc.
Diệp Thạch cắn môi, trong mắt hiện lên vài phần khó chịu, “Không ngờ hắn lạibình anquay về, nếunhưhắn ngoài ý muốn chết ở bên ngoài thì tốt rồi.”
Mộ Thần cười khổ, muốn một cường giả cấp bậc như Mộc Hạc xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Một hồinữa lão gia hỏa kiađến, khẳng địnhlão tasẽchomấy tênthiêu thân xuất hiệntrước.” Diệp Thạch nhướng mày nói.
Mộ Thần gật đầu nói: “Không sai, Mộc Hạcmuốnliên hợp một đámvõhoànglại đểbố tríĐoạt Tinh Trận,những ngườiliên thủsẽ được chiađồ trongbí cảnh.”
“Lão takhông sợ những người nàysẽđổi ý sao?” Diệp Thạch nhíu mày hỏi.
Mộ Thần nhún vai, “Bọn họ sẽ ký kết khế ướcliên thủ.”
Diệp Thạch gật đầu “A.” một tiếng. Cứ như vậy, chuyện này chỉ sợ sẽ càng không xong.
“Đúng rồi, Hùngtiền bốicũng là võ hoàng,Hùng tiền bốisẽ không bị mờivào liên thủ chứ?” Diệp Thạch đột nhiên nghĩ tới điều gì liền hỏi.
Mộ Thần lắc đầu, “Khôngcó.”
Võ hoàng sao có thể bỗng dưng toát ra một người? Vì sợ người khác nghi ngờ, Hùng Uy đã ngụy trang thành một võ vương, đại sự mà đám người Mộc Hạc thương nghị, Hùng Uy chỉ là một “võ vương”, tất nhiên là không được mời vào.
“Không à?” Diệp Thạch hơi thất vọng nói: “Ta còn tưởng rằng Hùng tiền bối sẽ đánh vào trong địch nhân, Hùng tiền bối vẫn chính trực như vậy.”
“Không có liên quan gì tới chính trực cả, đánh vào trong địch nhân không phải là chuyện dễ dàng.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Diệp Thạch gật đầu, “Cũng đúng, nếu Hùng tiền bối trà trộn vào mà lại bị phát hiện, nói không chừng sẽ bị đánh thành ngốc luôn.”
Mộ Thần cười khổ, Hùng Uy cho dù thế nào thì cũng là võ hoàng, bảo mệnh chắc là không thành vấn đề, người cần lo lắng sẽ biến thành ngu ngốc hẳn là hắn và Diệp Thạch mới đúng.