Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 350: Chương 350




Bạch gia.

Diệp Thạch nhìn dị tượng trên bầu trời, ánh mắt như hiện lên điều gì kỳ lạ.

“Thơm thơm thơm…”

“Ăn ăn…”

Diệp Thạch nhìn Đại Bảo và Tiểu Bảo bên người, bất đắc dĩ nói: “Vật kiamấy đứakhông thể ănđâu.”

Đây chính là đan dược cửu cấp, Đại Bảo với Tiểu Bảo căn bản không tiêu hóa được.

Đại Bảo Tiểu Bảo ôm chân Diệp Thạch, ‘điềm đạm đáng yêu’ cọ đến cọ đi.

Diệp Thạch nhìn hia đứa nhóc đang làm nũng bán manh, bất đắc dĩ mà thở dài, thầm nghĩ không thể ăn chính là không thể ăn. Đan dược này ngay cả y cũng không thể ăn đâu, nhưng mà thật sự thơm quá đi, hương vị nhất định sẽ rất ngon, vừa giòn vừa thơm.

Bạch Thừa Phong khoanh tay nhìn dị tượng, vẻ mặt hưng phấn. Đan Tháp? Đan Tháp thì tính là gì chứ!

Thế giới này cho tới bây giờ đều là dùng thực lực nói chuyện, hiện giờ thân phận tháp chủ Đan Tháp của Cừu Tranh Vanh cùng thân phận luyện dược sư cửu cấp của Mộ Thần kém nhau quá xa.

Dù Cừu Tranh Vanh nhìn Mộ Thần không vừa mắt, nơi chốn nhằm vào Bạch gia thì thế nào, hiện tại Bạch gia bọn họ nếu như đi chiêu Mộ đại sư, còn không biết sẽ có bao nhiêu luyện dược sư trên thất cấp cao cấp vội vàng tới cửa cầu thu lưu đâu.

“Đằng Long Kinh Thiên Đan,loạiđan dược này có thể đề cao thực lực võ thánh!” Bạch Thừa Phong nói với Diệp Thạch.

Diệp Thạch: “Đúng thế.Mộ Thần nói đan dược này dùngrấtđược,đểông nội hoặc là phụ thân ăn, hẳn là có thểtăng lên nhất tinh.”

“Mộ Thần luyện đan dượcnàylà tính chophụ thânngươidùng,hay làcho ông ngoại ngươidùng?” Bạch Thừa Phong hứng thú hỏi.

Một bên là nhạc phụ, một bên là ông ngoại, chỉ sợ là Mộ Thần phải đau đầu rồi.

Diệp Thạch bĩu môi, nghiêng đầu nói: “Mộ Thần nói, phụ thân cùng ông ngoại đều không phải thứ tốt.”

Bạch Thừa Phong: “…”

Lăng Trầm: “…”

“Nhưng dù saonước phù sa không chảy ruộng ngoài, tuy rằng nhân phẩmcủaphụ thân cùng ông ngoại đều không tốt lắm, nhưngvẫncần phải cho bọn họdùngmộtviên.” Diệp Thạch nói.

Lăng Trầm gật đầu, vội hỏi: “Đúng đúng, mấu chốt là cho ai ăn?”

“Mộ Thần nói,đểphụ thânvớiông ngoại chơi đoán số đi, ai thắng, chính làcủa người đó.” Diệp Thạch nói.

Bạch Thừa Phong trừng lớn mắt. Lấy việc chơi đoán số để quyết định đan dược cửu cấp thuộc về ai, Mộ Thần thật là có sáng ý, cho nên nói, ý tưởng của thiên tài cùng thường nhân luôn luôn bất đồng?

Bên cạnh Diệp Thạch có vài vị trưởng bối cả hai nhà Bạch gia, Lăng gia, nghe được lời Diệp Thạch nói thì biểu tình những người này đều trở nên quỷ dị.

Mọi người bỗng nhiên cảm thấy, nếu rảnh có lẽ nên đi nghiên cứu chút về chơi đoán số, nói không chừng khi nào đó lại có tác dụng?

“Mộ Thần thông minh nhấtluôn đó nha, chơi đoán sốthìcầnnhìnxemphụ thânhayông ngoạicóvận khíhay không, Mộ Thầnsẽkhông đắc tội ngườita.” Diệp Thạch đắc ý nói.

“Đúng vậy! Mộ Thần thông minh nhất.Diên Tinh, ánh mắt nàycủangươi thật sựquáđộc! Thiên hạ nàycónhiều nam nhân như vậy,màngươilạichọn lựađược ngườitốt nhấttrong đấy.” Bạch Khê Phong phe phẩy cây quạt, hết sức tán thưởng.

Diệp Thạch ngại ngùng cười cười, nói: “Ta trước kia cónằm mơcũng không nghĩMộ Thần có thể đi đến một bước này.”

Khi trước y mới vừa gặp Mộ Thần, Mộ Thần chỉ là một võ giả, không học vấn không nghề nghiệp, thanh danh thì cực kém, thực lực thì vẫn chưa có mạnh bằng y đâu!

Lúc ấy y thấy Mộ Thần khá là yếu đuối, khi Mộ Thần nói tới việc sẽ bảo vệ y, y nghĩ, nếu Mộ Thần đối tốt với y, sau này để y bảo hộ Mộ Thần cũng có thể.

Như chỉ trong chớp mắt, Mộ Thần đã thành đệ nhất cao thủ Trung Châu.

Tuy rằng Mộ Thần mới chỉ là võ tôn, nhưng những võ thánh bình thường căn bản không phải là đối thủ của Mộ Thần.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Mới ngắn ngủn vài năm thời gian mà thôi, ngẫm lại cứ như một giấc mộng.

“Khê Phong thúc thúc, hội đấu giá chuẩn bị thế nàorồi? Thiệp mờicóbánđược không?” Diệp Thạch hỏi.

“Bánđượckhôngá?Diên Tinh, ngươiđanghỏi chơi hả?” Bạch Khê Phong đại kinh tiểu quái nói, “Ngươi không biếtđâu, những thiệp mờikia vừaxuất hiệntrênhội đấu giáthì đãlập tức bị ngườitađoạtsạchkhông còn, một vạn tấmthiệp mời căn bản là không đủ.”

Mộ Thần hiện giờ đã là luyện dược sư cửu cấp, những cường giả lánh đời kia sợ là đều phải bùng nổ rồi, có lẽ nếu làm thêm mấy ngàn phần thiệp mời mới đủ được.

Diệp Thạch gật đầu: “Vậy là tốt rồi, như vậy cũng không cần sầu bán không được.”

Lăng Trầm liếc mắt xem thường. Diệp Thạch thật biết nói giỡn, đan dược thất cấp cùng đan dược bát cấp có nhiều hơn nữa cũng không cần phát sầu về nguồn tiêu thụ đâu.

… …

Một đoàn xe cỡ trung đang đi trên đường.

“Mộ Thầnthiếu giathậtsựquáđỉnh.”

“Phải đó,vậy mà đã làluyện dược sư cửu cấprồi, thái thượng trưởng lãocủaĐan Tháp cũng chỉmớilà luyện dược sư bát cấp hậu kỳ mà thôi.”

“Đan Tháp không biết tự lượng sức mình đối nghịch cùng Mộ thiếu,bây giờMộ thiếu đãlà luyện dược sư cửu cấp,màngườicó luyệnđan thuật cao nhất Đan Thápchỉlàbát cấp hậu kỳ, mệt Đan Tháp còn tự xưnglàthánh địa luyện dược sư, luyện đan thuật cùng Mộ thiếuthật sựkhông cách nào sosánh được.”

“TrướcđóĐan Tháp nói Mộ thiếu giếtchếtnămngười củaĐan Tháp, hiện tại ngược lạinhưtháp chủ Đan Tháptự mìnhgiếtnăm ngườikia thìđáng tinhơn. Mộthiếucùng bọn họ không cừu không oán, hà tấtphải chọc vào vũng bùn này.”

“Ta đã nói mà! Mộthiếutài hoa hơn người, mộtvịluyện dược sư cửu cấpnhưhắncần gì phảikhó xửvàiluyện dược sư thất cấpkia?”

“Lời này khôngnênnói lung tung, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Các ngươi không muốn sống nữaà?Đan Tháp làthứcác ngươi có thể chửi bớisao.”



Mộ Viễn Phong nghiêng đầu nghe vài người bên ngoài nói chuyện, khóe miệng cong lên một nụ cười hết sức tự hào.

Thần nhi vậy mà đã chạy tới một bước này, thật sự là khó có thể tưởng tượng nổi!

Thế nhưng tuy rằng hiện tại Thần nhi rất lợi hại, nhưng tựa hồ đắc tội với người khác cũng có hơi nhiều, Đan Tháp cùng Mệnh Tộc kia có vẻ cũng không dễ chọc.

Rèm xe ngựa bị xốc ra, một nam tử che hắc sa hỏi, “Ngươicókhá hơn chút nào không?”

“Tốt hơn nhiềurồi, đa tạ ân cứu mạngcủaThất thiếu gia.” Mộ Viễn Phong vội nói.

Lâm Tạ cười: “Ngươi đãnói cảm ơnrất nhiều lầnrồi.”

Mộ Viễn Phong cười: “Ân cứu mạng,cóthế nào cũngnóikhông đủ.” Nếu không có người này, có lẽ hắn đã chết. Mà chết rồi, thì cái gì cũng mất…

“Thất thiếu gia!!!”

Lâm Tạ nhíu mày, liếc mắt nhìn Mộ Viễn Phong một cái, nói: “Xin lỗi không tiếp được.”

Mộ Thần cười nói: “Ngươicứvộichuyện của ngươi.”

“Thất thiếu gia, tại sao ngươi lại lung tung cứu người, biết người biết mặt không biết lòng,việc này củachúng tavô cùngquan trọng, ngươicẩn thận manggian tế trở vềđấy.”

Lâm Tạ vừa đi ra ngoài, một giọng nói sắc nhọn liền truyền vào trong tai Mộ Viễn Phong, Mộ Viễn Phong nhịn không được mà nhíu mày.

Hiệu quả cách âm của xe ngựa(?) cũng không quá tốt, người ngoài xe rõ ràng là cố ý nói cho hắn nghe.

Mộ Viễn Phong khụ một hai tiếng, lúc trước hắn bị một con yêu thú lục cấp đuổi giết, liều mạng trọng thương bảo trụ được một mạng, sau đó được Lâm Tạ cứu, nhưng đã dưỡng một đoạn thời gian mà thân thể vẫn không thấy khởi sắc bao nhiêu.

“Ngô quản gia quá lo lắng, người nọ chỉlàmộttán tu,đượcta thuận tay cứu mà thôi.” Lâm Tạ bình tĩnh nói.

“Thất thiếu gia, không thể có lòng hại người, nhưng phải có lòng phòng người, người này không rõ lai lịch, vẫnnênsớm đuổi đithì hơn.” Ngô Đạt chắp tay sau lưng, lên mặt nói.

Lâm Tạ nhíu mày, xầm mặt nói: “Người nọ làdota cứu, xử lý như thế nào làchuyện củata.”

Ngô Đạt thấy Lâm Tạ sinh khí, liền có chút không vui mà nói: “Thất thiếu gia, ta làđang tốt chongươi, ngươi đã không lĩnh tìnhthìquên đi.”

Lâm Tạ nhìn bóng dáng Ngô Đạt, trong lòng có chút bất bình.

“Thất thiếu gia, Ngô Đạtthậtquá đáng, một ngoại nhânmà lạiđikhoa tay múa chân đối với chuyện của ngài.” Gã sai vặt Lý Phi bên người Lâm Tạ hết sức bất mãn nói.

Lâm Tạ cười khổ, nói: “Đithôi, đừng nóitớihắn.”

Y tuy là dòng chính Lâm gia, nhưng địa vị thấp kém, lại còn bị hủy dung, còn sống không tốt bằng ngoại nhân như tên Ngô quản gia này, dù sao tên đó là người mà vị thiên tài Bát muội kia của y tin cậy.

“Tuy rằng Ngô quản gia có chút quá,nhưngthiếu gia làmgì phải đối tốt với ngườibèo nước gặp gỡkianhư vậy?” Lý Phi không hiểu hỏi.

“Nhìn tay người kiathì chắc chắnlà mộtvịluyện dược sư, trên người mang theo một cỗ dược hươngthường có ởluyện dược sư, ta nghĩ hắn là hổ lạc bình dương, có thể giúp một phenthìliền giúp một phen, kết cái thiện duyên, có thể về sau người tasẽgiúp đỡchúng tathì sao.”

Lý Phi kinh ngạc hỏi: “Ngườiđólà luyện dược sư? Thiếu gia, vậyhắn là luyện dược sư cấp mấyvậy?”

“Lấy thực lực võ hoàngsơ cấp củahắn,ta nghĩluyện đan thuật hẳn làkhoảngngũ cấp.” Lâm Tạ suy nghĩ rồi nói.

Lý Phi nhất thời có chút thất vọng, “Mới ngũ cấpthôià!”

Lâm Tạ bỡn cợt nói: “Ánh mắt của ngươithậtcao, luyện dược sưngũcấpcũng khôngnhập vào mắt ngươi.”

Lý Phi xấu hổ cười, chối: “Khôngphải, ta chỉ lànghĩ, nếuthiếu gia cứuđượcmộtvịluyện dược sư thất cấp cao cấp, ngàiliềncó thể đổi vậnrồi.”

Lâm Tạ bất đắc dĩ trợn mắt trừng Lý Phi: “Luyện dược sưthất cấp cao cấp cơ bản đều có tu vi võ tông,còn bịmột tênvõ hoàngnhưtađi cứu?”

Lý Phi gãi gãi đầu, xấu hổ cười: “Ta chỉtùy tiệnnghĩ thôi. À màthiếu gia, nghe nói lần nàytrong đámđan dược thất cấpở hộiđấu giá có Phục Nhan Đan thất cấp cao cấp, nếu có thể mua được đan dượcnày, dung mạocủa ngàicó thể khôi phụcrồi.” Lý Phi nói.

Sắc mặt Lâm Tạ nhất thời âm trầm, “Ngươiđangloạn tưởng cái gìvậy? Không nên nói lung tung.”

Lần này Lâm gia chiếm được một tấm thiệp mời đi tới hội đấu giá của Bạch gia.

Bát muội Lâm Ngọc của Lâm Tạ là một luyện dược sư lục cấp, sắp thăng cấp thành luyện dược sư thất cấp. Bọn họ lần này dẫn theo không ít vật tư chính là muốn đổi cho Lâm Ngọc một viên đan dược thất cấp tăng linh hồn lực.

Lý Phi nhìn sắc mặt Lâm Tạ, xấu hổ nói: “Ta chỉlà tùy tiện nóithôi.”

Lâm Tạ cười khổ, thở ra một hơi dài: “Ta dù saocũngkhôngphảinữ tử,diện mạokhông dễ nhìn cũng khôngsao.”

Lý Phi nhìn bộ dáng Lâm Tạ, trong lòng nhịn không được mà ủy khuất thay Lâm Tạ.

Mộ Viễn Phong thu hồi linh hồn lực, nhịn không được thở dài.

Từ trong những câu đàm luận của thị vệ cùng đoàn xe, Mộ Viễn Phong đại khái biết được thông tin của vị Thất thiếu gia Lâm Tạ này.

Lâm Tạ là một song nhi, trong đám đồng lứa ở Lâm gia thì y xếp thứ bảy, Lâm Tạ có diện mạo vô cùng tốt, đã cùng công tử Dư Tấn của Dư gia đính thân.

Kết quả, một lần trong quá trình ra ngoài tìm kiếm cơ duyên gặp chuyện ngoài ý muốn, dung mạo Lâm Tạ bị một con Huyết Diễm Thiềm làm hỏng, gương mặt trở nên khó coi.

Dư Tấn là thiên tài của Dư gia, Lâm gia cân nhắc một chút, đổi đối tượng hôn ước với Dư Tấn từ Lâm Tạ thành Lâm Ngọc. Lâm Ngọc là một luyện dược sư, luyện đan thuật không tồi, hai nhà đối với hôn sự của hai người đều vui như mở cờ, còn Lâm Tạ thì cứ như vậy bị mọi người quên đi.

Mộ Viễn Phong cúi đầu, hắn đã là luyện dược sư lục cấp.

Trước khi Mộ Thần rời đi đã là luyện dược sư thất cấp, lúc ấy Mộ Thần để lại cho hắn một phần luyện đan tâm đắc cùng đại lượng tài nguyên tu luyện.

Có phần tâm đắc cùng tài nguyên này, luyện đan thuật cùng tu vi của Mộ Viễn Phong vẫn luôn tăng đều.

Nhưng ngay cả như vậy, viên Phục Nhan Đan thất cấp kia Mộ Viễn Phong vẫn không luyện ra nổi. Mộ Viễn Phong cúi đầu, thầm nghĩ đợi khi tìm được Thần nhi, hỏi lấy một viên Phục Nhan Đan từ Thần nhi hẳn không phải là việc gì khó.

Nhưng việc cấp bách, là phải tìm được Thần nhi.

Mộ Viễn Phong từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược khôi phục nguyên khí, nuốt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.