Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 270: Chương 270




Cảm thấy Mộ Thần khó đối phó, đám người Mộ Dung Phong nhanh chóng tản ra, vây quanh Mộ Thần lại.

“Không biết xấu hổ, một đám namnhânbệnh liệt dương lấy nhiều khi ít, quáđáng!” Diệp Thạch nghiến răng nghiến lợi.

Ô Cẩm Tước sửng sốt hỏi: “Bệnh liệt dương?”

“Năm người hầu hạ mộtngười, năm ngày mớihầu đượcmột ngày,không phải bệnh thìsaochịu đượcđây?” Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên.

Ô Cẩm Tước: “…” Miệng tên Diệp Thạch này, đúng là làm cho người ta…

Sắc mặt Trang Cẩn xanh méc, ánh mắt sâu kín nhìn Diệp Thạch.

Diệp Thạch quay qua hung hăng trừng Trang Cẩn. Trang Cẩn bị Diệp Thạch trừng thì vừa tức giận, vừa ủy khuất.

Diệp Thạch rất muốn tát một bàn tay tới trên gương mặt Trang Cẩn, nhưng do trước đấy chiến đấu kịch liệt với Mộ Dung Phong trong thời gian dài, Diệp Thạch sớm đã nỏ mạnh hết đà, nếu lúc này đi tìm Trang Cẩn phiền toái, nói không chừng còn bị Trang Cẩn thu thập lại, Diệp Thạch biết vậy nên cố kiềm chế lại.

Mộ Thần bị đám người Mộ Dung Phong vây lại, năm tòa Linh Tháp đều đập về phía Mộ Thần. Linh Tháp trên đỉnh đầu Mộ Thần chia ra làm năm, đón nhận công kích từ năm tòa Linh Tháp.

Mười tòa Linh Tháp chạm vào nhau, nhất thời thiên địa biến sắc, từng cơn sóng năng lượng to lớn thẳng hướng lên tầng mây.

Ô Cẩm Tước cắn chặt răng, thầm nghĩ Hiên Viên Thành với Tư Không Minh thì có là gì, cao thủ chân chính đều điệu thấp cả.

Ô Cẩm Tước đã sớm biết, võ tông tiến vào bí cảnh không chỉ có hai, nhưng mới chỉ là ngày đầu tiên tiến vào bí cảnh mà đã thấy được ba võ tông ngay cả tên cũng chưa biết đang giao thủ, tâm tình nhất thời có chút cổ quái.

Tiếng rống giận dữ, tiếng nổ mạnh diễn ra liên tiếp, Mộ Thần lấy một địch năm, sáu người đánh túi bụi.

Ngoài bí cảnh, vô số người nhìn chằm chằm vào một màn này.

Hà Hiền không dám tin nhìn Mộ Thần trong bí cảnh, khóe miệng không ngừng run rẩy. Ông đã sớm biết “Trần Mộc” này không đơn giản, nhưng lại chưa từng nghĩ tới tư chất của “Trần Mộc” có thể đánh đồng với Bạch Diên Tinh, kết quả… Ông trời ạ! Đấy đến tột cùng là ai thế!?

“Hà tháp chủ, không nghĩ tới trận pháp tháp các ngươi lại có người mới như vậy, xem ra trận pháp tháp sắp sửa quật khởi rồi.” Tưởng Thành Tiến nở nụ cười có chút miễn cưỡng với Hà Hiền.

Ban đầu Tưởng Thành Tiến tưởng rằng thực lực Thạch Kinh Thiên đã đủ dọa người rồi, khi nghe thấy bên cạnh Thạch Kinh Thiên có hai đồng bạn võ tông, trong lòng Tưởng Thành Tiến nhịn không được có chút lạnh, hiện tại lại nhảy ra một Mộ Thần nữa. Sao tự dưng giờ lại có nhiều cao thủ trẻ tuổi như vậy chứ.

Hà Hiền run rẩy khóe miệng, “Mộ Thần giận dữ vì lam nhan, người hắn thích cũng không phải là người trận pháp tháp ta.”

Bạch Thần Tinh sớm muộn gì cũng tới đào góc tường của ông, tư chất Mộ Thần như thế, trận pháp tháp chỉ là một cái cảng cho hắn dừng lại mà thôi.

