Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 352: Chương 352




“Thương thế của ngươiđã sắp khỏi chưa?” Lâm Tạ dò hỏi nhìn Mộ Viễn Phong.

Mộ Viễn Phong gật đầu:“Nhờ phúc của Thất thiếu,tađãgầnkhôi phụcrồi.”

“Ngươi khôngsaothì tốt. Sau này có tính toán gì không?” Lâm Tạ hỏi.

Mộ Viễn Phong suy nghĩ một chút, nói: “Thậtrata là luyện dược sư, nghe nóibây giờBạch gia đã thành nơi hội tụ luyện dược sư, tamúônđi qua nhìn xem.”

“Ngươi là luyện dược sư cấp mấyvậy?” Lý Phi đã sớm nghe Lâm Tạ nói rằng Mộ Viễn Phong có thể là luyện dược sư, cho nên cũng không kinh ngạc lắm.

“Ta là luyện dược sư lục cấp cấp thấp.” Mộ Viễn Phong nói.

Lâm Tạ nhướng mày, trình độ luyện đan của Mộ Viễn Phong so với y đoán thì mạnh hơn.

Lý Phi có chút thất vọng nói: “Chỉlà lục cấp cấp thấp à.Nếu như là luyện dược sư thất cấp cao cấp thì tốt rồi.”

Lâm Tạ trừng mắt với Lý Phi một cái, quay qua xin lỗi cười nói với Mộ Viễn Phong: “Xin lỗi, tùy tùngcủa takhông hiểu chuyện.”

Bình thường võ hoàng lục cấp, luyện đan thuật đều chỉ có ngũ cấp, lục cấp, còn tuyệt thế thiên tài giống Mộ Thần ở cấp bậc võ tông thất cấp đã là luyện dược sư bát cấp, dù sao cũng là số ít.

“Khôngsao, làdota luyện đan thuật thấp kém, không giúp đượcThấtthiếu,đểThất thiếu thất vọng rồi.” Mộ Viễn Phong xin lỗi nhìn Lâm Tạ.

Lâm Tạ thản nhiên cười: “Không có.”

Sư phụ của Lâm Ngọc chỉ là luyện dược sư thất cấp sơ cấp liền đã được người ta kính ngưỡng, được trưởng bối gia tộc kinh kính sợ, huống chi là luyện dược sư thất cấp cao cấp.

Dung mạo của y bị hủy rất nghiêm trọng, chỉ có Phục Nhan Đan thất cấp cao cấp mới có hiệu quả, mà luyện dược sư thất cấp cao cấp, phần lớn đều là hùng bá một phương, y căn bản mời không nổi.

Trên thực tế, cho dù y có nhận thức được vị luyện dược sư thất cấp cao cấp nào, y cũng không lấy ra được dược liệu luyện chế Phục Nhan Đan.

Lâm Tạ cúi đầu nghĩ, thực ra nếu dùng sức lực của cả tộc, có lẽ cũng chưa chắc là không thể đổi được Phục Nhan Đan cho y, nhưng người trong nhà lại không muốn bỏ nhiều tâm huyết trên người y mà thôi.

Có đôi khi Lâm Tạ nhịn không được sẽ nghĩ, nếu người hủy dung là Lâm Ngọc, gia tộc có không quan tâm như thế hay không…

“Người tốt cóhảobáo,Thấtthiếu, dung mạocủa ngươinhất định sẽ khôi phục.” Mộ Viễn Phong nói.

Lâm Tạ thản nhiên cười, không hề để ý lắc lắc đầu: “Không hề gì.” Y đã sớm không còn suy nghĩ rằng sẽ khôi phục dung mạo được.

Nhiều năm như vậy đã nhìn quen nam nhân phụ lòng bạc tình, cũng nhìn thấy những nữ nhân chán ghét y, Lâm Tạ sớm đã nghĩ sẽ sống cô độc cả đời.

Mộ Viễn Phong nhìn Lâm Tạ, thầm nghĩ hẳn không phải là Lâm Tạ không quan tâm dung mạo, mà là cảm thấy không thể nào khôi phục, chỉ đành lành làm gáo vỡ làm muôi.

… …

“NgườiLâm Tạ cứucólai lịchgì thế?” Dư Tấn hỏi Lâm Ngọc.

