Lúc Đoạn Ly và Mạnh Thanh Như đi tới đoạn phòng tuyến từ cửa Lan đến cửa Mặc thì thấy một đám tu luyện giả đang khí thế ngất trời bố trí trận pháp.
Mấy trăm con Thôn Thiên Phong dưới sự chỉ dẫn của mấy con Thôn Thiên Phong đầu đàn, uy phong lẫm liệt qua lại tuần tra.
“Sao lại có nhiều người như vậy?” Mạnh Thanh Như có chút kinh ngạc.
Đoạn Ly chắp tay sau lưng: “Nghe nóilàMộ ThầnvớiDiệp Thạch tínhbày ramột cáiVạnKiếmSáttrận trên đoạn phòng tuyến từcửa Lan đến cửa Mặc,những ngườichỗ nàyhẳn là đanggiúp đỡ bố trí đại trận.”
Mạnh Thanh Như quét linh hồn lực ra quan sát, đầy cảm thán: “Đây thật là một đại công trình!Hẳn làsẽhao phí không ít nhân lực, vật lực.”
Đoạn Ly gật đầu đồng ý: “Nói không sai,nhưngnếunhưđại trậnđược bố trí xong, an toàncủamột đoạn phòng tuyến nàysẽđượcđề caorất lớn.”
Mạnh Thanh Như cười nói: “Lúc ở bên ngoài ta đã từnggặp qualoại trận pháp này, đíchthật là rấtlợi hại.Nó có thể chuyển hóa nguyên lựccủatu luyện giả thành kiếm khí, khiến cho mỗimộttu sĩ đều có thể lấy mộtđịchmười.Không nghĩ tới Mộ ThầnvàDiệp Thạchlại hiểu cảtrận phápnày,thật quá giỏi.”
“Hơn một năm trướcthì hai ngườihọ đãđều là trận pháp sư lục cấp, lúc trước bọn họ chính là dùng trận phápgiết chếtvài võ hoàngđấy!Đều đã hơn một nămrồi, không biết trận pháp thuậtcủa bọn họ đãtớitình trạng gìnữa.” Trong mắt Đoạn Ly hiện lên vài phần tò mò.
Mạnh Thanh Như cười khổ: “NhìnMộ thiếuvớiDiệp thiếu,tabỗngcảm thấymình quả thật quá kém.”
“Mạnh huynh nói quá lời.” Đoạn Ly cười cười.
“Nhiều Thôn Thiên Phongquá!Đã vậy trong đó còncó hơn bốn mươiconlà vương cấp, nhiều Thôn Thiên Phong nhưnàymàliên hợp công kíchcũng sẽkhông yếuhơnvõ hoàngđâu.” Mạnh Thanh Như nhìn đàn Thôn Thiên Phong bay đầy trời.
Đoạn Ly gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng: “Xem ra ngoại giới đánh giá Mộ ThầnvàDiệp Thạch vẫncó hơithấp.” Thực lực Mộ Thần và Diệp Thạch tuyệt đối sẽ không kém hơn võ hoàng.
“Đoàn huynh,giờta mạo muội đến cầu phù chú, Mộ Thần sẽchosao?” Mạnh Thanh Như có chút bất an hỏi.
Tại trong một nhóm võ hoàng thủ vệ phòng tuyến Thương Lan, thực lực của Mạnh Thanh Như cũng hơi thấp, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Đoạn Ly cười, trong lòng cũng có chút không chắc chắn, “Hẳn là sẽ được.”
Nếu như ngày đó mình lưu lại tiếp đãi Mộ Thần với Diệp Thạch thì tốt rồi, kết quả lại để cho Lâm Lạc Phong nhặt được một cái tiện nghi lớn như vậy, thật sự là… “Hai vị tiền bối giá lâm, thứ lỗi ta không có tiếp đón từ xa!” Diệp Thạch bay nhanh như điện đến trước mặt.
Đoạn Ly chắp tay nói: “Mạo muội tới chơi, mong Diệp thiếu không thấy phiền.”
Diệp Thạch cười chắp tay đáp lễ nói: “Hai vị tiền bối nói quá lời, bọn ta rất hoan nghênh khi hai vị có thể tới đây, mời hai vị…”
Đoạn Ly và Mạnh Thanh Như đi theo Diệp Thạch vào biệt viện lâm thời của Diệp Thạch.