Tưởng Thành Tiến nhìn Mộ Thần trong bí cảnh, khóe miệng xẹt qua một tia tươi cười bất đắc dĩ.

“Bạch Thần Tinh đúng là có phúc khí. Có một bạn lữ ưu tú như vậy, khó trách Bạch Diên Tinh chướng mắt những tên tài trí bình thường trong Bạch gia.”

Trong mắt không ít võ tôn ở đây không tự giác toát ra vẻ tham lam, mị lực của Linh Tháp quá lớn, bằng không mạnh mẽ như Mệnh Tộc cũng sẽ không che che lấp lấp.

Trong bí cảnh.

Sáu người càng lúc càng mạnh mẽ, mà người tới xem cuộc chiến cũng càng ngày càng nhiều.

Thực lực Mộ Thần hùng hậu, thủ đoạn bất phàm, còn năm người bên người Trang Cẩn ai cũng có sở trường riêng.

Sáu người chiến đấu kịch liệt một lúc lâu, lại phân không ra thắng bại.

Vài đạo khí tức quen thuộc truyền tới, Diệp Thạch đưa mắt nhìn lại, liền thấy được đám người Hà Tĩnh Nguyệt.

Diệp Thạch nhìn thấy Hà Tĩnh Nguyệt, thản nhiên gật đầu chào Hà Tĩnh Nguyệt.

Hà Tĩnh Nguyệt mang vẻ mặt chua sót chào lại Diệp Thạch.

Mạnh Tinh Nhi nhìn Diệp Thạch, nhịn không được cắn cắn môi.

Ô Cẩm Tước nhìn thoáng qua phía đám người Hà Tĩnh Nguyệt, gương mặt lộ ra vẻ hoang mang.

Đám người Hà Tĩnh Nguyệt vội vội vàng vàng, sắc mặt vẫn còn mang theo sợ hãi và kinh hồn chưa định, nhưng thực lực lại vẫn bảo tồn đầy đủ, thế nhưng, không thấy Trần Mộc đâu.

Ô Cẩm Tước nhăn chặt mày, Ô Phượng còn nhờ Trần Mộc chiếu cố nàng mà, chẳng lẽ Trần Mộc kia đã xong đời rồi sao?

Hà Minh nhìn sáu người đang chiến đấu kịch liệt, triệt để không còn sự khó chịu. Hà Minh âm thầm cắn chặt răng, trong lòng không khỏi có chút nghĩ mà sợ. Gã chỉ là một võ hoàng lại dám đi khiêu chiến một võ tông, mà đối phương lại còn là võ tông biến thái như thế.

Tu luyện giả có được Linh Tháp thật sự quá mạnh mẽ Diệp Thạch cũng muốn ra tay, lại phát hiện mình căn bản chen vào không lọt.

Mắt thấy chung quanh càng lúc càng nhiều tu luyện giả, Diệp Thạch không khỏi có chút bất an, lần này tuy rằng nhìn bề ngoài thì võ tông tiến vào chỉ có hai, nhưng lén lút thì nhưng không biết có bao nhiêu.

Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Tuy rằng nếu Mộ Thần một đối một tuyệt đối có thể xử lý nguyên đàn tình nhân này của Trang Cẩn, nhưng lấy một địch năm thì có chút trứng chọi đá.

Đám hỗn đản kia tựa hồ tinh thông thuật hợp kích, năm người liên thủ quả nhiên lợi hại.

May thay, tuy rằng năm tên gia hỏa đó khó đối phó, nhưng Mộ Thần cũng không phải ăn chay, từ tình huống hiện nay xem ra thì Mộ Thần đang chiếm thượng phong.

“APhong, các ngươi đều dừng tay đi.Mộ thiếu,chỉ làmột hồi hiểu lầmmà thôi,cần gì phảinhất định cá chết lưới rách đâu?” Trang Cẩn giương giọng nói.

Mộ Thần cắn răng, vẻ tức giận trong mắt vẫn chưa tiêu, cả người lộ ra một cỗ máu tanh.

“Mộ Thần,thôi được rồi.” Diệp Thạch cũng mở miệng nói.

Nghe thấy lời Diệp Thạch nói, Mộ Thần dừng công kích lại, ánh mắt âm ngoan nhìn Mộ Dung Phong, sát khí trong mắt tản ra bốn phía.

