Mộ Thần cùng Diệp Thạch nghiên cứu trận pháp, đột nhiên sắc mặt Mộ Thần biến đổi.
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, không hiểu hỏi: “Mộ Thần, sao vậy?”
“Trong Linh Tháp xuất hiện vấn đề.” Mộ Thần nâng mày nói.
Diệp Thạch trừng lớn mắt,“Linh Tháp có thể xảy ra vấn đề gì chứ?” Tháp Linh gần đây ăn ngon, ngủ ngon, rất vất vả mới gầy xuống, giờ ra vẻ lại muốn mập lên.
Lão hổ từ trong Linh Tháp vọt ra, ngay sau đó một tiểu long toàn thân màu đỏ cũng bay ra, Lão hổ bị tiểu long đuổi đến chạy tán loạn.
Diệp Thạch thấy một màn như vậy, nhịn không được mở to hai mắt.
Lão hổ vô cùng bối rối, Diệp Thạch đã quen nhìn thấy một lão hổ không ai bì nổi, nhìn thấy nó chật vật như vậy, không khỏi có chút không quen.
“Tiểu long này từ đâu tới vậy?” Diệp Thạch kinh ngạc hỏi.
Mộ Thần có chút chần chờ nói: “Hình như là lão hổ sinh ra.”
Diệp Thạch trừng lớn mắt: “Cái gì?!”
Diệp Thạch đã từng nghe Mộ Thần nói, quả trứng mà lão hổ ấp có thể sẽ nở ra một sinh vật gì đó, nhưng không nghĩ nó sẽ nở nhanh như vậy.
“Không ngờ còn sinh sớm hơn ta, lão hổ thật lợi hại, thật nhanh, thật nhanh.” Diệp Thạch đầy khiếp sợ nói.
Y chỉ vừa mới hoài thai, “nhi tử” của Lão hổ đã nở ra, còn là sinh long hoạt hổ đúng nghĩa.
Lão hổ nghe được lời Diệp Thạch, nhất thời có xúc động muốn hộc máu.
Diệp Thạch nhìn lão hổ: “Thứ ngươi sinh ra đúng là còn lợi hại hơn ngươi đó lão hổ! Quả nhiên là trò giỏi hơn thầy mà.”
Mộ Thần: “…”
Lão hổ nhảy lên trên đầu Diệp Thạch, “Nhanh! Tiểu bạch kiểm, ngươi nhanh lấy máu tưới nó! Nhanh tưới nó đi, tưới chết nó!”
Diệp Thạch do dự nói: “Lấy máu tưới nó có chút không được tốt lắm, nó chính là do ngươi sinh ra, là nhi tử ngươi mà! Hổ dữ không ăn thịt con đâu.”
Lão hổ buồn rười rượi nói: “Tiểu bạch kiểm đại nhân, nó muốn ăn ta, là muốn ăn ta đó!”
Diệp Thạch nhẹ hít một hơi: “Thế sự đổi thay, trước kia ngươi ăn người khác, hiện tại người khác ăn ngươi… Ngươi vậy mà lại lo sợ thứ ngươi sinh ra sẽ ăn thịt ngươi, đúng là vô dụng!”
Lão hổ: “…” Cái gia hỏa đáng giận kia mới không phải nhi tử của nó.
Tiểu hỏa long nhìn lão hổ, ánh mắt đầy vẻ tham lam.
Diệp Thạch giương nắm tay nói: “Lão hổ, nhanh lên nào! Ngươi không phải từng nói, không quản là muội tử hỏa linh hay tiểu ca hỏa linh, ngươi cũng đều ăn hết sao? Chỉ một tiểu long còn hôi mùi sữa lại dọa ngươi thành như vậy à? Tới đi, ăn nó!”
Lão hổ: “…”
Mộ Thần nhìn tiểu long, lòng phập phồng cảm xúc, “Vẫn diệt chi diễm!”
