Bạch gia.
Diệp Thạch thu lại Thôn Thiên Phong, sau khi đọc ngọc giản mà nó nhả ra, sắc mặt biến đổi lớn.
Bạch Thần Tinh thấy Diệp Thạch vội vã đi tới thì ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi. Mộ Thần nói, trong đám người minh văn tháp tới đây có một người là võ hoàng lục tinh, lại còn thu phục được một tòa minh văn tháp giống Mộ Thần nữa.”
Sắc mặt Bạch Thần Tinh cũng biến đổi: “Võ hoàng lục tinh? Lại còn thu phục minh văn tháp?”
Diệp Thạch vội vàng gật đầu: “Dạ! Mộ Thần còn nói người đó tên là Thạch Kinh Thiên.”
Mộ Thần từng hỏi Tháp Linh, nó nói năm tháp là một bản thể, phải đồng thời thu phục mới được, cho nên cho tới nay mới không có ai thành công. Nhưng mà, người trong minh văn tháp kia lại thu phục được một tòa minh văn tháp.
“Thạch Kinh Thiên?” Bạch Thần Tinh híp mắt, hắn phải điều tra lại mới được, theo những gì hắn hiểu biết thì tên Thạch Kinh Thiên kia không học vấn không nghề nghiệp, là một tên ăn chơi trác tang, nhưng gã vậy mà lại là một võ hoàng lục tinh. Tính tình của Mộ Thần Bạch Thần Tinh rất rõ, nếu không có nắm chắc thì Mộ Thần sẽ không nói, còn nếu Mộ Thần nói Thạch Kinh Thiên là võ hoàng lục tinh, vậy thì chắc sẽ không sai.
“Mộ Thần còn nói, hắn hoài nghi chuyện này có khả năng có liên quan với Mệnh Tộc.” Diệp Thạch chần chờ một chút rồi nói.
“Mệnh Tộc?” Nắm tay Bạch Thần Tinh lập tức siết chặt, mắt đầy sát khí.
Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy ạ. Mộ Thần nói, hắn đoán Mệnh Tộc đưa Trang Du tới Huyền Phong đế quốc là vì họ có mưu đồ với Linh Tháp, mà Linh Tháp thì lại cần phải có một người đồng thời tu luyện năm loại học thuật mới có thể thu phục được Linh Tháp. Có lẽ nếu tập hợp được năm người am hiểu đan thuật, phù chú, minh văn, trận pháp, luyện khí, thì cũng có thể kế thừa Linh Tháp.”
Suy đoán của Mộ Thần là căn cứ theo kiếp trước đã từng đọc qua truyện nhất thụ đa công, bình thường mấy tiểu công trong loại văn này ai cũng có sở trường riêng, thực lực tương đối bằng nhau, bọn họ đều quay chung quanh tiểu thụ, cùng nhau lăn giường, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, kết thành liên minh.
Bạch Thần Tinh hít sâu một hơi, nói: “Ta sẽ điều tra kỹ.”
Diệp Thạch gật đầu: “Vâng.”
Trong trận pháp tháp, cánh cửa tĩnh thất bị mở ra. Mộ Thần thản nhiên uống trà, lười biếng liếc mắt nhìn người tới một cái, “Tưởng thiếu đã đến rồi, ngồi đi.”
Tưởng Phong nhìn Mộ Thần ngồi thản nhiên tự đắc, cười lạnh một tiếng, tức giận nói: “Ngươi thật nhàn nhã.”
“Trộm được nửa ngày nhàn mà thôi.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Mộ Thần vung tay lên, cánh cửa tĩnh thất nhất thời bị khóa lại.
“Ngươi là ai? Trên mặt ngươi có minh văn ngụy trang, minh văn đấy không phải là tuyên khắc, mà là dùng nguyên lực để hình thành. Minh văn thuật của ngươi hẳn là không kém, nếu không thuật dịch dung này của ngươi không thể gạt được Hà Hiền. Nghe nói ngươi còn hiểu trận pháp, lần trước người phá trận pháp kia kỳ thật không phải là Bạch thiếu, mà là ngươi đúng không?” Tưởng Phong gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Thần.
Mộ Thần nghiêng đầu, nhẹ nhàng vỗ tay, “Tưởng thiếu quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh.”
“Ngươi và Bạch Diên Tinh có quan hệ như thế nào, tại sao phải ngụy trang dung mạo vốn có để xen lẫn vào trong trận pháp tháp, ngươi có mục đích gì?” Tưởng Phong lạnh lùng hỏi.