Sắc mặt Mộ Dung Phong vô cùng khó coi, lúc đầu là gã muốn thay Trang Cẩn giáo huấn Diệp Thạch một chút, nhưng nào biết Diệp Thạch tuy rằng cấp bậc không cao, thực lực lại cường hãn, không chỉ như thế, người này lại còn có một bạn lữ thực lực cường hãn, hại gã mất hết mặt mũi không nói, còn hại gã bị trọng thương.

“Mộ thiếu, oan gia nên giải không nên kết, việc hôm nay là chúng ta lỗ mãng,A Cẩn ởchỗnày chịu tộivới ngươi.” Trang Cẩn hơi hạ người nói với Mộ Thần.

Diệp Thạch cắn chặt răng, thầm nghĩ dù làm cho đối phương cá chết lưới rách thì bọn họ cũng không được gì tốt, như vậy còn không bằng tách ra khỏi đám người đối phương, “Đúng vậy Mộ Thần, ta cũng khôngsao, coi nhưbỏ qua đi.”

“Tiểu bạch kiểm, ngươi cẩn thậnvới tamột chút, đừngđể bịbản tôngbắt được.” Mộ Thần âm trầm nhìn Mộ Dung Phong.

“Ngươi…” Mộ Dung Phong dữ tợn nhìn Mộ Thần.

Trang Cẩn vội vàng kéo Mộ Dung Phong lại: “APhong,bỏ qua đi.”

Diệp Thạch mím môi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trang Cẩn, khi ánh mắt Diệp Thạch chuyển hướng về Mộ Thần, lại trở nên tràn ngập quyến luyến.

Trang Du tràn đầy ghen tị nhìn Diệp Thạch, tại sao Mộ Thần lại thích Diệp Thạch chứ? Nếu, nếu người Mộ Thần thích chính là mình, như địa vị của mình trong tộc sẽ không giống bây giờ phải không? Trong tộc có mấy đại sư học thuật đạt tới bát cấp, nếu người Mộ Thần thích chính là mình, hắn sẽ có được trợ giúp càng lớn hơn, đáng tiếc Mộ Thần hắn lại…

“Chúng ta đi thôi.” Trang Cẩn nói với mấy người bên cạnh.

Ánh mắt Mộ Thần nhất nhất đảo qua đám người Trang Cẩn, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười tà ác.

Trang Cẩn xoay người lại, trong lòng đột nhiên hiện lên một dự cảm xấu, “A Du!!”

Trang Du đột nhiên ngã trên mặt đất, một con Thôn Thiên Phong hoàng kim chui ra từ trong thân thể Trang Du.

Trang Cẩn mạnh mẽ hộc ra một hơi, nhào tới bên cạnh Trang Du hô lớn: “A DU!!!”

Bụng Trang Du bị xuyên thủng thành một cái động lớn, máu tươi chảy ròng ròng.

“Mộ Thần, ngươi quá đáng…” Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm Mộ Thần.

Mộ Thần không cho là đúng, cười lạnh: “Ta quáđáng? Tiện nhân kia nhiều lần khi dễ vị hôn thêcủa ta,nhiềulần châm ngòi ly gián, ta nghĩ chuyện lần này hẳn làkhông thoát khỏi liên quan với hắn, ta đã nhẫn đủlắm rồi.”

Mộ Thần híp mắt, cho tới nay Mộ Thần đều cảm thấy Trang Du là nhân vật chính, số mệnh nghịch thiên, thế nên mới chậm chạp không hề động tay. Hiện tại Mộ Thần mới phát hiện chuyện này so với trong tưởng tượng dễ dàng hơn nhiều, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, thứ số mệnh này cũng không là gì cả.

Mộ Dung Phong nhíu mày nói: “Cho dù là như thế, thế nhưng một võ tông như ngươi lại xuống tay với một võ vương, ngươi không biết là quá dọa người sao?”

“Một võ tông như ngươi lại xuống tay với vị hôn thê võ hoàng của ta, đánh không lại còn lấy ra Linh Tháp bát cấp, chắc ngươi còn mặt mũi nhỉ.” Mộ Thần cười nhạo.

“Ngươi…” Mộ Dung Phong nghiến răng nghiến lợi trừng Mộ Thần.

Mộ Thần khoanh tay, cười lạnh nhìn Mộ Dung Phong, “Muốn đánh ta à? Bản tông phụng bồi.”

