Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 259: Chương 259




Trận pháp tháp.

Hà Tĩnh Nguyệt tràn đầy kinh ngạc nhìn Trần Mộc cả người mập mạp, hành động chậm chạp, “Trần Mộc, ngươi bị sao vậy?”

Mộ Thần cười gượng: “Không sao, gặp phải một chút phiền phức, nhưng đã qua rồi.”

“Ngươi bị người ta đánh? Ngươi đắc tội với ai hả? Ai đánh ngươi thành như vậy??” Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày hỏi.

Mộ Thần miễn cưỡng cười: “Hà tiểu thư, thật sự đã giải quyết.”

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Trần Mộc, trong lòng nghi hoặc không thôi. Là người nào chứ? Đánh Trần Mộc toàn thân đều sưng lên không biến mất được, nhưng lại không đánh chết Trần Mộc? Tính tình Trần Mộc rất tốt mà, hắn đắc tội với ai đây?

Mộ Thần gắt gao siết chặt tay, tên hỗn đản Bạch Thần Tinh ra tay thật độc, tên cặn bã này!!

“Tháp chủ đại nhân, tục ngữ đã nói, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, ngươi không chịu nổi thì cầu xin tha thứ là được rồi, hoặc là ngươi kêu cứu mạng đi, kêu lão bà ngươi đến ấy, cần chi mà chịu chết như vậy.” Tháp Linh bất đắc dĩ nói.

Mộ Thần liếc mắt xem thường, muốn hắn cầu xin Bạch Thần Tinh tha thứ á? Hắn bị điên mới có thể cầu xin Bạch Thần Tinh ấy.

Mộ Thần vận chuyển nguyên lực, hung hăng cắn chặt răng, tên hỗn đản Bạch Thần Tinh kia đánh tới mức máu ứ đọng, ngay cả ăn đan dược cũng không được, chỉ có thể chờ miệng vết thương tự khôi phục.

“Tháp chủ đại nhân, có vài người mình đắc tội không nổi đó. Ngươi nói coi, đang tốt lành ngươi cần gì phải làm bộ làm tịch với Bạch Thần Tinh đâu? Gặp báo ứng rồi thấy chưa?” Tháp Linh u oán nói.

Mộ Thần siết chặt tay, chẳng lẽ muốn hắn khúm núm trước mặt cái tên Bạch Thần Tinh ngu ngốc kia sao?

Dù Bạch Thần Tinh có phẫn nộ thì cũng không dám đánh chết hắn, đánh cho tàn phế cũng không thể. Dù Bạch Thần Tinh có nhìn hắn không vừa mắt thì vẫn phải tẩy kinh phạt tủy giúp hắn. Hắn có được nhiều chỗ tốt như vậy, nhưng chỉ chịu một chút đau đớn da thịt mà thôi, để tên Bạch Thần Tinh kia xuất ra hết bực tức thì tính gì?

“Cao thủ vừa ra tay liền biết, Bạch Thần Tinh ra tay thật sự rất có chừng mực. Đánh ngươi đau, nhưng lại không thương tới gân cốt.” Tháp Linh tràn đầy cảm thán.

Mộ Thần đen mặt, lạnh lùng nói: “Nếu Bạch Thần Tinh nghe được lời ngươi nói, hắn nhất định sẽ rất vui.”

Chờ thực lực của hắn đủ mạnh, hắn sẽ tạo lại cái Tháp Linh ăn cây táo rào cây sung này một lần nữa thành một thứ nghe lời.

“Kí chủ đại nhân, tuy rằng ngươi chịu khổ không ít, nhưng nguyên lực lại ngưng thực hơn rất nhiều nha!” Tiểu Tháp Linh nói.

Mộ Thần híp mắt, thực lực của hắn quả thật tiến bộ quá nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, để thăng cấp võ tông thì dễ dàng, nhưng để thăng cấp võ tôn thì sẽ có chút khó khăn.

Mộ Thần lấy ra một quyển pháp quyết Ngưng Nguyên, nghe nói trong quyển sách này có ghi lại thuật pháp dùng để tinh luyện nguyên lực, nếu tu luyện quyển sách này tới đại thành thì có thể gia tăng tỷ lệ đột phá võ tông, võ tôn. Đây là Bạch Thần Tinh đưa cho hắn.

Nhớ tới bộ dáng Bạch Thần Tinh không cam lòng, rồi lại không thể không đưa sách cho mình, trong lòng Mộ Thần liền có một cỗ khoái ý kỳ lạ.

