Vẻ mặt Diệp Thạch tràn đầy hoài niệm chơi đùa con dao găm trên tay, con dao găm này tên là Long Tuyền, có xuất xứ từ trong tay một vị luyện khí sư ở Huyền Phong đế quốc.
Nó chính là món quà mà năm đó Mộ Thần mua được trong buổi đấu giá, là vật mà Mộ Thần chính thức đưa cho y khi y mới chỉ gặp được Mộ Thần không lâu.
Với ánh mắt hiện giờ của Diệp Thạch, con dao găm này dùng vật liệu không tốt, cũng đúc quá thô ráp, một chưởng là nát.
Nhưng mà, bởi vì đây chính là món quà đầu tiên Mộ Thần đưa cho y, thế nên y vẫn luôn rất thận trọng trân quý.
Diệp Thạch nhìn con dao găm trên tay, một màn quá khứ chung với Mộ Thần hiện lên trong đầu, nước mắt không kiềm được rơi ra khỏi hốc mắt.
“Mộ Thần, ngươiđangởđâu?Bọn họ đều khi dễ Thạch Đầu.Thạch Đầu rất nhớ ngươi.Chừng nàongươi mới tớitìm Thạch Đầuđây?” Diệp Thạch lẩm bẩm, giọt lệ trong suốt rơi xuống trên thân dao găm.
Diệp Thạch gục đầu xuống, nỗi tưởng niệm trong lòng càng ngày càng tăng.
“Diệp Thạch.” Một trận tiếng đập cửa vang lên.
“Vào đi.” Diệp Thạch vội vàng lau khô nước mắt.
Hà Tĩnh Nguyệt đi vào mới phát hiện sắc mặt Diệp Thạch không đúng lắm, thế nhưng Hà Tĩnh Nguyệt cũng không có hỏi gì, “Diệp Thạch, ngươicũng đãtớiđây lâurồi, cócầnđan dượcgì không?ỞTrung Châu có rất nhiều luyện dược sư lợi hại, cũng có rất nhiềuloạiđan dược cóthểtrợ giúp tu luyệnđó.”
Diệp Thạch lắc đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười ngọt ngào: “Không cần, ta córồi.”
Hà Tĩnh Nguyệt ngạc nhiên: “Ngươi có?”
Diệp Thạch gật đầu nói: “Ừ.Mộ Thần đã sớm chuẩn bị tốtchotarồi.”
Diệp Thạch vung tay lên, hơn mười bình đan dược chợt xuất hiện ở trước mặt Hà Tĩnh Nguyệt.
Tài nguyên ở Trung Châu phong phú hơn nhiều ở nước ngoài, mà Hà Tĩnh Nguyệt là cháu gái của tháp chủ trận pháp tháp, thân phận quý trọng, thế nên tất nhiên là sẽ không mơ tưởng tới đan dược của y, bởi vậy lúc Diệp Thạch lấy đan dược ra cũng không có gì cố kỵ.
Hà Tĩnh Nguyệt thấy Diệp Thạch lấy ra đan dược thì nhất thời kinh sợ, trong đám đan dược mà Diệp Thạch lấy ra có không ít chủng loại, tác dụng cũng khác nhau, đều là đan dược có ích cho võ hoàng, mà quan trọng nhất là, đám đan dược này vậy mà tất cả đều có phẩm chất cực phẩm!
Diệp Thạch thế mà có nhiều đan dược như vậy, khó trách thực lực của y lại tăng lên nhanh vậy.
Nếu ăn quá nhiều đan dược có phẩm chất kém thì sẽ hình thành đan độc trong cơ thể, còn đan dược cực phẩm thì sẽ không có loại băn khoăn này. Thế nhưng, đan dược cực phẩm chỉ có những luyện dược sư thực lực cực kỳ cường hãn mới có thể luyện chế ra.
“Những đan dược này là ngươi có được từ chỗ nào?” Hà Tĩnh Nguyệt nhăn mày hỏi, số đan dược này, quả thật ngay cả chính nàng cũng không thể không động tâm!
Đôi mắt Diệp Thạch vô cùng ôn nhu, “Mộ Thần đưa cho.”
Mộ Thần, lại là Mộ Thần. Chẳng lẽ thực sự có người như vậy, đó không phải là do Diệp Thạch tưởng tượng ra sao?
“Đan dược do Mộ Thần luyện chế ra đều là đan dược cực phẩm hả?” Hà Tĩnh Nguyệt tò mò hỏi.