Trước khi Lâm Tạ chưa bị hủy dung, diện mạo cũng có vài phần giống Lâm Ngọc, cũng coi như thanh lệ động nhân.

Dư Tấn cũng có động tâm, nhưng so sánh lại, Dư Tấn càng thích Lâm Ngọc vừa thiên kiều bá mị, lại vừa là luyện dược sư.

Tại thành mà Dư gia sống, song nhi có địa vị cực thấp, chỉ có nam nhân không có bản lĩnh mới có thể thú song nhi. Năm đó Dư Tấn cùng Lâm Tạ đính hôn đã bị không ít lần trào phúng, cho nên Dư Tấn có oán khí rất sâu với Lâm Tạ.

Lâm Ngọc nói: “Hình như người đó làluyện dược sư.”

Dư Tấn sửng sốt một chút, sắc mặt có vài phần khó chịu, “Thật sao?”

Sau khi Lâm Tạ bị hủy dung, Dư Tấn đối với Lâm Tạ chỉ còn lại chán ghét, nhưng dù sao hai người cũng từng có hôn ước, nên giờ Lâm Tạ thích người khác, Dư Tấn vẫn có chút không thoải mái.

Lâm Ngọc ủy khuất nói với Dư Tấn: “Chẳng lẽTấn ca đốivới Thất ca dư tình chưadứt,đangghen tịsao?”

Dư Tấn vội cười làm lành: “Ngươi nói gìvậy? Ta saocó thểđi ghenvì một người quái dị,chỉ làánh mắttênluyện dược sưkiathậtlạ, đốimặtvới Lâm Tạnhư thế, hắn cũng không sợ ăn không ngonsao.”

“Thất ca đã đủ đáng thươngrồi, ngươiđừngmắngThất ca nữa.” Lâm Ngọc nói.

“Ngườikialà luyện dược sư cấp mấy?” Dư Tấn hỏi.

“Nghe nói là một luyện dược sư lục cấp cấp thấp,nhưngluyện dược sư lục cấp cấp thấplạisống nhưnhư vậy cũng ít thấy, nói không chừng chỉlà luyện dược sư ngũ cấpthôi.” Lâm Ngọc nói nhỏ.

Dư Tấn híp mắt nói: “Người nọ không rõ lai lịch, lại xum xoe với Lâm Tạ, chỉ sợ bụng dạ khó lường.”

Lâm Ngọc mím môi không cho là đúng, nói: “Chẳng qua là võ hoàng nhất tinh, khônglàm ra được sóng gió gì đâu.”



“Thất tiểu tử.” Một lão giả sắc mặt âm trầm đi tới phía Lâm Tạ cùng Mộ Viễn Phong.

“Tamgia gia, có chuyện gì sao?” Lâm Tạ hỏi lão giả.

Lão giả khó coi nhìn Lâm Tạ, tức đến khó thở mà nói: “Ngươiđi nói vớimuội muội ngươilàngươi muốnmuaPhục Nhan Đan thất cấp?”

Vẻ mặt Lâm Tạ nhất thời trở nên âm trầm. Lâm Ngọc lại ở sau lưng y bắn tên.

“Ta không có.” Lâm Tạ cố gắng ôn hoà nói.

“Ngươi không có?Vậy saomuội muội ngươi lại buông thacho Nguyệt Hồn Đan,màmuốnmuaPhục Nhan Đancho ngươi?” Lão giả âm trầm hỏi.

Lâm Tạ cắn chặt răng: “Ta làm sao biết? Nàng nói thế nào đều tùy vào nàng.”

“Ngươi đây làcóthái độgì vậy?Muội muội ngươi vìngươimàngay cả Nguyệt Hồn Đancũngbuông tha, ngươi còn không lĩnh tình.” Lão giả nhìn Lâm Tạ, vẻ mặt ngươi vậy mà không biết tốt xấu như thế.

Lâm Tạ mím chặt môi, không nói chuyện. Cảm kích? Nếu Lâm Ngọc thật tâm, y tất nhiên là vô cùng cảm kích.

Lão giả nhìn biểu tình quật cường của Lâm Tạ, nhẹ hít một hơi, thâm sâu nói: “Ngươi… Thất tiểu tửà, ta biết trong lòng ngươi ủy khuất, nhưng việc đã đến nước này, ngươimở lòng ra tí đi. Nếu như muội muội ngươicó đượcNguyệt Hồn Đan, tỷ lệ tương lai trở thành luyện dược sư thất cấpsẽtăng lên,mà mộtgia tộccó đượcmột luyện dược sư thất cấp là khái niệmgì, Thất tiểu tử, ngươi cần phải lấy đại cục làm trọng!”

Lâm Tạ siết chặt tay, phiền muộn nói: “Ta biếtrồi, ta sẽ không hy vọng xa vời Phục Nhan Đangì đó, các ngươi nên mua cái gìthì cứmua cái đóđi.”

Lão giả nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Tạ, lắc đầu xoay người rời đi.

Trong đáy mắt Lâm Tạ hiện lên vẻ tro tàn.

Mộ Viễn Phong nhìn Lâm Tạ, trong lòng không khỏi có chút đau lòng, “Ngươi đừng thương tâm.”

Lâm Tạ gượng cười: “Ta không sao, ta sớm đã quenrồi.”

Mộ Viễn Phong nhìn thần sắc của Lâm Tạ, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.

“BênBạch gia hiện tại hội tụrấtnhiều luyện dược sư, có lẽ ngươisẽtìm được người luyện chế Phục Nhan Đanhco ngươi.” Mộ Viễn Phong gợi ý.

Lâm Tạ cười khổ nói: “Luyện dược sư thất cấplàm gì dễ kết bạn như vậy.”

“Luôn có cơ hộimà.” Mộ Viễn Phong nói.

Lâm Tạ lắc lắc đầu, Mộ Viễn Phong cũng không dây dưa thêm trên vấn đề này.



“Luyện đan thuậtcủa ngươilàhọc với aivậy? Sư phụ ngươi là luyện dược sư cấp mấy?” Lý Phi đầy mong chờ hỏi Mộ Viễn Phong.

Mộ Viễn Phong nghiêng đầu, trầm ngâm một chút rồi nói: “Luyện đan thuậtcủa ta à,giai đoạn trước làtựmìnhmày mò ra,giai đoạn saulà cùngnhi tửta học.”

Lý Phi ngoài ý muốn nhìn Mộ Viễn Phong, nghẹn một chút mới hỏi: “Ngươi có nhi tửrồi?”

Mộ Viễn Phong gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậymẫu thâncủanhi tử ngươiđâu?” Lý Phi hơi khẩn trương hỏi.

“Đã quađờinhiều năm.” Mộ Viễn Phong nói.

Lâm Tạ nhìn Mộ Viễn Phong, nói: “Xin lỗi.”

Mộ Viễn Phong cũng không để bụng, nói: “Khôngsao cả.”

“Luyệnđan thuậtcủa ngươithật làhọcvới nhi tửcuảngươi?” Lâm Tạ hỏi.

Mộ Viễn Phong gật đầu: “Đúngthế!”

Lý Phi lập tức đầy kích động hỏi: “Nhi tửcủa ngươi là luyện dược sư thất cấp sao?”

Mộ Viễn Phong lắc đầu: “Khôngphải.”

Lý Phi nhất thời có chút thất vọng, “Nhi tử của ngươi cũng không phải luyện dược sư thất cấp, ngươi còn học luyện đan thuật với nhi tử ngươi?!”

Mộ Viễn Phong cười nói, “Nhi tửtatrênluyện đan thuậtcóngộ tính rất cao.”

Lý Phi bĩu môi nghĩ thầm, nhi tử của tên này cũng không phải luyện dược sư thất cấp, mà người này còn đi theo nhi tử học luyện đan thuật, như vậy người này đại khái cả đời đều chỉ là luyện dược sư lục cấp.

“Nhi tửcủa ngươi hiện tại ở đâu?Sao ngươi khôngởcùngnhi tửngươi?” Lâm Tạ hỏi.

“Mấy năm trước hắn đi ra ngoài lưu lạc.” Mộ Viễn Phong nói.

Lâm Tạ có chút ngoài ý muốn: “Đi ra ngoài?Vậy hiện tại hắnđangở đâu?”

“Ta đãmấynăm khôngcóđược tin tức của hắn,hẳn làhiện tại hắnđang ở chỗđịa giớiBạch gia.” Trong mắt Mộ Viễn Phong lộ ra vài phần tự hào cùng mong chờ.

