Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 277: Chương 277




Mộ Thần đi vào trong Diệu Đan Lâu, liền thả Diệp Thạch ra, “Đến rồi, đi thôi.”

Diệp Thạch đầy tò mò nhìn khắp nơi vài lần, “Thật sự tiến vào rồi sao, đơn giản như vậy á?”

“Đúng vậy, thật sự tiến vào rồi, đi thôi.” Mộ Thần cười nói.

Diệp Thạch gật đầu, cầm bàn tay Mộ Thần, âm thầm nghĩ một đám tu luyện giả bên ngoài đều là thùng cơm, nhiều người như vậy mà ngay cả một người cũng vào không được, rõ ràng Mộ Thần dễ dàng tiến vào như vậy. Diệp Thạch nhìn gương mặt nghiêng của Mộ Thần, nhịn không được mà kiêu ngạo, Mộ Thần thật lợi hại, giống như chuyện gì cũng không làm khó được hắn hết.

“Ngươicó luyện ra đượcđan dược bát cấpkhông?” Diệp Thạch mở miệng hỏi.

Mộ Thần lắc lắc đầu, có hơi thất vọng nói: “Không có, đan dược bát cấpvàđan dược thất cấpchênh lệchnhauquá lớn,lúctrước là tachưa biết, đan dược bát cấp khôngdễluyện chế.”

“Đan dượcbát cấp nếudễluyện chế như vậythìđan tháp cũng sẽ không chỉ có vài lão nhân luyện dược sư bát cấpnhư thế đâu.Mộ Thần, ngươi không cần bứcép mình quá, Mộ Thần đã rất lợi hại, rấtrấtlợi hại.” Diệp Thạch an ủi.

Mộ Thần mỉm cười: “Tabiết.”

Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi vào một gian luyện đan thất, trong luyện đan thất có một đan lô đã nứt ra thành mấy trăm mảnh, một viên đá đỏ như máu, còn có một bộ xương chia năm xẻ bảy không trọn vẹn.

“Nguyên lực hệhỏathậtnồng đậm!” Diệp Thạch nói nhỏ.

Trong luyện đan thất có một viên đá đỏ như máu, tản ra viêm lực nóng rực.

“Bộ xương này…” Diệp Thạch nhíu mày, bộ xương trong luyện đan thất nhìn trong suốt như ngọc, lộ ra một cỗ khí tức thần thánh, vừa nhìn liền biết không phải phàm nhân.

Diệp Thạch nhíu mày: “Mộ Thần,bộ xương nàyhình như là võ thánh.”

“Hài cốtthánh cấp? Làm sao ngươi biết?” Mộ Thần hỏi. Tại Trung Châu, võ tôn chính là lực lượng cao nhất, Mộ Thần chưa nghe nói tới võ thánh bao giờ.

“Chất xương nàycực kỳ tương tựvới những gì ghi trênđiển tịch Bạch gia, nghe nói hài cốt thánh giả lànguyênliệu luyện thểcực tốt đểrèn luyện cốt tủy.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần nghe vậy thì vung tay lên, thu hết toàn bộ hài cốt vào Linh Tháp.

Tháp Linh đột nhiên hét lên, “Tháp chủ đại nhân, ngươi đang làm gì!Đừng có bỏ mấy khung xương vào chứ!”

“Đó làhài cốtvõ thánh.” Mộ Thần tức giận nói.

“Hài cốt võ thánhthì sao, đó cũng làhài cốt của người chết, ngươicoiLinh Tháp là chỗ đổ rác sao? Tháp chủ đại nhân, ngươi thật đúng là khôngcókiến thức, khôngphải chỉlàhài cốtvõ thánhthôisao, có gì đặc biệtđâu, nhìnxem ngươi kích độngchưa kìa.” Tháp Linh châm chọc.

“Câm miệng.” Mộ Thần hừ lạnh.

“Tháp chủ đại nhân, mỗi lần ngươi đuối lýluônkêubản Tháp Linh câm miệng, ngươiđừngquáđáng vậy chớ!” Tháp Linh kêu lên.

Mộ Thần hít sâu một hơi, không để ý tới Tháp Linh nữa.

“Không biếtvịthánh giảnày sao lạichết.” Diệp Thạch nói.

“Chết thế nàosao,là hắnluyện đantới chết.” Hổ xanh ghé vào đầu vai Mộ Thần, đầy vui sướng khi người gặp họa nói.

