Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 237: Chương 237




“ANghị,convẫncòn ở nhà à?” Một lão giả mang giày hỏng, mặc bộ đồ rách nát cả tay áo, miệng ngậm một cọng cỏ, lười biếng hỏi Bạch Nghị.

“Dạ vâng,ThừaPhong thúc.” Bạch Nghị cung kính đáp.

Bạch Thừa Phong tuy thoạt nhìn giống như một gã ăn mày, nhưng thật ra hắn lại là một vị cao thủ mà Bạch gia đều biết, đối với vị thúc thúc này, Bạch Nghị không thể không thận trọng.

“ThừaPhong thúc,conkhông ở nhàthìở đâu?” Bạch Nghị nghi hoặc hỏi.

“Ta còn tưởnglà conđi ra ngoàitheo đuổiDiệp Thạchrồi chứ.” Bạch Thừa Phong cười hì hì nói.

“Theo đuổiDiệp Thạch?” Bạch Nghị nhíu mày có chút không hiểu.

“Phải.ĐámThiếuKhanh đãcó vài đứara tayrồi đó. Nghe nói Diệp Thạch mới chỉ mười chín tuổi đã là võ hoàng tứ tinh, mà trận pháp thuật lại càng xuất sắc, nhân tài như thế, nếu như trở thành đối thủ thì trong tương lai sẽ rất đáng sợ. Nhưng nếuđể ytrở thành người trong nhàthì tấtnhiên sẽ không có cái băn khoăn này.” Bạch Thừa Phong cười nói.

“ThừaPhong thúc nói đùa,consao lại đitheo đuổiDiệp Thạchchứ.” Bạch Nghị tràn đầy xấu hổ xua tay.

Bạch Thừa Phong nhíu mày hỏi: “Conkhông có hứng thúvớiDiệp Thạchhả?”

Sắc mặt Trang Du đứng bên cạnh đã trở nên xanh mét. Hắn còn đứng ở đây mà Bạch Thừa Phong lại kêu Bạch Nghị đi theo đuổi Diệp Thạch. Đám người Bạch gia căn bản là không có đặt hắn vào mắt. Có thể là ở trong mắt đám người Bạch gia cao cao tại thượng kia, hắn chỉ là một vật phẩm phụ thuộc vào Bạch Nghị mà thôi.

Ở nước ngoài Diệp Thạch chỉ là một tên quái dị, thế nhưng ánh mắt đám người ở Trung Châu rất kỳ lạ, có rất nhiều người lại thích kiểu diện mạo như Diệp Thạch.

Bạch Nghị lắc đầu: “Không có.”

“Vậy thì thật đáng tiếc, ta vốn đang nghĩ, nếu con và Diệp Thạch có thể sinh ra một đứa con có tư chất vượt qua Thần Tinh thì quá tốt rồi.” Bạch Thừa Phong cười hì hì nói.

“ThừaPhong thúcđừng đùa,ởBạch giakhôngai có thể đánh đồngvớitư chấtcủatiểu thúcđược.” Bạch Nghị nhăn chặt mày nói.

Bạch Thừa Phong vỗ vai Bạch Nghị: “ANghị,con quánghiêm túc, như vậyrấtkhông tốt. Nhưng conthật sựsẽkhông suy xéttớiDiệp Thạch sao?”

“ThừaPhong thúcà,thúccũng đừngđùacon nữa.” Bạch Nghị cúi đầu nói. Không ngờ Bạch Thừa Phong lại kêu hắn đi theo đuổi Diệp Thạch, đúng là chuyện cười cho thiên hạ.

“Thậtđáng tiếc.Ánh mắt Diệp Thạch không thấp,tuy rằng ThiếuKhanhcũngkhông tồi,nhưngthực lựcvẫn chưađủ, sợ làvàokhôngđược đôimắt Diệp Thạch.Ban đầutacònký thác kỳ vọngvào con rất cao,nhưngkhông nghĩ tớiconlạikhông có hứng thú.Xem ra,Bạch gia khôngcóduyên phận làm người một nhàvớiDiệp Thạchrồi.” Bạch Thừa Phong cảm thấy mất mát.

Bạch Nghị bối rối: “Bạch Nghịcôphụsựưu áicủathúc thúcrồi.”

“Tiền bối, Diệp Thạchđãcó một vị hôn phuở nướcngoài.” Trang Du yếu ớt nói.

