Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 214: Chương 214




“Tiền bối, chuyện tiền tuyến đều kính nhờ tiền bối.” Mộ Thần lo lắng chắp tay với Mạc Phong.

Mạc Phong gật đầu, vân đạm phong khinh nói: “Được, ngươi yên tâm, có ta ở đây, chỗ này sẽ không bị sao đâu.”

“Kính nhờ tiền bối, bọn ta sẽ mau chóng trở về.” Mộ Thần chắp tay nghiêm túc nói.

Mạc Phong gật đầu nói: “Được.”

“Trong đây có ba tờ phù lục cấp, ta lưu lại để tiền bối có cần thì lấy ứng phó với những tình huống đột ngột.” Mộ Thần nghĩ nghĩ, lấy ra một cái hộp rồi nói.

Mạc Phong nhìn thần tình ưu sắc trên mặt Mộ Thần, bộ dáng như là khi ủy thác lúc sắp lâm chung, cười bất đắc dĩ, thở dài nói: “Mộ Thần, ngươi yên tâm đi. Ta tốt xấu gì cũng là một võ hoàng mà.”

Mộ Thần xấu hổ cười, có chút ngại ngùng nói: “Cũng không phải là ta không tin vào năng lực của tiền bối, mà là thật sự bởi vì lần thú triều này có chút khó nắm bắt.”

Sắc mặt Mạc Phong hơi đổi, thú triều chỉ mới bùng nổ được một năm thôi. Mạc Phong đã đáp ứng Mộ Thần sẽ lưu lại một năm, vốn tưởng là một năm này sẽ không có việc gì, nhưng theo tình hình lúc này, một năm sắp tới sẽ có bao nhiêu biến cố thì thật sự không nói được. Thế nhưng nếu hắn đã đáp ứng Mộ Thần rồi thì cũng chỉ có thể liều thôi.

“Được người nhờ thì sẽ cố hết sức, ngươi yên tâm, cho dù có chuyện gì phát sinh, ta đều sẽ hết sức.” Mạc Phong trịnh trọng nói.

Mộ Thần để lại cho mỗi một võ vương ở tiền tuyến được năm tờ phù ngũ cấp, lại cho Kinh Sí Diễm hai tờ phù lục cấp, mới cùng Diệp Thạch và Mạc Vân rời biên giới.

… …

“Mộ Thần, sư phụ ngươi không đến hả?” Diệp Thạch ngồi trong tửu lâu hỏi.

Mộ Thần lắc đầu: “Không đến, ông ấy có việc, không rời đi được.”

Diệp Thạch bĩu môi, buồn bực nói: “Lúc trước là ổng nhảy nhót nói muốn tới, bây giờ có tin tức thì lại vội tới mức không đi được.”

Mộ Thần cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Lúc này xung quanh đều bùng nổ thú triều, đó cũng là chuyện không có biện pháp nào.”

Diệp Thạch cau mày lo lắng: “Chúng ta chỉ có ba người đi, sẽ không bị những lão quái vật võ hoàng đó thừa dịp tiến vào chứ?”

Mộ Thần thưởng thức chén rượu trên tay, suy nghĩ rồi nói: “Hẳn là không đến mức đó.”

Mạc Vân mỉm cười, không để ý mà nói: “Diệp thiếu Mộ thiếu, với thực lực hai người các ngươi mà còn sợ hãi cường giả võ hoàng sao?”

Diệp Thạch nhún vai: “Nếu như là võ hoàng bình thường thì đích thực là không cần để ý.” Nhưng nếu như mạnh hơn, tỷ như ông ngoại ấy, như thế thật sự là không thể không thương tâm.

Mạc Vân cúi đầu, Mạc Phong có đưa cho hắn hai viên Thiên Lôi Châu lục cấp. Cho dù giờ có gặp được võ hoàng thì hắn cũng có thể giúp đỡ được một chút.

“Mộ thiếu, xin lỗi, ta đã tới chậm.” Mộc Minh Phong vội vàng đi đến.

Mộ Thần thản nhiên liếc mắt quét nhìn Mộc Minh Phong rồi nói: “Mộc thiếu đến rồi, chuẩn bị đi thôi.”

Mộc Minh Phong gật đầu nói: “Hết thảy dựa vào mấy vị rồi.”

“Mộc thiếu, ta chỉ mời ngươi, hẳn là những người khác không có tới chứ?” Mộ Thần nhướng mày, lạnh lùng hỏi.

Mộc Minh Phong nhìn cặp mắt sâu thẳm của Mộ Thần, sắc mặt nhất thời biến đổi, “Mộ thiếu yên tâm, chỉ có một mình ta.”