Diệp Thạch lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Mộ Thần tuy rất lợi hại, nhưng mà đan dược hắn luyện ra cũng có trung phẩm, thượng phẩm, còn đan dược cực phẩm thì ít hơn. Nhưng Mộ Thần đối với ta rất tốt, trung phẩm và thượng phẩm đều bán đi, còn cực phẩm thì để cho ta.”
Hà Tĩnh Nguyệt cau mày, dựa theo lời Diệp Thạch nói thì Mộ Thần cũng bằng tuổi y, mà một luyện dược sư bằng tuổi Diệp Thạch lại có thể luyện chế ra nhiều loại đan dược lục cấp cực phẩm sao? Đáng tiếc… dù luyện đan thuật của Mộ Thần cao tới đâu, hắn cũng không có khả năng thông qua đan tháp truyền tống tới đây.
“Đan tháp vẫn chưa có người nào bị truyền tống qua sao? Luyện đan thuật của Mộ Thần rõ ràng tốt như vậy mà.” Diệp Thạch rối rắm nói.
Hà Tĩnh Nguyệt nhìn vẻ mặt Diệp Thạch tràn đầy chờ đợi, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác áy náy.
“Vẫn chưa có tin tức.” Giọng nói Hà Tĩnh Nguyệt khô khốc.
Diệp Thạch cúi đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng.
… …
Bạch gia.
“ThầnTinh thiếu gia, Ô Phượng tiểu thư tới chơi.” Một người hầu đi tới báo cáo.
Bạch Thần Tinh nhướng mày, trong mắt xẹt qua một tia sáng, “Ô Phượng?Cũng đã lâuchưagặp nàngta rồi, để cho nàngtavào đi.”
Ô Phượng đi vào, cười nhìn Bạch Thần Tinh: “Đã lâu không gặp.”
Bạch Thần Tinh cũng cười: “Đúng là đã lâu không gặp.Nghe nói ngươi lại khai quật một cái di tích, kiếm một số lớnhả?”
Ô Phượng thở dài, tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Chỉ nhỏ thôi,nào có nhiều như vậyđược.Vì cáidi tíchkia màtaphảitổn thấttớimấyngười đấy, tuy rằng bên ngoàidi tích cóbố trí trận pháp thượng cổ, nhưng đồ vật bên tronglại ít đếnđáng thương, thiếu chút nữalàtađãlỗ vốnrồi.”
“Nghe nói ngươimờingười mới củatrận pháp tháp ra tay?Sao ngươikhôngmời ngườiBạch gia?” Bạch Thần Tinh vuốt ve chén trà trên tay, thản nhiên hỏi.
Ô Phượng nhún vai nói: “MờiDiệp Thạchchỉ lànhân tiệnmà thôi, không nghĩ tớiylại trởthành chủ lực.Trước đó ta cho rằng Nhược Tuyết có thể phá trận, nào biết nànglại không biết phátrận pháp thượng cổ thất cấp.”
Bạch Thần Tinh lẳng lặng tựa vào trên ghế, nghe thấy tên Hạ Nhược Tuyết, sắc mặt cũng không có chút biến hóa.
Ô Phượng có chút oán trách liếc nhìn Bạch Thần Tinh, “MờiDiệp Thạchrất rẻ đó!Giá trị con ngườicủa trận pháp sư Bạch giacác ngươiquácao!Số tiền ta kiếmđược cũngkhông đủ trả thù laochobọn họnữa.”
“Rất rẻ?Rẻ cỡ nào?” Bạch Thần Tinh hỏi.
“Hai triệu nguyên thạch trung phẩm.” Ô Phượng vươn ra hai ngón tay nói.
Bạch Thần Tinh gật đầu, khẽ cười: “Chỉ tốn hai triệu nguyên thạch trung phẩmđãpháđượcmột trận pháp thượng cổ thất cấp,đúng là rất rẻ.Quanhiều năm vậyrồi màngươi vẫnbiếtlừacon nít như ngày nào.”
Ô Phượng ngượng ngùng cười: “Tacó cho y thêmmột triệumà. Lại nói, Diệp Thạchkia đúng làkhông tồi,dù làBạch NghịcủaBạch gia các ngươithìchỉ sợ cũngphảikémhơnvài phần.”
Bạch Thần Tinh nhíu mày ngoài ý muốn: “Ngươi đánh giá cao Diệp Thạch như vậy?”