Mộ Thần cười lạnh một tiếng, “Cùng với việc quan tâm chuyện này thì sao Tưởng thiếu ngươi không đi quan tâm bản thân mình. Thân thể ngươi hẳn là càng ngày càng kém, tốc độ nguyên khí xói mòn càng lúc càng nhanh phải không? Tuy rằng Tưởng thiếu là kỳ tài ngút trời, thực lực bị đình trệ năm năm mà vẫn là người nổi bật bên trong lớp trẻ, nhưng mà nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ là ngươi sẽ không còn gì hơn người ta.”
“Huống chi…” Mộ Thần dừng một chút, trên mặt hiện lên ý cười tà mị, “Bên cạnh có một võ hoàng lục tinh tuổi còn trẻ, Tưởng thiếu nhất định có cảm giác rất áp lực nhỉ.”
Sắc mặt Tưởng Phong lập tức hung ác: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói cái gì ấy à. Vị tu luyện giả áo xanh đi với ngươi có thực lực võ hoàng lục tinh, Tưởng thiếu, nhãn lực ngươi tốt như vậy, chẳng lẽ nhìn không ra sao?” Mộ Thần làm bộ ngoài ý muốn.
“Ngươi nói Thạch Kinh Thiên là…? Điều đó không có khả năng!” Tưởng Phong mãnh liệt đứng lên.
Mộ Thần vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, ngữ khí thản nhiên: “Nhãn lực của ngươi tốt, chẳng lẽ nhãn lực của ta lại kém.”
Khí tức trên người Mộ Thần đột nhiên thấp xuống, thành cảnh giới võ vương lục tinh.
Đôi mắt Tưởng Phong mở to, “Ngươi… Ngươi…” Nếu ngay từ đầu gã nhìn thấy Trần Mộc như vậy, gã tuyệt đối sẽ không đoán ra đối phương là một võ hoàng.
Khí tức Mộ Thần lại chậm rãi tăng lên, lại dừng ở cảnh giới võ hoàng nhất tinh.
“Ngươirốt cuộclàai, thực lựcngươirốt cuộcởcảnh giớigì?” Đôi mắt Tưởng Phong co rút lại, hỏi.
“Tưởng thiếucómuốnuống một chút không?” Mộ Thần giơ chén trà, cười cười hỏi.
Tưởng Phong nhìn bộ dáng thong dong trấn định của Mộ Thần, trong long hơi run rẩy, ngồi xuống.
“Sao ngươi lạingụy trang mình xấu như vậy?” Tưởng Phong đề phòng hỏi.
“Bởi vìtaquáđẹp trai,có rất nhiều người vừa nhìn thấyđãthích ta, yêu thượng ta.Màvị hôn thêcủa tacảm thấy taquátrêu hoa ghẹo nguyệt,ylo lắngtới mứcăn không vô, ngủ không ngon, sầuđến mứcngười đều gầy. Thế nên ta liền làm cho chính mình xấu hơn một chút, để cho y yên tâm hơn.” Mộ Thần rối rắm lắc đầu nói.
Tưởng Phong nhìn lớp ngụy trang xấu xí gần như khiến người ta nôn mửa trên mặt Mộ Thần, gã tràn đầy châm chọc: “Ngươi đúng là có mị lực…”
Mộ Thần gật đầu đồng ý, ý vị sâu sa nói: “Còn không phải sao. Đáng tiếc rằng mị lực quá lớn cũng là một chuyện làm cho người ta phiền phức, người bình thường không thể nào hiểu loại thống khổ này cả. Tưởng thiếu hiểu chứ?”
Tưởng Phong: “…”
“Ngươi đối tốt với vị hôn thê thật nhỉ.” Tưởng Phong hừ lạnh nói.
Mộ Thần: “Đó là tấtnhiênrồi.Ta là tình simà, ta thíchynhấtđấy.”
Tưởng Phong cảm thấy da gà cả người đều nổi lên, nếu cứ để Trần Mộc nói như vậy nữa, Tưởng Phong cảm thấy không chừng mình sẽ bị người này ghê tởm đến chết.
“Ngươi biết cơ thể tacóvấn đề gì?” Tưởng Phong hỏi.
