Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 232: Chương 232




Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Diệp Thạch, giơ lên bức thư trên tay, cười nói: “Có mộtnhiệm vụkhông tồi, hai triệu nguyên thạch trung phẩm,cótiếp không?”

Diệp Thạch nhíu mày, có chút ngoài ý muốn: “Có chuyện tốt như vậysao?Có nguy hiểmkhông?”

Hai triệu nguyên thạch cũng không phải là số lượng nhỏ, đủ để y làm năm sáu cái nhiệm vụ.

“Không nguy hiểmlắm đâu, yên tâm,tabiết ngươi sợ chết, ta đềuchọn nhiệm vụan toàn cho ngươiđó.” Hà Tĩnh Nguyệt có chút oán trách liếc nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ nói.

Diệp Thạch cái gì cũng tốt, chỉ là rất sợ chết, hơn nữa còn sợ chết có tiếng.

Những người khác dù sợ chết cũng sẽ không nói thẳng ra như Diệp Thạch, còn Diệp Thạch lại thường hay lấy chuyện sợ chết treo ở bên miệng, có không biết bao nhiêu người trong tối ngoài sáng chê cười Diệp Thạch đâu, nhưng Diệp Thạch không để trong lòng chút nào.

Diệp Thạch gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”

“Vốn nhiệm vụ như vậy không tới phiên chúng ta,thế nhưng lần trướcngươi đả bại Bạch Nghị, hiện tại thanh danhlên cao, cho nêncórất nhiều người tìm tới cửa.” Hà Tĩnh Nguyệt vui mừng nói. Bạch Nghị chính là thiên tài trẻ tuổi của Bạch gia đó! Trên đời này có gì thượng vị nhanh hơn chuyện đạp thiên tài xuống đây.

Diệp Thạch nghiêng đầu có chút không hiểu: “Chuyện ta đả bại Bạch Nghịđãtruyền ra?”

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Đúng!”

Kỳ thật việc này trận pháp tháp không có lộ ra, nhưng ở Trung Châu có biết bao nhiêu người tai thính mắt tinh, việc này căn bản giấu không được.

Bạch Nghị là thiếu niên ưu tú nhất thế hệ Bạch gia hiện tại, có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, tin tức Bạch Nghị bại bởi Diệp Thạch liền nhanh chóng bị truyền ra, việc này ồn ào như vậy, tựa hồ có người trong Bạch gia đang trợ giúp.

Bạch gia là một gốc cây có bộ rễ sâu, cành lá cũng sum suê, thế nhưng sum suê quá mức cũng khó tránh khỏi nảy sinh sâu mọt.

“Lần nàynhữngngười tìm tớicửachỉ mời chúng ta sao?Có phải lại là mờihai nhóm ngườikhông?Ta khôngmuốnchạm tránvớiBạch Nghịhoài đâu.” Diệp Thạch nhíu mày kháng cự.

“Quả thậtlàmời hai nhóm người, nhóm ngườicòn lạilàHạ Nhược TuyếtcủaHạ gia, khôngphảingười Bạch gia.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.

“Hạ Nhược Tuyết?Tên này có chút quen tai.” Diệp Thạch lẩm bẩm.

“Ngươi quênrồi à, nàngta ban đầu làvị hôn thêcủaBạch Thần Tinhấy!” Hà Tĩnh Nguyệt nhiều chuyện nói.

Diệp Thạch nhớ ra, nói: “Thì ralà nàngta!”

Nghe được tên Bạch Thần Tinh, sắc mặt Diệp Thạch không nhịn được mà có chút khác thường.

Hà Tĩnh Nguyệt nhún vai: “Bạch Thần Tinhvẫnkhôngnói cưới nênHạ Nhược Tuyết vẫn chưa gả, thật không biết hai người nàyđangkhông được tự nhiênchuyệngì.”

Diệp Thạch không để ý nói: “Khôngphải là ta đãsớm nóiquanguyên nhânrồi sao.” Là Bạch Thần Tinh không ‘cứng’ được đó! Cho dù Bạch Thần Tinh anh minh thần võ, thực lực hùng hậu thì thế nào, thân có bệnh-không-tiện-nói-ra thì dù có uy phong hơn thì cũng không có tác dụng.

Nghe được lời Diệp Thạch nói, sắc mặt Hà Tĩnh Nguyệt liền vặn vẹo một trận, “Diệp Thạch, lời này khôngnênnói lung tung!”

Diệp Thạch nhún vai không để ý: “Ở đây không có ai nên tamới nóimà.”

… …

“ANghị.” Bạch Ly Phong gọi lại Bạch Nghị.

Bạch Nghị dừng bước, quay người nhìn người phía sau.

