Lão hổ vui sướng khi người gặp họa nhìn Tháp Linh: “Thápbéo, bị đuổi ra ngoàià?”
Gần đây Tháp Linh càng ngày càng mập ra, đôi mắt cũng như bị thịt mỡ ép tới mức nhìn không thấy rõ.
Tháp Linh loạng choạng thân hình ú nu của mình, tràn đầy oán niệm nói: “Tháp chủ đại nhân quá keo kiệt, khôngphải chỉlà hắnvớitiểu bạch kiểm đại nhân lăn qua lăn lạithôisao? Cógì ghê gớm lắm đâu màphảiđuổi tara, còn không chota đi vào.”
Lão hổ nhìn Tháp Linh: “Ồ, tháp béo, ngươi cũnghiểu từlăn qua lăn lạisao?”
Tháp Linh tràn đầy đắc ý nói: “Đương nhiênrồi, bổn đại gia sống mấy chục vạn năm, cái gìcũnghiểuhết! Tháp chủ đại nhân với tiểu bạch kiểm, ta ăn ngươi, ngươi ăn ta, gặm đến gặm đi…”
“Ngươi nói coi, tháp chủ đại nhân bình thường cũng là một kẻ sát phạt quyết đoán, giết người không thấy máu, nhưng lúc ăn tiểu bạch kiểm đại nhân lại cứ chầm chậm chầm chậm, ngươi gặm ta một cái, ta gặm ngươi một cái, ngay cả dấu răng cũng không hiện ra, chỉ gặm cho tới khi chỗ da này biến xanh, chỗ da kia biến tím, da cũng không bị rách, quá mức chần chờ luôn.” Tháp Linh cực kỳ khinh thường nói.
“Ngươi không hiểu rồi, luyện thể thuật của tiểu bạch kiểm đại nhân rất cao, da rất dày, làm sao có thể dễ bị rách da như vậy! Huống chi, tháp chủ đại nhân kỳ thật chính là một tên tiểu bạch kiểm, đối mặt với tiểu bạch kiểm đại nhân liền lập tức trở nên không quả quyết, hắn sao có thể so sánh với ta được! Những muội tử hỏa linh ta nhìn trúng, giờ đều đang ở trong bụng ta đây này.” Lão hổ đắc ý dào dạt vỗ vỗ bụng.
Tháp Linh tức giận:“…Không chỉ muội tử hỏa linh, tiểu ca hỏa linh cũng bị ngươi nuốt luôn. Ngươi là nam nữ đều ăn à!”
Lão hổ gãi gãi cằm: “Bản hổ nam nữ đều không kỵ dễ nuôi vậy mà.”
Tháp Linh: “…”
Mấy người trong đan điếm đứng cúi đầu, sắc mặt cổ quái nghe lén Tháp Linh với lão hổ nói chuyện.
Tháp Linh nhìn bọn họ, tức giận nói: “Ngươi,ngươi,ngươinữa!Các ngươi nhìn cái gì!Ngườimuốn muathìmaumuađi, nếu không,ta tăng giá!”
“Tháp Linh đại nhân, Bạch Diên Tinh đại nhân khôngcó ở đây sao?” Một võ hoàng không nhịn được mà hỏi.
“Ngươi tìm tiểu bạch kiểm đại nhân làm gì?” Tháp Linh bình chân như vại hỏi.
“Ta nghe nóitrận phápcủa Bạch thiếu rất lợi hại.” Trước đó khi đám Tổ Dương tìm tới Mộ Thần Diệp Thạch, có rất nhiều người đều đang quan sát, lúc Diệp Thạch tự chủ trì trận pháp làm cho đám người Tổ Dương thăng cấp, có rất nhiều người đều trộm chú ý tới.
Mắt thấy đám người Tổ Dương liên tiếp thăng cấp võ tông, nhiều võ hoàng cửu tinh liền ngồi không yên.