“Luyện đantớichết?” Diệp Thạch không hiểu.

Hổ xanh gật đầu: “Đúng vậy.Các ngươicóbiếtviên đá màu đỏ kialà cái gì không? Đó là mầm mống thái dương, có hi vọng biến thành thái dương.Nhất định làchủ nhânhài cốt kiamuốn luyện mầm mống thái dương thành đan dược.”

Diệp Thạch mở to mắt: “Luyện hóa thái dương?Cókhả năngnàysao?”

Hổ xanh thấy bộ dáng đại kinh tiểu quái của Diệp Thạch thì khinh thường nói: “Với đám ngườingu ngốcnhư các ngươithìtấtnhiênlà rấtkhó tưởng tượng. Khi tới cấp bậc võ thánh rồi, so với việc trích tinh đoạt nguyệt thì luyện hóa một mầm mống thái dương kỳ thật cũng không có gì, chỉ là, hì hì, luyện không tốt thì đan hủy người vong, chết không chỗ chôn thôi ấy mà. Mà người này, sợ là vận khí không tốt rồi.”

Diệp Thạch cúi xuống nhặt một mảnh nhỏ đan lô lên, lúc đấy mới phát hiện, những mảnh nhỏ đan lô rất nặng, Diệp Thạch tốn không ít khí lực mới nhặt lên được một mảnh.

“Đây mới chỉ là mảnh nhỏ của đan lô cửu cấp thôi đấy. Nguyên liệu dùng để luyện chế đan lô cửu cấp tuyệt đối không là vật phàm, đáng tiếc, đáng tiếc…” Hổ xanh rung đùi đắc ý, thâm thúy nói.

Mộ Thần vung tay lên, những mảnh nhỏ đan lô bị đưa vào trong Linh Tháp.

“Tiểu bạch kiểm chủ nhân, ngươi thật là tên nhặt đồ rách nát à, chậc chậc, ngươi quá dọa người…” Hổ xanh nói.

Mộ Thần cười nói: “Làm khó ngươi trở thành thuộc hạ của một tên chủ nhân nhặt đồ rách nát như ta.”

Hổ xanh liếc mắt xem thường, âm thầm niệm một câu, hổ lạc bình dương bị chó khi.

“Aaaa! Ngươi lại đưa cái quỷ gì vào!!!” Tiếng Tháp Linh gào khóc thảm thiết lần thứ hai truyền ra.

Ngữ khí Tháp Linh bỗng nhiên đổi, “Ô, thứ này không tồinha.Nguyên liệu dùng trong này giống như nguyên liệu dùng đểđúc bản Linh Tháp, nói không chừng,trongtương laingươicó thể táchnguyên liệu trong đây ra để chobảnThápLinhthăng cấp.Nhưng, chuyệnnày đối với ngươi mà nói, quá xaquá lâu, không biết ngươi có thể sống đến lúcđóhay khôngnữa đâu.”

Mộ Thần đau đầu che lời lải nhải của Tháp Linh.

“Tiểu bạch kiểm chủ nhân,nếuhiện tại ngươi đi ra ngoài, một trăm võ tôn nhìn thấy ngươithìsợ làchín mươi chíntênđều muốn giết ngươi đoạt bảo,còn lạimột chính là nhạc phụcủangươi.Tháp chủ đại nhân, ta cómộtý có thể giúp ngươi mượn sức vài võ tôn, ngươi muốnnghe không?” Hổ xanh đắc ý dào dạt.

“Cái gì?Ngươi nóinghethửmột chút.” Mộ Thần chưa mở miệng, nhưng Diệp Thạch thì đầy hứng thú hỏi.

Hổ xanh tà tà cười với Diệp Thạch: “Đó chính là, tiểu bạch kiểm chủ nhân bắt chướcngười tatìmthêmvài tình nhân.Ngươicó thêm bao nhiêutìnhnhân,thì ngươi sẽ có thêmmấynhạc phụ võ tôn.”

Sắc mặt Diệp Thạch lập tức trầm xuống, Mộ Thần bất đắc dĩ cười: “Thạch Đầu, ngươi đừng để ý đếnnó,nó chỉ toàn nghĩ ra mấychủ ýxấu.”

Hổ xanh cười lạnh: “Tiểu bạch kiểm chủ nhân, ngươi thậtđúng làkhông có ánh mắt,ngươi lại còn nói bản tôntoàn nghĩ rachủ ýxấu.”

