Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 239: Chương 239




Trung Châu Bạch gia.

Bạch Nghị nhìn hình ảnh trước mặt, sắc mặt xanh trắng đan xen.

Diệp Thạch đúng là quá mức nghịch thiên, y chỉ là một võ hoàng tứ tinh, thế mà lại có thể giết chết ba vị võ tông, dù là Bạch Nghị hắn thì cũng không có bản lĩnh tới vậy. Hiểu biết Diệp Thạch càng sâu, Bạch Nghị càng có một loại khủng hoảng sợ rằng mình sẽ bị người này vượt qua.

Năm đó Bạch Thần Tinh ngang trời xuất thế, có phải những thiên tài trong Bạch gia lúc đó cũng có cảm giác sợ hãi như mình bây giờ?

“Luyện trận nhập thể!Diệp Thạch sao lạibiếtluyện trận nhập thể!??” Bạch Cẩm Nhạc lẩm bẩm.

“Luyện trận nhập thểlà gì vậy?” Trang Du không hiểu lắm, hỏi.

Bạch Cẩm Nhạc khinh thường liếc nhìn Trang Du, giải thích: “Luyện trận nhập thể là tuyệt họccủaBạch gia, thuậtpháp đó làm cho người tacó thểkhắctrận phápvàothân thể,nhữngngười có thể luyện thànhloạithuậtpháp đóđều có năng lực vượt cấp khiêu chiến.”

Trang Du cắn môi, không ngờ Diệp Thạch lại lợi hại tới vậy, ngay cả võ tông cũng không phải đối thủ của y.

Bạch Cẩm Nhạc hơi cau mày, Liên Hoàn Phá Pháp thì còn dễ nói, bởi vì trừ Bạch gia ra thì vẫn còn có gia tộc khác biết. Nhưng mà, luyện trận nhập thể chỉ có người trong Bạch gia mới biết được, tên Diệp Thạch quê mùa kia rốt cuộc học trộm nó từ đâu?

Mà tên ngu ngốc đó đã học trộm luyện trận nhập thể, thế mà còn dám trắng trợn dùng giữa ban ngày ban mặt, đúng là quá kiêu ngạo.

Bạch Cẩm Nhạc cúi đầu, nắm tay không tự chủ mà siết chặt, Liên Hoàn Phá Pháp nàng không có cơ hội học, mà luyện trận nhập thể thì nàng càng không có cơ hội học.

Người ngoài nhìn thấy nàng làm nghĩa nữ của Bạch Thần Tinh là chuyện phong cảnh vô hạn, chỉ có chính nàng tự biết, lúc trước Bạch Thần Tinh thu nàng làm nghĩa nữ, đó chỉ là do nhìn trên mặt mũi của Bạch Huy mà thôi.

Mà Bạch Huy sở dĩ để cho nàng làm nghĩa nữ của Bạch Thần Tinh, chính là hy vọng thông qua nàng khuyên nhủ Bạch Thần Tinh cưới thê tử, nhưng qua nhiều năm như vậy mà Bạch Thần Tinh vẫn luôn cô độc, một chút ý nghĩ muốn cưới thê tứ cũng không có.

Bạch Cẩm Nhạc mím môi, trong lòng không khỏi có chút rầu rĩ.

“Tuyệt họccủaBạch gia tuyệt đối không thểtruyềnra ngoài!” Bạch Nghị nheo mắt nói.

Nơi cuộc chiến phát sinh tuy hơi hẻo lánh, nhưng cũng có không ít người nhìn chằm chằm. Lúc Diệp Thạch ra tay, hẳn là có rất nhiều người biết được, trưởng bối gia tộc tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý tới, Bạch Ly Phong cũng có hai thủ hạ võ tông bị đánh chết, càng không thể từ bỏ ý đồ.

Diệp Thạch lặng lẽ ngồi trong trận pháp tháp, thấy Hà Tĩnh Nguyệt đi đến.

Diệp Thạch ngẩng đầu hỏi Hà Tĩnh Nguyệt: “Có ngườitớitìm phiền toái?”

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Phải.Tạm thờiđã bị chặn lại.” Nhưng chắc Bạch gia sẽ không dễ dàng buông tay.

Diệp Thạch cau mày lại: “Rõ ràng là Bạch gia phái người giết ta,thế mà bây giờđám ngườiđólạilàmác nhân cáo trạng trước,thậtlà đáng giận!”

Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Thếđạohiện naychính là như vậy.”

“Tacónhìn thấy Hạ Nhược Tuyết, nàngtatới làm gì?” Diệp Thạch nhíu mày không hiểu.

