Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 341: Chương 341




Đan Đỉnh Các.

“Lại có người tới cửa hỏichuyện trong ĐanĐiện sao?” Cảnh Lập Phong nhíu mày, có chút không vui hỏi.

“Đúng vậy,đám người kiacóhỏi lại mấy lần cũng không hữu dụng, chúng ta đốivớisự tình bên trong quả thật hoàn toàn không biết gì cả!” Cảnh Minh nhăn chặt mày lại, trong mắt hiện lên vài phần không kiên nhẫn.

Lúc bọn họ bị thả ra, người các đại luyện khí thế gia thuộc Đan Tháp đều chết sạch, tháp chủ Cừu Tranh Vanh, thái thượng trưởng lão Mạc Ly Huyền của Đan Tháp cũng không biết tung tích.

Cảnh Lập Phong cười khổ: “Đáng tiếc đám người kialạikhôngnghĩnhư vậy.”

Cảnh Minh cúi đầu, trong mắt xẹt qua vài phần oán giận, lúc bọn họ bị Mộ Thần thả ra, nhìn thấy chính là trung tâm điện phủ đã bị đào ba thước, còn có đại môn năm tòa cung điện bị đốt thất linh bát lạc.

Đại môn năm tòa cung điện đều đã bị đốt không sai biệt lắm, đoàn người Mộ Thần rõ ràng có thể sớm thả bọn họ ra, nhưng mà, những người này không có.

Mộ Thần rõ ràng là sợ bị người đoạt cơ duyên, cố ý kéo dài tới cuối cùng mới thả bọn họ ra. Tuy rằng hắn hiểu đối phương thả bọn họ ra đã là tận tình tận nghĩa, nhưng mắt thấy đám người Mộ Thần thắng lợi trở về, đám người bên mình lại thu hoạch ít ỏi, Cảnh Minh vẫn là có chút khó chịu.

Đan Đỉnh Các luôn thấp hơn Đan Tháp nhiều năm, hiện giờ kết quả này, khiến Cảnh Minh có chút thất vọng.

Kỳ thật bên trong trung tâm điện phủ còn đan thư cửu cấp, chỉ là trận pháp bảo hộ bên ngoài đan thư kia không phá được, muốn đọc lấy đan thư cần phải có linh hồn lực cửu cấp, linh hồn lực của bọn họ không đủ, bởi vậy chỉ có thể đưa mắt trông mong nhìn bảo thư, lại bất lực đọc.

Cuối cùng, Mộ Thần đốt đại môn thứ nhất, làm cho bọn họ đi ra ngoài, người Đan Cốc nắm chặt thời gian cuối cùng, lĩnh ngộ một chút hồn kỹ trên các bia đá bên ngoài.

Đan Đỉnh Các bọn họ có pháp khí ghi lại hồn kỹ, bia đá đối với bọn họ mà nói, căn bản vô dụng.

“Ông nội, chúng ta nói như vậy, Bạch gia có thể ghi hận chúng ta không?” Cảnh Minh nhíu mày hỏi.

Chỉ là một Bạch gia còn chưa tính, nhưng Bạch gia cùng Lăng gia đã đám hỏi, hai gia tộc này liên hợp càng thêm đáng sợ.

Cảnh Lập Phong cười khổ: “Ta cũng không cócách nào.Chúng tacũng coi như làăn ngay nói thật,dùBạch gia có oán khí,hẳn làcũng sẽ khônglàm gì.”

Không đắc tội Bạch gia thì sẽ đắc tội Đan Tháp, thế lực sau lưng tháp chủ Đan Tháp cũng là lớn khó có thể tưởng tượng.

Thế cục trước mặt, đắc tội bất luận bên nào cũng có khả năng khiến Đan Đỉnh Các ngập đầu tai ương, chỉ có thể tận lực không đắc tội cả hai bên.

Đan Cốc.

“Ngươi ngược lạibiếttránh quấy rầy.” Đan Diểu đi vào biệt viện Đan Thần nói.

Đan Thần đọc sách, rót chén rượu cho Đan Diểu, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Đan Diểu nhẹ hít một hơi, nói: “Một đoàn luyện dược sư lại đây hỏi ta, năm luyện dược sưcủaĐan Tháp kia đến tột cùng là aigiết, sau đó liền nói bóng nói gió hỏi ta, tại trong bí cảnh chiếm được chỗ tốtgì,rồi đámMộ Thầnở trongbí cảnh chiếm được chỗ tốt gì. Phiềnmuốnchết.”