“Huyết mạch củaycó chút đặc biệt, sợlà cũng nhưta, khôngphải là nhân loạithuần túy, tavừanhìn thấyyđã cảm thấyrấtthân.” Ô Phượng cười, thản nhiên nói.
“Ycóhuyếtmạch thượng cổ yêu thú?” Bạch Thần Tinh nâng cằm, thuận miệng hỏi.
Ô Phượng lắc đầu, chậm rãi nói: “Cũngkhông giống như làhuyếtmạch yêu thú, có chút giống huyết mạchLinhTộc.”
“Cái chủng tộc LinhTộc nàyrất làthần bí, nghe nóingườibộ tộc nàycũngkhông khác thường nhân,nhưng đứa nhỏ được sinhra đều là nam hoặc là song nhi, chu kỳ mang thaicũng dài hơnthường nhân.”
“Tư chấtcủa tộc nhân LinhTộcrất dễphân biệt, nghe nói có một loại tộc nhân thức tỉnhxong, có thể tính toánsinhmệnh, nghịch thiên cải mệnh.LinhTộc tuyệt tích đã lâu, Diệp Thạch có phải hay không ta cũng không xác định.”
Bạch Thần Tinh nhìn Ô Phượng: “Ngươi nói nhiều như vậy, đến tột cùng là muốn nóivề điều gì?”
“Diệp Thạch là một song nhiđónha! Ngươi khôngđikhuyên nhủđám ngườitrẻ tuổi Bạch giacác ngươitheođuổiy hả?Nếu nhưbắt được y về, Bạch gia các ngươi liền kiếmlớn.” Ô Phượng có chút bỡn cợt nói.
Bạch Thần Tinh cười, tuỳ ý nói: “Cho dù muốn theo đuổi, cũngphải nhìn xemngười tacó chấp nhận hay không.”
“Thế chuyện ngươivàNhược Tuyết, ngươi rốt cuộcđangnghĩgì?” Ô Phượng nhẫn nhẫn, rốt cục cũng mở miệng.
Bạch Thần Tinh thản nhiên nói: “Chuyện của ta vàNhược Tuyết đã qua.”
“Nếuđãqua,thếnhiều nămnayngươi vẫn luôn cô độc như vậy là vìsao?” Ô Phượng nhíu mày hỏi.
Bạch Thần Tinh lắc đầu: “Chuyện tavẫn luôn độc thânkhông có một chút liên quan nào vớinàngta cả. Nếungươi thật sự muốntốt chonàng ta thìnênkhuyên nàng đổingười khácđi.”
Ô Phượng nhăn chặt mày nhìn Bạch Thần Tinh, chung quy cũng không nói gì thêm.
… …
Bởi vì được Hà Hiền cảnh cáo, khoảng thời gian này Diệp Thạch vẫn luôn ở trong trận pháp tháp tu luyện tăng lên thực lực, thực lực Diệp Thạch nhanh chóng tăng lên tới cảnh giới võ hoàng tứ tinh.
“Thực lực ngươi tiến bộ nhanhquá.” Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Diệp Thạch, nhịn không được mà cảm thán.
Bạch Nghị bây giờ là võ hoàng ngũ tinh, chiếu theo tiến độ của Diệp Thạch thì chắc hẳn có thể nhanh chóng bắt kịp Bạch Nghị, nếu như tu vi Diệp Thạch tăng lên trước Bạch Nghị, không biết sắc mặt Bạch Nghị sẽ là cái dạng gì.
Diệp Thạch miễn cưỡng cười: “Ta muốn tăngthực lựcnhanhhơn nữa, thực lực của tacàng mạnh thì mới có thể càng sớmtìm được Mộ Thần.”
Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Ngươicómuốnđi dạo xung quanhtrận pháp tháp không?Ngươiđãtới lâu như vậymà vẫn chưacó đi dạo trận pháp tháplần nào cả.”
Diệp Thạch gật đầu đồng ý: “Được!”
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tuy rằng thực lực trận pháp tháp theo không kịp Bạch gia một tay che trời, nhưng dù gì cũng là thế lực có võ tôn tọa trấn, không phải là những thế lực ở nước ngoài có thể sánh bằng.
Ven đường đi Diệp Thạch gặp được rất nhiều trận pháp sư.
“Đây lànơitreo giải thưởngcủatrận pháp tháphả?” Diệp Thạch đầy hưng trí hỏi.
“Đúng vậy.” Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu.
