Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 242: Chương 242




Nghe được hai chữ “Diệp Tầm”, Bạch Thần Tinh siết chặt tay, không nói được một lời.

“Con kiến” mà hắn tùy tay đều có thể giết chết lại hại hắn hiểu lầm Tâm Dương bao nhiêu năm nay, làm hại cha con hắn xa cách nhau mười mấy năm nay.

Diệp Thạch nhìn Bạch Thần Tinh, giật mình nghĩ tới điều gì, mẫu phụ chưa từng đề cập tới sách trận pháp, nếu trong tay mẫu phụ có, vậy mẫu phụ không có khả năng giao cho Diệp Tầm, Trần thúc cũng sẽ không có không biết, trừ phi… trừ phi sách là do Bạch Thần Tinh đưa cho Diệp Tầm!

Diệp Thạch đột nhiên ngẩng đầu, dùng ngữ khí run rẩy hỏi Bạch Thần Tinh: “Có phải ngươi…đã từng trở về?”

Bạch Thần Tinh siết chặt tay, trên mặt hiện lên vẻ khổ sở, “Phải.”

“Ngươi cũng đã trở về, vậy tại sao lại không gặp mặt mẫu phụ một lần?” Diệp Thạch không hiểu tại sao Bạch Thần Tinh không đi gặp mẫu phụ, trái lại đưa sách cho Diệp Tầm.

Đúng vậy! Tại sao năm đó hắn không đi gặp Tâm Dương? Tại sao không cho lẫn nhau một cơ hội.

Người người đều nói hắn anh dũng không sợ gì, lại không biết rằng tận trong xương hắn cũng chỉ là một tên nhu nhược.

Diệp Thạch thấy Bạch Thần Tinh không nói gì, cũng không có miệt mài theo đuổi.

Tuy rằng người trước mắt là phụ thân của Diệp Thạch, nhưng đối với Diệp Thạch mà nói, hắn cũng chỉ là một người xa lạ.

Ô Phượng nhìn Bạch Thần Tinh và Diệp Thạch, làm thế nào cũng không nghĩ tới chuyện này lại phát triển thành như vậy.

Khó trách khi nàng an ủi Diệp Thạch nói nàng sẽ cầu tình với Bạch Thần Tinh, sắc mặt Diệp Thạch lại quỷ dị như vậy.

Diệp Thạch là con trai ruột của Bạch Thần Tinh, làm sao cần tới một người ngoài cầu tình cho!

Diệp Thạch giao sách trận pháp trong tay cho Bạch Thần Tinh, nói: “Quyển sách này trả lại cho ngươi, dựa theotiền treogiải thưởngthìngươinênđưa chota mười ngànnguyên thạch thượng phẩm,nhưng thứnày vốn làcủangươi, có thể tínhrẻ chongươimột chút.”

Ô Phượng: “…”

Ô Phượng nghiến răng, không dám tin nhìn Diệp Thạch, bây giờ là lúc nói về nguyên thạch hả? Đúng rồi, Diệp Thạch còn cùng nàng nói khi sinh ý thành sẽ chia cho nàng, rốt cuộc Diệp Thạch đang nghĩ gì vậy chứ!

Bạch Thần Tinh nhìn Diệp Thạch, trái tim không ngừng phát run.

Nửa năm nay thanh danh Diệp Thạch nâng cao, lúc người Bạch gia nhắc tới Diệp Thạch thì không có lời gì hay ho cả, như Diệp Thạch yêu tiền như mạng, Diệp Thạch rất sợ chết, thực lực Diệp Thạch mạnh nhưng kiến thức lại thiển cận… Hắn tuy không quản mấy chuyện này, nhưng chuyện về Diệp Thạch hắn cũng biết được một ít, như Diệp Thạch rất cần nguyên thạch, y luôn không ngừng tiếp đủ loại nhiệm vụ.

Và vị anh trai của hắn còn mơ tưởng tới cặp mắt của Diệp Thạch. Chuyện của Bạch Ly Phong, hắn đã sớm nghe tới, nhưng do chuyện không liên quan đến mình nên hắn cũng không quản, thế nhưng… thế nhưng đây chính là đứa con của Tâm Dương, là huyết mạch của Tâm Dương và mình!

Huyết mạch của hắn và Tâm Dương sống gian nan như thế, nhưng lại chưa từng tới tìm hắn, mà y rõ ràng đã biết hắn là ai.

Có phải Diệp Thạch… hận hắn hay không?

Hà Hiền lăng lăng nhìn Bạch Thần Tinh và Diệp Thạch, hắn nói mà, Linh Văn Nhãn cực phẩm sao lại xuất hiện trên người một truyền nhân từ tiểu gia tộc không biết tên.

