“Thạch Kinh Thiênbây giờđangở trongtrận pháp tháp sao?” Mộ Thần trầm giọng hỏi.
Tưởng Phong lắc đầu: “Không có, sau khi thực lực gã bị bại lộ, có rất nhiều người từ khắp nơi tìm tới cửa khiêu chiến, gã bị làm phiền không chịu được, đã rời đi rồi.”
Mộ Thần híp mắt, tìm tới cửa khiêu chiến là giả, tới tìm Linh Tháp trong tay Thạch Kinh Thiên mới là thật. Mặc kệ tên Thạch Kinh Thiên kia bị làm phiền đi, dù sao cũng là chuyện không liên quan với hắn.
“Trần thiếu…” Tưởng Phong đột nhiên nghiêm túc nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần thản nhiên liếc mắt nhìn Tưởng Phong: “Tưởng thiếu muốn hỏi điều gì?”
“Ngươi với Thạch Kinh Thiên, ai mạnh hơn?” Tưởng Phong tò mò hỏi.
Mộ Thần nhún vai, nói với giọng đương nhiên: “Thạch thiếu được trờicaoưu ái,nêntấtnhiên làThạch thiếumạnh hơn ta.”
Tưởng Phong lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm Mộ Thần, giọng nói đầy vẻ chắc chắn: “Không, ta cảm thấy thực lực ngươiởtrêngã.”
Mộ Thần đứng lên, dời qua đề tài khác: “Tưởng thiếu điều chỉnhlạitrạng tháicủa mình một chútđi, taphảibắt đầu điều phốiMinhVănDịchrồi.”
Tưởng Phong nghe vậy thì dừng lại lời muốn nói, ngồi xuống, một bên điều chỉnh trạng thái của mình, một bên nhìn xem động tác của Mộ Thần.
Động tác Mộ Thần như nước chảy mây trôi, mỗi một bước đều đâu vào đấy.
Tưởng Phong nhíu mày, minh văn cần một sự khống chế một cách tinh tế, chỉ cần thiếu đi một chút xíu thôi thì cũng sai một li đi một dặm.
Mỗi một bước Trần Mộc làm đều không thể xoi mói, trong lòng Tưởng Phong không khỏi buồn bực, nghe nói trình độ trận pháp thuật của Trần Mộc là thất cấp, giờ trình độ minh văn của hắn cũng là thất cấp, không biết nhân vật mạnh mẽ như này là từ đâu nhảy ra, trước kia gã chưa từng nghe nói tới.
Mộ Thần lấy ra Minh Hành Văn (bút viết minh văn) thất cấp từ trong nhẫn không gian, nói với Tưởng Phong: “Tốt rồi, cởi quần áo đi.”
Tưởng Phong nhìn Minh Hành Văn trên tay Mộ Thần, cực kỳ hâm mộ nói: “Minh Hành Văn thật tinh xảo, là pháp khí thất cấp thượng phẩm đúng không, không biết là xuất từ tay vị luyện khí sư nào, Trần thiếu đúng là có phúc khí.”
Mỗi một minh văn sư đều hy vọng chính mình có một Minh Hành Văn lợi hại, Tưởng Phong đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Mộ Thần chuyển động Minh Hành Văn trên tay một cái, nói: “Nhanh lên đi Tưởng thiếu gia, nếu ngươi không cởi quần áo nữa thì Minh Văn Dịch sẽ biến chất đấy.” Minh Văn Dịch thất cấp để cam đoan chất lượng thì cần sử dụng ngay lập tức.
Tưởng Phong không chần chờ cởi quần áo ra, lộ ra minh văn sau lưng.
Mộ Thần huýt sáo một tiếng, nói: “Dáng người Tưởng thiếu không tồi nha!”
“Trần thiếu, ngươi là tình si.” Tưởng Phong nhắc nhở.