Mộ Thần thong dong nói: “Trên người ngươiđượctuyên khắcmộtloại minh văn đặc biệt,nócó thể tụtậpnguyên khíđể ngươitu luyệnnhanh hơn.Đáng tiếcrằngminh văn tuyên khắctrên người ngươi chỉlà lục cấp,trước khi lên tớicấp bậc võ hoàngthì nókhông có một chút vấn đềgì cả, còn rất cólợiđối với ngươinữa là khắc,nhưng mà,sau khingươi đạt tới cấp bậc võ hoàng,nó liềnbắt đầuđóngbăng, chẳng những không thể tu luyệnnhanh, còn sẽngăn đưanguyên khívào cơ thể…”
Tưởng Phong siết chặt tay, trên mặt tuy không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã phảng phất như bị sấm sét đánh nổ tung, người này vậy mà chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra thân thể gã có vấn đề gì.
Kỳ thật làm sao gã có thể không biết thân thể mình bị gì, nhưng gã lại không có cách nào để chữa hết.
“Ngươi có giải phápkhông?” Tưởng Phong siết chặt tay nói.
Mộ Thần nhún vai, nói: “Sửa chữaminh văn trên người ngươi,tăngnólên tới thất cấplà được.”
Tưởng Phong nhíu mày nói: “Tăng lên thất cấp?Đáng tiếcrằngminh văn thất cấpđóđã thất truyền.” Ông nội gã đã sớm biết thân thể gã có vấn đề do minh văn trên người gã, chỉ là…
“Chuyệnnàytráilại không thành vấn đề, ta có.” Mộ Thần thản nhiên nói.
“Ngươi có?” Tưởng Phong trừng lớn mắt.
“Minh văntrên người ngươichính là TụNguyênMinhVăn, minh văn này vốn là thất cấp,nhưng dominh văn thất cấpquákhó tuyên khắcnênđã có người đơn giản hoánó đi.Minh vănsau khiđơn giản hoácóhiệu quảgì, hẳn làTưởng thiếucũngcảm nhận được, giai đoạn trướccóhiệu quả không tồi,nhưngtai hoạ ngầmsau này lạihơimạnh…”
“…Kỳ thật, minh văn đã đơn giản hoá này đối với một ít người tư chất bình thường mà nói, là có ích nhưng vô hại…” Dù sao trên đời này có rất nhiều người cả đời đều không đặt chân được lên cảnh giới võ hoàng.
Tưởng Phong khẩn trương hỏi Mộ Thần: “Ngươi có cách thay ta thăng cấp minh văn?”
“Ta đương nhiên là có cách, nhưng mà, Tưởng thiếu có thể cho ta chỗ tốt gì đây?” Mộ Thần nhếch miệng hỏi.
“Ngươi muốnthứgì?” Tưởng Phong hỏi.
“Nguyên thạch, nguyên thạch!” Tháp Linh trong thức hải Mộ Thần điên cuồng kêu gào.
Mộ Thần cười nói: “Thứ ta muốn rất nhiều:nguyên thạch, linh thảo, thiên tài địa bảo, vân vân.Tổng giá trị không thể thấp hơn sáu triệu nguyên thạch trung phẩm…”
Tưởng Phong nhíu mày, nói: “Nàythìkhông thành vấn đề, nhưngmà ta dựa vào cái gìđểtin tưởng ngươi có thể trị tốtchota?”
Mộ Thần vươn ra tay trái, từng đạo minh văn từ trên cánh tay Mộ Thần chợt xuất hiện.
Tưởng Phong nhìn minh văn hiện lên trên mu bàn tay Mộ Thần, trái tim đập rộn. Minh văn trên mu bàn tay Mộ Thần nhìn rất giống với minh văn được tuyên khắc trên người gã vào mười mấy năm trước, nhưng minh văn này của Mộ Thần là thất cấp, so với minh văn của gã thì tinh tế hơn nhiều.
Tưởng Phong chợt nhíu mày, người trước mặt rốt cuộc là ai? Trước kia sao lại chưa từng nghe nói tới có một nhân vật như vậy?
Minh văn mà gã tìm hoài không ra, người này lại có.
“Ta sẽ mau chóng đưa đồ vật qua cho ngươi.” Tưởng Phong áp chế kích động trong long, nói.