“Diệp thiếu, ta cũng đi thẳng vào vấn đề luôn, lần này chúng ta tới đây là muốn cầu Diệp thiếu một tờ phù chú lục cấp.” Đoạn Ly chắp tay nói.
Diệp Thạch bình tĩnh sắc mặt gật đầu: “À, Mộ Thần đã sớm đoán được.”
Diệp Thạch lấy ra một cái hộp, mở ra nói: “Phòng tuyến Thương Lan tổng cộng có mười võ hoàng đóng giữ, chỗ này có hai mươi tờ lục cấp phù chú, các người cứ lấy chia đều đi, không cần trả tiền.”
Đoạn Ly sửng sốt, số võ hoàng đóng giữ phòng tuyến Thương Lan cộng thêm Lâm Lạc Phong là vừa vặn đủ mười người, theo ý tứ này của Diệp Thạch thì Lâm Lạc Phong lại còn có thêm phần! Mệnh của tên Lâm Lạc Phong này cũng không khỏi quá tốt rồi.
Diệp Thạch lại lấy ra hai tờ phù chú giao cho hai người, nói: “Nếu hai vị tiền bối đã đến đây thì cũng không thể để hai vị đến không được, hai tờ này là đưa thêm cho hai vị.”
Đoạn Ly lăng lăng nhìn Diệp Thạch, Diệp Thạch ra tay quá lớn rồi, nhưng người chân chính hào phóng hẳn là Mộ Thần sau lưng Diệp Thạch.
“Điều này sao được?” Đoạn Ly tràn đầy xấu hổ nói, phần lễ này của đối phương quá nặng, nặng khiến hắn có chút chịu không nổi.
Diệp Thạch nhún vai không để ý: “Nguyên liệu luyện chế phù chú lục cấp phần lớn chính là huyết nhục và yêu hạch của yêu thú lục cấp, nếu như hai vị cảm thấy ngại thì có thể đưa mấy thứ như vậy tới đây, không có cũng không sao.”
Đoạn Ly và Mạnh Thanh Như hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó chắp tay nói: “Nếu như có mấy thứ này, chúng ta nhất định sẽ đưa tới đây cho hai vị.”
Diệp Thạch cười nói: “Hai vị đều gánh vác trách nhiệm thủ vệ phòng tuyến, nhiệm vụ trọng đại, ta cũng không lưu hai vị lại nữa.”
“Vậy, bọn ta cũng không làm phiền nữa.”
“Người đã đi rồi à?” Mộ Thần đưa mắt nhìn hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu, hơi cau màu ngồi xuống bên cạnh Mộ Thần: “Ừ, đi rồi.”
Mộ Thần hỏi Diệp Thạch: “Làm sao mà sắc mặt khó coi vậy?”
Diệp Thạch cắn môi, hơi hơi bất an hỏi: “Bọn họ sẽ đưa huyết nhục và yêu hạch yêu thú tới đây thật sao?”
“Vốn ta cũng không trông cậy vào việc bọn họ hồi báo gì, hiện tại mọi người đều đứng trên cùng một chiếc thuyền, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, dù sao cũng đã đưa, không có gì ghê gớm cả.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Diệp Thạch đảo mắt, hỏi nhỏ: “Mộ Thần, ngươi đang lo lắng những người đó không thủ được phòng tuyến Thương Lan cho nên ngươi mới làm như vậy à?”
Trong mắt Mộ Thần hiện lên tia cười, “Người hiểu rõ ta nhất vẫn là Thạch Đầu nha!”
Mộ Thần cầm đôi tay Diệp Thạch thưởng thức, trong mắt hiện lên tia châm chọc: “Đám lão gia kia lo ta với ngươi còn trẻ tuổi, cấp bậc thấp, thực lực không đủ. Nhưng ta làm sao lại không lo lắng bộ xương cốt già của bọn họ đánh không nổi chứ.”
Diệp Thạch cười rộ lên: “Nói có lý.”
Tại phòng tuyến Thiên Không đế quốc.
“Củangươiđấy!” Đoạn Ly tức giận ném hòm đựng phù chú lục cấp qua cho Lâm Lạc Phong.