Mộ Thần nói: “Ta tấtnhiên là tình si, ngươidù có đẹp trai hơn, dáng người tốthơn,thìtacũngsẽ không thích ngươi, trong lòng ta chỉ có vị hôn thêcủatamà thôi.”
Tưởng Phong: “…”
“Vị hôn thêcủa tacũngthế, ngươidù có đẹp hơn, dáng người tốthơn đi nữa,thìcũng khôngbắt được y đâu.” Mộ Thần đắc ý nói.
Tưởng Phong thầm nghĩ, Trần Mộc tuy rằng tinh thông trận pháp, minh văn, thế nhưng lại là một tên sợ vợ, còn là một tên bị bệnh thần kinh nữa.
Mộ Thần chuyển Minh Hành Văn trên tay tới trên người Tưởng Phong, một đám minh văn từ ngòi bút Mộ Thần tràn ra, Minh Văn Dịch nhanh chóng hóa thành một đám minh văn dung nhập vào bên trong minh văn vốn có trên người Tưởng Phong.
Tưởng Phong nhận thấy tốc độ nguyên khí xói mòn đã bắt đầu chậm rãi chậm lại.
Mộ Thần hết sức chăm chú vẽ minh văn, qua một canh giờ, rốt cuộc cũng kết thúc công việc. Minh văn trên người Tưởng Phong phát ra một trận ánh vàng, sau đó ẩn nấp xuống dưới làn da.
Cảm giác được nguyên lực đang tăng trưởng, Tưởng Phong kích động rơi lệ.
“Đa tạ ân tái tạocủa Trần thiếu!” Tưởng Phong cảm xúc mênh mông, bởi vì kích động khó có thể khống chế, vậy mà lại bán quỳ trước mặt Mộ Thần.
Không ai biết những năm nay, chuyện nguyên lực không ngừng xói mòn tạo thành bao nhiêu áp lực cho tâm lý Tưởng Phong. Tưởng Phong tu luyện tới mất ăn mất ngủ, cũng chỉ là vì muốn cho tốc độ nguyên lực xói mòn chậm hơn một chút.
“Nếu thật muốncảm ơntathìđừng cho ngườikhácbiếtlà ta cứu ngươi.” Mộ Thần nói.
Tưởng Phong gật đầu, nghiêm túc nói: “Tabiết rồi.”
Bạch gia.
“Xin Thậpngũ giatha lỗi,takhông thể đắc thủ.” Một nam nhân áo đen tràn đứng ở trước mặt Bạch Thần Tinh, nói.
Vẻ mặt Bạch Thần Tinh rất bình thản, nói: “Khôngsao, vốntacũng không trông cậy ngươicó thểđắc thủ, ngươi chỉ cần bức ra thực lực củagãlàđủ rồi.”
Trên mặt nam nhân áo đen đầy vẻ quẫn bách.
Lúc trước Bạch Thần Tinh kêu gã ra tay với Thạch Kinh Thiên, gã còn cảm thấy kỳ lạ, rằng tại sao lại kêu một võ tông như gã đối phó với một tên võ vương, kết quả, thực lực của đối phương vậy mà không thua gì gã.
“Thậpngũ gia,lúc cuối tênkialấyra Linh Tháp, thật sựlàcó chút kỳlạ.” Nam nhân áo đen nhăn đôi mày rậm, nói.
Bạch Thần Tinh: “Đúng là có chút kỳlạ,nhưng màngươi không có lộ ra hànhtungchứ?”
Nam nhân áo đen vội nói: “Thập ngũ gia yên tâm, điểm ấy ta vẫn phải có.”
Bạch Thần Tinh gật đầu, “Như vậythìtốt.”
“Phụ thân!” Diệp Thạch từ trong phòng đi ra.
Bạch Thần Tinh hỏi Diệp Thạch: “Sao vậy?”
“Contu luyệnxong rồi,giờ conđã là võ hoàng thất tinh.” Diệp Thạch đắc ý nói.