Đan Thần cười cười, người đều đã chết, người chân chính quan tâm nguyên nhân năm người chết kỳ thật là số ít.

Cừu Tranh Vanh tuyên bố thông cáo như vậy, Bạch gia Lăng gia chạy tới mặt đối lập Đan Tháp, chỉ sợ mọi người càng chú ý chính là xu thế kế tiếp của hai cỗ thế lực.

“Mộ Thầnhẳn chínhlà người thắng lớn nhất trong bí cảnh lần này, luyện đan thuậtcủahắn đã đến bát cấp hậu kỳ.” Đan Thần có chút hâm mộ nói.

Đan diểu cười khổ: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!”

Đan Thần nhìn biểu tình buồn bã trên mặt Đan Diểu, cũng tràn đầy đồng cảm. Hai người đều là luyện dược sư nhân tài kiệt xuất trong Đan Cốc, nhưng khi so sánh với Mộ Thần, lại bị người ta so thành cặn bã.

“Mộ Thần nói bên Đan Thápcó mang vào bavõ thánh, ngươi tinkhông?” Đan Diểu hỏi.

Đan Thần gật đầu nói: “Ta cảm thấy rất có thể.Lúc trước khi tiếnvàobí cảnh, liềnđãcó một võ thánh làm khó dễvớiđámMộ Thần.Khivõ thánhkiachết đi, lúc ấy ta lặng lẽ quan sát một chút, hai người lai lịch không rõkhác củaĐan Tháp cũng không có bao nhiêu phản ứng.”

“Tacũng nghĩ nhưngươi. Ngươi cũng thấy đấy, Mộ Thần quả thật động sát khí đốivớiMạc Ly Huyền cùng Cừu Tranh Vanh, nếu không phải có võ thánh che chở, Mạc Ly Huyền cùng Cừu Tranh Vanhlàmthế nào có thể từtrong tayBạch Thần Tinh cùng Lăng Xuyên tìm ra lối thoát!” Đan Diểu nói.

Đan Thần nhăn chặt mày, nói: “Nếu Cừu Tranh Vanh thật sự dẫn theo ba võ thánhvàobí cảnh,vậylai lịch của hắn khẳng định khôngphảilà tán tugì.”

Đan diểu cười cười, đôi mắt ám trầm: “Ta cũngcảm thấykhông quácókhả năng, ta cảm thấy Cừu Tranh Vanh có khả năng cóliênquantớiMệnh Tộc.”

Bởi vì đám người Trang Cẩn mà rất nhiều thế lực đã triển khai điều tra về Mệnh Tộc, thế lực Mệnh Tộc cũng chầm chậm từ phía sau màn đi ra trước đài.

“Mệnh Tộcvẫnluôn mưu đồnămLinh Tháp.” Đan Diểu nói đến đây liền ngừng.

Đan Thần nhẹ hít một hơi, nói: “Đan Tháp cùng Bạch gia, Lăng gia đều khôngdễđắc tội, tạm thờicứchờ xemsao.” Nếu Đan Tháp đã bị Mệnh Tộc cầm giữ, quả thực là… khó có thể tưởng tượng. Nhưng nếu như thật là như vậy, chuyện đó cũng không phải Đan Cốc bọn họ quản nổi.

“MàMộ Thầncũngthậtlàlòng dạ hiểm độc,vậy mà lại luyện hết đại môn trongbí cảnh.” Đan Diểu chua chua nói.

Đan Thần vô cùng hâm mộ nói: “Nguyên liệu củađại môn kiaxác thực bất phàm.Lăng Xuyên tiền bối còn luyện chế rađượcCửuThừaĐỉnhtrongbí cảnh,hìnhnhưnguyên liệuchính là dùngnguyên liệu luyện ra từ đại môn.”

Đan Diểu cười khổ: “Vẫn luôn nghe nói Lăng Xuyên tiền bối là luyện khí sư bát cấp hậu kỳ, không nghĩ tớithật ralà cửu cấp, quả nhiên đáng sợ!”

Đan Thần gật đầu: “Ừ,màngươi phát hiện không, Mộ Thần dùng luyện phápphân giảikhông giống nhưcủaLăng gia.”

Đan Diểu bất đắc dĩ nhìn Đan Thần một lúc lâu, nói: “Lời này khôngnênnói bậy.”