Bạch Ly Phong là anh trai cùng cha khác mẹ của Bạch Thần Tinh, thiên phú trên trận pháp thuật cũng rất cao, đáng tiếc là ở thế hệ Bạch Ly Phong lại có Bạch Thần Tinh, những người khác đều bị ảm đạm trước Bạch Thần Tinh.

“Ly Phong thúc thúc, ngài có việc?” Bạch Nghị dừng bước lại hỏi.

“ANghị, ta nghe nói lần nàyconphá trậnlạibại bởimộttrận pháp sưquê mùa tới từ nước ngoài củatrận pháp tháp?” Bạch Ly Phong hỏi.

Sắc mặt Bạch Nghị thay đổi, trước đó trong gia tộc còn có người đề nghị mời chào Diệp Thạch, nhưng lúc ấy lại bị hắn bác bỏ, hiện giờ cái người bị hắn cự tuyệt ngoài cửa lại triệt để nghiền áp hắn. Là do hắn quá coi thường Diệp Thạch, người này mặc dù là tới từ nước ngoài, thế nhưng xác thực không đơn giản.

Bạch Nghị đen mặt, cạnh tranh ở Bạch gia thập phần kịch liệt, có vài huynh đệ cùng thế hệ nhìn hắn không vừa mắt đã lâu, luôn chờ hắn làm ra chuyện sai lầm, chuyện Diệp Thạch truyền nhanh như vậy chính là bút tích từ mấy huynh đệ của hắn.

Bạch Nghị gật đầu nói: “Lúctrướclàconcoi thường Diệp Thạch, không nghĩ tới một tu luyện giảnước ngoài như ylạicó đượcLinh Văn Nhãn.”

Đôi mắt Bạch Ly Phong lập tức sang lên, “Linh Văn Nhãn?”

Bạch Nghị gật đầu trả lời: “Vâng!”

“Phẩm cấpgì?” Bạch Ly Phong hỏi.

“Phẩm cấpchắclà không thấp, trận phápkia connhìn không ra vấn đềnhưngy chỉliếc mắt một cái đã nhìn ra.” Bạch Nghị thản nhiên nói.

Ánh mắt Bạch Nghị lạnh băng, trận pháp sư có được Linh Văn Nhãn ở Trung Châu cũng không ít, nhưng những trận pháp sư này đều chỉ có được Linh Văn Nhãn hạ phẩm, mà hai con mắt này của hắn chính là Linh Văn Nhãn thượng phẩm, Bạch Thần Tinh thì có được Linh Văn Nhãn cực phẩm, không biết Linh Văn Nhãn của Diệp Thạch có cấp bậc gì, không phải là cực phẩm đó chứ?

Bạch Ly Phong híp mắt, đôi mắt hiện lên vẻ tham lam.

Bạch Nghị nhìn sắc mặt Bạch Ly Phong, cười lạnh, Bạch Ly Phong phi thường ghen tị với Bạch Thần Tinh, cho rằng bản thân hắn sở dĩ bại bởi Bạch Thần Tinh là vì thua ở một đôi mắt, Bạch Ly Phong luôn nghiên cứu thuật đổi mắt, mấy năm nay, người có được Linh Văn Nhãn chết trên tay Bạch Ly Phong đã có ba, bốn.

“ANghị, thắng bại là chuyện thường,concòn trẻ, loạichuyệnnàyđừngđể trong lòng.” Bạch Ly Phong ôn hoà trấn an.

“Conbiếtrồi.” Bạch Nghị đáp.

Bạch Nghị nhìn theo bóng dáng Bạch Ly Phong, khóe miệng kéo lên một độ cong thản nhiên.

… …

“Nghe nóiA Nghị bại bởi tu luyện giả nước ngoài kia?” Bạch Thần Tinh hứng thú đánh giá Bạch Cẩm Nhạc và Trang Du.

Bạch Cẩm Nhạc hơi nhăn mày, gật đầu nói: “Vâng, đúng vậy.”

Bạch Nghị thực có thể nói là thất bại thảm hại, Bạch Cẩm Nhạc chưa từng thấy qua Bạch Nghị thua thảm như thế, cũng do bản lĩnh Diệp Thạch quá khoa trương, y còn trẻ mà đã nắm giữ trận pháp làm nứt, trận pháp làm nứt là một trận pháp thuật cao cấp, cũng không biết là Diệp Thạch từ đâu học được.

Bạch Thần Tinh nâng cằm nói: “Xem ra người nọcũngcó chút bản lĩnh.”

“Là dothiên phú tốtthôi,ycó được Linh Văn Nhãn.” Trang Du siết chặt tay nói.

Lúc phá trận, hắn vốn đang muốn khuyên nhủ Diệp Thạch đừng có không biết lượng sức, nào biết trận pháp thuật của Diệp Thạch lại cao đến nước này.