“Thôi được rồi đại ca, A Cẩn đã bất tỉnh.” Mộ Dung Vũ kéo Mộ Dung Phong lại, thấp giọng nói.

Trang Du và Trang Cẩn đồng mệnh tương liên, Trang Du chết tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với Trang Cẩn.

Sắc mặt Mộ Dung Phong không tốt liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái, cắn chặt răng, mang theo Trang Cẩn và thi thể Trang Du rời đi.

Mộ Thần khoanh tay, lạnh lùng nhìn thân ảnh đám người Mộ Dung Phong. Trong đây là cơ hội lớn nhất để xử lý mấy gia hỏa này, bọn họ tốt nhất nên gắt gao ôm thành một đoàn, nếu không…

… …

Bạch Cẩm Nhạc cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Thần.

Nàng vốn tưởng rằng, Bạch Diên Tinh không biết đạo lý, một thân phỉ khí, có hung danh hiển hách ở Bạch gia, thế nên chỉ sợ sẽ không có ai nguyện ý cưới y, lại không nghĩ rằng y đã sớm có người trong lòng, mà còn là một nam nhân ưu tú khiến người khác theo không kịp như vậy.

“Bạch thiếu, quan hệcủangươivớihắn là như thế nàovậy?” Một song nhi Bạch gia có quan hệ coi như không tồi với Diệp Thạch, Bạch Tề Duyệt tràn đầy tò mò hỏi.

“Ta là vị hôn thêcủaMộ Thần.Bọnta đã sớm có hôn ước rồi.” Diệp Thạch đắc ý nói.

Bạch Tề Duyệt nhíu mày: “Làhôn ướcđịnh rakhi ở nước ngoàisao?”

Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy!”

Bạch Tề Duyệt nói: “Diên Tinh, song nhi Bạch gianếu muốngảra ngoài thì người kiaphảithông quaBách LuyệnSátTrận.”

Diệp Thạch gật đầu: “Ta biết, ta có thể bỏ trốnvớiMộ Thần,nhưngkhông cần phải như vậy.Mộ Thầncótrận pháp thuật rất lợi hại, hắn là trận pháp sư thất cấp cao cấp,sẽ nhanhtrở thành trận pháp sư bát cấp cao cấpthôi,sẽ vượt quacả phụ thântaluôn.”

Bạch Tề Duyệt cười khan, Mộ Thần sẽ nhanh vượt qua Bạch Thần Tinh? “Vị hônphucủa ngươithật lợi hại…”

Diệp Thạch cười với vẻ đương nhiên: “Đó là tấtnhiênrồi, Mộ Thần lợi hại nhấtmà.”

Bạch Tề Duyệt nhìn Mộ Thần, trong mắt có vài phần tò mò.

Không ít ánh mắt người Bạch gia đều dừng ở trên người Mộ Thần, Diệp Thạch tràn đầy kiêu ngạo kéo tay Mộ Thần, trên mặt tràn đầy nụ cười khoe khoang như đứa trẻ chiếm được món đồ chơi trong lòng.

… …

Ô Phượng nhíu mày, liếc mắt nhìn Bạch Thần Tinh một cái: “ThầnTinh, con ngươimuốncùng ngườitabỏ trốnkìa.”

Bạch Thần Tinh nhắm mắt lại nói: “Diên Tinhchỉlà nói giỡn mà thôi.”

Ô Phượng nhướng mày, chỉ là đùa giỡn hay sao? Nhìn thái độ kia của Bạch Diên Tinh, nếu như Mộ Thần không muốn đi Bách Luyện Sát Trận, vậy tám chín phần mười y thật sẽ cùng Mộ Thần trốn đi.

“ThầnTinh, con ngươi nói trận pháp thuậtcủaMộ Thầnsẽ nhanh chóngbắt kịp ngươi.” Ô Phượng cười như không cười nói.

Bạch Thần Tinh chắp tay sau lưng, hừ lạnh một tiếng: “Vượt qua ta?Tamuốn nhìn xem hắn có bản lãnh này hay không.”

Ô Phượng cười: “Bịcon rểvượt qua cũng không phải chuyện gì xấu, chẳng lẽ ngươi hy vọng bạn lữcủacon mình là mộttêntài trí bình thường?” Chỉ là hơi dọa người một chút thôi.

Bạch Thần Tinh:“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.