… …

Bạch gia.

“Làm sao vậy? Tâm tình không tốt?” Mộ Thần thấy Diệp Thạch tức giận, liền hỏi.

“Đan Đỉnh Các cùng Đan Cốc đều chọn không đếm xỉa đến,đúnglàuổng cứubọn họ.” Diệp Thạch hết sức bất mãn nói.

Mộ Thần cười cười, nói: “Trông cậy vào người khác chung quy không quá đáng tin.” Chỉ có chính mình cường đại, mới có thể khiến người khác tự động quy phụ.

“Ta nghe nói luyện dược sư trong gia tộcđã rờiđigần hết?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy,một đám ngu ngốcđótên nào cũngngạomạn, ghét bỏ gia tộc đãi ngộ không tốt, còn nói chúng ta giết hại luyện dược sư, thậtđúnglà không biếtnên nói gì, cũng không nhìnthử xemchính mình có bao nhiêu bản lĩnh, chỉ biếtnói là giỏi.”

Mộ Thần cho dù đã thành luyện dược sư bát cấp, vẫn là thực khiêm tốn, Diệp Thạch thầm nghĩ.

“Kỳ thật luyện dược sưcủaBạch gia trướcđó đãrờiđigần hết rồi, chính là gần đâycủaLăng giacũng rờikhông ít.” Diệp Thạch dừng một chút, có chút ủ rũ nói.

Mộ Thần khoanh tay, thong dong cười: “Đi rồicũngtốt, đi càng nhiều càng tốt.”

Diệp Thạch mở to mắt, oán trách trừng mắt nhìn Mộ Thần, “Mộ Thần, ngươi đang nóigìvậy!”

Mộ Thần cười giải thích với Diệp Thạch: “Ta tính từtrong nhữngluyện dược sưcủaBạch gia và Lăng chọn lựa vàingườitrọng điểm bồi dưỡng.Ban đầuluyện dược sưcủaBạch gia cùng Lăng giacó quánhiều, tinh lựccủata lại có hạn, sợ đãi ngộ khác biệtsẽlàm ngườikhácbất mãn, hiện tạiđã đi gần hết, chẳng phải là vừa lúcsao?”

Diệp Thạch nhẹ hít một hơi, nói: “Thế nhưng mà, có rất nhiều luyện dược sư lợi hạiđãđi rồi.”

Mộ Thần cười nhạo một tiếng, vô cùng châm chọc nói: “Bạch gia cùng Lăng gia có luyện dược sưnàolợi hại sao?Sao ta lạikhông biết?”

Diệp Thạch: “…” Bởi vì so với Mộ Thần, trình độ của đám luyện dược sư kia đều quá kém.

“Đều làđámgiá áo túi cơm, may màphẩm hạnhcủa mấy ngườilưu lại còncoi như được.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch: “…”

“Ha ha ha, Mộ Thần nói đúng, đều làmấy têngiá áo túi cơm, đi hết cũng khôngsao cả.” Lăng Trầm chắp tay sau lưng, cười đúng ở trên hành lang nói. Có một người như Mộ Thần là đủ so với hơn một trăm luyện dược sư thất cấp rồi.

“Thấtgia.” Diệp Thạch gọi một tiếng.

Nhìn Lăng Trầm đi vào, Diệp Thạch hỏi: “Thất gia, ta nghe nói Đan Thápđang làm rất dữ?”

Lăng Trầm không hề để bụng cười: “Không có việc gì, cũng không phải chỉ có Đan Tháplàcó luyện dược sư, huống chi nguyên thạch có thể sử quỷ đẩy ma, có nguyên thạchrồicòn sợ mua không được đan dược sao?”

Lăng gia nuôi những luyện dược sư đó chính là chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào mà thôi, kỳ thật đan dược mà Lăng gia sử dụng, đại bộ phận vẫn là mua từ bên ngoài, Bạch gia cũng như thế.

Với lại Lăng Xuyên còn đưa trên trăm viên đan dược bát cấp về gia tộc, giá trị của những luyện dược sư Lăng gia kia còn không so bằng một phần mười đám đan dược này ấy!



Lăng Trầm biệt viện.

“Bát thúc, ngài đã tới.” Lăng Trầm tươi cười chào hỏi người trước mắt.

