Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 318: Chương 318




Diệp Thạch nhìn thấy Bạch Thần Tinh, vội vàng tiến lên đón, ánh mắt sáng lên hỏi, “Phụ thân, ngài về rồi.”

Bạch Thần Tinh gật đầu, hỏi: “Ừ, nhạc phụ đâu?”

“Ông ngoại mới vừa dùng đan dược, đang ở trong Linh Tháp tu luyện, một hồi nữa sẽ ra.” Mộ Thần vội đáp.

“Phụ thân, chuyện nhẫn của ông ngoại có kết quả chưa?” Diệp Thạch không chờ đợi được mà hỏi.

Bạch Thần Tinh: “Có một chút manh mối, nhưng vẫn không thể xác định, manh mối quá ít.”

Đôi mắt Diệp Thạch lóe sáng, vô cùng hưng phấn hỏi: “Ý là, có đối tượng hoài nghi?”

Bạch Thần Tinh gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Thạch tràn đầy tò mò: “Ai vậy ạ?”

Khúc Khôn luyện hóa đan dược hoàn tất, liền đi ra. Diệp Thạch đang sôi nổi bát quái cùng Bạch Thần Tinh, nhìn thấy Khúc Khôn xuất hiện, Diệp Thạch liền hoảng sợ.

“Các ngươi đang nói chuyện gì thế?” Khúc Khôn lạnh lùng liếc mắt hỏi Bạch Thần Tinh.

Mộ Thần cúi đầu nghĩ: vẻ mặt cao ngạo như thế nếu để Khúc Khôn lúc trước bày ra, đó tất nhiên là vô cùng tự nhiên, khí thế bức người; nhưng nếu để một gương mặt trẻ con như bây giờ bày ra, nhìn thế nào cũng cảm thấy ngạo kiều. Khó trách Khúc Khôn lại muốn dịch dung. Khúc Khôn như bây giờ, thật sự là nhìn thế nào cũng khiến người ta muốn chà đạp một phen.

Khúc Khôn hung tợn trừng Mộ Thần, nóng nảy quát: “Cười cái gì mà cười! Có cái gì buồn cười hả?!”

“Ông ngoại, ta không có cười mà!” Mộ Thần vô tội nói.

Khúc Khôn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang cười trộm trong long à.”

Mộ Thần: “…” Cười trộm cũng bị mắng.

Bạch Thần Tinh tràn đầy đồng tình nhìn Mộ Thần, sau đó lấy ra một bức họa, tất cung tất kính mà đưa tới trước mặt Khúc Khôn, “Nhạc phụ, ngài xem thử có ấn tượng với người này không?”

Diệp Thạch kinh hô một tiếng, “Oa…” Là một đại soái ca!

Khúc Khôn nhíu mày, ánh mắt không tốt liếc Diệp Thạch, “Ngươi la cái gì!”Khúc Khôn tiếp nhận bức họa nhìn nhìn, có chút phiền chán: “Này là ai? Mặt nhìn đúng tiện, trông vô cùng thiếu đòn.”

Diệp Thạch: “…” Ánh mắt ông ngoại có vấn đề!

Mộ Thần: “…” Rõ ràng rất soái mà.

Bạch Thần Tinh xấu hổ cười: “Người này năm đó cũng từng tới bí cảnh, nhẫn không gian có khả năng xuất từ trong tay hắn, ngài có một chút ấn tượng nào không?”

Khúc Khôn có chút phiền táo lắc lắc đầu: “Không có.”

Bạch Thần Tinh: “…”

Diệp Thạch đảo mắt nói: “Ông ngoại, ngài nói vị ông ngoại kia lúc ấy cả người là huyết, cho nên dù cho có là người này, ngài cũng không nhận ra được nha!”

Khúc Khôn cắn chặt răng, nói: “Vậy khỏi tra đi.”

Diệp Thạch: “…”

Bạch Thần Tinh: “…”

“Phụ thân, người này hiện tại có thực lực gì vậy?” Diệp Thạch hỏi Bạch Thần Tinh.

Bạch Thần Tinh cười khổ: “Hắn là luyện khí sư bát cấp, hơn hai mươi năm trước đã là võ tôn.”

Khúc Khôn vội vàng lắc lắc đầu: “Không phải hắn không phải hắn, khẳng định không phải! Cái tên bại hoại kia sao lại thành võ tôn được, ăn tiên dược cũng không có nhanh như vậy! Hắn thật sự là một nghèo hai trắng, cho dù mỗi ngày đạp cứt chó cũng không có khả năng tăng nhanh như vậy!”

“Kỳ thật, người kia không nhất định là một quỷ nghèo, trên người hắn có thể có không biết bao nhiêu cái nhẫn không gian, cái nhẫn không gian mà nhạc phụ ngài lấy xuống hẳn phải là dùng để che dấu tai mắt, còn nhẫn không gian quan trọng thì có khả năng đã bị hắn giữ bên người rồi.”Bạch Thần Tinh suy tư rồi nói.

Trong mắt Khúc Khôn hiện lên vài phần kinh sợ, “Đúng rồi, ta sao lại không nghĩ tới chứ! Nhất định là như vậy!” Hắn nói mà, đồ vật trong cái nhẫn không gian kia cũng quá ít, nói như vậy, hắn-bị-lừa!

“Người Trung Châu các ngươi đúng là gian trá.”Khúc Khôn tràn đầy ghét bỏ.

Bạch Thần Tinh: “…” Ở nước ngoài cũng có người gian trá cơ mà!

“Sớm biết thế, ta hẳn nên lấy hết đồ của hắn!” Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi nói.

Mộ Thần: “…” Khúc Khôn thật hung tàn.

Khúc Khôn ghét bỏ nhìn Bạch Thần Tinh: “Người ta gian trá như vậy, sao ngươi lại hồ đồ như thế kia?”

Bạch Thần Tinh: “…”

Diệp Thạch nhìn Bạch Thần Tinh: “Phụ thân, ngài thấy có bao nhiêu xác suất vị ông ngoại khác là người này?”

Bạch Thần Tinh cười khổ: “Tỷ lệ hẳn là không đặc biệt lớn.”

Chỉ bằng một cái nhẫn mà đã cho rằng vị kia của Khúc Khôn là người này, vậy cũng quá qua loa rồi. Dù sao, cái nhẫn không gian này rất có thể là do người khác mua từ Lăng Xuyên.

Thân phận Lăng Xuyên quá mức tôn quý, về thực lực thì nói không chừng không yếu hơn hắn, trước khi sự tình chưa có tra rõ ràng, bọn họ không thể lỗ mãng.

Diệp Thạch có chút buồn bực: “Nếu người kia là võ tôn, thế thì ta đánh không lại rồi.”

Mộ Thần có chút không hiểu hỏi Diệp Thạch: “Đánh không lại? Nhưng tại sao ngươi lại phải đánh với hắn?”

“Ông ngoại nói, nếu như ông đánh không lại, để ta giúp đồng thời giáo huấn người kia một trận, đánh cho hắn nửa chết nửa sống mới thôi.” Diệp Thạch xoa xoa tay.

Mộ Thần: “…” Tại sao trước kia hắn không phát hiện, Khúc Khôn lại là một người như vậy?!?

Khúc Khôn khụ hai tiếng, tức giận bảo: “Kêu ngươi giữ bí mật, ngươi nói nói một chút liền nói ra hết.”

Diệp Thạch sửng sốt che miệng: “A! Quên mất.”

Khúc Khôn tức giận: “Vừa gặp Mộ Thần một cái là ngươi cái gì cũng quên.”

Mộ Thần cười cười: “Ông ngoại, Diệp Thạch có bảo bảo, gần đây trí nhớ không tốt, ngài đừng so đo với y.”

Khúc Khôn hừ lạnh: “Gần đây trí nhớ không tốt? Trí nhớ của nó đã không tốt từ lâu rồi.”

Diệp Thạch: “…”

Mộ Thần: “…”

Mộ Thần cười, nhanh chóng dời qua đề tài khác: “Ông ngoại, hẳn là ngài đã thăng cấp võ tông bát cấp rồi. Pháp khí của ngài có phải đã hơi không thuận tay? Không bằng đi đổi một thanh khác?”

Bạch Thần Tinh gật đầu, vội ân cần nói: “Đúng vậy đó nhạc phụ, pháp khí của ngài quả thật nên thay đổi.”

Pháp khí hiện giờ của Khúc Khôn chính là do Mạc Phong luyện chế, thanh pháp khí này ở nước ngoài tất nhiên là vạn kim khó cầu, nhưng ở Trung Châu thì lại có chút kém.

Diệp Thạch nghĩ nghĩ: “Ông ngoại, năm đó người kia dùng loại pháp khí gì?”

Khúc Khôn vô cùng ghét bỏ nói: “Hắn không có dùng pháp khí, nếu như hắn có pháp khí thì cũng đã sớm bị ta thuận tay lấy luôn rồi.”

“Người kia không có pháp khí?” Bạch Thần Tinh hỏi.

Khúc Khôn gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Thạch bĩu môi: “Sao lại nghèo đến vậy trời! Phụ thân, không phảingàinói năm đónhững ngườitiến vào bí cảnhđều làthanh niên tài giỏicủacác thế lực lớn,làđối tượngđượctrọng điểm bồi dưỡng sao?”

Bạch Thần Tinh nói: “Không có pháp khí cũng không đại biểulà nghèo, Lăng gia là luyện khí thế gia, nhưngnhữngngườicótư chất tốt nhấttrong giatộcnàybình thường đều không sử dụng pháp khí.”

“Vìsao ạ?” Diệp Thạch không hiểu.

Bạch Thần Tinh liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái: “Bởi vì Lăng gia có một môn luyện khí thủ pháp, lấy người luyện khí.Đemngười thành pháp khí phôi thaimàrèn luyện, bản nhân tu luyện giảđãchính là pháp khí lợi hại, thế nên tấtnhiên không cần pháp khí.”

Diệp Thạch mở to mắt: “Đemtu luyện giả thành pháp khímàrèn luyện,vậy phảiluyện như thế nào?Némngườivàoluyện khílô đểrèn luyện sao?”

Bạch Thần Tinh gật gật đầu, nói: “Đơn giản thìchính là như vậy, nhưng cụ thểthìphức tạphơnnhiều.”

“Sẽ không luyệnchết đó chứ?” Diệp Thạch trừng to mắt.

“Luyệnchếtcũng có.” Bạch Thần Tinh bình thản nói.

Diệp Thạch: “…”

Mộ Thần: “…” Luyện Trận Nhập Thể của Bạch gia không cẩn thận cũng sẽ chết, luyện thể pháp quyết của Lăng gia cũng không kém bao nhiêu, đây thật đúng là một thế giới hoang đường, vô số người đều hăm hở tiến về phía tử lộ.

Bạch Thần Tinh mím môi, vị kia của Khúc Khôn dù không phải là Lăng Xuyên, nhưng cũng có thể có quan hệ với Lăng Xuyên, thế nhưng thân phận của Lăng Xuyên lại không tầm thường, nếu tùy tiện đi tìm thì có chút không ổn.

Khúc Khôn có chút phiền chán nói: “Được rồi, được rồi,chuyện đã lâu như vậy rồi,các ngươi không cầnđiều tra thêm đâu.”

Mộ Thần: “…”

Bạch Thần Tinh: “…”

Vấn Tiên Các.

Một thanh y nam tử nhìn bức hình nhẫn không gian, đôi mắt chợt co lại.

“Các chủ, ngàithấycó vấn đềgìsao?” Lão giả thay Bạch Thần Tinh giám định nhẫn không gian đứng ở trước mặt thanh y nam tử, hỏi.

“Đương nhiên là có vấn đề.” Thanh y nam tử nói.

“Mộtchiếcnhẫn phổ thônglạicó thểkhiến choBạch Thần Tinh tự mình ra tay,chiếcnhẫnnàynhất định có quan hệrất lớn vớiBạch Thần Tinh.” Các chủ Vấn Tiên Các ngưng trọng nói.