Khó trách luyện dược sư kia lại luyện đan thất bại, thì ra là vì bên trongkhối thái dương mầm mống kia lại cất giấu một cái dị hỏa.
Dị hỏa này thích ẩn chứa trong những thứ có hỏa tinh thần bên trong vô cùng phong phú, hút khô toàn bộ hỏa tinh thần lực đó.
Bài danh của Vẫn Diệt Chi Diễm trong bảngdị hỏa tuy so với Thanh Như Hiểu Thiên còn thấp một chút, nhưng mà bài danh không phải là tất cả.
“Vẫn diệt chi diễm”, cực dịch sinh ra biến dị, nó tựa hồ đặc biệt hung tàn, cấp bậc cũng cao hơn lão hổ một chút, hẳn là ở trên hoặc dưới bát cấp.
Lão hổ lạnh run nói: “Ngươi nhanh tưới nó đi!”
Diệp Thạch có chút không cao hứng nói: “Lão hổ, ngươi run rẩy dữ vậy! Không phải là ngươi muốn tè lên đầu ta đấy chứ? Mau xuống!”
Lão hổ nhìn qua phía Mộ Thần, Mộ Thần bất vi sở động.
“Tiểu bạch kiểm đại nhân, ngươi nhanh tưới nó, tưới xong có thể nâng cao thực lực.” Lão hổ nói.
Diệp Thạch nghe được lời lão hổ, nhất thời nhãn tình sáng lên.
Mộ Thần nghe thấy vậy, cũng không khỏi có chút động tâm.
Tiểu hỏa long nghe thấy thế, vô cùng tham lam nhìn tới chỗ lão hổ, lại kiêng kỵ nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch cắt cổ tay của mình, năm giọt máu mang theo từng điểm hoa văn vàng kim xuất ra.
Thư Linh xuất hiện, một cái trận pháp nhanh chóng ngưng kết ra, máu dừng ở phía trên trận pháp, trận pháp quang mang đại uy, vây khốn Vẫn Diệt Chi Diễm.
“Cái gì vậy?” Bạch Thừa Phong sợ hãi kêu một tiếng.
Bạch Thần Tinh co mắt lại, “Thức tỉnh rồi.”
Sách trận pháp Bạch gia vốn là pháp khícửu cấp, chỉ là sau khi bị trọng thương liền yên lặng, Thư Linh cũng đã biến mất.
Sau khi Thư Linh biến mất, người Bạch gia nếu muốn mở ra quyển sách kia cũng rất khó khăn, cho đến khi Bạch Thần Tinh xuất hiện.
Thư Linh cần có huyết mạch tinh thuần nhất của Bạch gia để tẩm bổ, nhưng mà máu của hắn còn chưa đủ, xem ra máu Diên Tinh đối với Thư Linh có lợi rất lớn.
Lão hổ nhìn thấy Thư Linh, nhất thời bạo khiêu đứng lên, “Ta nói có trộm mà, nhìn đi! Tặc rốt cục hiện thân rồi!”
Mộ Thần tức giận: “Câm miệng! Ngươi muốn bị con của ngươi ăn luôn sao?”
Lão hổ khóc không ra nước mắt: “Nó mới không phải con ta.”
Lão hổ tràn đầy phẫn uất mà nhìn tiểu long, nó làm sao biết cáimầm mống thái dương kialại thật sự sinh ra thứ này nọ, còn là một thứ hung tàn như vậy.
Tiểu long trong trận pháp cố gắng vùng vẫy thoát ra, trận pháp mạo hiểm hồng quang, đem Tiểu Long gắt gao vây ở bên trong.
Mộ Thần hỏi Diệp Thạch: “Đây là trận pháp gì vậy?”
“Ngàn Minh Vây Hỏa Trận, chuyên dùng để bắt giữ dị hỏa, là một cái trận pháp bát cấp do Tiểu Thư bố trí.” Diệp Thạch có chút đắc ý nói.
Mộ Thần cười; “Thư Linh của ngươi thật lợi hại.”
