Không ngoài dự đoán, kế hoạch phá hư Đoạt Tinh Trận của Hùng Uy quả nhiên không thành công.
Cơ hồ ngay lúc Hùng Uy vừa ra tay thì đã bị phát hiện, mấy tên võ hoàng lập tức khởi xướng vây công Hùng Uy.
Thật vất vả Hùng Uy mới tránh được một kiếp.
“Mộ Thần, hình như bọn họ đãsớm chuẩn bị.” Diệp Thạch nhíu mày nhìn hình ảnh trên tường.
Mộ Thần gật đầu cười khổ, “Tađãbiết lãogiàMộc Hạc kiakhôngdễđối phó như vậymà, hơn nữa,tựa hồlãogiàkia…” Mộ Thần cắn môi, ấn đường ở giữa lông mày lại sâu hơn.
Diệp Thạch không hiểu: “Tựa hồ cái gì…”
Mộ Thần vuốt ve nhẫn không gian trên tay, đôi mắt thâm trầm: “Đám ngườiMộc Hạc thiết hạ bẫy rậprồiôm cây đợi thỏ, nhưngtrước khibọn họ động thủ, chúng ta một chútcũngkhông nhìn ra dị trạngcủabọn họ.”
Diệp Thạch đột nhiên mở to mắt, gật đầu nói: “Đúngthế! Bọn họnhất định đãbiết chúng ta có thể nắm giữ tình hình bên ngoài.”
Nếu không phải như vậy, hai người họ chắc đã sớm nhìn thấy bẫy của đối phương, cũng có thể sớm nhắc nhở Hùng Uy cẩn thận rồi.
Mộ Thần gật đầu, “Hơn phân nửa là như thế.”
Diệp Thạch cắn môi, lão già Mộc Hạc này thật không đơn giản! Đám người Lâu Thanh đã giao thủ với hai người họ hơn một năm, lại không có phát hiện điểm này.
“Nếu sư phụđãthất bại,vậychúng ta động thủthôi.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch gật mạnh đầu, y đã nóng lòng muốn thử lâu rồi. “Được!”
… …
“Mộc tiên sinhđúnglà liệu sự như thần!TênHùng Uykiaquả thựcđãxuất hiện.” Hạ Thành Mặc tâng bốc Mộc Hạc một phen.
Mộc Hạc cười lạnh, “TênHùng Uykiađã dốc hết tâm huyết tìm kiếm tung tích Mộ Thần hơn một năm, hiện tạichuyện vềMộ Thầnbị đồnkhắp nơi, hắn lạingay cảcái mặtcũngkhông lộ, không phải là rất kỳ quái sao?”
“Mộc tiên sinh nói rất đúng,nhưng màtênHùng Uykia thật sựđốivớiMộ Thầnkhông tệ.” Phó Công Danh cười nói.
“Hùng Uy đúng là không biết tự lượng sức mình,chỉ bằng vào một mìnhhắnmà muốnđấuvới bấy nhiêu ngườichúng ta sao? Tự tìm đường chết!” Hạ Thành Mặc cười lạnh.
Mộc Hạc khoát tay áo, “Chỉ tiếclàchưa bắt được người, nếu khôngthìtathật sựmuốnxemmột chút,nếulấy Hùng Uy uy hiếp Mộ Thần, Mộ Thần sẽ làm thế nào? Hùng Uy đốivớitênđồ đệ Mộ Thần nàythìkhông nói,nhưng màkhông biết, Mộ Thầncó xem trọng vịsư phụlàHùng Uynày khôngnhỉ.”
Nói tới đây, Mộc Hạc không khỏi lạnh lùng liếc nhìn Ninh Hoài.
“Vốn Hùng Uy chạy không thoát, nhưnglạicó người giúp hắn một phen.” Ninh Hoài nhẫn nhịn, mở miệng giải thích.
Hạ Thành Mặc nhíu mày, ngữ khí không tốt, “Người giúp hắnlàaicơ?”
“Không biết, nhưng thực lực người nọ sâu không lường được,hẳnlà võ hoàng, hơn nữa ít nhấtcũnglục tinh.” Ninh Hoài nghiêm túc nói.