“Tháp chủ đại nhân, ngươi đã bị người ta đánh thành như vậy mà còn cười ra được, ngươi có chứng thích ngược hả?” Tháp Linh kêu to.

Mộ Thần hóa linh hồn lực thành một bàn tay, tát tới hư ảnh Tháp Linh, Tháp Linh bị dọa chạy trối chết.

Trận pháp tháp.

“Ông nội, ngài nói là, có người phục hồi lại được phương thuốc Tố Tâm Đan?” Hà Tĩnh Nguyệt tràn đầy kinh ngạc.

Hà Hiền gật đầu: “Đúng vậy, không biết là do phục hồi lại phương thuốc, hay là ngoài ý muốn tìm được phương thuốc Tố Tâm Đan. Người đan tháp chính là tới vì luyện dược sư đó.”

“Hèn gì người đan tháp lại đột nhiên tới đây.” Hà Tĩnh Nguyệt dừng một chút, lại khó hiểu hỏi: “Nhưng sao lại không nghe chút tiếng gió nào?”

Tố Tâm Đan là một trong số ít những đan dược có thể đề cao tỷ lệ võ hoàng thăng cấp võ tông, đan dược này còn có thể sử dụng cùng với đan dược khác để điệp gia đề cao thêm tỷ lệ tiến vào võ tông, nó quả thật là vật báu vô giá.

Hà Hiền nhíu mày nói: “Ta đã dò xét thử, phát hiện trước đó lục tục có không ít đan dược thất cấp xuất hiện trong chợ, phẩm chất đều rất cao, trên cơ bản đều là đan dược thất cấp thượng phẩm. Người nọ mỗi lần đều dùng thân phận không giống, đan dược lại là phân tán bán ra, cho nên cũng không khiến cho mọi người chú ý.”

“Nhưng cũng không biết luyện dược sư kia xảy ra chuyện gì, vậy mà lại không biết giá trị của Tố Tâm Đan, thế mà trực tiếp coi đan dược Tố Tâm Đan thành đan dược phổ thông bán cho chi nhánh đan tháp chỗ này, lúc ấy người tiếp đãi người nọ cũng không nhận ra đó là đan dược gì, chỉ coi như đan dược thất cấp phổ thông mà thu mua, sau đó đan dược được đưa đến trong đan tháp mới phát hiện không đúng.”

Hà Tĩnh Nguyệt cau mày nói: “Sao lại có loại chuyện này, khó trách Cát Tiểu Điệp lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nếu luyện dược sư kia là do ngẫu nhiên tìm được phương thuốc Tố Tâm Đan thì thôi, nhưng nếu là do luyện dược sư kia tự mình phục hồi phương thuốc lại, vậy không biết luyện đan thuật của người nọ đã đến mức độ gì rồi.”

“Nghe nói người nọ đã bị Bạch Thần Tinh âm thầm mời chào.” Hà Hiền nói.

Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày: “Hả?!”

Hà Hiền hít nhẹ một hơi: “Lại bị Bạch gia giành trước.”

“Người đan tháp có tra được nơi người nọ đang ở không ạ?” Hà Tĩnh Nguyệt hỏi.

“Hình như đã bị Bạch Thần Tinh giấu đi rồi, người đan tháp có tra tiếp cũng không thu hoạch được gì.” Hà Hiền nói.

Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày, thế nào cũng cảm thấy việc này có chút kỳ lạ.

“Bạch Thần Tinh đã là võ tôn bát tinh.” Hà Hiền thở dài nói.

Hà Tĩnh Nguyệt cau mày không hiểu: “Sao có thể được? Còn chưa qua một năm mà.”

Năm đó bởi vì chuyện Bạch Thần Tinh bị Khúc Tâm Dương “vứt bỏ”, khiến Bạch Thần Tinh để lại khúc mắc, buồn bực nhiều năm, công lực không hề tiến thêm được, thực lực vẫn luôn dừng lại ở võ tôn ngũ tinh. Nhưng vừa nhận lại Diệp Thạch, Bạch Thần Tinh liền cởi bỏ khúc mắc, tu vi bị áp nhiều năm bắt đầu tăng mạnh, cộng thêm gần đây lại chiếm được Âm Linh Tinh rất có lợi ích đối với võ tôn, tu vi lại càng tiến triển thần tốc.

Hà Hiền lắc đầu nói: “Không biết, nhưng hắn đúng thật là kỳ tài ngút trời. Chỉ sợ hiện tại ở Bạch gia đã không có người chống nổi hắn.”

Hà Tĩnh Nguyệt hít nhẹ một hơi, tu vi Bạch Thần Tinh tiến triển nhanh như vậy, đúng là khiến người đố kỵ!

Bạch gia.

“Phụ thân, ngài tìm con?” Bạch Thần Tinh lãnh đạm hỏi.

Bạch Huy nói: “Đúng vậy. Nghe nói con tìm được một luyện dược sư có thể luyện ra Tố Tâm Đan?”

Bạch Thần Tinh thản nhiên trả lời Bạch Huy: “Phải.”

Bạch Thần Tinh không phải là đứa con độc nhất của Bạch Huy, năm đó sau khi tư chất Bạch Thần Tinh xảy ra vấn đề, Bạch Huy đã buông tha Bạch Thần Tinh. Bởi vậy nhiều năm qua, quan hệ cha con họ vẫn luôn duy trì thể diện bên ngoài, trên thực tế không có bao nhiêu tốt.

Bạch Huy nhíu mày, thấy Bạch Thần Tinh không có nói tiếp, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.

Người đan tháp tra ra được là người đã bị Bạch Thần Tinh giấu đi, nhưng Bạch gia lại không có ai biết Bạch Thần Tinh đã giấu người ở chỗ nào cả.

“Đối phương có bản lĩnh như vậy, con ngàn vạn lần đừng bạc đãi người ta.” Bạch Huy nói một câu đầy thâm ý.

Bạch Thần Tinh gật đầu nói: “Yên tâm đi phụ thân đại nhân, con tất nhiên sẽ không bạc đãi hắn.”

Bạch Thần Tinh thầm nghĩ, lúc hắn đánh Mộ Thần, từng quyền đánh ra đều không hề hàm hồ chút nào, hẳn là Mộ Thần tuyệt sẽ không cảm thấy mình bị bạc đãi ha.

“Về chuyện Bạch Nghị, con cần gì phải làm vậy chứ, hắn vẫn luôn rất cung kính với con mà.” Bạch Huy thở dài nói.

Bạch Thần Tinh híp mắt, ngữ khí không tốt: “Chuyện Bạch Nghị có liên quan gì đến con?”

Bạch Huy cười khan: “Không liên quan thì tốt.”

“Phụ thân?” Diệp Thạch đứng ngoài cửa gọi một tiếng thăm dò.

Vẻ lạnh lùng băng sương trên mặt Bạch Thần Tinh nhất thời như băng tuyết tan rã, giọng nói lộ ra ý cười ôn hòa, “Vào đi.”

Bạch Huy nhìn Bạch Thần Tinh với Diệp Thạch, khẽ thở dài nói: “Các con tán gẫu đi, ta đi trước.”

Diệp Thạch tiến đến trước mặt Bạch Thần Tinh hỏi: “Phụ thân, người đan tháp đi rồi ạ?”

Bạch Thần Tinh gật đầu: “Ừ, chắc thấy không có cách nào mượn sức được nên bọn họ đi trước rồi. Bên đan tháp đã đưa tới đơn đặt hàng, hàng năm chúng ta phải cung cấp cho đan tháp hai mươi viên Tố Tâm Đan, mỗi viên đan dược là một triệu nguyên thạch trung phẩm.”

Diệp Thạch kinh ngạc: “Mắc vậy sao ạ? Làm luyện dược sư kiếm nhiều ghê.”

Bạch Thần Tinh gật đầu: “Đó là tất nhiên, bằng không tại sao lại có nhiều người muốn trở thành luyện dược sư đây.” Kỳ thật giá này cũng không cao, giá linh thảo cũng không rẽ, nếu luyện dược sư có xác xuất thành công thấp một chút, nói không chừng còn phải bị lỗ, “Đúng rồi, xác xuất Mộ Thần luyện đan thành công cao lắm à?”

Diệp Thạch gật đầu trả lời: “Đúng vậy ạ. Hiện tại một lò Mộ Thần luyện ra có khi có thể thành tới mười hai viên đan dược, lúc ít cũng có tới bảy tám viên.”

Bạch Thần Tinh híp mắt, xác xuất thành đan như vậy, nếu như để cho những luyện dược sư khác biết, sợ là sẽ điên mất.