“Vị hôn phuở nước ngoàimà thôi, phỏng chừng cả đời đều chỉ có thểsống ở nướcngoài.Sau này, chênh lệchcủahắnvàDiệp Thạchsẽcàng lúc càng lớn, sớm muộn gìcũng sẽmỗi người một ngả, nhưởTrung Châuvậy,bướcquamộtngười liền quên, nhớ rõ cũng uổng công.” Bạch Thừa Phong cũng không để tâm lắm.

Trang Du cúi đầu, hắn vẫn luôn nhớ thương về Lục Nghiêu, cảm thấy không nên bỏ Lục Nghêu, nhưng dù sao bây giờ hắn đang ở Trung Châu, chênh lệch cùng Lục Nghiêu sẽ càng lúc càng lớn, hắn hẳn là nên nghe lời tiền bối nói, quên Lục Nghiêu đi đúng không?

… …

“Diệp thiếu!” Diệp Thạch đang đi dạo trong phạm vi thế lực trận pháp tháp, bỗng có một tiếng kêu gọi Diệp Thạch lại.

Diệp Thạch xoay người nhìn về phía người nọ.

“Có việc?” Diệp Thạch cẩn thận hỏi, người nọ mặc một thân áo choàng xám của trận pháp sư trận pháp tháp, là người mà Diệp Thạch không biết.

“Nghe nóiDiệp thiếuđã từng phá mộtcái trận pháp thượng cổ thất cấpmà cảHạ Nhược Tuyết tiểu thưcủaHạ giacũngkhôngpháđược, ngài thật sựđãtăng thể diện cho trận pháp tháp chúng tađó!” Người nọ tràn đầy khen ngợi.

Thanh danh Bạch Nghị rất mạnh, thế nhưng hắn chỉ là trận pháp sư kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi. Còn Hạ Nhược Tuyết, tên tuổi của nàng trong nhóm trận pháp sư thất cấp lại cực mạnh.

Vẻ mặt Diệp Thạch thản nhiên: “Chỉ làcóvậnmaytốtmà thôi.Cái trận pháp kiađã hoạt độngnhiều nămnênxuất hiện sơ hở,vì vậytamớimay mắnphá được.”

“Diệp thiếuquákhiêm tốn,đúng làtuổi trẻ tài cao!MangBạch Nghị thanh danh truyền xaso vớingài,quả thật làgì cũng khôngbằng.” Trận pháp sư áo xám tràn đầy khen ngợi nói.

Nhắc tới Bạch Nghị, trên mặt Diệp Thạch hiện lên vài vẻ chán ghét, “Bạch Nghịá? Hắn là cái gì chứ? Một tên tiểu bạch kiểm chỉ biết là đắm chìm trong ôn nhu mà thôi, đúng là nhu nhược.” Sớm muộn gì cũng chết không có chỗ chôn.

Nam nhân của Trang Du – Lam Nhược Phong – đã bị Mộ Thần tính kế hại chết; Lục Nghiêu thì bị phế đi khí hải; còn Bạch Nghị, phỏng chừng hắn cũng không có kết cục gì tốt.

Nghe được lời đánh giá của Diệp Thạch với Bạch Nghị, sắc mặt trận pháp sư áo xám không khỏi có chút quỷ dị.

“Sao vậy?” Diệp Thạch hỏi trận pháp sư áo xám.

“Không, không có việc gì.” Trận pháp sư áo xám xua tay.

“Ngươigọitalại làcó việc?” Diệp Thạch hỏi.

“Ở chỗ ta cómột bút sinh ýlớn, không biết Diệpthiếu cócảmthấyhứng thúkhông?” Trận pháp sư áo xám hỏi.

Diệp Thạch híp mắt, những nhiệm vụ lần trước đều là do Hà Tĩnh Nguyệt chọn giúp y. Cũng không phải là y tin tưởng Hà Tĩnh Nguyệt nhiều cỡ nào, mà là, y không có lựa chọn nào khác.

“Sáu triệu nguyên thạch trung phẩm? Nhiềutớivậy?” Diệp Thạch nhịn không được mà sửng sốt.

“Đó là một trận pháp thượng cổ, cho nên ra giá tương đối cao, trận pháp thượng cổ đốivớingười khác mà nóithìrấtkhóphá, nhưng đốivớingàithìcònkhông phảinhưăn một bữa sángthôi sao?” Trận pháp sư áo xám cười tủm tỉm.