Diệp Thạch gật đầu: “Đúng thế, Thư Linh so với lão hổ còn có thể dùng được nhiều lần, lão hổ lại sợ bị chính con mình ăn thịt.”
Lão hổ: “…” Thứ kia mới không phải do nó sinh ra, cái tên kia vẫn luôn trốn ở trong mầm mống thái dương, bụng dạ khó lường.
“Mộ Thần ngươi nhận chủ đi.” Diệp Thạch nói với Mộ Thần.
“Hay ngươi nhận chủ đi?” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch lắc lắc đầu: “Không cần, ta đang có bảo bảo, nhận chủ dị hỏa có chút nguy hiểm, vẫn là giữ cho ngươi đi.”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch một lúc, sau đó gật đầu: “Được rồi.”
“Được cái gì mà được!” Lão hổ nổi giận kêu gào, chẳng lẽ về sau nó phải cùng với một cái tiểu hỏa long chung sống một phòng, thật là đáng sợ.
”Nó muốn ăn ta! Nó muốn ăn ta đó! Các ngươi mau giết chết nó đi chứ!”
Diệp Thạch không để bụng: “Ngươi không cần lo lắng, bị ăn thì bị ăn, không chừng sau khi bị ăn ngươi sẽ đầu thai thành một hình thái cường đại khác, nói không chừng ngày nào đó tiểu hỏa long còn sẽ sinh ra ngươi đó.”
Lão hổ: “…”
Linh hồn lực của Mộ Thần bạo dũng xuất ra, Linh Tháp hung hăng áp chế trên người tiểu long.
Tiểu hỏa long hoảng loạn vùng vẫy.
Vây Hỏa Trận tuôn ra một trận tinh quang, trói buộc đường đi của tiểu hỏa long, nó bị Mộ Thần thu vào bên trong thức hải.
“Thành công rồi hả?” Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần gật đầu: “Thành công.”
Trên người Mộ Thần tuôn ra hỏa diễm, tu vi đột phá đến cảnh giới võ tôngbát tinh.
Diệp Thạch cao hứngnhìn Mộ Thần: “Nếu cứ như vậy, ngươi rất nhanh có thể trở thành võ tôn rồi.”
Mộ Thần bất đắc dĩ cười cười: “Nào có dễ dàng như vậy.”
Diệp Thạch nhìn qua phía lão hổ đang run thành một đoàn: “Lão hổ, ngươi có bạn rồi, ngươi có cao hứng hay không nào?”
Lão hổ nổi giận đùng đùng trừng Diệp Thạch, Diệp Thạch vô tội xoa xoa cái mũi, “Ngươi trừng ta làm gì! Vật kia là ngươi sinh ra mà.”
Lão hổ nghe được Diệp Thạch nói, nhất thời rống giận một tiếng.
Diệp Thạch lườm Lão hổ, tức giận nói: “Ngươi là thứ bắt nạt kẻ yếu, cứ thích ra vẻ ta đây.”
… …
Ô Phượng híp mắt, nói: “Mộ Thần đây là có cái vận khígì vậy!”
Vậy mà lại có thêm một cái dị hỏa, thực lực lại thăng cấp. Cứ theo cái tốc độ này, không đến bao lâu sau hắn sẽ trở thành võ tôn, võ tôn hai mươi mốt tuổi, thật sự là… muốn để cho người khác sống thế nào đây?
Bạch Thần Tinh cau mày: “Sao Diên Tinh lại bỏ nó? Mộ Thần đã có một cái dị hỏa, đúng là lòng tham không đáy.”
Ô Phượng bất đắc dĩ xem thường, đây không phải là chính con ngươi chọn sao?
“Thần Tinh, sách trận pháp trên tay con ngươi thật lợi hại.” Ô Phượng nói.