Đáng tiếc, sau khi Mộ Thần Diệp Thạch làm cho đám người Tổ Dương thăng cấp võ tông xong, hai người liền mai danh ẩn tích.
Tháp Linh gật đầu: “Tất nhiên tất nhiên, trận phápthuật củatiểu bạch kiểm đại nhâncótrình độ rất cao,mặc dù y nhìn hơingốc, nhưlàai lừa gạt cũng được,nhưngcũng trách không được tiểu bạch kiểm đại nhân, aibảoycó mộttên phụ thân ngốc làm gì, đây là di truyềna!”
“Tên phụ thân kia của y, ha ha ha…Là một võ tôn,thế màlại bịmộttênvõ sư đùa giỡnxoay vòng vòng, quả thật chưa từng thấyai ngốc hơnhắn… Ha ha ha…”
Tiếng cười khoa trương của Tháp Linh vọng trong đan điếm, làm da đầu mấy người trong đan điếm run lên.
Mấy võ tôn bên ngoài lúc nào cũng chú ý tới tình hình nơi này, may mà, lời nói của Tháp Linh với lão hổ không bị mấy võ tôn bên ngoài nhìn ra.
“Tháp Linh đại nhân,khi nàoBạch Diên Tinh đại nhân mới ravậy?” Một võ hoàng hỏi.
Tháp Linh chớp chớp mắt: “Không biết! Tháp chủ đại nhân nghẹnđãlâu, nghe nói nam nhânmànghẹn lâulàdễbịtẩu hỏa nhập malắm đó. Sao?Ngươimuốn tađigiụchả?”
“Không không không, không cần, không cần.” Võ hoàng hỏi vừa nãy liền vội vàng lắc đầu.
“Không cầnthì thôi, ta cũng không dám đigiục. Nghe nói nam nhân bịlàm phiềnsẽtrở nênrấtnóng nảy, đến lúc đó, hắn khôngnhữngmột chưởng đánh chếtbản Tháp Linh thiên chân khả ái, không chừngcònmột chưởngđánhchếtngươi. Kỳ thật, cái chết nặng như núi thái sơn, cũng nhẹ tựa lông hồng, nếu như ngươi chết ở trong tay tháp chủ đại nhân với tiểu bạch kiểm, đây cũng có thể xem như không uổng cuộc đời này.” Đôi mắt Tháp Linh lóe sáng, tràn đầy hưng phấn vỗ vỗ cánh nói.
“Tháp Linh đại nhân, ta nhớ ra rồi, ta còn có việc, ta đi trước.”
“Điđi, điđi.” Tháp Linh đầy khinh thường nhìn bóng dáng tên võ hoàng kia, “Lá ganquánhỏ, lá gan nhỏ như vậymàlạilà một võ hoàng.”
“Ngươi muốn tìm cớ vào nhìn lén sao?” Lão hổ hỏi.
Tháp Linh quơ cánh, tức giận nói: “Ngươiđừng cónóiđùa,cái con hổ ngu ngốc này, bản Tháp Linh là người như thếà?”
Lão hổ ngồi ở chỗ đặt đan dược bát cấp, cười mà không nói.
Trong Linh Tháp thì cảnh xuân miên mang, lọn tóc đen của Mộ Thần cùng Diệp Thạch triền miên cùng một chỗ.
“Mộ Thần, Tháp Linhvớilão hổ có thể làm ẩungoài kia không?” Diệp Thạch thở dốc hỏi.
Mộ Thần đè lên người Diệp Thạch: “Quan tâmbọnnólàmgì, nhiều lắmthì bạisạchđan điếmthôi.”
…
Bí cảnh bởi vì một giải thưởng giá trên trời mà nổ tung.
Một cái đầu võ tông đổi được hai viên đan dược bát cấp, nếu như giải thưởng này treo ở bên ngoài, tất nhiên sẽ có vô số võ tôn ra tay, dù tên võ tông bị treo trên giải thưởng có lợi hại bao nhiêu, hắn cũng sống không qua nổi một ngày.