Diệp Thạch đến từ nước ngoài, tất cả mọi chuyện về Diệp Thạch, Hà Hiền đều từ Trang Du trong miệng biết được, kết quả… kết quả không ngờ Diệp Thạch lại là…

“Chuyện con muốn nói với ta chính là chuyện này sao? Con biết ta là ai không?” Bạch Thần Tinh gắt gao nắm chặt tay Diệp Thạch, thần sắc có chút kích động.

Diệp Thạch cắn môi, là phụ thân. Diệp Tầm làm “phụ thân” Diệp Thạch hơn mười năm, ở trong cảm nhận Diệp Thạch thì “phụ thân” chính là người lạnh lùng, tham lam, không chịu trách nhiệm, bất cận nhân tình. Diệp Thạch đương nhiên từng có mong đợi với “phụ thân”, nhưng cũng không dám mong chờ nhiều.

Diệp Thạch ngẩng đầu, mong chờ nhìn Bạch Thần Tinh, nói: “Ngươi giúp ta tìmkiếmMộ Thầnđượckhông,ta tìmnửa nămcũngkhông thấy được hắn… Nếu, nếu ngươi giúp ta tìm được hắn, tasẽkhôngđòingươi nguyên thạch, nhìntrên mặt mũimẫu phụ, ngươi giúp đỡ tađượckhông?”

Nghe được lời Diệp Thạch nói, Hà Tĩnh Nguyệt nhất thời có loại xúc động muốn hộc máu, Mộ Thần, lại Mộ Thần! Diệp Thạch trừ Mộ Thần ra thì còn biết gì nữa không!

Trái tim Bạch Thần Tinh đau đớn, huyết mạch của mình lại hèn mọn, khiếp nhược khẩn cầu hắn như vậy, y căn bản là không tin hắn.

“Được, theo tavềBạch gia, tasẽgiúpcontìm Mộ Thần.” Bạch Thần Tinh nhìn Diệp Thạch, cắn răng nói.

Bạch Ly Phong té trên mặt đất nãy giờ bỗng nhiên mở miệng, “ThầnTinh, ngươicứnhư vậymang vềBạch gia một người lai lịch không rõhả?”

Bạch Thần Tinh dừng bước lại, sắc mặt đột nhiên biến, một đạo kiếm quang chợt hiện lên.

“ThầnTinh, ngươi…”

“Aaa!”

Tiếng kinh hô của Bạch Huy cùng với tiếng kêu thảm thiết của Bạch Ly Phong đan xen với nhau, Bạch Ly Phong che mắt, kêu thảm thiết không ngừng.

“Ngươi có thể đánh chủ ý với ta, ta không quan tâm, nhưng ngươi không nên đánh chủ ý với y.” Bạch Thần Tinh thản nhiên nói.

Năm đó thực lực của hắn đột nhiên xảy ra vấn đề chính là có bút tích của Bạch Ly Phong, nhưng lúc ấy Bạch Ly Phong không có đạp đến điểm mấu chốt của hắn, nên hắn liền nhịn xuống.

Thế nhưng, Tâm Dương đã chết, đời này hắn và Tâm Dương chỉ có một huyết mạch như Diệp Thạch, nếu Diệp Thạch xảy ra chuyện, hắn phải công đạo với Tâm Dương thế nào bây giờ.

Bạch Ly Phong che mắt, hắn luôn cảm thấy tuy Bạch Thần Tinh có thực lực mạnh, nhưng lại không quả quyết, nhưng bóng tối trước mắt giờ phút này đã nói cho hắn biết, nhận thức của hắn có bao nhiêu vớ vẩn.

“Bạch tiền bối, Diệp Thạch là… người của trận pháp tháp.” Hà Tĩnh Nguyệt cắn răng mở miệng, gọi lại Bạch Thần Tinh.

Bạch Thần Tinh nhìn qua Hà Hiền, chắp tay nói: “Làm phiền Hà tháp chủ chiếu cố khuyển tử lâu nay, Thần Tinh vô cùng cảm kích.”

Bạch Thần Tinh vừa nói ra lời này, trong lòng mọi người đều không tự chủ được run lên. Từ những lời mà hai người nói vừa nãy đã mơ hồ có thể đoán ra quan hệ cha con của hai người, nhưng giờ phút này bị Bạch Thần Tinh chứng thực, trong lòng mọi người vẫn không tự chủ được mà rùng mình.

Hà Hiền cười miễn cưỡng: “Bạch thiếu nói quá lời.”