Mộ Thần có chút đau đầu đỡ trán, sao hắn toàn nuôi ra một đám hỗn đản như Tháp Linh, Hỏa Linh vậy trời!

Diệp Thạch đen mặt nhìn con hổ xanh: “Ngươimànói lung tungnữa, tasẽ nhét ngươi vàohầm cầu!!”

Hổ xanh: “…”

“Tiểu bạch kiểm chủ nhân, ngươiđãthu một đống rách nátrồi,hay làngươithu luônmầm mống thái dương đi.” Hổ xanh đưa đôi mắt trông mong nhìn Mộ Thần.

“Mầm mống thái dươngnày rấthữu dụng với ngươi, nhưngmà, ngươikhông thểhấp thuđược nó trongnhất thời.” Mộ Thần trầm tư nói.

Hổ xanh xấu hổ gật đầu: “Đúnglà như thế.”

Mộ Thần phất tay, cẩn thận đặt một ít cấm chế bên ngoài mầm mống thái dương, rồi đưa vào trong Linh Tháp.

Tháp Linh kinh hô, “Mộ Thần,saongươilại đưathứ này vào đây, ngươimuốnthiêu chết bản Tháp Linh sao?!!!”

Mộ Thần không cho là đúng: “Saocó thể được? Ta biết ngươi không dễchết.”

Tháp Linh vỗ cánh, nói: “Ngươiđúnglàcoi trọngbản Tháp Linh!”

“Ta đương nhiêncoi trọngngươi.” Mộ Thần nói với vẻ đương nhiên.

Hổ xanh thấy mầm mống thái dương đã bị đưa vào Linh Tháp, vừa lòng cười: “Tiểu bạch kiểm chủ nhân, khôngngờngươicó đạo đức ghê!”

“Mộ Thầnvẫnluônrất có đạo đức!” Diệp Thạch đương nhiên mà nói.

“Tiểu bạch kiểm, ngươiđã có đạo đức như vậy rồi,thì ta sẽnói cho ngươi biết mộtchuyện đểlàm hồi báo.” Hổ xanh nói.

“Cái gì?” Mộ Thần tò mò hỏi.

Thời gian Thanh Như Hiểu Thiên tồn tại vô cùng dài, hẳn là nó biết được không ít bí mật.

“Linh hồn lựccủa võ thánhkia vẫncòn lưu lạitrong cănphòng này,tuy nhiên,trải qua thời gian dài như vậy,hẳn làlinh hồn lựccũng đãmai một,nếuvận khí tốtmànói, có lẽ ngươisẽtiếp xúcđượcvớimảnh nhỏ linh hồncủa hắn, nếutrongmảnh nhỏđóvừa vặn có tâm đắc luyện đan hoặc là tu luyện gìđó, như vậythìngươi phát đạtrồi còn gì.” Hổ xanh cười hì hì nói.

Mộ Thần như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức nhớ tới Linh Tháp ngẫu nhiên đề cập tới Dung Hồn Thuật.

Mộ Thần thật cẩn thận phóng ra linh hồn lực của mình, tìm tòi mảnh nhỏ linh hồn trong luyện đan thất. Qua hồi lâu, quả thực tìm thấy được một mảnh nhỏ linh hồn, mảnh nhỏ linh hồn đã không còn thần chí, nhưng vẫn còn bảo lưu một ít ký ức thuần túy.

Mộ Thần chậm rãi luyện hóa mảnh nhỏ linh hồn, sau một lát, Mộ Thần chẳng những chiếm được truyền thừa đan thuật trong mảnh nhỏ, còn biến số linh hồn đó thành của mình. Cao thủ cấp bậc võ thánh thật sự đáng sợ, đã chết không biết bao nhiêu năm mà mảnh nhỏ linh hồn lại vẫn còn có thể bảo lưu lại, đáng tiếc, dù người có mạnh hơn đi nữa thì vẫn phải chết.

Diệp Thạch lo lắng hỏi Mộ Thần: “Thế nào?”

Mộ Thần trả lời: “Không tồi, linh hồn lực tăng trưởng thêm một ít, trên luyện đan cũng hiểu ra một tí, nhưng mà quá ít.”

Diệp Thạch nhún vai nói: “Có thu hoạch là được rồi, từ từ sẽ đến, ngươi coi thử trong phòng này còn có mảnh nhỏ linh hồn khác không.”