Trang Du cúi đầu, hắn thật sự không rõ, rõ ràng hắn tới Trung Châu trước Diệp Thạch hai năm, lại còn trải qua tẩy tinh phạt tủy, thế mà vẫn cứ kém Diệp Thạch. Chẳng lẽ đời này hắn đã định trước là sống dưới bóng ma của Diệp Thạch sao?

Bạch Thần Tinh híp mắt: “Linh Văn Nhãn?Không ngờ y lạicó thứ này.” Tâm tình Bạch Thần Tinh nhất thời có chút cổ quái.

“Gia tộccủaDiệp Thạch làgia tộctrận pháp sao?” Bạch Thần Tinh hỏi.

Trang Du lắc đầu nói: “Khôngphải, chỉlà một tiểu gia tộcởnước ngoàingay cảtêncũngkhôngbiết, thực lực mạnhnhấttrong gia tộc cũng chỉ là võ sư, phụ thân Diệp Thạch là một dân cờ bạcnghiệnrượu, mẫu phụcủa y chỉlà một tiểu thiếp không được sủng ái, cũngrất khótu luyện, đã quađờinhiều năm.”

Bạch Thần Tinh nhăn chặt mày: “Dân cờ bạc,nghiện rượu?”

Trang Du gật đầu kể: “Sau khiDiệp Thạch trở thành võ linhthìphụ thâny liềnđếntìm,nhưngDiệp Thạch lục thân không nhận, làm hại phụ thânytức giận,bắt đầunghiệnđánh bài,sau đóphụ thânybị ngườitađuổi theođánh gãy chân, Diệp Thạch đều không có hỏi đến, Diệp Thạch có mộtem gáihọc chunghọc viện,em gái ygặp khó khannhưngychưa bao giờ hỗ trợ, chỉ bỏ đá xuống giếng.”

“Ngay cảphụ thâncũngkhôngnhận, xem ra nhân phẩmtênDiệp Thạchnàythật sự có vấn đề!” Bạch Cẩm Nhạc tràn đầy ghét bỏ nói.

Trang Du gật đầu, nghiêm túc nói: “Phải đó!”

Bạch Thần Tinh ngồi một bên nghe Trang Du và Bạch Cẩm Nhạc ngươi một lời ta một lời, không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

… …

“ANghị lại tớià?” Bạch Huy đi vào căn viện của Bạch Thần Tinh, hỏi.

Bạch Thần Tinh gật đầu lên tiếng, “Vâng.”

“Lần này ANghị thua trên tay Diệp Thạch,có vẻnhưđã chịuđả kíchkhông nhỏ.” Bạch Huy nói.

Bạch Thần Tinh thản nhiên nói: “Bị mộtchútmệtlà chuyện tốt đốivới người luônthuận buồm xuôi giónhư nó,conchỉ là có chútkinh ngạc,không ngờngười tên làDiệp Thạchkia lạicó thểthắngANghị.”

“Tuy rằng ANghịcótư chất không tồi, nhưngtuổivẫncòn nhỏ,conlà thúc thúccủa nó,nên chỉđiểmnómột chút.” Bạch Huy nói.

Bạch Thần Tinh gật đầu, thản nhiên đáp ứng: “Conbiếtrồi.”

“ANghịđềurất thân cận vớiTrang DuvàCẩmNhạc,conthấyai thích hợpvới nóhơn?” Bạch Huy hỏi.

Bạch Thần Tinh thản nhiên nói: “Đấy là hônlễ củaBạch Nghị, tấtnhiênphảihỏinó.”

Bạch Huy thở dài: “ANghịcũng sắpthành thânrồi,còn con cứtínhsốngmộtmình như vậysao?”

Bạch Thần Tinh không để ý trả lời: “Mộtmình như vầycũng không có gì không tốt.”

Bạch Huy:“…Hạ gia phái ngườiquađây.”

Bạch Thần Tinh híp mắt nghĩ cuối cùng phụ thân cũng nói tới đề tài chính. Hắn hơi có chút không vui nói: “Bọn họ tới làm gì?”

“Đến để giải thích. Hạ Nhược Tuyết nói chuyện năm đó là quyết định của gia tộc nàng, lúc đó nàng không hề biết, chờ tới lúc nàng biết được thì, đã chậm.” Bạch Huy nói.

Bạch Thần Tinh cười lạnh một tiếng: “Vậy sao.”

Bạch Huy bất đắc dĩ nhìn Bạch Thần Tinh: “Thần Tinh, nếu như con không bỏ xuống nàng được, vậy thì tha thứ cho nàng đi, cần gì phải như vầy.”