Bạch Thần Tinh nhíu mày: “Chỉ là võ hoàngthất tinhthôi sao?”
Thiên phú Diệp Thạch tất nhiên là tốt, nhưng do trước kia bị bạc đãi, khởi bước hơi muộn, với lại tài nguyên ở nước ngoài lại có hơi bần cùng nữa. Còn ở Trung Châu, có mấy đứa nhỏ mới bốn năm tuổi, có khi mới ba bốn tuổi đã bắt đầu phải huấn luyện nghiêm khắc. May mà Diệp Thạch hiện tại tuổi cũng còn nhỏ, còn chưa đến hai mươi tuổi.
Bạch Thần Tinh cắn chặt răng, trong Thiên Cơ Bí Cảnh có rất nhiều truyền thừa về các môn học thuật, đám người Trang Cẩn kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hai trăm năm trước có năm người không đến ba mươi tuổi đã thành học thuật đại sư thất cấp, kế thừa ngũ Linh Tháp. Bây giờ đám người đó đã đạt tới thực lực nào?
Vận thế Trang Du bị Mộ Thần ảnh hưởng, biểu hiện trở nên bình thường, nhưng mà, Trang Cẩn cũng là một nhân vật rất khó chơi.
Bên cạnh gã có năm tên hộ hoa sứ giả, thực lực đều là võ hoàng lục tinh, thất tinh, thậm chí còn cao hơn. Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi, nhưng trên người mấy tên kia lại có Linh Tháp, có thể tăng phúc chiến lực cho bọn họ, thật sự đáng sợ.
Linh Tháp là pháp khí bát cấp, rất nghịch thiên, võ tông cũng khó chống nổi.
Với pháp khí bát cấp bình thường thì võ hoàng rất khó khống chế, nhưng sau khi Linh Tháp nhận chủ thì nó lại tùy tâm ý của chủ nhân mà động, quả nhiên là nghịch thiên.
Với thực lực Diệp Thạch ở trong Thiên Cơ Bí Cảnh mà gặp phải thiên tài bình thường, ứng phó tất nhiên là dễ dàng. Nhưng nếu như gặp phải Trang Du và Trang Cẩn thì sao?
Trang Du và Diệp Thạch có mệnh số tương khắc, mà Trang Cẩn với Trang Du lại là song sinh, hơn phân nửa cũng khắc con của hắn.
Trận pháp tháp.
Mộ Thần nhìn lời nhắn trong ngọc bội đưa tin trên tay, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Trong ngọc bội Diệp Thạch oán giận Bạch Thần Tinh một phen, nói Bạch Thần Tinh nhất định muốn y đạt tới trình độ võ hoàng bát tinh mới cho y xuất môn.
Mộ Thần nhìn ngọc bội trên tay, chợt có một loại cảm giác rằng Diệp Thạch đang ở bên cạnh mình nói liên miên.
Mộ Thần thu lại ngọc bội, hít sâu một hơi, hắn phải nhanh chóng tăng thực lực lên thôi, bởi khi Thiên Cơ Bí Cảnh mở ra, cao thủ tràn vào có vô số kể, lúc đó chỉ sợ hắn không bảo vệ được Diệp Thạch rồi.
“Ông nội tìmcon ạ?” Hà Tĩnh Nguyệt đi vào đại sảnh hỏi.
Hà Hiền: “Đúng vậy.”
“Có chuyện gì khôngạ?” Hà Tĩnh Nguyệt hỏi.
Hà Hiền hít nhẹ một hơi rồi nói: “Tưởng Phongkhôi phục tư chất tu luyện, đã thành võ hoàng tứ tinh.”
“Cái gì?Sao có thể?!” Hà Tĩnh Nguyệt ngạc nhiên mở to mắt.
Hà Hiền cười khổ nhìn Hà Tĩnh Nguyệt: “Quả thật là vậy đấy. Tưởng Thành Tiến nói là sau khi bế quan xong thì đột nhiên nghĩ ra được cách khôi phục.”