“Việc này con đừng nói ra ngoài.” Bạch Thần Tinh dặn dò.

Diệp Thạch nghiêm túc gật đầu: “Con hiểu mà.”

“Đúng rồi, người minh văn tháp sắp tới đây đấy.” Bạch Thần Tinh gõ nhẹ mặt bàn nói.

Diệp Thạch cau mày: “Người đan tháp vừa mới đi mà người minh văn tháp đã tới rồi, thật đúng là kỳ lạ.”

“Hình như gần đây minh văn tháp phát hiện được một cái di tích, nhưng do bên ngoài di tích có bố trí trận pháp, nên bọn họ tới tìm trận pháp sư để phá trận.”

Diệp Thạch như có điều suy nghĩ: “Là vậy à..”

“Chắc là họ sẽ tìm con.” Bạch Thần Tinh nói với Diệp Thạch.

“Tìmcon?Tại sao cơ?” Diệp Thạch không hiểu.

“Nghe nói cái trận phápkialà một trận pháp thất cấp thượng cổ trung cấp,có hơi giốngtrận pháplúctrướcconpháchoÔ Phượng.” Bạch Thần Tinh nói.

Diệp Thạch có chút xấu hổ nói: “Cái trận phápđókhôngphải doconphá.”

“Ta biết, nhưngmà nhữngngườiđólạikhông biết.” Bạch Thần Tinh thản nhiên nói.

Diệp Thạch nâng cằm suy nghĩ rồi nói: “Gần đâycó rất nhiều người tớitìmconphá trận, những người đó đềunghĩ con lấy giá rẽ,concảm thấy hẳn làphảiđề cao giá trị con ngườicủamình.”

Bạch Thần Tinh cười: “Cứ đề đi,conlàcon trai củaBạch Thần Tinhta, giá trị con ngườicócao tới đâu cũng làbình thường.”

Núi Tê Phượng.

“Tiểu thư, ngài sao vậy?” Một nữ tử áo tím bên người Ô Phượng hỏi thăm.

Ô Phượng lắc đầu nói “Khôngsao.”

Dựa theo Ô gia suy đoán, lần trước bên trong bí cảnh mà Diệp Thạch phá kia hẳn là có dị hỏa, còn có Âm Linh Tinh dùng để áp chế dị hỏa, nhưng khi bọn họ đến, dị hỏa không có, Âm Linh Tinh cũng không có.

Vừa đi ra bí cảnh không lâu, Bạch Thần Tinh liền lập tức thành võ tôn bát tinh, cho dù thiên phú Bạch Thần Tinh có kiệt xuất hơn, nhưng nếu không đủ cơ duyên thì tu vi cũng không nên tiến bộ nhanh như thế. Nhưng nếu hắn thông qua Diên Tinh chiếm được Âm Linh Tinh, vậy chuyện đó liền thuận lý thành chương.

Nếu Âm Linh Tinh đã rơi vào trong tay Diên Tinh, như vậy còn dị hỏa, dị hỏa chạy đi đâu??

“Chuyện kêu ngươi tra, ngươi đã điều tra xong chưa?” Ô Phượng hỏi.

Nữ tử áo tím gật đầu: “Đã tra ra được.TrongBạch gia không có một ngườinào từngdùng qua phương pháp cổ quái lần trước Bạch Diên Tinh phá trận, thậtraphương pháp Bạch Diên Tinh phá trận lần trướctráilại có chút giốngdùngngọc bội truyền tống trậntrong thờithượng cổ,nhưng màBạch Diên Tinhlạikhônghềsử dụng ngọc bội.”

“Nếu trên ngườiy có giấu ngọc bội, sau đó cốýbốtríthìsao?” Ô Phượng hỏi.

Ô Phượng híp mắt, vốn chuyện phá trận này đã qua rồi thì thôi, nhưng không biết rằng vì sao, lúc minh văn tháp cho người đến hỏi tỉ mỉ tình hình phá trận, biểu tình người đó lại lạ như vậy…

“Nhưng tại sao y phải làmnhư vậy?” Nữ tử áo tím không hiểu.

Ô Phượng lắc đầu: “Hẳnlàdota nghĩ nhiều, phương pháp luyệnrangọc bộiđithông qua trận pháp sớm đãthất truyền,trongBạch gia đều không cóai biết, huống chi Bạch Diên Tinh cònnhỏnhư vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.