Lâm Lạc Phong có chút không vui bắt lấy: “Đoàn huynh,huynh phảicẩn thận một chútchứ!Trong này chính là hai tờphù chú lục cấpđó,lỡ như bịtổn hạithìlàmsao?”
Đoạn Ly hừ lạnh một tiếng, ghen tị nói: “Ngươi đúng là có vận cứt chó.”
Lâm Lạc Phong tươi cười trả lời: “Đoàn huynh, huynh cũng không cần nói như vậy chứ? Nói ra thì vận khí của huynh cũng không tồi đâu nha, chỉ đi một chuyến mà cũng có thêm một tờ phù chú.”
“Nào có thể so với ngươi!” Đoạn Ly liếc mắt nói.
“Chỉ kém có một tờ mà thôi.” Lâm Lạc Phong cười cười.
“Đủ rồi!Haitêngia hỏa may mắn các ngươi đều câm miệng đi!” Trương Lê hung hăng trừng mắt nhìn hai người.
Đàm Trần đầy hưng phấn thưởng thức phù chú trên tay, “Không ngờMộ Thầnlạihào phóng đến trình độ này,đúnglàkhiếnngườikháckhó tưởng tượngnổi.” Bút tích lớn như vậy đúng là làm người ta phải xấu hổ!
“Theo lần ra tay này củaMộ Thầnlàcó thể thấy được, thuậtluyệnphùcủahắnchắc chắncũng giống nhưthuật luyệnđan, xác xuất thành công cực cao!” Đoạn Ly nói.
Đám người Đàm Trần đồng ý gật đầu.
“Tại saoMộ Thầnlạihào phóng như vậy? Chẳng lẽ chỉ là vìhuyếtnhụcvàyêu hạchcủayêuthú?Mấy thứ này hắnchắc chắncó thể lấy phù chú lục cấpđổivớingười khác, căn bản không cần phảilàmnhư vầy.Chẳng lẽ bọn họ có ý đồgì khác?” Trương Lê nhăn mày, bút tích này của Mộ Thần Diệp Thạch khiến hắn không nghĩ nhiều cũng không được.
Đoạn Ly cười khổ nói: “Bởi vì hắn lovềchúng ta.”
“Lovềchúng ta? Có ý gì?” Đàm Trần khó hiểu hỏi Đoạn Ly.
Đoạn Ly cười khổ: “TênĐan ThừacủaFred đế quốc kia vẫn luôn lo Mộ ThầnvàDiệp Thạch tuổi còn nhỏ, thực lực kémnênkhông đối phónổithú triều. Nhưng lại không biết là người ta cũng lo lắng cánh tay cánh chân già của chúng ta thủ không nổi đấy.”
Đàm Trần trừng lớn mắt: “Không thể nào!”
Đoạn Ly liếc mắt nhìn: “Không? Vìsao lạikhông? Lời này làdochính miệngMộ Thần nóira!”
“Mộ ThầnvàDiệp Thạchtrước khi vềHuyền Phong đế quốcđãchuẩn bị sung túc,chỉ vềThiênLôiChâuthìbọn họđãchuẩn bị mấy ngànviên.Mấy ngànviênThiênLôiChâu đồng thờiđượckíp nổthìsẽlàquang cảnhgì?”
“Còn có đàn Thôn Thiên Phong dưới tay hai người, trong đám ong đó lại có mấy chục con là vương cấp, dư dả đối phó với một con yêu thú hoàng cấp!”
“Chờ tới khi Vạn Kiếm Sát Trận bố trí xong, thực lực chỉnh thể của tu luyện giả bên Huyền Phong đế quốc sẽ lập tức tăng lên gấp mấy lần!”
Đoạn Ly cười khổ lắc đầu, tổng kết lại nói: “Theo ta thấy, nếu cứ như vậy, dù cho phòng tuyến tam quốc chúng ta đều bị phá, thì phòng tuyến Huyền Phong đế quốc cũng sẽ không bị phá. Cho nên, người ta lo lắng xác thực có đạo lý!”
Lâm Lạc Phong, Đàm Trần, Trương Lê trợn mắt há mồm nhìn Đoạn Ly, không ngờ Đoạn Ly lại nghĩ như vậy.