“Nàngta à? Ta cũng không biết nàngtatới làm gì.” Hà Tĩnh Nguyệt hơi nhăn mày nói.

Dẫu Diệp Thạch biết luyện trận nhập thể thì cũng không có một chút quan hệ nào với Hạ Nhược Tuyết, thật không biết tại sao Hạ Nhược Tuyết lại muốn tới đây tham gia náo nhiệt.

Vẻ mặt Diệp Thạch có chút rối rắm: “Trong nhữngngườitới đâycó một lão nhânmặc đồ xanh, thực lựcở trongđámngườicũngkhông mạnh, nhưnghình như cóđịa vị rất cao.”

Diệp Thạch không có rời khỏi trận pháp tháp, chỉ dùng linh hồn lực quét bên ngoài một vòng, có chút ấn tượng thô sơ với những người tới đây.

Đối với y thì Hạ Nhược Tuyết bày ra thái độ ác liệt, còn đối với lão đầu kia thì trái lại tất cung tất kính.

“Người ngươi nói hẳn là Bạch Huy, lão có thực lực võ tông tứ tinh, trận pháp thuật thì cũng bình thường, nhưng lão lại sinh được nhi tử tốt, Bạch Thần Tinh chính là con của lão ấy.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.

“À.” Diệp Thạch thở dài, có chút mờ mịt: “Lão ấymuốn tachếtsao?”

Hà Tĩnh Nguyệt: “Cũng chưa nói là muốn giết ngươi, chỉ là lão muốn ngươi giải thích về lai lịch luyện trận nhập thể.”

“Lão ấy với Hạ Nhược Tuyết giảo hợp với nhau, ta mới không để ý tới bọn họ.” Diệp Thạch hừ lạnh một tiếng, nói với giọng điệu tràn đầy chán ghét.

Hà Tĩnh Nguyệt: “…”

“Một người bên cạnh BạchHuy là Hạ Nhược Tuyết,vậymộtngườikhác là ai?” Diệp Thạch hỏi.

“Là Bạch Ly Phong.” Hà Tĩnh Nguyệt thở dài nói.

Diệp Thạch nhíu mày: “Ta cũng đoánralà hắn,cặp mắtcủa hắn nhìnngoan độcnhư sói vậy ấy.”

Hà Tĩnh Nguyệt: “Ngươi cẩn thận một chút đi.” Bạch Ly Phong vốn đã muốn ra tay với Diệp Thạch, bây giờ lại tìm được cái cớ, hắn sẽ càng không từ bỏ ý đồ.

Diệp Thạch nghiêng đầu nở nụ cười thê lương: “Thế cụcđãnhư thế,cũngkhông phải chỉ cần tacẩn thận làcó thểtránhđược.”

Hà Tĩnh Nguyệt hỏi: “Diệp Thạch, luyện trận nhập thể thậtsựlàdongươi tự nghĩ ra?”

Diệp Thạch mím chặt môi, không nói gì.

Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài nhìn Diệp Thạch.

Diệp Thạch nhìn theo bóng dáng Hà Tĩnh Nguyệt, nghiêng đầu cười cười. Tới lúc trận pháp tháp không chịu được áp lực, y cũng sẽ lập tức bị buông tha. Y và trận pháp tháp cũng không có giao tình sâu bao nhiêu, Hà Hiền quả thật không cần phải phí nhiều tâm sức để bảo vệ một “tên nói dối” như y.

Trên đời này, người mà không có cùng huyết thống với y, lại đồng ý bất chấp hết thảy bảo hộ y, sợ là chỉ có mình Mộ Thần.

… …

Trung Châu, núi Tê Phượng.

“Diệp Thạchbiếtluyện trận nhập thể?” Ô Phượng tràn đầy kinh ngạc.

“Đúngthếtiểu thư, có batênvõ tông chẳng biết tại saolạira tayvới Diệp Thạch, kết quả mộttênbị Diệp ThạchthảThôn Thiên Phong gặm đến thi cốt vô tồn, haitên còn lại thìbị Diệp Thạch dùng luyện trận nhập thểgiải quyết, thi thểhai tên đó bịchia năm xẻ bảy, huyết nhục mơ hồ.Trướcđó đúng làkhông nhìn ra, Diệp Thạchthế mà lạilà mộtngườiđiên cuồngtớivậy.” Nữ tử áo tím trước mặt Ô Phượng tràn đầy cảm khái.

“Sao lạicó thể?Tuy rằng luyện trận nhập thểcóuy lực cựclớn, nhưngnócũng rất khó tu luyện,có không ít ngườiBạch giabị chết khiluyệnthuậtphápnày,bây giờđã không cònbao nhiêu người tu luyện, Diệp Thạch làmsaocó thể biết?” Ô Phượng kinh ngạc.

“Đúng thật làđã khiến cho mọingườikhó hiểu.Bạch giahẳn đãnhậnđược tin tức,ngay cảtuyệt học như luyện trận nhập thểcũng bịngười ngoài học được,mấyngười đó chắcđangđứng ngồi không yênrồi.” Nữ tử áo tím nói.

Ngọc bội trên người Ô Phượng đột nhiên sáng lên, Ô Phượng đọc tin tức trên miếng ngọc bội, sắc mặt có hơi kỳ lạ.

“Tiểu thư, ai tìm ngàivậy?” Nữ tử áo tím tò mò hỏi.

Ô Phượng rất ít đưa ngọc bài thân phận của mình cho người khác, thế nên nữ tử áo tím nhìn thấy sắc mặt Ô Phượng hơi lạ, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

“LàDiệp Thạchgửitinqua.” Ô Phượng nói. Lần trước sau khi Diệp Thạch giúp nàng phá cái trận pháp thượng cổ kia, Ô Phượng đã đưa ngọc bài thân phận của mình cho Diệp Thạch.

“Lúc nàyDiệp Thạchgửi tin làmgìchứ?!” Nữ tử áo tím không hiểu lắm.

Ô Phượng vuốt ve ngọc bội trên tay, hơi nghi ngờ nói: “Ynóilàcó chuyệncầnta hỗ trợ.”

Nữ tử áo tím nhíu mày nói: “Tiểu thư, nếu thậtsự xácđịnh rằngDiệp Thạchbiết đượcluyện trận nhập thể,vậyBạch gia nhất định sẽ không bỏ quay.Tiểu thư, ngàicần gì phảitham gia vào chuyện này chứ?”

“Huyết mạch Diệp Thạch có chút đặc biệt, từ thượng cổ lưu truyền tới nay, người có được huyết mạch đặc biệt đã càng ngày càng ít, nếu giúp được, ta vẫn hy vọng có thể giúp y một phen.” Ô Phượng nói.

“Sợ làsẽkhông dễ.” Nữ tử áo tím chần chờ nói.

Ô Phượng: “Có thể.”

… …

Trận pháp tháp.

“ÔPhượng tiền bối đã đến rồi.Ta còn tưởnglà tiền bốisẽ không đếnchứ.” Diệp Thạch nhìn thấy Ô Phượng, trên mặt nhất thời hiện lên nụ cười vui vẻ.

Ô Phượng nhìn nụ cười ngại ngùng trên mặt Diệp Thạch, có chút thương hại nói: “Những ngày gần đâyngươicũngkhông yên ổnnhỉ?”

Diệp Thạch lẩm bẩm:“Đúngthế.Trung Châu tuy nồng đậm nguyênkhí, nhưngthật sựquá nguy hiểm, ta…” Diệp Thạch dừng lại một chút, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm và ảm đạm, “…Ta muốnvề nhà...”

Ô Phượng thấy khuôn mặt Diệp Thạch suy sụp, tâm không biết sao lại hơi đau.

Ô Phượng hỏi: “Ngươi nóicầntagiúp đỡ đúng không? Không biết ta có thể giúp ngươi được chuyện gì?”

“Ô tiền bối, tiền bối quen biết Bạch Thần Tinh đúng không? Hắn là hạng người gì thế?” Diệp Thạch cũng không trả lời, lại tò mò nghiêng đầu hỏi.

“Hắn là hạng người gìhả?Chắc là thiên tài đi.Lại nói,hắncũngcó chút giốngngươi.Bạch Thần Tinh làmột trong vàingườibiếtluyện trận nhập thểở Bạch gia,lúchắncòntrẻthìphi dươngtiêu sái, khôngchútnào úykỵ.” Ô Phượng cười nói.

Diệp Thạch lắc đầu: “Ta không giống hắn, ta sợchết.”

Ô Phượng: “…”

Diệp Thạch do dự một chút, rồi lấy ra từ trong nhẫn không gian một khối ngọc bài thân phận.

“Ngọcbàithân phậncủaBạch Thần Tinhsao lạiở trongtay ngươi?” Ô Phượng nhìn thấy ngọc bài thân phận trên tay Diệp Thạch, đồng tử đột nhiên co lại.

