Lôi kiếp oanh oanh liệt liệt đánh xuống, lôi kiếp lần này dường như mạnh hơn những lần trước nhiều lắm.
Lôi kiếp đến một nửa, Mộ Thần không thể không lấy ra mảnh đan lô để ngăn chặn đan kiếp.
Bạch Thừa Phong vô cùng hâm mộ mà nói: “Có năng lực dùng đan kiếp luyện thể, hai tiểu tử này đúng là xa xỉ.”
Lấy đan kiếp để luyện thể, kỳ thật là chuyện mà rất nhiều người cầu lại không được.
Chắn đan kiếp cho luyện dược sư, chẳng những là bởi vì những người đó muốn lấy lòng luyện dược sư bát cấp, càng là bởi vì đan kiếp có thể rèn luyện thể chất.
Bên trong đan kiếp ẩn chứa đan dược lực thuần túy và lôi lực, hấp thu cỗ lực lượng này, đối với tu luyện giả thật sự có rất nhiều chỗ tốt.
Bạch Thừa Phong thầm nghĩ, hai người Mộ Thần và Diệp Thạch này, thường xuyên bị sét đánh, chờ đến khi thăng cấp võ tôn rồi, gặp được lôi kiếp cũng có thể dễ dàng ứng đối.
Ở chỗ đan sư tụ tập, vô số người ngẩng đầu nhìn lên lôi vân trên bầu trời, biểu tình khác nhau.
“Mộ Thần sao lại thăng cấp võ tông lục tinh sớm như vậy, làm cái gì cũng không nhìn thấy.”
“Ta vượt qua bao nhiêu nơi để tới đây, kết quả Mộ Thần vậy mà lại thăng cấp võ tônglục tinh.”
“Xem được luyện dược sư bát cấp luyện dược là chuyện tốt, làm sao có thể bắt gặp được nhiều như vậy.”
“Mộ Thần lần này lại thành công, Tôn Ý Đan so với Linh Tâm Đan và Kim Dương Đan thì khó hơn nhiều.”
…
Trong bí cảnh.
“Đan dược đâu? Cho ta xem! Cho ta xem!” Diệp Thạch trông mong nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần mở ra lòng bàn tay, tám viên đan dược xoay tròn trên tay Mộ Thần.
Trong mắt Diệp Thạch ánh lên vài tia kỳ dị, “Mộ Thần, ta có thể ăn một viên không?”
Mộ Thần bất đắc dĩ cười, cự tuyệt: “Đây là giành cho võ tôn, ngươi hiện giờ chưa thể ăn được.”
Diệp Thạch tiếc nuối nói: “Vậy được rồi, cho ta hai viên đi.”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nhíu mày: “Ngươi không thể ăn được, lấy làm gì?”
“Ta không ăn, chỉ là xem thôi.” Diệp Thạch vội nói.
Mộ Thần hoài nghi nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Diệp Thạch, “Ngươi thật sự không ăn?”
Diệp Thạch chân thành gật đầu.
Mộ Thần lấy một viên đan dược cho Diệp Thạch, nói: “Cho ngươi một viên.”
Diệp Thạch buồn bực, nói: “Một viên ít như vậy.”
Mộ Thần: “…Chờ khi đi ra ngoài, ta đưa ngươi một hộp đan dược bát cấp, cho ngươi mang đi ra ngoài đền đáp.”
Diệp Thạch giận dữ thì thầm một tiếng: “Hừ, chuẩn bị nhiều đan dược bát cấp cho mấy lão nhân kia làm gì, lúc trước ta vừa đến Trung Châu, bọn họ còn nơi nơi ngáng chân ta, ta còn thiếu chút nữa chết trong tay Bạch gia.”
Mộ Thần nhíu mày, nhẹ hít một hơi: “Được, không cho.”
“Không cho, nhất định không cho.” Diệp Thạch tức giận nói.
Mộ Thần nhìn vẻ mặt Diệp Thạch tức giận, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cái thứ huyết thống này, đánh gãy xương cốt cũng sẽ không hận triệt để, đáy lòng Diệp Thạch chỉ sợ vẫn muốn đạt được sự tán thành của trưởng bối Bạch gia, tựa như lúc trước y cũng chờ mong sự yêu thương của Diệp Tầm vậy.