Bạch Thần Tinh gật đầu,sách trận phápBạch gia vốn là cửu cấp, nội dung phía sau hắn cũng không thể mở ra, hiện giờ Thư Linh đã khôi phục được nguyên khí, cũng không biết có thể xem được nội dung mặt sau không, thứ kia hình như có ghi lại trận pháp cửu cấp!
Có mấy võ tôn Mệnh Tộc nhìn thấy sách trận pháp trong tay Bạch Diên Tinh, nhịn không được có vài phần quen mắt.
Năm tháp tới tay, năm cái hộ hoa sứ giả của Trang Cẩn chỉ còn lại có một tên mất đi Linh Tháp là Thạch Kinh Thiên, Mộ Thần tâm phúc họa lớn vừa đi, đơn giản an an tĩnh tĩnh cùng Diệp Thạch nghiên cứu trận pháp thuật.
Trận pháp thuật bị Diệp Thạch vượt qua, Mộ Thần phát hiện mình phá giải bát cấpcấp thấptrận pháp hình như không thong thả như Diệp Thạch, rút kinh nghiệm xương máu, hắn quyết định phải bù lại.
Diệp Thạch đưa một con gà nướng cho Mộ Thần, “Mộ Thần, ngươi không cần liều mạng như vậy, dù sao hiện tại cũng không có chuyện khác, việc trận pháp có thể từ từ rồi giải quyết.”
Mộ Thần gặm một miếng chân gà trên tay Diệp Thạch.
“Ta biết rồi. Ngươi muốn ăn cái này sao? Ta bắt yêu thú, nướng cho ngươi ăn.”
Diệp Thạch gật đầu: “Được!”
Tháp Linh nổi giận nhìn Mộ Thần: “Cái gì? Ngươi muốn nhóm lửa nướngthịtbên trong bản Tháp?”
Mộ Thần bất đắc dĩ nghĩ, thời gian bên trong Linh Tháp chảy chậm hơn bên ngoài, hắn tất nhiên phải lợi dụng thật tốt, hắn hiện tại thiếu nhất chính là thời gian.
“Đúng thế đó! Ngươi sao lại nhiều chuyện thế, ngươi xem Thư Linh của Thạch Đầu kia kìa, an an tĩnh tĩnh, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, ngươi không thể học hỏi nó sao?” Mộ Thần thâm sâu nói.
Tháp Linh: “…” Học hỏi con chó săn kia?
“Hay là thôi đi?” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần không đồng ý: “Không thể được, không thể để cho con chúng ta bị đói.”
Diệp Thạch nhất thời đỏ mặt.
“Tiểu bạch kiểm, đừng nói làngươi muốn dùng ta để nướng đó chứ?” Lão hổ đầy bất mãn hỏi.
Mộ Thần gật đầu: “Đoán đúng rồi đấy.”
Lão hổ trợn mắt nhìn Mộ Thần, Mộ Thần cười lạnh một tiếng: “Nếu như ngươi nướng không tốt, ta liền ném ngươi cho con ngươi ăn luôn.”
Tiểu hỏa long mãnh liệt mở ra mắt, tràn đầy tham lam nhìn lão hổ, lão hổ liếc mắt nhìn, dùng khuôn mặt tươi cười nói:
“Ta nhất định có thể nướng tốt, nướng chưng nấu xào, cái gì ta cũng làm được, dùng ta để làm nhất định sẽ khiến cho toàn bộ thức ăn trên dưới được nướng chín.”
Diệp Thạch: “…”
“Hy vọng, ngươi thật sự hữu dụng.” Mộ Thần nói.
Lão hổ: “Ta rất hữu dụng.”
Thư Linh dùng một đôi cánh đỡ lấy quyển sách, một biểu tình không nỡ nhìn tiếp.
Tiểu hỏa long nhìn lão hổ một cái, hưng trí hai mắt nhắm nghiền.
Lão hổ vô cùng buồn bực gãi gãi cổ, quái vật đến chiếm địa bàn ngày càng nhiều, tôn nghiêm này cũng phải vứt luôn.
Diệp Thạch: “…”