“Bạch Thần Tinh? Ô tiền bối,tiền bốixác địnhthậtlàcủaBạch Thần Tinh? Ta nghe nóiởBạch giacórất nhiều ngườicóngọc bài thân phận,chúng nónhìn đều giống nhau cả.” Diệp Thạch nhíu mày hỏi.

“Khối ngọc bài thân phậnnàytuyệt đối làcủaBạch Thần Tinh.Ngọc bài thân phậncủaBạch Thần Tinhlúc trước bịsứt mẻ, giốngkhối nàynhư đúc.” Ô Phượng nói với giọng chắc chắn.

Diệp Thạch gật đầu, “à” một tiếng.

“Ngươi không biếtkhốingọc bàinàylàcủaai?” Ô Phượng nghi ngờ hỏi.

Diệp Thạch lắc đầu đáp: “Không biết.”

Ô Phượng: “…”

“Thế ngươimuốnta làmgì?” Ô Phượng tò mò hỏi.

Mười ngón tay Diệp Thạch cuộn lại, nhìn cả người có chút khẩn trương.

“Tiền bốigiúp ta đưakhốingọc bàinàycho hắn,rồinói cho hắn biết, trongtay ta cómột thứ rất quan trọngđốivớihắn,kêuhắn lấy nămnghìnnguyên thạch thượng phẩmtớiđổi.” Diệp Thạch cắn răng nói.

“Nămnghìnnguyên thạch thượng phẩm?Có phải làhơi nhiềurồi không?” Ô Phượng sửng sốt nhìn Diệp Thạch, Ô Phượng cảm thấy Diệp Thạch mới tới đây, không biết giá của nguyên thạch thượng phẩm, cho nên mới dùng công phu sư tử ngoạm.

Diệp Thạch nhíu mày nói: “Đãgiảm giá rồi, khôngmắc.”

Ô Phượng: “…”

Thấy Ô Phượng đen mặt, Diệp Thạch mím môi, giãy dụa một chút rồi nói:“…Nếu thấy quá mắc thì cũngcó thể thương lượng,nhưngkhông thể quá ít.”

Ô Phượng gật đầu: “Được rồi, ngươi còn cóđiềugì muốn nóivớihắnnữa không?”

Diệp Thạch trầm mặc một hồi lâu, thở dài nói: “Tiền bối giúp ta hỏi thăm, hỏi hắn còn có nhớ tới Khúc Tâm Dương không.”

Ô Phượng thấy sắc mặt Diệp Thạch hơi là lạ, nhưng cũng gật đầu: “Được.”

Diệp Thạch lại lắc đầu nói: “Thôi, tiền bối không cần hỏi đâu.” Dù sao mẫu phụ cũng đã qua đời, hỏi lại cũng uổng công, nếu như Bạch Thần Tinh nhớ rõ mẫu phụ, vậy sao qua nhiều năm như thế lại ngay cả cái mặt cũng không lộ ra?

Ô Phượng thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Thạch thì cười trấn an: “Ngươi đừng lo lắng quá, khi gặp được Bạch Thần Tinh, ta sẽ thử thay ngươi cầu tình, nếu hắn chịu mở miệng, vậy cho dù ngươi có thật sự học trộm thuật pháp luyện trận nhập thể của Bạch gia, ngươi cũng sẽ không bị việc gì.”

Diệp Thạch cười cảm ơn: “Vậy đa tạ tiền bối.”

Ô Phượng đứng lên đi ra ngoài.

“Tiền bối.” Diệp Thạch gọi lại Ô Phượng.

Ô Phượng quay đầu, nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Còn có chuyện gìà?”

Diệp Thạch siết chặt tay, miễn cưỡng cười cười, nói: “Không có gì, nếu Bạch Thần Tinh có thể đưa cho ta năm nghìn nguyên thạch thượng phẩm, vậy ta sẽ chia cho tiền bối.”

Ô Phượng cũng không để bụng, cười cười: “Được.”

Nhìn thấy Ô Phượng đã rời đi, khóe miệng Diệp Thạch cong lên, Diệp Thạch xòe tay ra, lòng bàn tay đã bị móng tay bấm ra từng vết máu.

Một người ngoài như Trang Du cũng đã được đăng đường nhập thất, trở thành thượng khách của Bạch gia; mà một người có huyết mạch có thể mở ra sách trận pháp Bạch gia như y, lại phải dựa vào một người ngoài cầu tình với “phụ thân” của mình.

Diệp Thạch nhịn không được mà nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, nước mắt lại từng giọt từng giọt lăn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.