Mộ Thần gật đầu: “Ừ,vềthân phận của ta, dung mạo của ta,tahy vọng ngươiđừngnhiều chuyện.Vị hôn thêcủa takhôngmuốnta trêu hoa ghẹo nguyệtchút nào, nếu taquádẫnngườichú mục,ysẽrấttức giận, nếunhư ytức giận, ta sẽrấtphiền nãođó nha.”
“Ngươi sợ vợ?” Sắc mặt Tưởng Phong kỳ lạ hỏi.
Mộ Thần ý vị sâu xa nói: “Khôngphảita sợ vợ,mà vìta là tình thánh.”
Tưởng Phong:“…Ta đi trước.”
“Chờ chút.” Mộ Thần mở miệng gọi lại Tưởng Phong.
Tưởng Phong quay đầu lại hỏi: “Còn có việc?”
Mộ Thần lười biếng dựa lưng vào ghế, cười nói: “Không cóchuyệngì, chỉlàcố ýnhắc nhở một chút mà thôi.Ta khuyên ngươi ngàn vạnđừngkhông biết tự lượng sức mình đi thămdòThạch Kinh Thiên, tu vi chân thựccủa gãlà võ hoàng lục tinh,nhưngchiến lựcthật sự lạivượt xatrình độnày.Gãgiấu tài nhiều năm như vậythì chắcchắnsở đồkhông hề nhỏ,nếungươi đi thăm dògã, chỉ sợsẽchết không chỗ chôn.”
Tưởng Phong mặt mày âm trầm, không nói được một lời.
Mộ Thần cười cười, tiếp tục nói: “Đương nhiên,nếungươi muốnđitìmchết, tacũngkhông hề gì. Thế nhưng, ngươi ngàn vạn lần không nên bại lộ ta!”
Tưởng Phong cắn răng liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái, đi ra ngoài.
Thạch Kinh Thiên thấy Tưởng Phong đi ra từ trong tĩnh thất thì phe phẩy cây quạt đi tới cạnh Tưởng Phong.
“Phong ca,tênTrần Mộckianói thế nào?” Thạch Kinh Thiên tò mò hỏi.
Tưởng Phong cười nói: “Chỉ làmộttênlang băm mà thôi, hắn có thể cócáchnàochứ,đều chỉ nóibậynóibạ.Ông nội ta tìm nhiều như vậymàcònkhông có cách nàokìa.”
“Sẽ cócách thôi,Phong ca đừng gấp,cho dùngươi không khôi phụcđượcthiên tưthìvẫndẫn trước tamấy conphốmà.” Thạch Kinh Thiên cười nói với Tưởng Phong.
Tưởng Phong lén đánh giá Thạch Kinh Thiên, cười cười: “Vậy sao? Ta nghĩ, không quá bao lâu nữa là ngươi có thể đuổi kịp ta rồi.” Không chừng là đã sớm đi ở phía trước ta.
Thạch Kinh Thiên lộ ra nụ cười khổ nói: “Phong ca thật biết nói giỡn. Đúng rồi Phong ca, sao ngươi lại đột nhiên ra tay với Trần Mộc kia?”
“Ta nhìn không vừa mắt tên quỷ xấu xí kia, vừa thấy hắn đã cảm thấy chán ghét.” Tưởng Phong tràn đầy ghét bỏ nói.
Thạch Kinh Thiên dùng cây quạt che miệng: “Tên kia đúng thật là có chút đáng ghét, Phong ca, nếu như ngươi nhìn hắn không vừa mắt thì ta đi thu thập hắn một trận giúp ngươi?”
Tưởng Phong nhíu mày: “Ta đã giáo huấn hắn rồi, ở đây dù sao cũng là địa bàn trận pháp tháp, ồn ào quá cũng không tốt.”
Thạch Kinh Thiên có chút thất vọng: “Vậy được rồi, nghe nói Bạch thiếu gia Bạch Diên Tinh rất là coi trọngtênquỷ xấuxí này,cũngkhông biếtvị Bạchthiếu giakianhìn trúngcái gì củatênnày nữa.”
Tưởng Phong híp mắt, nói:“Tâm tư Bạch thiếu aimàbiết được, ta còn có việc, không nói chuyện phiếmvớingươinữa.”
“Được.” Thạch Kinh Thiên nhìn theo bóng dáng Tưởng Phong, trong ánh mắt toát ra vẻ trêu tức và trào phúng, vẻ vâng lời khiêm cung lúc trước liền trở thành hư không.
Mộ Thần đứng ở xa xa nhìn Thạch Kinh Thiên, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía.