Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 357: Chương 357




“Ngọc nhi, ngươi làmcái gì vậy?!Loạichuyệnnàysaongươi có thể nói lung tungnhư thế?Lại cònoan uổng phụ thâncủaMộ Thần, thậtđúnglà không biết sống chết!” Lâm Tam gia sắc mặt không tốt quát Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc âm thầm siết chặt tay, nàng lớn như vậy còn chưa từng bị Tam gia gia mắng như thế.

“Lâm gia đầu nhập vàobiếtbao nhiêu tâm huyết trên người ngươi,rồi bây giờngươibứcLâm giađi tớitử lộấy à!” Lâm Tam gia đầy bực bội nhìn Lâm Ngọc.

Sự tình lần này vừa xảy ra, Lâm Ngọc tại trong mắt đám người Lâm gia sẽ không bao giờ còn là “một thiên tài có thể mang Lâm gia lên độ cao mới”, mà chuyển thành “một hung thủ đẩy gia tộc vào lửa hố”.

Lâm Ngọc ăn nói bừa bãi, sau đó Mộ Viễn Phong ở trước mặt mọi người nói Lâm Ngọc không biết xấu hổ. Đoạn đối thoại này hai người khẳng định đã bị truyền ra, tình cảnh của Lâm Ngọc về sau có thể đoán được.

Cũng may là lúc chuyện này phát sinh tiểu Thất đã đứng ở bên Mộ Viễn Phong, tiểu Thất lại có ân cứu mạng với Mộ Viễn Phong, nếu không lần này chỉ sợ Lâm gia chạy trời không khỏi nắng.

Lâm Tam gia quả thật hận vô cùng! Lúc vừa mới bùng nổ xung đột, hắn đứng ở bên La Hòa. Nói không chừng Mộ Viễn Phong sẽ vì vậy mà ghi hận hắn. Mà cho dù Mộ Viễn Phong không ghi hận hắn, chỉ sợ Mộ Thần cũng sẽ ghi hận hắn. Mộ Thần này chưa bao giờ là người nhân từ nương tay!

Bọn họ vậy mà lại vì một tên La Hòa mà đắc tội với Mộ Thần, so với Mộ Thần, La Hòa chả là cái đinh gì sất.

Lâm Ngọc mặt đỏ lên, cắn muốn rách môi.

Nàng làm sao biết được mọi chuyện sẽ trở nên như vậy. Người nọ thế mà lại là chính là phụ thân của Mộ Thần, nàng còn cho rằng hắn chỉ là một tên quê mùa đến từ một địa phương nhỏ.

Nhưng mà lúc trước ông nội cũng đứng ở bên nàng! Hiện tại xảy ra chuyện liền đổ hết lên đầu đến nàng.

Đám trưởnng lão Lâm gia sắc mặt không tốt nhìn Lâm Ngọc.

Trong lòng Lâm Ngọc ngập tràn lửa giận, việc này hoàn toàn nên trách Thất ca mới đúng. Nếu không phải y xen vào việc người khác mà đi cứu phụ thân của Mộ Thần, nàng sao có thể rơi xuống bước này.

Lâm Ngọc nhìn vẻ mặt những trưởng lão, nàng ta biết, lúc này đã khác ngày xưa. Trước kia nàng ta có thể dễ dàng đổ các loại sai lầm lên đầu Thất ca, nhưng hiện tại lại không có khả năng.

“Không ngờ phụ thân của Mộ Thầnlạiđiệu thấpnhư thế kia.” Một vị trưởng lão Lâm gia nói nhỏ.

Trong thời gian lâu đến thế vậy mà Mộ Viễn Phong lại không để lộ một chút tiếng gió nào, tính nhẫn nại của người này thật tốt.

Lâm Tam gia cười khổ. Nếu Mộ Viễn Phong thật sự nói cho bọn họ rằng hắn là phụ thân của Mộ Thần thì bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Chắc chắn là sẽ coi người tiểu Thất cứu về là một kẻ điên.

Kỳ thật Mộ Viễn Phong cũng có lộ một chút tiếng gió, hắn từng nói luyện đan thuật của hắn là học theo nhi tử của hắn, nói nhi tử của hắn có luyện đan thuật siêu phàm nhập thánh, lại nói nhi tử hắn không phải là luyện dược sư thất cấp.

Mà bởi vì Mộ Viễn Phong nói nhi tử của hắn không phải luyện dược sư thất cấp, bọn họ liền không để ở trong lòng.

Bọn họ thật sự có mắt như mù, Mộ Thần đương nhiên không phải là luyện dược sư thất cấp, hắn chính là luyện dược sư cửu cấp! Hắn sao là luyện dược sư thất cấp được?

Lâm Tam gia nhìn Lâm Ngọc, tâm tình cực độ phẫn uất. Nếu không phải do Lâm Ngọc làm khó dễ, lấy ân cứu mạng của tiểu Thất với phụ thân của Mộ Thần, Mộ Thần như thế nào cũng phải nhớ rõ một phần nhân tình của Lâm gia. Nếu như có được một phần nhân tình của Mộ Thần, như vậy địa vị của Lâm gia chắc chắn sẽ tăng lên. Thế nhưng chuyện này nháo thành như vậy, Mộ Thần không oán Lâm gia thì cũng đã đủ may mắn rồi.

Còn nha đầu Lâm Ngọc kia, gia tộc tiêu phí biết bao nhiêu trên người nàng ta, kết quả, nhiều năm như vậy vẫn chưa mang về cho gia tộc bao nhiêu chỗ tốt thì thôi đi, mà còn ra một chiêu khiến gia tộc ngập đầu tai ương.

Cả đám người Lâm gia đều coi thường nhìn Lâm Ngọc. Lâm Ngọc cắn răng, trong lòng hết sức ủy khuất, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ hèn hạ như vậy.

“MaymàtiểuThấtvớiMộ Viễn Phongcóquan hệ không tồi, nói không chừng lần này là kỳ ngộcủaLâm gia chúng taấy chứ.”

“Nhưng mà,mấy năm nay gia tộcđốivớitiểuThất cũng khôngđượctốtlắm...” Một trưởng lão vừa nói, một bên hung hăng liếc mắt trừng Lâm Ngọc. Đổi thành bình thường thì Lâm Ngọc đã sớm bạo phát, nhưng lần này, nàng lại không dám hó hé một câu một chữ.

“TiểuThất khôngphảilà người mang thù như vậyđâu.” Một trưởng lão nói.

“Hiện tại tiền đồcủa gia tộc toàn bộ đều ký thác trên người tiểuThấtrồi.”



Dư Tấn cắn chặt răng, yên lặng không lên tiếng, lần này địa vị của Lâm Tạ chắc chắn sẽ tăng rất nhanh.

Mộ Viễn Phong tựa hồ rất có hảo cảm với Lâm Tạ, còn mở miệng giúp Lâm Tạ lấy Phục Nhan Đan. Nếu như Lâm Tạ có được Phục Nhan Đan, dung mạo cũng có thể khôi phục lại.

Có vẻ là Lâm Tạ biết được năm đó y bị hắn đẩy tới chắn trước mặt Lâm Ngọc, nếu Lâm Tạ mượn tay Mộ Thần đối phó với hắn, như vậy hắn nên làm thế nào đây…

Dù quan hệ giữa Lâm gia cùng Lâm Tạ có kém hơn nữa, thì cố kỵ một phần huyết mạch thân tình, Lâm Tạ chưa chắc sẽ làm gì họ, nhưng, hắn lại khác.

… …

Mộ Thần vừa trở về Bạch gia, liền luyện một lò Phục Nhan Đan đưa cho Lâm Tạ.

Mộ Viễn Phong nói với Mộ Thần: “Chuyệnđan dượcnàyngươi không cần vội vã như vậy.”

Mộ Thần cười cười không cho là đúng, trong mắt hiện lên vài phần giảo hoạt, “Có những việc có thể chờ,nhưngcó một số việclạikhông thể chờđược.Việclấy lòng mẫu phụmới, ta tấtnhiênphảigấp gáprồi.”

Mộ Viễn Phong bất đắc dĩ cười nhìn Mộ Thần, nói: “Ngươiđó! Việc này, bát tự cònchưa đi xemđâu, chỉ biết nói hưu nói vượn.”

Mộ Thần nghiêng đầu: “Vậy sao?Nhưng màta nghe nói phụ thân đã tư định chung thân cùngyrồi mà.Ta cảm thấyLâmThất thiếucũngkhông tồi,không phải làphụ thân cũngrấtthíchysao?”

Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần, trầm ngâm hỏi: “Ngươi không để ý?”

“Vìsao phảiđể ý?Mẫu thân đãmất rồi,mànếu mẫu thântrên trờicó linhthiên, hẳn là cũng sẽ hy vọng bên người phụ thân có một ngườiquan tâm chăm sóc phụ thân.” Mộ Thần đương nhiên nói.

“Lâm Tạy…quảthựcrấttốt.” Mộ Viễn Phong có chút xấu hổ nói.

Mộ Thần gật đầu: “Tacónghe ngóngthử, Lâm Tạnàyxác thực không tồi.”

Chỉ là mệnh không được tốt lắm, cái gia tộc Lâm gia này thật không tốt lành gì.

Hắn đã đi điều tra tình huống từ lúc Mộ Viễn Phong đến, bởi thân phận Mộ Viễn Phong rất đặc biệt. Trước khi thân phận Mộ Viễn Phong còn chưa bị lộ ra, Lâm gia Thất thiếu giữ gìn phụ thân như vậy, hẳn là phẩm tính cũng không tồi.

“Ta nghe nói phụ thân trên đườngtới đâybị ngườitachỉ hôn?” Mộ Thần ý cười dạt dào nhìn Mộ Viễn Phong.

“Ngươiđấy! Đềuđãlà luyện dược sư cửu cấprồicòn không cóchútđứng đắnnào.” Mộ Viễn Phong đầy bất đắc dĩ nói.

Mộ Thần nhún vai: “Tại trước mặt người khác,tađương nhiên làtém tém lại, nhưngnếuởtrước mặt phụ thânmàtacòn tém lại, ta đây cònkhông mệt chết à.”

“Ngươithật là! Mệtđámngười ởbênngoài cònnghĩngươi làmột kẻlãnh khốc vô tình,không ngờ sự thật lạilà mộttênmiệng lưỡi trơn tru.” Mộ Viễn Phong buồn cười liếc Mộ Thần.

“Phụ thân ngheđượcrất nhiều lời đồn về tanhỉ.” Mộ Thần nói.

Mộ Viễn Phong gật đầu, nói: “Phải. Nói cái gìcũngcó, nói ngươicóba đầu sáu tay, nói ngươi mỗi ngàyphảiăn thịtuống máungười, nói ngươi làĐạiLaThầnTiên chuyển thế…”

Mộ Thần:“…Toànlànóibậy cả.”

“Đúng rồi Thần nhi, làm sao ngươi biết tađãđến?” Mộ Viễn Phong tò mò hỏi.

Mộ Thần cười: “Hội đấu giáđang chuẩn bị tới, các nơitronglãnh địa Bạch gia đềucóthiếtbịtheo dõi phòng ngừacó chuyện ngoài ý muốnphát sinh,thế nênphụ thânvừađến không lâu tađãbiếtrồi.”

Mộ Viễn Phong gật đầu hiểu ra: “Thì ra là thế!”

… …

“Thiếu gia thật dễ nhìn.” Lý Phi nhìn Lâm Tạ đã khôi phục dung mạo, khen ngợi.

Lâm Tạ nhìn dung nhan đã lâu không thấy, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười thản nhiên. Từ khi bị hủy dung thì y cũng không cần soi gương, trước đó Lâm Tạ không hề tưởng được mình lại còn có một ngày khôi phục lại dung nhan.

“Thiếu giahình nhưsovớitrước kia càng đẹp mắthơn.” Lý Phi lại nói.

Lâm Tạ mím môi nói: “Đan dược Mộ đại sư đưa tới làđan dược phẩm chấtcực phẩm.” Đan dược này trừ có khả năng khôi phục dung nhan thì còn có hiệu quả mỹ dung dưỡng nhan.

Lý Phi hết sức sùng bái nói: “Mộ đại sư thậtquálợi hại!” Nếu như là đan dược thất cấp phổ thông thì sẽ không có hiệu quả tốt như vậy.

Kỳ thật là có không ít luyện dược sư thất cấp cao cấp ở Bạch gia, Mộ Thần căn bản không cần tự mình ra tay, nhưng mà hắn vẫn ra tay, đủ để thuyết minh Mộ Thần tôn trọng thiếu gia nhà mình.

Lý Phi hưng phấn nói với Lâm Tạ: “Thiếu gia,nếu nhưngài kết thânvớiMộ Viễn Phongthìvề sau ngài chính là mẫu phụcủaMộ Thầnrồi.”

Thân phận Mộ Viễn Phong bị lộ, tên giả ban đầu tất nhiên cũng ngưng dùng.

Lâm Tạ cười khổ nói: “Đừng nói lung tung.” Thân phận của y với Mộ Viễn Phong thật sự chênh lệch quá lớn.

Lý Phi gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười.

Một tiếng đập cửa vang lên, Lý Phi vội vàng đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người tới, Lý Phi lập tức có chút câu thúc đứng lên, “Bạch thiếusao lạiđột nhiên đếnđây?”

“Ta đến xem mẫu phụ tương lai.” Diệp Thạch đảo mắt nói.

Trái tim Lý Phi đập mạnh, trong lòng tức khắc hiện lên sự vui sướng: “Bạch thiếu,mờivào, mờivào.”

Diệp Thạch cầm thực hạp đi đến, sắp ra đặt ở trên bàn, “Lâm thiếu cònchưaăn cơmphải không, nhữngmónnàyđềulà do Mộ Thần làm, ănrấtngon, ngươi nếm thửđi!”

Lâm Tạ kinh ngạc hỏi Diệp Thạch: “Mộ thiếu cònbiếtnấu cơm?”

Diệp Thạch gật đầu tự hào nói: “Đó là đương nhiên, tay nghề Mộ Thầnrấttốtluôn đó,nhưngMộ Thần không thường xuống bếplắm.”

Lâm Tạ miễn cưỡng cười từ chối: “Ngươi ăn đi, ta không đói bụng.”

Diệp Thạch nghiêng đầu nói: “Ngươicứănđi,Lâm thiếu không cần khách khí, ngươi lập tứcsẽbiến thành mẫu phụcủaMộ Thần, Mộ Thần hiếu kính ngươi, làmđồ ăncho ngươi cũng làchuyện phải.”

Lâm Tạ xấu hổ cười: “Bạch thiếu hiểu lầmrồi, ta cùng MộViễn Phongkhông có gì…” Mộ Thần có thân phận gì chứ, ăn thứ Mộ Thần làm, sợ là y sẽ giảm thọ luôn ấy!

Diệp Thạch nhướng mày nói: “Nhưng màta nghe nói,vịngươi muội muội kiacủa ngươi đãchỉ hôn cho ngươi cùng phụ thânrồi.”

Lâm Tạ xấu hổ nói: “Chuyệnnày, nàngtachỉnói giỡnmà thôi…”

Diệp Thạch lại không cho là đúng: “Mặc dù là nói giỡn, nhưng ta cảm thấy ngươi cùngMộphụ thân rất có duyên phậnnha.Chẳng lẽ ngươi không thíchMộphụ thân?Phụ thân là người tốt,dạyra được mộtnhi tử rấttốt luôn.” Mộ Viễn Phong lợi hại biết là bao nhiêu, hạ Khóa Dương Đan cho Mộ Thần, chính bởi thế Mộ Thần mới có thể dễ dàng thăng cấp thành võ sư!

Lâm Tạ: “…” Thân phận Mộ Viễn Phong quá cao, y thật cũng không dám nghĩ tới.

Nhi tử của hắn là Mộ Thần, song tế là Bạch Diên Tinh, hai tôn tử của hắn là tôn tử của Bạch Thần Tinh, cũng tằng tôn của Lăng Xuyên.

Diệp Thạch nhìn thấy nụ cười khổ trên mặt Lâm Tạ thì nói: “Mộphụ thân thật sựrất rấttốtluôn đó,tính tình tốt, nhân phẩm tốt.”

Lâm Tạ xấu hổ nói: “Ta không có cảm thấy hắn không tốt, là ta không tốt…”

Diệp Thạch không hiểu: “Ngươicóchỗ nào không tốt?Thất thiếu ngươi diện mạo tốt, thực lực cũngmạnh, sư phụ tacũngkhông đánh lại ngươiđâu.”

Lâm Tạ: “…” Sư phụ ngươi ở nước ngoài phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.