Nhìn thấy khẩu hình của Diệp Thạch, một đám trưởng bối Bạch gia cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Diệp Thạch tại Trung Châu thanh danh lan rộng, áp chế nhóm thiếu niên Bạch gia ảm đạm không một chút ánh sáng, lúc trước Bạch gia Bạch Nghị cũng rất chướng mắt Diệp Thạch.
Khi đó rất nhiều trưởng bối của Bạch gia tuy rằng bên ngoài không làm gì, nhưng trong lòng cũng không ưa gì Diệp Thạch.
Bạch Thừa Phong xoa xoa mũi, âm thầm nghĩ, cũng may, cũng may lúc trước Bạch Thần Tinh không có đối phó với Diệp Thạch, nếu như lúc trước Bạch Thần Tinh ra tay, sau đó lại phát hiện bản thân đang áp chế chính con trai ruột của mình thì thật là phiền toái lớn.
Bạch Thừa Phong nhìn vẻ mặt âm trầm của Bạch Thần Tinh, cười nói: “Thần Tinh, lúc trước ta không gây phiền toái cho Diên Tinh, còn khuyên mấy đứa nhóc trong Bạch gia theo đuổi nó.”
Bạch Thần Tinh tức giận: “Ngươi giới thiệu mấy đứa dưa vẹo táo nứt ấy cho Diên Tinh? Bọn chúng có thể xứng đôi với Diên Tinh?”
Bạch Thừa Phong ngượng ngùng cười, cũng phải, lúc trước hắn khuyến khích những người đó, nhưng bọn chúng hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Mộ Thần.
Mộ Thần đại khái một ngón tay cũng có thể ấn chết chúng nó, ai có thể nghĩ tới Bạch Diên Tinh lại thân mật được với cái têngia hỏanghịch thiên kia chứ.
“Mộ Thần lại cho Diên Tinh đan dược, Diên Tinh sẽ không ăn vụng đâu nhỉ.” Thấy không khí có chút căng thẳng, Ô Phượng cười hoà giải.
Bạch Thần Tinh cười cười, lắc lắc đầu, tràn đầy sủng nịch nói: “Diên Tinh nào có tham ăn như vậy!”
Ô Phượng bĩu môi thầm nghĩ: Ngươi chắc chứ?
…
Trong bí cảnh.
Mộ Dung Phong buồn bực xử lý miệng vết thương, trong khoảng thời gian này, các cuộc đuổi giết liên tục kéo đến, khiến cho bọn họ ngủ cũng không dám ngủ, mấy ngày liên tiếp bôn ba vất vả, làm cho sắc mặt Trang Cẩn vô cùng ảm đạm.
Mộ Dung Phong cắn răng, theo hắn biết, sau khiMộ Thần giúp đỡ Liệt Hình Thiên tiến vào võ tông, hắn đã biến mất cùng Diệp Thạch, các lời đồn đãi đều nói, hai người sở dĩ biến mất là bởi vì Mộ Thần kìm chế quá lâu, cùng Diệp Thạch lăn giường.
Mộ Thần và Diệp Thạch phong hoa tuyết nguyệt, lại còn đem bọn họ bức đến lên trời không nhà, xuống đất không cửa.
Thế cục trong bí cảnh, gần như chỉ vì Mộ Thần nói một câu mà long trời lở đất.
Lúc trước, lần đầu tiênMộ Thần vì Diệp Thạch xuất đầu lộ diện, Mộ Dung Phong đối với Mộ Thần chỉ có thống hận.
Nhưng mà sự tình hiện giờ đi đến bước này, thống hận tích lũy lại trở thành hối hận. Mộ Thần thật sự quá lợi hại, nếu như lúc trước bọn họ không vì Trang Cẩn mà ra mặt, không đắc tội Mộ Thần thì tốt rồi.
Trang Cẩn buồn bực ngồi ở một bên, trước kia khi Trang Du nhắc tới Diệp Thạch, vẻ mặt luôn luôn tràn ngập ghen tỵ. Trang Du vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nói Diệp Thạch vô sỉ, hoành đao đoạt ái, đoạt đi nam nhân vốn thuộc về hắn, nói Mộ Thần nhẫn tâm, trở mặt.