Sắc mặt Lý Phi có chút khinh thường nói: “Nhi tử của ngươiđãmấynăm chưa liên hệvớingươi?” Vậy người nhi tử này hẳn là không quá hiếu thuận rồi.

Nhìn vẻ mặt Lý Phi là Mộ Viễn Phong liền biết Lý Phi đang suy nghĩ gì, “Nhi tử tarấthiếu thuận,chỉ làhắn vẫn luôn rất bận.”

“Nhi tử của ngươibận dữvậysao?! Hắnđúnglà đạinhân vật nhỉ.” Lý Phi nhướng mày nói.

Mộ Viễn Phong gật đầu: “Đúng vậyđó!”

Lý Phi nhìn Mộ Viễn Phong, thầm nghĩ thật là một vị phụ thân ngốc.

“Không nóivềtanữa.Thấtthiếu, quan hệgiữangươivới vịBát muộikia củangươisao lạikém như vậy? Ngươitừngđắc tội nàngtasao?” Mộ Viễn Phong tò mò hỏi Lâm Tạ.

Lâm Tạ cười khổ nói: “Ta cũng không biếtnữa.” Y cũng không biết y từng đắc tội vị Bát muội kia chỗ nào, nhưng Lâm Ngọc chính là nơi chốn nhìn y không vừa mắt.

“Chúng ta còn cóbao nhiêungàymới đếnBạch gia?” Mộ Viễn Phong hỏi.

Lâm Tạ tính một chút, nói: “Ước chừng còn cần năm ngày.”

Mộ Viễn Phong gật đầu: “Bạch gia hiện tại nhất địnhrấtnáo nhiệt.”

Lâm Tạ nói: “Đúng vậy, có rất nhiều luyện dược sư hội tụ ở Bạch gia,bọn họmuốn gia nhập Bạch gia hoặc là Lăng gia, trở thànhthành viên của một tronghai nhà.”

Mộ Viễn Phong gật đầu: “Như vậysao.”

“Sư phụcủaLâm Ngọc cũng đến Bạch gia?” Mộ Viễn Phong hỏi.

Lâm Tạ gật đầu: “Phảivậy.”

“La Hòa chính làmột tênăn cây táo rào cây sung.” Lý Phi chen vào nói.

Lâm Tạ trừng mắt liếc Lý Phi, “Đừngcónói lung tung.” Sự kiện của La Hòa đã bị Lâm gia cấm chỉ đàm luận.

Lý Phi bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Vốn chính làvậy, còn không cho ngườitanói.”

“Xảy ra chuyện gìvậy?” Mộ Viễn Phong tò mò.

Lý Phi đầy vui sướng khi người gặp họa truyền âm kể với Mộ Viễn Phong: “La Hòa vốn làmột trong nhữngluyện dược sưngoại sính củaLăng gia,nhưng lúcLăng gia xảy ra chuyện, hắnlạilàm bộ làm tịch đoạn tuyệt quan hệ cùng Lăng gia, biểuđạttrung tâm đốivớiĐan Tháp, kết quả…” Lăng gia căn bản là không để La Hòa vào mắt, Đan Tháp thì sao, cũng không có để La Hòa vào mắt.

Lâm Tạ trừng Lý Phi một cái, Lý Phi liền bồi khuôn mặt tươi cười với Lâm Tạ.

Lâm Tạ cười khổ, luyện dược sư ngoại sính cùng luyện dược sư mà Lăng gia bồi dưỡng khác xa nhau, quan hệ giữa La Hòa cùng Lăng gia tương đối mỏng manh, hai bên chỉ là có chút quan hệ hợp tác, nhưng ngay cả như vậy, La Hòa vẫn có chút dấu vết vong ân phụ nghĩa.

Sau khi luyện dược sư của Bạch gia, Lăng gia lần lượt thăng cấp, La Hòa liền hối tiếc không kịp.

Lăng gia là trở về không được, vậy mà La Hòa liền có suy nghĩ kỳ lạ là muốn gia nhập Bạch gia. Hai nhà Lăng, Bạch có quan hệ thông gia, thế nên tính toán của La Hòa chung quy chỉ là chuyện cười.

Nếu La Hòa ngay lúc Lăng gia nguy nan, chuyện gì cũng không làm, như vậy đãi ngộ ở Lăng gia hẳn là đã tăng lên mấy lần rồi ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.