Mộ Thần gật đầu: “Vậy là tốt rồi, đi thôi.”

Mộc Minh Phong bước nhanh đuổi kịp bước chân Mộ Thần, Mạc Vân nhìn Mộc Minh Phong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

… …

Bọn họ dựa theo bản đồ chỉ hướng, đi tới Ly Thương Giang.

“Diệp thiếu,làở trong nàysao?” Mộc Minh Phong có chút kinh ngạc hỏi.

Ly Thương Giang sương mù quanh năm, vùng này không có đặc sản gì, nên cũng không có bao nhiêu tu luyện giả tới đây hoạt động.

Diệp Thạch gật đầu: “Đúng thế,chỗ trênbản đồchỉchính làở dướiđáysông.”

Mộc Minh Phong sửng sốt t, lập tức tỉnh ngộ lại. Thì ra là ở đáy nước. Khó trách người Kim gia khổ sở tìm kiến trên trăm năm mà lại không được gì, thì ra di tích mà tổ tiên Kim gia lưu lại được đặt ở dưới đáy sông.

“Đi thôi.” Mộ Thần xung phong lên trước, chui vào trong nước.

Mọi người đồng thời cùng chìm vào trong nước, không ngừng lặn xuống.

Áp lực nước càng lúc càng lớn, Diệp Thạch và Mộ Thần vẫn còn tốt, Mạc Vân cũng vẫn có thể chịu đựng, nhưng Mộc Minh Phong chỉ có tu vi võ linh, rất nhanh liền sắp không chịu được.

Mộ Thần nhìn Mộc Minh Phong thần tình thống khổ: “Ta mang ngươi đi.” Hắn dùng một mảnh hảo tâm mời người ta tới, giờ cũng không thể để người này chết được.

“Làm phiềnMộ thiếu.” Mộc Minh Phong miễn cưỡng mở miệng nói.

“Đểtalàm cho.” Diệp Thạch kéo tay Mộc Minh Phong, mang theo Mộc Minh Phong từ từ trầm xuống.

Được Diệp Thạch nắm tay kéo, Mộc Minh Phong bỗng cảm thấy áp lực giảm đi.

Đôi mắt Diệp Thạch lành lạnh liếc nhìn Mộc Minh Phong, ánh mắt tràn ngập cảnh cáo, Mộc Minh Phong bị Diệp Thạch nhìn vậy thì liền cảm thấy khó hiểu.

Không quá một hồi, Mạc Vân cũng có chút không chịu được, Mộ Thần nắm lấy cánh tay Mạc Vân, kéo Mạc Vân trầm xuống.

Tuy Mộ Thần luyện Bách Quyết Luyện Thể không tinh thâm bằng Diệp Thạch, nhưng miễn cưỡng cũng tu luyện được tới kim bích, cường độ thân thể đã không phải là Mạc Vân có thể so sánh.

Diệp Thạch thấy Mộ Thần nắm tay Mạc Vân, không khỏi thầm nghiến răng, thầm nghĩ sớm biết vậy thì còn không bằng để Mộ Thần kéo Mộc Minh Phong thì hơn. Hiển nhiên uy hiếp từ Mộc Minh Phong thấp hơn Mạc Vân rất nhiều.

Diệp Thạch nhìn về cái tay của Mạc Vân được Mộ Thần nắm, ánh mắt lạnh lẽo, tay không tự giác nắm chặt lại. Mộc Minh Phong có một loại cảm giác cánh tay mình sắp bị Diệp Thạch bóp nát rồi.

Tuy rằng đau dữ dội, nhưng chung quy Mộc Minh Phong cũng không có mở miệng kêu Diệp Thạch buông lỏng ra.

Rất nhanh mọi người đã tới đáy sông, “Chắc nó chính là nơi này.”

Mọi người thấy được một cái cửa sắt giản dị, trên cửa, tràn đầy rong rêu.

Mộ Thần vung tay lên, rong rêu trên cửa sắt tiêu tán không còn một mảnh.

“Cửa này làdo HuyềnTinhThiết lục cấp làm bằng, nhìnthì thấybình thườngkhông có gì lạ,nhưngtrên thực tếlại rất khómở ra.” Mộc Minh Phong nói.

“Vậyphải làm gìmớimở rađược?” Mộ Thần hỏi.

“Cầuphải có máu củatu luyện giả tu luyện tới tử kim bích.” Mộc Minh Phong đáp.