Nhưng, đây là đang trong bí cảnh, trong bí cảnh này, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là võ tông.
Mà đám người Mộ Dung Phong thực lực cao cường, năm người đều là võ tông, lại có Linh Tháp làm chỗ dựa, chiến lực cũng không chê vào đâu được.
Theo tình huống lúc trước, thường thì nếu có thế lực nào gặp được đám người Mộ Dung Phong, họ đều sẽ “nếu tránh được thì sẽ tránh”.
Tuy nhiên, giải thưởng do Mộ Thần treo lên lại cải biến loại tình huống này. Năm người, mười viên đan dược bát cấp! Giá cả dùng linh thảo bát cấp để đổi lấy đan dược bát cấp, đã tăng tới ba gốc linh thảo bát cấp đổi một viên, cảnh này khiến đan dược bát cấp hiện ra giá trị của nó, các võ tông trong bí cảnh lập tức trở nên rục rịch.
Ở Trung Châu, đan dược bát cấp cực kỳ ít ỏi, thường thì võ tông muốn có được đan dược bát cấp là chuyện không có khả năng, như bây giờ, có một cái cơ hội đặt ở trước mặt mọi người, các võ tông đều lập tức điên cuồng.
Họ cũng hiểu đơn đả độc đấu sẽ không được kết quả gì, các võ tông võ hoàng liền nhanh chóng hợp thành liên minh.
Đám người Mộ Dung Phong tuy rằng lợi hại, nhưng mà các anh tài ở Trung Châu cũng không phải ăn chay.
Bố trí bẫy rập, hạ độc, hạ cổ… Các loại thủ đoạn ùn ùn kéo đến.
…
“Mấy cái tênchết tiệtkia!” Mộ Dung Phong bưng kín miệng vết thương trên tay, đầy phẫn nộ chửi rủa.
Trên gương mặt xinh đẹp của Trang Cẩn tràn đầy ủy khuất cùng kinh hoàng, “Đám người kiabịgìvậy?Mọi ngườikhông oán không cừu, vìsao lạiphảihạ độc thủnhư thế?”
“Còn không phải bởi vìtênMộ Thầntreo cáigiải thưởngkia sao!” Mộ Dung Phong tức giận nói.
Hai viên đan dược bát cấp đổi đầu một người, Mộ Thần đúng là dám hạ vốn gốc!
“Vìđan dược bát cấpmàđám người kia liền không phân tốt xấu,không để ýđạonghĩa như vậysao? Đúng là quá đáng mà.” Trang Cẩn đầy oán niệm.
Trong lòng Mộ Dung Phong chợt lóe lên một tia cười lạnh. Đạo nghĩa? Nó là cái gì, có thể ăn không?
Ánh mắt Mộ Dung Phong chuyển qua Thạch Kinh Thiên, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Trang Cẩn theo tầm mắt Mộ Dung Phong thấy được Thạch Kinh Thiên, trong mắt nhịn không được hiện lên vẻ ủy khuất.
Mộ Thần treo giải thưởng với hắn cũng là hai viên đan dược bát cấp, nhưng lại duy độc buông tha Thạch Kinh Thiên.
“Người dùng kiếm hôm nay là ai vậy? Trước kia chưa từng nghe nói tới, trong bí cảnh có nhân vật lợi hại như thế sao?” Mộ Dung Vũ hỏi.
Người kia thật sự quá lợi hại, đơn đả độc đấu, cho dù dựa vào Linh Tháp, bọn họ cũng không phải là đối thủ của người kia, huyết kiếm trên tay người kia cũng không phải vật phàm, may mà Thạch Kinh Thiên đã thăng cấp võ tông, năm người liên thủ mới đánh lui được đoàn người kia.