“Ngươi đã nóichiếcnhẫn không gian nàyvận dụng thuật Gấp Không Gian,vậy nócòncókhả năng có quan hệ tớiLăng Xuyên.” Thanh y nam tử nói.

“Không cótrùng hợp như vậy chứ?” Lão giả nói.

“Khôngtrùng hợpnhư vậy? TrướcđóDiệp Thạch lấy ngọc bài thân phậncủaBạch Thần Tinh tới hỏi, nếunhưcác ngươi coi trọnghơnmột ítthì có thểkhiến cho Bạch Thần Tinh thiếu Vấn Tiên Các chúng ta một cái nhân tìnhrồi.” Thanh y nam tử tức giận nói.

Lão giả có chút xấu hổ cười: “Ngọc bài thân phậncủadòng chính Bạch gia đềuchế tácgiống nhau, lúc ấy người phía dưới cũng thật không ngờ vật kialạilàcủaBạch Thần Tinh, aimàbiết Bạch Thần Tinhlạicó mộtđứa conở nước ngoài chứ!”

Thanh y nam tử híp mắt nói: “Chuyến này,chúng ta cần nhất là phảithận trọng.”

“Các chủ nóiphải.” Lão giả vội vàng kính cẩn nghe theo.

“Ngươi nóinămchiếc nhẫn kia luyện chếralàở khoảngnăm mươi năm trước?” Thanh y nam tử trầm ngâm hỏi.

Lão giả gật đầu: “Đúng vậy.”

Thanh y nam tử híp mắt: “Ta nhớ rõ bốn mươi tám năm trước,lúcThiên Uyển Bí Cảnh mở ra, nghe nói Lăng Xuyên ở trongđóbị người hãm hại, thiếu chút nữa nổ tan xác mà chết, sau khi đi ra, Lăng Xuyên đã từngđiều tra mọingười trong bí cảnh, bởi vì năm đó người tiến vào bí cảnh…” Có rất nhiều người có thân phận quá mức tôn quý, trận điều tra này cuối cùng không thành.

“Năm đó, mọi người cho rằng Lăng Xuyênđang tìmngười hãm hại hắn, trên thực tế, Lăng Xuyênlúc ấy đangtìm một song nhi.”

Lão giả có chút kinh ngạc: “Song nhi?”

Thanh y nam tử gật đầu: “Đúng vậy.” Vấn Tiên Các nắm giữ rất nhiều cơ mật trong thiên hạ, hắn là một trong số người không nhiều lắm năm đó biết mục đích chân thật của Lăng Xuyên, “Lăng Xuyênở trongbí cảnhtrúng phảiđộcTuyệtMộngXà,hìnhnhư ngoài ý muốnđược mộtsong nhi giải độc.”

Lão giả nhíu mày: “Khôngthể nào!Độc TuyệtMộngXàdùgiảiđượcdược tính,nhưng ngườitrúng độc cùng song nhikiađều hẳn nên nổ tan xác mà chết.Có phảiLăng Xuyên trúng độcẢoMộngXàkhông?Độc tínhcủa độc ẢoMộngXà cùng độcTuyệtMộngXàrấttương tự.”

Thanh y nam tử lắc đầu: “Khôngphải, là độcTuyệtMộngXà, người hạ độc muốnmạngLăng Xuyên.”

Lão giả nhíu mày, nói: “Vậy tại sao?…”

Thanh y nam tử nói: “Có thể là thể chấtcủasong nhikiatương đối đặc biệt, trung hoàvớiđộc tínhtrên ngườiLăng Xuyên,khiến cho Lăng Xuyên chẳng những giảiđượcđộc, thậm chícònđột phá cực hạn, thực lực đột nhiên tăng mạnh.”

“Năm đó, Lăng Xuyêntừng thp điều tra,nhưngkhông thu hoạch được gì…” Thanh y nam tử nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: “Thể chất Linh Tộc cũng rất đặc biệt, ngươi đi điều tra một chút,chiếcnhẫn trên tay Bạch Thần Tinhlà từ đâutới.”

Lão giả vội vàng gật đầu: “Vâng, ta lập tức đi làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.