Trang Cẩn nguyên bản tưởng rằng Trang Du chỉ là bởi vì Mộ Thần di tình biệt luyến mới nhớ mãi không quên như thế, ai biết Mộ Thần lại ưu tú đến như vậy.
Trang Cẩn nhìn qua hướng đám người Mộ Dung Phong, hắn vẫn luôn cho rằng nam nhân của mình đã rất ưu tú, giờ thấy Mộ Thần, Trang Cẩn mới hiểu được cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Từng tiếng sấm vang lên, Trang Cẩn cắn cắn môi, nhìn lên trời.
Mỗi lần nhìn thấy lôi kiếp, Trang Cẩn đều có một loại cảm giác run rẩy trong lòng, lôi kiếp hết một lần lại đánh xuốngmột lần, khiến hắn dần dần chết lặng.
“Lần này hẳn là đan dược bát cấp.” Trang Cẩn lẩm bẩm.
Đám người Mộ Dung Phong không nói gì, nhưng biểu tình đã nói lên tất cả.
Tên thiên tài Mộ Thần này lại tuyệt tình như thế, hắn không chút do dự giết đi người mình từng yêu là Trang Du, lại lãnh huyết treo giải thưởng muốn bọn họ phải chết, vậy mà cái người này cố tình lại chỉ nghe mỗi Diệp Thạch, cái gì cũng đều muốn Diệp Thạch.
Chẳng trách Trang Du lại ghen tị với Diệp Thạch như thế, Diệp Thạch này thật sự khiến cho người ta không ghen tỵ không được.
…
Diệp Thạch vuốt ve đan dược trên tay, đôi mắt tràn đầy hưng phấn: “Thật là thơm, thật là thơm.”
Mộ Thần nhìn bộ dáng của Diệp Thạch, bất đắc dĩ nói: “Haiz, hay là ngươi đưa cho ta giữ đi. Tôn Ý Đan quả thật không phải là thứ mà ngươi có thể ăn bây giờ, ta thấy dáng vẻ của ngươi…”
Diệp Thạch cười: “Không cần, không cần, ta bảo quản là được, ta bảo quản là được.”
Mộ Thần vô cùng hoài nghi nhìn Diệp Thạch, Diệp Thạch nhanh tay thu đan dược vào giới chỉ.
Ngoài bí cảnh, cặp mắt của một đám võ tôn gắt gao nhìn chằm chằm đan dược trên tay Diệp Thạch.
Nếu ánh mắt có thể hóa thành thật, Diệp Thạch sợ là đã sớm bị xuyên thủng mấy ngàn lỗ trên người rồi.
“Oanh!” Hai người đang nói chuyện thì tiếng pháo hoa nổ vang lên trên không trung, trong mắt Một Thần lập tức ánh lên hàn quang.
Diệp Thạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Thần, có hơi mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ta phải đi qua chỗ kia một chuyến, bởi vì thiếu Tưởng Phong một cái nhân tình, ta cho hắn một cái pháo hoa đưa tin, để hắn chăm ngòi lúc gặp nguy hiểm.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch gật đầu ý đã hiểu: “Được, ta cũng đi.”
…
Sau khi Mộ Thần luyện đan xong, rời đi, vài võ tu mới xuất hiện.
“Cát tiểu thư, ngươi nói vừa nãy Mộ Thần mới luyện chế ra đan dược là Tôn Ý Đan?”
Cát Tiểu Điệp gật đầu: “Hẳn là không sai.”
Nàng đã từng thấy Đan Tháp Tháp Chủ luyện chế Tôn Ý Đanbát cấp, lúc trước tháp chủ một lò luyện ra Tôn Ý Đan cũng chỉ có bốn viên, Mộ Thần lại luyện ra tới tám viên, so với Tháp Chủ nhiều hơn gấp đôi.
“Tốt rồi Trần huynh, chuyện này ngươi đã không cần lo lắng, ngươi xử lý đám người Trang Cẩn, còn sợ Mộ thiếu không có đan dược cho ngươi.” Lệ Ương cười nói.