Mộ Thần gật đầu, từ từ nhắm hai mắt, cẩn thận tìm tòi thêm một phen, lại hấp thu hai mảnh nhỏ linh hồn, một mảnh là về một ít chuyện đan sư kia đã trải qua, không có tác dụng lắm, còn một mảnh khác là về một ít tâm đắc luyện chế Cửu Dương Phần Thiên Đan.

Cửu Dương Phần Thiên Đan là đan dược cửu cấp thượng phẩm, đan sư kia có khả năng là vì luyện chế đan dược này mà chết.

Trong mảnh nhỏ linh hồn có rất nhiều thứ, Mộ Thần tạm thời không thể lý giải. Sau khi hấp thu mảnh nhỏ linh hồn, trước đó khi Mộ Thần luyện chế đan dược bát cấp thường gặp được vách ngăn không rõ, nhưng giờ lại như đánh tan lớp mây đen nhìn thấy bầu trời.

Cùng Diệp Thạch đi vào điển tịch thất bên cạnh, Mộ Thần ở trong đó tìm tòi một vòng, phát hiện ra hai phương thuốc bát cấp, đáng tiếc lại không có phương thuốc Phản Linh Đan bát cấp.

“Mộ Thần, ngươi nhìn cái này...” Diệp Thạch có chút hưng phấn kêu.

“Trong quyển sách này tuy không nói gì tới phương thuốc Phản Linh Đan, nhưng lại có nhắc tới chủ dược trong Phản Linh Đan là Hồi Hồn Quả!” Diệp Thạch kích động nói.

Mộ Thần đọc quyển đan thư rách nát trên tay Diệp Thạch, trong lòng dâng lên một cỗ vui mừng. Hồi Hồn Quả có thể luyện chế ra Phản Linh Đan, như vậy nếu tìm được Hồi Hồn Quả, thì phương thuốc Phản Linh Đan có liên quan sẽ trực tiếp rơi xuống, cứ như vậy, tốt xấu nhiều thêm một con đường.

“Trước thu hồi lại đã.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch vui vẻ gật đầu: “Được.”

……

Diệp Thạch cùng Mộ Thần đi vào một gian đan thất, trong phòng có rất nhiều bình đan dược dán nhãn, thế nhưng đáng tiếc, bởi vì đã để quá lâu, đan dược trong bình đã sớm vỡ thành bột phấn.

Diệp Thạch nhìn đan dược vỡ thành phấn, đau lòng rên: “Thậtlàđáng tiếc.”

Mộ Thần cười bất đắc dĩ: “Cũngkhông cócách nào.”

Hai người tìm tòi một vòng trong Diệu Đan Lâu, sau khi xác định không có quên thứ gì, Mộ Thần liền mang Diệp Thạch đi ra.

Cát Hiểu Điệp nhìn thấy Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi ra, nhịn không được có chút thất vọng.

Cát Hiểu Điệp thầm nghĩ, nếu Mộ Thần và Bạch Diên Tinh đã từ trong Diệu Đan Lâu đi ra, như vậy nàng có tiếp tục ở chỗ này cũng không lấy được gì, Bạch Diên Tinh kia nổi danh tham tiền cơ mà!

“Bạch thiếu đi rarồi sao, bên trong có gìkhông, nhất địnhlà ngươithu hoạchrấtnhiều đúng không?” Cát Hiểu Điệp bước tới hỏi.

Diệp Thạch bĩu môi nói: “Bên trong chỉ có một cái đan lô đã bể thành tám trăm mảnh, đan dược đã hóa thành phấn, còn có một bộ xương, không có thu hoạch gì.”

Cát Hiểu Điệp cười khan: “Vậy sao?”

Diệp Thạch đầy chân thành gật mạnh đầu: “Đúng vậy đấy.”

Mộ Thần nhìn bản đồ trên tay, quay qua thúc giục Diệp Thạch: “Đi nhanh thôi, chúng ta còn có mấy nơi phải tìm đấy.”

Diệp Thạch gật đầu: “Vâng! Nha đầu, chúng ta phải đi rồi, ngươi cũng đi nơi khác chơi đi, bên trong không có cái gì đâu.”

Cát Hiểu Điệp cứng ngắc cười: “Đa tạ Bạch thiếu chỉ điểm.”

Cát Hiểu Điệp thầm nghĩ, bị ngươi quét qua rồi, tất nhiên không còn dư nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.