Hà Tĩnh Nguyệt trừng mắt. Không phải đó chứ?! Nào có chuyện trùng hợp tới vậy! “Ông nội, có thể là do Trần Mộc không?”
Hà Hiền: “Ta cũng cảm thấy là do hắn, Tưởng Phong vừa mới tới trận pháp tháp không lâu liền hỏi mượn bạn tốt của gã không ít nguyên thạch, không biết là cho người nào.” Nếu ông không đoán sai, vậy hẳn là Tưởng Phong đưa cho Trần Mộc.
Bởi vì nếu như Tưởng Thành tự nghĩ ra được cách, thì sao gã lại cần hỏi mượn nguyên thạch?
“Trần Mộc giờ đang ở đâu?” Hà Hiền hỏi.
Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói: “Hình nhưgần đâyhắnđangbế quan,mất ăn mất ngủmàtu luyện.”
“Việc này đừng lộ ra, hiện tại không khítrongminh văn tháp có chút khẩn trương.Trước đóTưởng ThànhTiếntừng có mộtđứa cháu tên là TưởngLâm, thiên tưcũngkhông thuagìTưởng Phong,nhưng sau nàylạichếtkhông minh bạch.Lúc ấy tra khôngđượckết quảgì,bây giờđã có đối tượng hoài nghi.” Hà Hiền nói.
“Là Thạch Kinh Thiên?” Hà Tĩnh Nguyệt nói.
Hà Hiền gật đầu: “Rất có thể. Thực lực Thạch Kinh Thiên thật đáng sợ, hơn nữa gã còn giấu sâu tới thế, một võ hoàng lục tinh vậy mà lại ngụy trang thành võ vương. Nghe nói chuyện tư chất Tưởng Phong xảy ra vấn đề, phía sau có khả năng là do bút tích của Thạch Kinh Thiên hoặc là ông nội của gã – Thạch Vi làm ra.”
Hà Tĩnh Nguyệt: “Tâm cơ Thạch Kinh Thiên cũngthật sâu.”
Hà Hiền thở dài một hơi, đây vốn chính là thế giới người ăn thịt người, “Hiện tại không khígiữatháp chủ minh văn thápvớiphó tháp chủrấtkhẩn trương, chúng ta tốt nhất không đắc tộiai cả,cho dùngườithật sựlàdoTrần Mộc cứuthìcũng không thể lộ ra.”
Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Con biết rồi.”
Người chính là do Trần Mộc cứu sao? Tên đó thật sự biết y thuật? Năm đó thân thể Tưởng Phong xảy ra vấn đề, Tưởng Thành Tiến tìm không ít người tới khám và chữa cho Tưởng Phong, trong đó còn có không ít y sư nổi danh.
Hà Tĩnh Nguyệt giật mình nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên Tưởng Phong gặp được Trần Mộc, gã không chào hỏi một tiếng đã ra tay về phía Trần Mộc.
Tưởng Phong ra tay với Trần Mộc chẳng lẽ thật sự chỉ là vì Trần Mộc xấu?
“Ngươi xuất quanrồi?” Nhìn Trần Mộc đi ra từ tĩnh thất, Hà Tĩnh Nguyệt lên tiếng.
Trần Mộc gật đầu: “Ừ.”
“Tưởng thiếuđãkhôi phục thiên phú, thành công thăng cấplênvõ hoàng tứ tinh.” Hà Tĩnh Nguyệt chăm chú quan sát sắc mặt Trần Mộc, nói.
Trần Mộc tràn đầy kinh ngạc: “Thật sao?Làkhôi phụcnhư thế nàovậy?”
Hà Tĩnh Nguyệt hỏi Trần Mộc: “Ngươi không biết?”
“Tavẫnluôn bế quanmà, đương nhiênlàkhông biết.” Mộ Thần vô tội mỉm cười.
“Trần Mộc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?” Hà Tĩnh Nguyệt đột nhiên hỏi.