Trần Đông Nho cũng cười: “Ta cũng không hoài nghi nhân phẩm của Mộ thiếu.”
Lệ Ương âm thầm bĩu môi, Mộ Thần tuyên bố treo giải thưởng, lại đột nhiên mất tích, võ tu trong bí cảnh tuy rằng không nói gì thêm, nhưng mà…
Hiện tại Mộ Thần lần nữa xuất hiện, vừa xuất hiện liền luyện chế thành công Tôn Ý Đan, đám võ tông trong bí cảnh dù có lòng hoài nghi thì hiện tại cũng chỉ là hư không.
“Tuy rằng võ tông không dùng được Tôn Ý Đan, nhưng mà lấy ra cho võ tôn dùng, giá trị cũng không thấp.” Cát Tiểu Điệp nói.
Trần Đông Nho híp mắt, thứ này nếu như xuất ra, giao cho trưởng bối gia tộc, còn sợ không thể để cho tiền bối võ tôn trong tộc đối xử với mình tốt hơn, từ nay về sau một bước lên mây sao?
“Đám người Mộ Dung Phong năm người một thể thì Trang Cẩn là yếu nhất, nhưng, Trang Cẩn tuy rằng yếu, lại có giá trị hai viên đan dược bát cấp.”
Cát Tiểu Điệp âm thầm cười, bộ dáng của tên Trang Cẩn kia vốn nên được mọi người phủng trong lòng bàn tay, nhưng mà hiện tại lang nhiều thịt thiếu, mỹ nhân đúng là tốt nhưng sao có thể so sánh với đan dược bát cấp? Lại còn là hai viên.
“Hình như đám Trang Cẩn đang trốn vào điện Vô Song, ngoài điện Vô Song trải rộng trận pháp, trong bí cảnh, ngoại trừ Mộ Thần và Diệp Thạch, tên Tằng Mặc bên cạnh Trang Cẩn có thực lực về trận pháp cao nhất. Mộ Thần Diệp Thạch vẫn luôn bế quan, Trang Cẩn bọn họ trốn vào Vô Song điện, những người khác vào không được, trong lúc nhất thời, cũng không có người động được tới bọn họ.”
Cát Tiểu Điệp âm thầm cười, vì đan dược bát cấp, một ít trận pháp trở ngại tính là gì?
…
Tưởng Phong vật lộn với đám Nguyệt Quang Điểu, vừa đánh vừa lui.
“Mẹ nó, mấy con chim chết tiệt này điên rồi!” Một nam tu phẫn uất nói.
“A!” Một tiếng kêu thảm thiết của nữ tu vang lên, Nguyệt Quang Điểu giơ cánh, cắt qua yết hầu của nữ tu kia, sắc đỏ của máu lập tức lan tràn.
“Tưởng thiếu, ngươi xác định Mộ thiếu sẽ đến sao?”
“Có lẽ vậy.” Tưởng Phong không chắc chắn nói.
Lúc trước thân phận của Mộ Thần hoàn toàn bất đồng với hiện tại, nếu như Mộ Thần thật sự bội ước, ông nội cũng không dám nói gì, huống chi, nếu như Mộ Thần lại vào Linh Tháp, không chắc có thể nhìn thấy lệnh cầu cứu hắn phát ra.
“Mọi người cố gắng chống đỡ một chút, có lẽ chút nữa Mộ thiếu sẽ tới.” Tưởng Phong giương giọng nói.
Tuy rằng không biết Mộ Thần có tới hay không, nhưng mà hiện tại, đám người Tưởng Phong có một cọng rơm cứu mạng cũng sẽ bắt lấy.
“Oanh.” Vô số ngọn lửa thiêu đốt bùng lên, Nguyệt Quang Điểu kêu lên mấy tiếng chói tai, cắt qua hư không.
Hai thân ảnh từ xa bước tới, trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Một con lại một con Nguyệt Quang Điểu bị đốt cháy, rơi xuống đất.
Nhìn thấy một đám Nguyệt Quang Điểu bức mình chật vật như vậy lại bị Mộ Thần dễ dàng giải quyết, Tưởng Phong thở ra một hơi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát.
So với Mộ Thần, hắn kém quá xa.