Đôi mắt Diệp Thạch đầy hứng thú loạn nhìn chung quanh, “Đó là cái gì?” Nhìn thấy giải thưởng đứng đầu bảng, tim Diệp Thạch đập mạnh, sắc mặt lại duy trì vẻ bình tĩnh.
“Là giải thưởngdoBạch gia treo–sáchtrận pháp tổ truyềncủaBạch gia.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.
“Quyển sáchtrận pháp tổ truyềnđórất lợi hại phải không?Hình ảnh nàynhìn có hơirách rướiquá thì phải.” Diệp Thạch hỏi.
“Đương nhiênlàlợi hại, truyền thuyếtkểsáchtrận pháp bao hàm toàn diệnvề trận pháp thuật, ghi lại các loại tri thức trận pháp cao thâm, làsáchthần đệ nhấtcủagiới trận pháp,nhìnrách rướinhư vậylà bởi vì bộ sách truyền thừa cần phải cóhuyết mạch Bạch giamớimở rađược.” Trong mắt Hà Tĩnh Nguyệt hiện lên vài phần sùng bái.
“Người Bạch gia đều có thể mở ra sách này sao?” Diệp Thạch tò mò hỏi.
“Làm sao có thể, chỉ có huyết mạch Bạch gia tinh thuầnnhất mới có thểmở rađược,còn ở trên tayngười thường,nó chỉ làmột quyểnsáchbình thường không có gì lạ, Bạch gia truyền thừa đến hiện tại, chỉ có mộtmìnhBạch Thần Tinhmớicó thểmở raquyển sách này.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.
Diệp Thạch bỗng nhiên siết chặt tay. Bạch Thần Tinh, lại là Bạch Thần Tinh.
“Chỉ có Bạch Thần Tinh có thể?Vậyhuyết mạchkhác trongdòng chính Bạch giathì sao?” Diệp Thạch hỏi.
Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói: “Nghe nói chỉ cómìnhBạch Thần Tinh có thểmở, Bạch giađãlưu chuyểnhàngchục thế hệ, huyết mạch đã sớm khôngthuần nhưlúc trước, Bạch Thần Tinh phản tổ ra huyết mạch lão tổ Bạch gia mới maymắnmở raquyển sáchtrận phápkia.”
Diệp Thạch nhíu mày hỏi: “Mà sao sách kialạibị mất?”
“Bị Bạch Thần Tinhlàm mất.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.
Diệp Thạch nhíu mày, có chút không hiểu: “Bị Bạch Thần Tinhlàm mất? Vậy hắn không đi tìm sao?”
Hà Tĩnh Nguyệt lắc đầu: “Không có, Bạch Thần Tinh này tuy thực lực cao cường, trận pháp thuật cũng cao cường, nhưng tính tình lại rất kỳ lạ.”
Diệp Thạch nhíu mày, nhìn giá giải thưởng ghi trên bảng là mười ngàn nguyên thạch thượng phẩm, cảm xúc nhịn không được có chút mênh mông. Mười ngàn, nhiều nguyên thạch như vậy đúng là đủ cho mình quay về một chuyến đón Mộ Thần, thế nhưng… Bạch gia chướng khí mù mịt, đám người kia sẽ không quỵt nợ chứ?
Rốt cuộc thì sao quyển sách này lại rơi vào tay Diệp Tầm? Theo lời Trần thúc kể thì mẫu phụ thật sự chưa từng đề cập tới quyển sách trận pháp này bao giờ, nói không chừng là cũng không biết có sách trận pháp tồn tại. Vật mà mẫu phụ cũng không biết, vậy vì sao Diệp Tầm lại có được? Sách này là từ trong tay Bạch Thần Tinh biết mất? Thế sao Bạch Thần Tinh không đi tìm?
Nhất mạch dòng chính Bạch gia chỉ có mình Bạch Thần Tinh có thể mở ra, nhưng máu của mình vậy mà cũng có thể mở ra.
Diệp Thạch cắn chặt răng, trong lòng có loại xúc động muốn tìm Bạch Thần Tinh hỏi rõ ràng, nhưng chợt nghĩ tới Bạch Nghị nơi nơi giúp đỡ Trang Du đối phó mình, Bạch Cẩm Nhạc khinh thường mình, và Bạch Ly Phong mơ tưởng tới cặp mắt của mình, Diệp Thạch lại đánh một tiếng trống lui lại. Đức hạnh người Bạch gia đều như thế kia, chắc Bạch Thần Tinh cũng không khá hơn chút nào.