Bạch Thần Tinh nhíu mày lại, có chút phiền chán nói: “Phụ thân, con đã nói rồi, con và Hạ Nhược Tuyết đã sớm không còn chuyện gì. Chẳng lẽ Hạ gia cho rằng mấy chục năm nay con sống một mình là đang thủ thân vì Hạ Nhược Tuyết? Bọn họ suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Bạch Huy nhíu mày nói: “Đã như thế, vậy vì sao mấy chục năm nay con…”

Bạch Thần Tinh có chút phiền muộn nói: “Phụ thân, vấn đề này, con không muốn nói nhiều.”

Bạch Huy nhìn Bạch Thần Tinh, khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Rốt cuộc là con muốn thế nào đây.”

Bạch Thần Tinh nằm trên xích đu, ánh mắt rỗng tuếch, muốn thế nào, muốn thế nào…

Hắn rời đi ba năm, người hắn yêu lại thành thê tử người khác, còn có thai nữa.

Nếu, nếu hắn có thể trở về sớm một chút, có phải là tất cả sẽ không trở nên như vậy không?

Quá muộn, hết thảy đều quá muộn …

Chuyện trên đời này thay đổi trong nháy mắt, ai có thể chân chính chờ người nào một đời một kiếp đâu?

“ThầnTinh.” Bạch Huy do dự gọi một tiếng.

“Saoạ?” Bạch Thần Tinh hồi thần, hỏi.

“Về quyểntrận pháp thưcủa gia tộcấy,conthật sự khôngnhớđãđểchỗ nào sao?” Bạch Huy hỏi.

Bạch Thần Tinh lắc đầu: “Con quênrồi.”

Bạch Huy nhìn Bạch Thần Tinh, muốn hỏi thêm, nhưng lại thấy Bạch Thần Tinh đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Bạch Huy thở dài: “Đã như vậythìquên đi.”

Bạch Huy bất đắc dĩ bước ra ngoài. Đôi mắt Bạch Thần Tinh đột nhiên mở ra, trong ánh mắt hiện lên vẻ hối hận, thống hận, tiếc nuối, cuối cùng trở nên yên lặng.

… …

Lúc Hà Tĩnh Nguyệt mang theo Diệp Thạch cùng xuất hiện thì Hạ Nhược Tuyết đã đến, trên mặt Hạ Nhược Tuyết bao một miếng lụa mỏng.

Diệp Thạch đánh giá Hạ Nhược Tuyết, âm thầm bĩu môi, thấy lụa che mặt của Hạ Nhược Tuyết mỏng như cánh ve, che cũng như không che, đúng là làm điều thừa.

“Đúng là một mỹ nhân.” Diệp Thạch nói thầm.

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Đúngthế, là một đại mỹ nhân.” Tính bài ngoại của Bạch gia rất nghiêm trọng, Bạch Thần Tinh năm đó kinh thải tuyệt diễm, nếu không phải là Hạ Nhược Tuyết đủ ưu tú, thì cũng sẽ không trở thành vị hôn thê của Bạch Thần Tinh, chỉ tiếc…

Bởi vì trong lòng có một chút suy đoán về Bạch Thần Tinh, nên Diệp Thạch nhịn không được đánh giá Hạ Nhược Tuyết thêm vài lần.

Hạ Nhược Tuyết lạnh lùng liếc Diệp Thạch một cái, đôi mắt tràn ngập khinh thường và chán ghét, ánh mắt nhìn Diệp Thạch như đang nhìn một con gián xấu xí ghê tởm.

“Đừng nhìn loạn.” Hà Tĩnh Nguyệt kéo tay Diệp Thạch đi qua một bên nói nhỏ.

Diệp Thạch khó hiểu: “Tại sao?”

“Hạ Nhược Tuyếtrấtghét song nhi.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.

Diệp Thạch nhăn mày hỏi: “Vìsao chứ?”

Hà Tĩnh Nguyệt lắc đầu: “Tacũng không biết.”

Hà Tĩnh Nguyệt thầm đánh giá Hạ Nhược Tuyết, trong lòng hơi có chút khinh thường, hôn ước của Hạ Nhược Tuyết và Bạch Thần Tinh đã sớm bị giải trừ, nhưng Hạ Nhược Tuyết lại vẫn luôn tự đeo cho mình cái danh ‘vị hôn thê của Bạch Thần Tinh’.

Diệp Thạch cúi đầu nghĩ, nhìn thoáng qua thì thấy xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ thì đúng là vẻ mặt khắc phu, người này đợi mười mấy năm nhưng Bạch Thần Tinh vẫn không cưới, chờ thêm mấy trăm năm thì phỏng chừng Bạch Thần Tinh vẫn cũng sẽ không cưới nàng ta, chờ nàng ta biến thành lão thái bà, vậy không chỉ Bạch Thần Tinh không muốn cưới nàng ta, những nam nhân khác cũng sẽ không ai muốn cưới nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.