“Hà tháp chủ, ngày sau, phàm là chuyện mà Thần Tinh đủ khả năng, ta tất không chối từ.” Bạch Thần Tinh thản nhiên nói.

Trong lòng Hà Hiền mừng như điên, “Bạch thiếu khách khíquá.”

Bạch Thần Tinh giữ chặt tay Diệp Thạch, dẫn Diệp Thạch đi ra ngoài, mọi người thấy Bạch Thần Tinh thì tự động tánh ra một con đường.

Hạ Nhược Tuyết nhìn theo Bạch Thần Tinh, cuối cùng cũng không có mở miệng gọi Bạch Thần Tinh lại.

Hạ Nhược Tuyết cắn môi, trong lòng rất rõ ràng, cho dù có mở miệng thì cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.

Hạ Nhược Tuyết gắt gao siết chặt tay, Bạch Thần Tinh luôn lẻ loi một mình lâu nay, có nhiều người đều nói là vì nàng, Hạ Nhược Tuyết kỳ thật biết rất rõ là không.

Kỳ thật giác quan thứ sáu của nữ nhân rất linh nghiệm, nhưng do có rất nhiều người nói Bạch Thần Tinh là vì nàng, nên Hạ Nhược Tuyết liền tự lừa gạt mình, tự nói Bạch Thần Tinh là vì nàng, cứ thế mà lừa, có đôi khi, ngay cả chính Hạ Nhược Tuyết cũng tin tưởng như thế.

Nhiều năm qua, nàng đã thử làm tốt quan hệ với Bạch gia, vẫn luôn mong được cùng Bạch Thần Tinh nối lại tình xưa.

“Ta và nữ nhân này đã sớm không còn một chút liên quan với nhau.”

Một câu nói vô cùng đơn giản của Bạch Thần Tinh đã đánh vỡ ảo tưởng nhiều năm của nàng.

“Cho dù ta biết luyện trận nhập thể thì thế nào? Có một khuôn mặt khắc phu như thế, cả đời này ngươi cũng gả không vào Bạch gia được, mà chuyện trong Bạch gia cũng không đến phiên ngươi nhúng tay. Ngươi nên đổi một cái khăn che mặt dày hơn nữa đi, diện mạo như vậy mà còn dám cả ngày chạy ra ngoài xuất đầu lộ diện, thật không biết liêm sỉ.”

Mà lời Diệp Thạch nói, cũng vang ầm ầm bên tai Hạ Nhược Tuyết, nàng đúng thật là đang xen vào việc của người khác.

Diệp Thạch vậy mà lại là con của Bạch Thần Tinh, hiện giờ chân tướng thân phận của y đã rõ, người Bạch gia cũng không có khả năng tiếp tục nhằm vào y. Uổng làm tiểu nhân, nàng quả đúng là uổng làm tiểu nhân.

Cảm nhận được vài lời nói cùng với ánh mắt thương hại dừng trên người mình, Hạ Nhược Tuyết nhịn không được cắn chặt răng, nàng đây đã thành người bị chồng ruồng bỏ, Hạ Nhược Tuyết nghiến răng, nàng mới không cần người khác thương hại.

… …

Đám người Bạch Huy từ từ lấy lại tinh thần, lục tục rời khỏi trận pháp tháp.

“Bạch giacó biến rồi!” Bạch Thiếu Khanh thản nhiên phe phẩy cây quạt trên tay, nhíu mày nói.

“Bạch Nghịđãcó đối thủ.” Bạch Hồng Phi cười.

Bạch Thiếu Khanh: “Hắn sắpđau đầurồi.”

Trước đó người Bạch gia không hề đặt Diệp Thạch vào mắt, đó là bởi vì y không có hậu trường, mà người không có hậu trường thì rất dễ bị người khác giải quyết.

Nhưng lúc này không như thế, Diệp Thạch là con của Bạch Thần Tinh, nhìn kết cục của Bạch Ly Phong là biết Bạch Thần Tinh có bao nhiêu để ý tới đứa con trai của mình.

Thực lực Diệp Thạch không hề kém Bạch Nghị, tuổi lại còn nhỏ hơn Bạch Nghị, mà Liên Hoàn Phá Trận và luyện trận nhập thể của Bạch gia, Diệp Thạch đều biết, Bạch Nghị đã kém Diệp Thạch quá xa.

“Nửa năm trước Diệp Thạchtớiđây,thời gian quaBạch Nghịvới tênTrang Dukia hayở trước mặtThần Tinhthúcnói bậy vềDiệp Thạch không ítnha!” Bạch Thiếu Kỳ vui sướng khi người gặp họa.