Khi Lăng Xuyên rời bí cảnh thì Lăng Mạch bị triệu về gia tộc luyện chế pháp khí, nên không có thời gian đón Lăng Xuyên vừa từ bí cảnh về.

Quan hệ của Lăng Xuyên cùng Khúc Khôn được truyền về trong tộc, khiến cho sóng to gió lớn.

Nghe nói Lăng Mạch luyện chế xong pháp khí xuất quan, lúc biết được tin tức liền kích động nhảy nhót, còn mắng cái vị tộc lão lâm thời triệu ông về tộc mấy vạn lần.

Lăng Mạch gật đầu, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Ngươiđãgặp qua Bạch Diên Tinhkia,ngươixác định là người Lăng gia?”

Lăng Trầm gật đầu: “Vâng, ta xác định.Huyết mạch Lăng gia trên người Bạch Diên Tinhcũng rất nồngđậm.”

Lăng Mạch vui vẻ gật đầu: “Tốt,rấttốt.”

“Thập Thất đệ hẳn là đã sớm biết.Bát thúc,giờngài không cần sầuchuyệnThập Thất đệnữa rồi, Thập Thất đệ đềuđãcó tằng tôn, Bạch Thần Tinhchả coi là gì cả! Hắn chỉ là vãn bốicủaThập Thất đệ, thấy Thập Thất đệ còn phải tất cung tất kính tiếng kêumột tiếngnhạc phụ đâu.” Lăng Trầm vui sướng nói.

Lăng Trầm âm thầm nghĩ, Lăng Xuyên nhất định đã sớm biết Khúc Khôn cùng hắn có quan hệ, khó trách cho dù Khúc Khôn mắng hắn như vậy, Thập Thất đệ vẫn là vẻ mặt ngươi mắng chửi đi, ta chính là thiếu mắng.

Thập Thất đệ cũng thật quá đáng, chuyện lớn như vậy cũng không chia sẻ với mình.

“…Nếu nhưngươi vẫnkhông bỏ xuống được, có thể trướctiênnạp thiếp,Thập Bátđệ đềuđãcó hơn mườiđứacon trai,vậy màngươi vẫn cô đơn mộtmình, chẳng lẽ ngươi không hâm mộ…” Nghĩ đến trước đó mình khuyên Lăng Xuyên nạp thiếp, Lăng Trầm bỗng cảm thấy mình đúng là ngu ngốc, người ta chính là đã tìm được lão bà, vậy mà mình lại khuyên hắn đi nạp thiếp.

Thập Thất đệ lúc ấy trả lời hắn như vầy, “Thập Bátđệ có nhi tửthì sao, nóikhông chừng tađềusắpcó tằng tônrồi ấy.”

Lúc ấy Lăng Xuyên nói lời này, Lăng Trầm còn tưởng rằng Lăng Xuyên đang nằm mơ giữa ban ngày, kết quả… Người ta bây giờ thực sự có tằng tôn! Lại còn là hai cái! Cái gọi là sóng sau đè sóng trước, đại khái chính là như vậy.

Thập Thất đệ quả là vô liêm sỉ, chuyện tốt như vậy chỉ biết tự mình vụng trộm vui vẻ, một người vui không bằng nhiều người vui nha!

“Quan hệcủaKhúc Khôn cùng Thập Thất đệcủa ngươithế nào? Khúc Khôncóthích Thập Thất đệcủangươikhông?” Lăng Mạch hỏi.

Lăng Trầm cười, uyển chuyển nói: “Thập Thất đệ như vậy, người bình thường đều sẽ thích!” Chỉ tiếc, Khúc Khôn không phải là người bình thường!

“Vậy thìtốt. Khôngphảilà ta nói ngoa, Thập Thất đệcủangươi từ nhỏ đến lớnđều đượcmọingười hoan nghênh, mỹ nữhaysong nhivừa nhìn thấyđều luyến tiếc dời mắt.” Lăng Mạch vừa lòng gật đầu nói.

Lăng Trầm: “…” Đáng tiếc, Khúc Khôn không giống những người đó!

Khúc Khôn hận không thể làm thịt Thập Thất đệ ấy chứ, Thập Thất đệ thì lại cả ngày một bộ tình si đáng chém ngàn đao.

Nghĩ đến lúc trước mình nói bậy Khúc Khôn trước mặt Lăng Xuyên, Lăng Trầm đã cảm thấy mình đúng là một chày gỗ, Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện chịu đánh, hắn chen vào làm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.