“Người kia là Liệt Hình Thiên.”Thạch Kinh Thiên nói.
Mộ Dung Phong nhíu mày: “Chính làcái tênphế vậtngươikểtrước kia, thăng cấp võ tông ba lượt cũng không thành công?”
Thạch Kinh Thiên gật đầu: “Đúng vậy.” Phế vật? Giờ Liệt Hình Thiên đã đột phá võ tông, Lục Kiếm Tiên lại được xưng đệ nhất thiên hạ kiếm, cùng giai không địch thủ, Mộ Dung Phong vậy mà còn coi thường người ta.
“Không nghĩ hắnlạicá muối lật mình.” Mộ Dung Phong tức giận.
“Nói thậtđiThạch Kinh Thiên, ngươivớiMộ Thầncógiao tìnhgì?!Mấy người bọn ta bịtreo giải thưởng đều là haiviênđan dược bát cấp,ngay cảACẩn cũngthế,vậy màMộ Thần lại chỉ buông tha ngươi.” Sắc mặt Mộ Dung Vũ không tốt.
Thạch Kinh Thiên nhíu chặt mày: “Ta cũng không biếttại sao.”
“Ngươi không biết? Ngươi sao lại không biết?Lúc trướcMộ Thần chính làcái tên quỷ xấu xí ởtrận phápthápkia,không phảingươicòn từngđitới đó sao?Khi đóchẳng lẽ ngươi không nhìn raMộ Thần có gì không ổnsao?Ta nghe nói, Tưởng Phongvừa nhìn liềnphát hiện Mộ Thần không bình thường. Hay là ngươi với hắn có hiệp nghị gì?” Mộ Dung Vũ lạnh lùng hỏi.
Thạch Kinh Thiên nhíu mày, lúc hắn vừa tới trận pháp tháp, đích thật là từng đối mặt với Mộ Thần, lúc ấy hắn cũng thấy cái người Trần Mộc này có chút vấn đề.
Nhưng do khi ấy hắn phải che dấu thực lực, cộng với thân phận đặc biệt, không thể nói gì. Thật ra hắn từng nghĩ tới việc điều tra về Trần Mộc, kết quả lại có người mạc danh kỳ diệu tập kích hắn, hại hắn bại lộ thực lực, sau đó liền rối loạn, hắn căn bản không có thời gian đi điều tra Trần Mộc, nếu sớm biết thân phận Trần Mộc đặc biệt như thế…
“Ta không có quan hệ với Mộ Thần.” Thạch Kinh Thiên nói.
Lúc trước hắn vẫn suy nghĩ không rõ, hắn đắc tội với ai mà bị một trận tập kích khó hiểu như thế, hiện tại hắn mơ hồ nghĩ thông suốt, hắn phát hiện Mộ Thần không ổn, nhưng đồng dạng, Mộ Thần cũng phát hiện hắn không ổn.
Lúc trước, người tập kích hắn rất có thể là người của Bạch gia, Mộ Thần là con rể của Bạch Thần Tinh, Bạch Thần Tinh nhất định sẽ giúp Mộ Thần. Sau vụ đấy hắn cũng có điều tra thân phận của người ra tay với hắn, nhưng không thu hoạch được gì, ở trên địa bàn Bạch gia, có thể làm lưu loát sạch sẽ như vậy cũng chỉ có người Bạch gia.
Mộ Dung Phong hừ lạnh một tiếng: “Cái người dùng kiếm hôm nay vốn có cơ hộiđánhngươi trọng thương, nhưng hắnlạibỏ qua.”
Thạch Kinh Thiên cau mày: “Ta cũng không hiểutại sao người kialàm như vậy.”
Giải thưởng của Mộ Thần cho mọi người một loại ảo giác rằng Thạch Kinh Thiên và Mộ Thần có quan hệ không tồi, vì thế lúc ra tay, Liệt Hình Thiên cố kỵ Mộ Thần nên theo bản năng buông tha Thạch Kinh Thiên.
Giang Triệu Lâm khoanh tay nói: “Được rồi, ta nghĩ hẳn làKinhThiênkhông có quan hệ gì vớiMộ Thầnđâu,chắc làMộ Thần muốnchia rẽquan hệgiữa chúng ta đâymà, chúng ta tuyệt không thể trúng kếcủahắn.”
Thạch Kinh Thiên nở nụ cười cảm kích với Giang Triệu Lâm, hẳn là Giang Triệu Lâm cũng đang hoài nghi hắn, sở dĩ giúp hắn nói chuyện chính là bởi vì nếu thiếu hắn, chiến lực của năm người sẽ giảm xuống trên diện rộng.
Thạch Kinh Thiên quay qua nhìn Trang Cẩn, năm đó ở ngoại vực vội vàng thoáng nhìn, thiếu niên như châu như ngọc, khuynh quốc khuynh thành, giống như một tinh linh, kinh diễm mọi loài hoa.
Lúc trước Thạch Kinh Thiên cảm thấy, nếu chiếm được người này, có lẽ cuộc đời này của hắn sẽ không còn sở cầu.
Sau đó hắn rốt cục chiếm được Trang Cẩn, nhưng tiếp đấy hắn lại biết, bên cạnh Trang Cẩn không chỉ có một người là hắn.
Càng về sau, năm người bọn họ vẫn luôn bảo hộ Trang Cẩn, chiếm được Linh Tháp. Nhưng sau khi tới Mệnh Tộc một chuyến, đám người Mộ Dung Thiên thì thoả thuê mãn nguyện, còn trong lòng Thạch Kinh Thiên thì tràn đầy bất an.
Mệnh Tộc, đó là cái dạng tộc gì! Đám người Mộ Dung Phong bị người Mệnh Tộc dùng mấy bát rượu vàng chuốc say, cái gì cũng quên, nhưng Thạch Kinh Thiên lại rất rõ, Mệnh Tộc là loại tộc cực kỳ giả nhân giả nghĩa.
…
Bạch Thần Tinh nhìn đám người Thạch Kinh Thiên trong màn ảnh, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, đấu tranh nội bộ à. Thạch Kinh Thiên đúng là đủ khiếp nhược, một thanh niên tài giỏi của Trung Châu, lại bị mấy gia hỏa ngoại vực áp chế thở không nổi.
Trước đó tên Mộ Dung Phong kia vậy mà lại lấy Huyết Long Đan cho Thạch Kinh Thiên, hên mà Thạch Kinh Thiên chưa ăn, nếu không…
Bạch Thần Tinh nhìn qua gương mặt tức giận xanh mét của Thạch Vi, trong lòng nghĩ, tôn tử mình yêu thương bị người nhằm vào như thế, hẳn là trong lòng Thạch Vi rất khổ sở đi.
Dựa theo lời Diệp Thạch, năm tòa Linh Tháp là chìa khóa để kế thừa năm tháp ở Trung Châu, chỉ bằng mấy tên giá áo túi cơm như Mộ Dung Phong, thật sự là có khả năng kế thừa năm tháp Trung Châu?
Bạch Thần Tinh lại nhìn qua chỗ Mệnh Tộc, cái chủng tộc Mệnh Tộc này, giả nhân giả nghĩa, vong ân phụ nghĩa, thấp hèn vô sỉ… Một chủng tộc như vậy, chẳng lẽ sẽ bởi vì Trang Cẩn là người Mệnh Tộc mà Mệnh Tộc liền dốc hết toàn lực trợ giúp năm bạn lữ của hắn lấy được năm tháp Trung Châu? Không phù hợp với tác phong làm việc của chủng tộc này lắm.
Có lẽ Mệnh Tộc có tính toán khác, quả nhiên khó lòng phòng bị! Bạch Thần Tinh âm thầm nghĩ.