Hạ Thành Mặc xùy xùy nở nụ cười, “Ninh đạo hữu, ngươi khôngcóbản lĩnh lưu lại Hùng Uythìcũng khôngcần phảitìm cớ như vậyđâu!Có aimàkhông biết, hậu trường duy nhấtcủaMộ ThầnvàDiệp Thạch chính là Thánh Tinh học viện,màHùng UycủaThánh Tinh học viện đã xuất hiện, Liên Thành Khôngthìbị dọa mềm nhũn co đầu rút cổ khôngra,giờ sao lại cóvõ hoàngtừchỗ nàonhảyragiúp chứ?”
“Ngươi không tinthì thôi!” Ninh Hoài bị Hạ Thành Mặc chọc tức giận tới khó thở.
Lúc ấy hắn đã sắp đuổi kịp Hùng Uy, nhưng do có người ám toán hắn, hắn mới bị chậm một bước, đáng tiếc là người ra tay làm thập phần bí ẩn, thế cho nên hiện giờ hắn nói chuyện này, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đang lấy cớ.
“Mộ ThầnvàDiệp Thạch hẳn là có thủ đoạn đặc biệtđểtheo dõi tình hình bên ngoài, cho nên họmớicó thể không sợ hãi, vả lại phản ứng rất nhanh.” Mộc Hạc nói.
Cố Diệu Ngọc nheo mắt ngẫm lại, đích thật là hơn một năm nay, tựa hồ cho dù bọn họ làm thế nào, Mộ Thần và Diệp Thạch cũng sẽ rõ như lòng bàn tay.
“Đúng lànhư thế, nếu khôngthìMộ ThầnvàDiệp Thạch hẳnsẽkhôngnhanhnhư vậyđãcó thể liênlạc vớiHùng Uy.” Hạ Thành Mặc nói.
“Lâu đạo hữu, các ngươivàMộ Thần đã giao thủ hơn một năm,các ngươicó phát hiệnđượcdị trạng phương diện nàycủabọn họkhông?” Phó Công Danh hỏi Lâu Thanh.
Lâu Thanh ngây ra, mỗi lần bọn họ có động tác, Mộ Thần và Diệp Thạch liền lập tức biết được, chẳng lẽ hơn một năm này, bọn họ đều sống ở dưới sự giám thị của Mộ Thần và Diệp Thạch?…
… …
Mộ Thần và Diệp Thạch thuận lợi dung nhập Tuyệt Sát Trận vào trong đại trận.
Mộ Thần lấy ra quả cầu thủy tinh, thản nhiên nhìn thoáng qua hình ảnh trong đó rồi nói: “PhíaĐôngNam.”
Diệp Thạch gật đầu rồi liên thủ cùng Mộ Thần, phát động sát trận về hướng Đông Nam.
“ẦM ẦM!!!” Một đạo bạch quang chính xác bắn trúng cung điện đám người Mộc Hạc đang ở, bạch quang cơ hồ làm cho người khác chói mắt, tiếng nổ mạnh hủy thiên diệt địa lập tức vang lên, một cụm khói xám hình nấm phóng lên cao.
Diệp Thạch nhìn nơi đó nổ tung, tâm tình kích động khó có thể ức chế.
“Thật là lợi hại!” Diệp Thạch cảm thán, không biết lần này nổ chết mấy lão quái vật nữa.
“Đừngdừnglại,thêm một lần nữa!” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch nghe vậy thì ra tay, phát động thêm một kích về hướng Đông Nam.
Quả cầu bạch quang ầm ầm nổ tung, đất nứt ra, trong một khoảnh khắc, cảm thấy trời như sụp xuống.
Khi Mộ Thần và Diệp Thạch phát ra công kích, nhóm người Mộc Hạc đang tụ lại một chỗ để ăn mừng chuyện đuổi Hùng Uy đi, cộng thêm chuẩn bị trao đổi bước tiếp theo của kế hoạch.
Mộc Hạc thế nào cũng không nghĩ tới, hai tên nhóc kia lại phát động tiến công ở giờ khắc này.
Công kích mà Tuyệt Sát Trận phát động tương đương với một kích toàn lực của võ hoàng cửu tinh, Cừu Phong bị công kích chính diện liền đương trường mất mạng.
Một tiếng gào to nổi giận vang lên trong cung điện nọ, mỗi một tiếng gào đều tràn ngập tức giận và sát khí.
“Uy lực rất lớn!” Diệp Thạch phấn khởi nói.
Mộ Thần cười khổ, uy lực đúng là không tồi, nhưng mà tiêu hao cũng rất lớn, chỉ hai lần như vậy đã ngốn chừng một phần ba nguồn sinh lực của đại trận.