“Đoàn huynh, lời này của huynh có phải là hơi quá lên rồi không?” Một hồi lâu, Đàm Trần mới hồi phục lại tinh thần mà nói.
Thực lực Huyền Phong đế quốc là yếu nhất trong tứ quốc. Fred đế quốc có ba vị võ hoàng là Đan Thừa, Phương Vân và Lữ Trình Phong đóng giữ; Huyết Nguyệt có ba vị võ hoàng là Mạnh Thanh Như, Chương Kha và Đào Dĩnh; Thiên Không đế quốc bọn họ có tới bốn là hắn, Đoạn Ly, Lâm Lạc Phong và Trương Lê. Kết quả là Đoạn Ly lại nói, Huyền Phong đế quốc một vị võ hoàng cũng không có lại có phòng thủ kiên cố nhất, đây quả thực là chuyện cười!
Đoạn Ly lắc đầu nói: “Các ngươi cứ chờ xem đi.”
Lúc Mộ Thần nói “Đám lão gia kia lo ta với ngươi còn trẻ tuổi, cấp bậc thấp, thực lực không đủ. Nhưng ta làm sao lại không lo lắng bộ xương cốt già của bọn họ đánh không nổi chứ” thì đã cảm nhận linh hồn lực của hắn và Mạnh Thanh Như đang nghe lén, thế nhưng hắn vẫn nói ra lời này, lời này của Mộ Thần là đang cố ý nói cho bọn họ nghe!
… … …
Phòng tuyến Huyết Nguyệt đế quốc.
“Mạnh huynh, huynh chiếm tiện nghi lớn rồi! Sớm biết vậy thì ta cũng đi theo.” Đào Dĩnh tràn đầy hâm mộ nói.
Mạnh Thanh Như cười nói: “Ta cũng không nghĩ tới Mộ Thần lại dễ nói chuyện vậy, đúng là rất ngoài dự đoán.”
Huyết Nguyệt đế quốc bọn họ mặc dù có ba võ hoàng đóng giữ phòng tuyến Thương Lan, nhưng mà ba người đều là võ hoàng mới, thực lực cũng không mạnh lắm.
“Xem ra về sau phải thân cận với Huyền Phong đế quốc một ít.” Đào Dĩnh nói.
Mạnh Thanh Như gật đầu: “Ừ.”
“Nghe nói là Mộ Thần với Diệp Thạnh gần đây đang bày Vạn Kiếm Sát Trận gì đó, hình như khi đại trận được bế trí xong thì sẽ hết sức lợi hại, đây là sự thật sao?” Chương Kha hỏi.
Mạnh Thanh Như: “Trận pháp kia vẫn còn đang bố trí, nhưng nếu đã bố trí xong, chắc chắn nó sẽ hết sức lợi hại!”
Chương Kha và Đào Dĩnh hai mặt nhìn nhau, “Mộ Thần đúng là tài giỏi!”
Nghĩ tới Mộ Thần, Mạnh Thanh Như nhịn không được mà hơi nhíu mi, “Chúng ta thu lễ của người ta nặng như vậy, nếu như còn thủ phòng tuyến không được thì mặt mũi sẽ bị ném mất.”
Đào Dĩnh gật đầu: “Đó là tất nhiên.”
… …
Phòng tuyến Fred đế quốc.
“Đây làthứ gì?” Đan Thừa hỏi.
“Là phù chú lục cấpmàĐoạn Ly đưa tới, tổng cộngcó sáutờ,chiacho ba người chúng ta mỗi người hai tờ, thứ nàylàdoDiệp Thạchđưa.Diệp Thạch thật sựrấthào phóng, bởi vì Đoạn LyvàMạnh Thanh Như chạytới đómột chuyếnnênyliền đưathêm chohai ngườibọn họmỗingười một tờ phù chú lục cấp.” Lữ Trình Phong hâm mộ nói.
“Thì raMộ Thầndễnóichuyện như vậy.” Phương Vân nhịn không được mà nói.
“Phải đó!” Lữ Trình Phong phụ họa nói.
“Không nghĩ tới Mộ Thầnlạihào phóngnhư thế.” Bắt người tay ngắn, trong nhất thời Đan Thừa cũng không biết nói xấu thêm gì về hai người.