Diệp Thạch híp mắt, có chút hoài nghi nói: “Ta không có nhìn thấy cái giải thưởngnàytreoởcông hội?!”

“Nếutreo giải thưởng đặt ở công hội, trận pháp thápsẽ theo lệ thulấyphần trăm,ngườichịu thiệt còn không phảilàngài sao?” Trận pháp sư áo xám nói.

Diệp Thạch nhíu mày, trầm tư một chút rồi nói: “Chuyệnnày…tavẫn nênsuy xétthêmmột chút.”

Sắc mặt trận pháp sư áo xám hơi đổi: “Diệp thiếu, ngài phải nhanh suy xét rõđấy.Nên tận dụng thời cơ, mất rồisẽkhông có lại. Nếuđối phươngmờingười khác, sáu triệu nguyên thạch nàysẽ lập tứckhôngcòn liên quan tớingàinữa.”

Diệp Thạch gật đầu: “Ta biết rồi.”

Diệp Thạch cầm giấy mời đi tìm Hà Tĩnh Nguyệt.

Hà Tĩnh Nguyệt đọc xong giấy mời Diệp Thạch đưa, hỏi: “Làtrận pháp sưtrong công hộiđưa cho ngươi?”

Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúngthế.Tamuốn nhờngươikiểm tragiúp ta,giấymờinàycó vấn đề gìkhông.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày: “Ngươimuốn nhận?”

Diệp Thạch gật đầu: “Đúng, nếu như không có vấn đềthìta khôngmuốnbỏ quasốnguyên thạch lớn như vậy.”

“Ngươi kiếm nguyên thạch làvìmuốn tìm Mộ Thần?” Hà Tĩnh Nguyệt hỏi.

Diệp Thạch gật đầu: “Phải!”

Hà Tĩnh Nguyệt nắm tờ giấy trên tay, chỉ cảm thấy nó như nặng tới ngàn cân. Đến tột cùng là cái dạng nam tử gì lại có mị lực như vậy, khiến cho Diệp Thạch thân ở Trung Châu vẫn như trước nhớ mãi không quên hắn?

Trước kia cũng từng có người được truyền tống tới Trung Châu, nhưng sau khi những người đó trực tiếp nhìn thấy sự phồn hoa ở Trung Châu, hơn phân nửa họ đều xấu hổ khi đề cập tới lai lịch của mình, còn cố xóa sạch sẽ đoạn thời gian ở nước ngoài lúc trước của mình.

“Nếu bút sinh ý này là thật, vậy ta sẽ có thể kiếm không ít.” Diệp Thạch do dự nói.

“Kỳ thậtthì chuyện giao dịch riêng trong công hội cũngrấtbìnhthường,thế nhưngbút sinh ýđó đưa tới lúc nàycóhơi trùng hợp.” Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói.

Diệp Thạch nói: “Ta cũngthấy vậy,vậynên tahy vọng ngươi điều tra giúp ta.”

Hà Tĩnh Nguyệt thở dài gật đầu: “Được.”

… …

Bạch gia.

“Diệp Thạch đồng ýrồi?” Bạch Ly Phong hỏi.

“Đồng ýrồi, nguyên thạch chính là tử huyệtcủaDiệp Thạchmà.Thật sựchưatừng gặp quatrận pháp sư thất cấpnàotham tàinhưDiệp Thạchcả.” Trận pháp sư áo xám khinh thường nói.

Trận pháp sư thất cấp thường rất cao ngạo, làm sao có thể thấy tiền liền sáng mắt như Diệp Thạch.

“Ytham tàimới tốt.Ytham tàithìmới có nhược điểmchứ.” Bạch Ly Phong tà khí cười.

“Kỳ thật Diệp Thạch cũng coi nhưlàthận trọng,ycòn tìm Hà Tĩnh Nguyệtkiểm tralại, maymà thật sựcómộtcái di tích như vậy,mà ở bên ngoàidi tíchđócũng có trận pháp thượng cổ, nếu khôngchắc y vẫncònchưamắc câuđâu.”

Bạch Ly Phong híp mắt, Diệp Thạch co đầu rút cổ trong trận pháp tháp, làm hắn không có một chút biện pháp nào để ra tay. Nhưng nếu y đã đi ra, vậy hắn sẽ có ngàn vạn loại phương pháp ra tay với Diệp Thạch. Nghe nói cặp mắt kia của Diệp Thạch là Linh Văn Nhãn cao cấp nhất, như vị đệ đệ Bạch Thần Tinh kia của hắn, cũng là Linh Văn Nhãn cực phẩm.