Có phụ tử thiên tính, nên nếu Bạch gia mời chào Diệp Thạch, sợ là Diệp Thạch đã sớm quen biết Bạch Thần Tinh, làm sao sẽ đến nỗi chịu khổ nhìu như vậy.

Trước kia Bạch Nghị coi nhẹ Diệp Thạch như vậy, chỉ sợ bây giờ ở trước mặt Bạch Thần Tinh cũng chiếm không được chỗ tốt gì.

“Đúnglà không nghĩ tới.Ta còn tưởng rằngThầnTinh thúcchỉmuốn sống cô độc quãng đời còn lại,nhưng thì ra lại cócon trai lớn như vậy.” Bạch Thiếu Khanh cười nói.

Người Bạch gia lục tục rời đi, trận pháp tháp lại khôi phục bình tĩnh.

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn đám người Bạch gia, trong lòng bỗng cảm thấy trống vắng.

“Bạch Thần Tinhsống cô độc suốt mười mấy năm, cứ như muốn khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền vậy, đúng là khiến người ta đoán không ra!”

“Có gì mà không đoán ra. Ta đoán ra được này.”

“Hả, ngươi đoán được à? Vậy ngươi nói một chút coi là vì sao.”

“Hắn không cứng được.”

… Khóe miệng Hà Tĩnh Nguyệt cong lên một nụ cười nhạt, không ngờ Bạch Thần Tinh và Diệp Thạch lại là cha con, lúc trước Diệp Thạch từng câu đều là Bạch Thần Tinh không cứng được, đến tột cùng là y ôm tâm tình gì nói ra?

“Không nghĩ tới Diệp Thạch lại là con của Bạch Thần Tinh, ngẫm lại cũng đúng, tuyệt thế thiên tài cũng không phải dễ xuất hiện như vậy.” Hà Hiền thở dài, trong mắt hiện lên vài phần tiếc nuối.

“Vâng. Đúng là không thể tưởng được.” Hà Tĩnh Nguyệt có chút buồn bã nói.

Hà Hiền nói: “Tĩnh Nguyệt, đừng nhớ tới y.”

Hà Tĩnh Nguyệt: “Con biết…”



“Nghĩa phụ.” Bạch Cẩm Nhạc nhìn thấy Bạch Thần Tinh lôi kéo Diệp Thạch vào cửa, có chút bất an gọi một tiếng.

Chuyện giữa Bạch Thần Tinh và Diệp Thạch trong giây lát đã được truyền ra.

Còn chưa chờ Bạch Thần Tinh và Diệp Thạch trở về, quan hệ của hai người ở Bạch gia đã là chuyện mọi người đều biết.

Bạch Thần Tinh thản nhiên liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Nhạc, lành lạnh nói: “Về sau ngươi không cầngọitalànghĩa phụ, quan hệ của chúng tacứgiải trừ đi.”

Bạch Cẩm Nhạc nghẹn họng, muốn nói câu gì, nhưng Bạch Thần Tinh đã mang Diệp Thạch đi xa.

Trong lòng Bạch Cẩm Nhạc chua xót một trận, nước mắt từ trong hốc mắt lăn xuống.

Bạch Cẩm Nhạc nhìn theo bóng dáng Diệp Thạch và Bạch Thần Tinh, trên mặt hiện lên một tia tươi cười tự giễu.

Con trai ruột và con gái nuôi cuối cùng cũng không giống nhau, Bạch Thần Tinh đã tìm được huyết mạch thân sinh của mình, tất nhiên sẽ mặc kệ nàng.

Không nghĩ tới Diệp Thạch mà nàng vẫn luôn khinh thường, lại chính là đứa con của nghĩa phụ mà nàng kính ngưỡng nhất.

“ThầnTinh tiền bốiđãgiải trừ quan hệ nghĩa phụ nghĩa nữvớiBạch Cẩm Nhạc.”

“CẩmNhạc tỷ tỷ thật đáng thương!Nàng cũngkhông có làm sai cái gìmà.”

“Nàngmàđáng thương cái gì, mấy năm nay nàng từ trong tay Bạch Thần Tinh tiền bối mòđược không ítchỗ tốtđâu.”

“Con gái nuôisao màsođược với con trai ruột chứ.Mà ta nghe nóihình như lúc trướcBạch Cẩm Nhạc rất là khinh thường Diệp Thạch,lúcđi ra ngoài phá trận gặp được Diệp Thạch, còn mắng chửi ngườitalà quỷnghèo đấy.”

“Con trai ruột như thần long củaThầnTinh tiền bối,làm saomột conphượng hoànggiả như BạchCẩmNhạc có thể sosánh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.