Mộ Thần hơi híp mắt, cười hỏi: “Hà tiểu thưsao lạiđột nhiên hỏi tachuyệnnày?”
“Thiên Cơ Bí Cảnhsắpmở rarồi, nếu vượt qua ba mươi tuổithìkhông thể tiến vào bí cảnh.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.
Mộ Thần gật đầu: “À, ta nghĩrằngtrướckhibí cảnh mở rathìtavẫncònchưavượt qua ba mươi tuổi.”
“Ngươi nên rõ, không nên nghĩ tới việc đục nước béo cò, nếu đã quá ba mươi tuổi mà vẫn có ý đồ tiến vào Thiên Cơ Bí Cảnh thì sẽ chết không chỗ chôn.” Một giọng nói đầy âm dương quái khí bỗng truyền tới.
Mộ Thần theo tiếng người tới mà nhìn qua, Hà Tĩnh Nguyệt nghe vậy không tự chủ được nhíu mày.
“Vị này chính là?” Mộ Thần tò mò hỏi Hà Tĩnh Nguyệt.
“Là Hà Minh.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.
Mộ Thần híp mắt, trận pháp tháp tuy đang xuống dốc, nhưng vẫn có lực lượng che dấu, tên Hà Minh này thế mà lại là một võ hoàng tứ tinh, chắc là do Hà Hiền bí mật bồi dưỡng. Thiên Cơ Bí Cảnh chuẩn bị mở ra thì thiên tài từ mọi nơi đều ùn ùn kéo tới, một “võ hoàng nhất tinh” như hắn hình như có chút không đủ nhìn nhỉ?
“Thì ralà Hà huynh.” Mộ Thần chắp tay nói.
“Đừng có màlôi kéo làm quen, ta khôngcóhuynh đệlai lịch không rõnhư ngươi.” Hà Minh tràn đầy khinh thường.
Mộ Thần không để bụng mà cười.
“Hà Minh, ngươi không thể nói chuyệnbình thườngsao?” Hà Tĩnh Nguyệt bực mình nói.
Hà Minh lạnh lùng: “Ta nói sai chỗ nào sao? Chẳng lẽ hắn khôngphảilai lịch không rõsao, nghe nói hắncòn thân cận với ngườiBạch gianữa. Nói không chừnghắn chínhlà gian tếmàBạch gia đặttrongtrận pháp tháp chúng tađấy.”
Hà Tĩnh Nguyệt đen mặt quát: “Hà Minh,ngươi đủrồi!”
Hà Minh hừ lạnh một tiếng: “Tĩnh Nguyệt,sao ngươi lạiche chởtênquỷxấu xí này,có phảingươi có một chânvới hắn không?”
Hà Tĩnh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi câm miệng cho ta,rời khỏi đây…”
“Thằng nhóc, ngươicáchTĩnh Nguyệt xa một chútcho ta, nếu không ngươi cẩn thậnvới ta đấy.” Hà Minh truyền âm vào trong tai Mộ Thần.
Hà Tĩnh Nguyệt cười xin lỗi với Mộ Thần: “Thực xin lỗi, tính tình Hà Minh cóhơinóng nảy.”
“Thiên chi kiêu tử khó tránh bừa bãimộtchút, nếu nhưtalợi hạiđược nhưHà thiếu, tính tìnhtahơn phân nửa cũng không tốt.” Mộ Thần ra vẻ đầy lý giải nói.
Ánh mắt Hà Tĩnh Nguyệt xa xưa mà thở dài: “Cũng không phải tất cả thiên chi kiêu tử đều như vậy, Diên Tinh y không như vậy.”
Mộ Thần nhìn Hà Tĩnh Nguyệt, trong mắt hiện lên một tia lạnh băng sâu kín. Chẳng lẽ Hà Tĩnh Nguyệt thích Thạch Đầu? Xem ra Thạch Đầu rất được hoan nghênh nhỉ