Diệp Thạch nghe vậy, lấy bàn tay dán lên ngay giữa cửa sắt, cửa sắt không chút sứt mẻ.

“Khôngcóđược!Hay mìnhnổ tung nó đi.” Diệp Thạch tức giận nói.

“Đừng đừng!” Mộc Minh Phong vội can lại, đồng thời mở bàn tay mình ra dán lên.

Máu của Mộc Minh Phong và Diệp Thạch hợp vào nhau, rồi sau đó, cửa sắt chấn động vài cái, chậm rãi mở ra.

Mộ Thần híp mắt, vị Kim gia kia lưu lại truyền thừa, tất nhiên là sẽ vì người Kim gia mà suy xét.

Trước đó Mộc Minh Phong cũng không có nói muốn mở cửa này còn cần có máu của Mộc Minh Phong! Vậy nếu như hắn không mang Mộc Minh Phong theo, như vậy…

“Có thểvào rồi.” Mộc Minh Phong nói.

Mộ Thần gật đầu, cũng không có hỏi nhiều mà nói: “Đi thôi.”

Bốn người vừa đi vào, cửa liền đóng lại.

Mộ Thần ném ra một bộ trận kỳ về phía đại môn, sau đó lại rãi nước thuốc lên trên trận kỳ.

Mộc Minh Phong thản nhiên nhìn một màn này, không nói gì cả.

Bọn họ không một ai hỏi nhiều, bước nhanh đuổi theo Mộ Thần.

Sau cánh cửa sắt là một cái thông đạo dài, mọi người đi vào thì thấy được một ao nước, trong ao nước có một đóa Thất Thải Liên.

“ThấtThảiLiên?Nơi nàyvậy mà lại cólinh dược thất cấp?” Mạc Vân thất kinh nói.

Mộ Thần khẽ đụng hồ nước, “ĐóaThấtThảiLiênnày hẳn không phải làđóa đầu tiên, trongaonàynồngđậmdược tínhcủa ThấtThảiLiên,số ThấtThảiLiênkia sau khi héođãhóa vàotrong cái ao nướcnày.”

Mạc Vân gật đầu đồng ý: “Không sai.”

Mộ Thần dùng hộp ngọc thu Thất Thải Liên, Mộc Minh Phong hâm mộ nhìn một màn này, nhưng không có mở miệng nói gì.

Mộ Thần nói với mọi người: “Mọi ngườiđi xuốngngâm mìnhđi!Ngâm trong ao nước nàychính làmột cơ duyênlớnđấy. Mạcthiếu, cónước aonày thìdi chứng trúng độc trên người ngươisẽ đượcgiải quyết triệt để.”

Mạc Vân cười nói: “Đềunhờ phúc củaMộ thiếuvà Diệp thiếu, Mạc Vân vô cùng cảm kích.”

Bốn người cùng nhau nhảy xuống, năng lượng ôn hòa chậm rãi tiến vào thân thể bọn họ. Mộ Thần nhắm mắt, nguyên khí nồng đậm mà ôn hòa tiến vào thân thể hắn. Giờ phút này Mộ Thần chỉ cảm thấy vách chướng giam cầm mình trong khoảnh khắc đã nứt ra, nếu như lúc này hắn dùng một viên Tấn Hoàng Đan, hẳn là sẽ có thể trở thành võ hoàng.

Thực lực Mộc Minh Phong tăng nhanh, không ngờ lại nhanh chóng đột phá được cảnh giới võ linh cửu tinh đỉnh phong.

Mạc Vân cũng tiến về phía trước một bước, trở thành võ vương cửu tinh.

Diệp Thạch mở mắt ra, đôi mắt hiện lên kim quang, năng lượng trong ao mạnh mẽ hướng về Diệp Thạch. Bảy phần năng lượng trong ao lập tức bị Diệp Thạch hấp thu.

“Ta muốn thăng cấp.” Diệp Thạch nhìn về phía Mộ Thần, nói.

Mộ Thần gật đầu: “Được, nếu ngươi cảm thấy muốn thăng cấp thì cứ thăng cấp đi. Đừng áp chế, ta sẽ hộ pháp cho ngươi.”

Mộ Thần đưa qua một viên Tấn Hoàng Đan cho Diệp Thạch, Diệp Thạch thu lấy đan dược, bắt đầu chuẩn bị thăng cấp.

Mạc Vân hăm mộ nhìn Diệp Thạch, “Tư chất của Diệp thiếu thật tốt. Ta chưa từng gặp qua ai có tư chất tốt như Diệp thiếu cả.”

Mộ Thần gật đầu đồng ý, cũng đúng, lúc Diệp Thạch thăng cấp giống như hoàn toàn không có vách chướng, rất là đáng sợ.

Mộ Thần vung tay lên, trên một triệu khối nguyên thạch bị lấy ra. Năng lượng trong nguyên thạch nhanh chóng bị hút ra tiến vào trong thân thể Diệp Thạch, khí thế trên người Diệp Thạch liên tiếp tăng lên, thân thể chậm rãi trôi nổi…

Diệp Thạch thăng cấp cần tới một ngày, cả ngày Mộ Thần đều ở bên cạnh Diệp Thạch, mà Mộ Thần không ly khai, Mạc Vân và Mộc Minh Phong cũng chỉ đành ở lại cùng.

Mộ Thần trước sau lấy ra khoảng năm triệu nguyên thạch, sau khi bị Diệp Thạch hấp thu sạch sẽ, Diệp Thạch mới bước vào cảnh giới võ hoàng.

“Chúc mừng Diệp thiếu.” Mạc Vân chắp tay chúc mừng.

Diệp Thạch cười đắc ý: “Cảnh giới võ hoàng quả nhiên khác.”

Trước kia y vẫn không có đặt mấy võ hoàng vào mắt, ngẫm lại thật đúng là không nên.

“Mộ Thần, ta chưa có dùng đan dược.” Diệp Thạch có chút suy sụp hướng về Mộ Thần nói, lúc ấy y chỉ cảm thấy vách chướng sắp mở, mà chờ tới khi thăng cấp xong thì mới phát hiện, đan dược lại chưa được dùng.

Mộ Thần cười: “Không dùng là chuyện tốt, ăn nhiều đan dược cũng không có gì tốt cả.”

Mạc Vân nhíu mày, tư chất của Diệp Thạch quá nghịch thiên, thăng cấp võ hoàng mà lại không cần đan dược phụ trợ.

Mộc Minh Phong tràn đầy hâm mộ nhìn Diệp Thạch.

“Chúng ta tiếp tục đi thôi.” Mộ Thần nói.

“Được!” Diệp Thạch đáp.

Bốn người đi vào một tòa cung điện, ở trung tâm cung điện có một viên cầu trong suốt đang nổi lơ lửng.

“Là nguyên thạch truyền thừa?!” Mạc Vân kinh ngạc thốt lên.

Diệp Thạch tò mò hỏi Mạc Vân: “Nguyên thạchtruyền thừa có ích lợi gìvậy?”

“Võ tông hoặc là cường giảtrênvõ tông,trướckhi họ chếtcó thể phong ấn tu vimột đời của mìnhchế thành nguyên thạch truyền thừa. Người đạt được nguyên thạch truyền thừa có thể đạt được ước chừng một phần mười nguyên lực vị cường giả đó khi còn sống.” Mạc Vân trả lời.

Diệp Thạch trừng mắt nhìn: “Thứ này trân quý như vậysao?Mộ Thần,ngươinhanhthucái đóđi.”

Mạc Vân lắc đầu nhìn Diệp Thạch, nói: “Diệp thiếu, thứ này khôngcó tácdụngvới Mộ thiếu.”

Diệp Thạch mở to mắt hỏi: “Tại sao?”

Mạc Vân nhìn về phía Mộc Minh Phong, Mộc Minh Phong nhất thời trở nên khẩn trương.

“Nguyên thạchtruyền thừa phảicóngườichung huyết thống mới có thểhấp thu.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch sửng sốt, lập tức hung hăng trừng Mộc Minh Phong.

Mộc Minh Phong nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của Diệp Thạch, sự khẩn trương trong lòng càng tăng lên vài phần.

Mộ Thần thản nhiên nhìn qua Mộc Minh Phong, nhìn thấy ánh mắt Mộ Thần nhìn mình, Mộc Minh Phong càng khẩn trương hơn.

Ánh mắt Mộ Thần thản nhiên, nhưng Mộc Minh Phong lại cảm thấy ánh mắt người này hung ác hơn Diệp Thạch mấy chục lần. Trong nháy mắt, Mộc Minh Phong khẩn trương đến cả hô hấp cũng đình chỉ.

“Ngươi đi hấp thu đi, vốnđó là vậtnhà ngươi.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Nghe được lời Mộ Thần nói, Mộc Minh Phong cảm thấy như trút được gánh nặng. Tuy rằng bây giờ thực lực Mộ Thần yếu hơn Diệp Thạch, nhưng Diệp Thạch lại vẫn luôn lấy Mộ Thần làm chủ mọi chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.