Bạch Ly Phong vuốt ve đôi mắt của mình, nếu như hắn có một đôi mắt như thế thì làm sao đến nỗi bị Bạch Thần Tinh áp chế nhiều năm không thở nổi như vậy.

“Hà Tĩnh Nguyệt, sẽ đi cùng Diệp Thạch, hẳn là sẽ có thêm một võ tông đi theo.”

Bạch Ly Phong nở nụ cười lạnh, “Hà Hiền đúng là rất coi trọng tên Diệp Thạch này, không ngờ còn phái một võ tông bảo hộ y.”

“Trận pháp tháp đã xuống dốc, mà Diệp Thạch chính là một hạt giống tốt, khó trách Hà Hiền lại coi trọng y.”

Bạch Ly Phong gật đầu đồng ý: “Cả trận pháp thượng cổ cũng có thể phá, đúng thật là một hạt giống tốt.”

Trước đó nghe mọi người đồn đại Bạch Nghị không bằng Diệp Thạch, Bạch Ly Phong còn tưởng rằng là tin đồn bị thổi phồng, nhưng Diệp Thạch lại biết Liên Hoàn Phá Pháp, còn có thể vận dụng tự nhiên trôi chảy, như thế Bạch Nghị quả thật không bằng Diệp Thạch.

Hạt giống tốt như thế lại thuộc về trận pháp tháp,vậy tốt nhất là không nên để cho nó trưởng thành.

“Hà Tĩnh Nguyệt cũng sẽ đi theo Diệp Thạch, vậy chúng ta có cần ra tay với nàng ta không?”

Bạch Ly Phong lắc đầu: “Không cần. Hà Hiền chỉ có một đứa cháu gái nên đối đãi với nàng ta như châu như bảo, nếu như Hà Tĩnh Nguyệt xảy ra chuyện gì, có thể Hà Hiền sẽ chó cùng rứt giậu. Đến lúc đó chỉ cần mang Diệp Thạch đi, thuận thế đổ sự tình lên đầu Hà Hiền là được.”

… …

Diệp Thạch mong đợi hỏi Hà Tĩnh Nguyệt: “Thật sựkhôngcóvấn đềgì?”

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Quả thậtlàcómộtcái di tích như vậy, hẳn là khôngcóvấn đề.”

Diệp Thạch gật đầu, thở ra một hơi: “Khôngcóvấn đềlàtốtrồi.”

“Diệp thiếu, Hà tiểu thư.Chúng tađi thôi.” Một tu sĩ đi tới nói.

Hà Tĩnh Nguyệt giới thiệu người nọ với Diệp Thạch: “Vị này chính làTấtThành, là tu sĩ võ tôngmàông nội ta mờitớibảo hộ chúng ta.”

Diệp Thạch gật đầu, “à” một tiếng.

Diệp Thạch liếc mắt quan sát Tất Thành, trong lòng không biết tại sao lại có dự cảm bất thường.

Diệp Thạch lắc lắc đầu, bỏ qua dự cảm khó hiểu trong lòng, đi theo sau Tất Thành.

Đám người Hà Tĩnh Nguyệt đi lên một chiếc phi thuyền, tiếp đó phi thuyền liền bay về hướng núi non trùng điệp.

So với phi thuyền của Ô Phượng thì lần này, chiếc phi thuyền mà bọn họ ngồi có hơi bình thường, Diệp Thạch có vẻ hơi thiếu hứng thú.

Hà Tĩnh Nguyệt đứng ở đầu thuyền nhìn đường bay, đột nhiên nhăn mày lại: “Không đúng!”

Diệp Thạch nghi hoặc nhìn qua Hà Tĩnh Nguyệt hỏi: “Không đúng? Sao lại không đúng?”

“Đường bay không đúng! Tất tiền bối, con đường hội hợp với cố chủ không phải là đường này.” Hà Tĩnh Nguyệt lạnh lùng nói.

Nhưng Tất Thành bỗng nhiên ra tay giữ chặt Hà Tĩnh Nguyệt.

Hà Tĩnh Nguyệt kinh sợ hô: “TấtThành, ngươibịngườikhácthumua?!!”

Tất Thành cười nói: “Hà tiểu thư vì saolại nói thế, người thu mua ta không phải là ông nội của Hà tiểu thư sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.