Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 43: Chương 43: Giá quy định




Trong khu bán đấu giá.

“Mộ đại sư, đây là biên lai của ngài, Phá Linh Đan khởi điểm sẽ có giá bốn mươi vạn nguyên thạch, nếu như đến lúc đó không có người cạnh tranh, khu bán đấu giá của chúng ta sẽ lấy giá quy định thu đan dược này vào.” Người phụ trách của khu bán đấu giá là Lý lão, ân cần nói với Mộ Viễn Phong.

“Đa tạ.” Mộ Viễn Phong thản nhiên nói.

“Mộ nhị gia có thể giao đan dược cho khu bán đấu giá của chúng ta, là vinh hạnh của khu bán đấu giá chúng ta, ta hẳn là nên nói cảm tạ với ngài.” Lý lão nói.

Mộ Viễn Phong cười cười: “Hợp tác vui vẻ.”

Lý lão đưa một tấm thẻ cho Mộ Viễn Phong, “Mộ Nhị gia, bên trong tấm thẻ này đã có bốn mươi vạn nguyên thạch, chờ sau khi bán đấu giá chấm dứt, khoản còn lại cũng sẽ chuyển vào đây.”

Mộ Viễn Phong gật đầu, nói: “Đa tạ.”

Lý lão vuốt cằm, tươi cười trên miệng như thế nào cũng đều không khống chế nổi, loại tiểu thành thị này không ngờ cũng sẽ có người lấy Phá Linh Đan đi bán đấu giá, thật sự là niềm vui ngoài dự đoán, có thể bán đấu giá loại đan dược này, đối với tiếng tăm của khu bán đấu giá chính là có lợi thật lớn.

“Lý lão, Mộ Viễn Phong này bị gì sao? Có đan dược như vậy, không lưu cho bản thân mình, lại muốn đem ra đi bán đấu giá, ta thấy hắn cũng đã là võ sư chín sao, hẳn không bao lâu là có thể dùng được đan dược này.” Đấu giá sư của khu bán đấu giá là Diễm Vũ, nhìn thấy Mộ Viễn Phong cùng Mộ Thần rời đi, sắc mặt có chút cổ quái mà nói.

“Ngươi cho là hắn nguyện ý?” Lý lão cười lạnh một tiếng nói.

Diễm Vũ nhíu mày, hỏi: “Hắn không nguyện ý?”

“Nếu không phải bị bức đến không có cách nào, Mộ Viễn Phong hẳn sẽ không đi đến một bước này.” Lý lão híp mắt, bình chân như vại nói.

Diễm Vũ khó hiểu nhìn Lý lão, hỏi: “Lý lão, ý của lão là, Mộ Viễn Phong là bị bức?”

“Hoạ từ trong nhà ra! Chuyện bên trong đại gia tộc, cho tới bây giờ đều là như vậy.” Lý lão lắc lắc đầu, nói: “Cũng không liên quan chuyện của chúng ta, dù sao việc này có lợi với chúng ta.”

Sau khi Mộ Viễn Phong mang theo Mộ Thần rời khỏi khu bán đấu giá, liền đi chợ đêm.

“Phụ thân, cái Dung Hỏa Dịch này là cái gì vậy mà giá trị lại tới mười vạn nguyên thạch?” Mộ Thần hỏi.

Mộ Viễn Phong cười trả lời: “Trong thiên địa có rất nhiều loại dị hỏa, mỗi luyện dược sư đều muốn hấp thu dị hỏa cho chính mình dùng, thu dị hỏa là một việc vô cùng nguy hiểm, Dung Hỏa Dịch có thể làm độ nguy hiểm khi hấp thu dị hỏa giảm đi.”

Mộ Thần gật gật đầu, cảm thán: “Còn có loại đồ vật này sao!”

Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần, nói: “Ta thay con mua thứ này đi.”

Mộ Thần trừng lớn mắt, nói: “Phụ thân, cái đó rất quý.”

Mộ Viễn Phong không để bụng, nói: “Không có việc gì, nếu về sau con may mắn thu được dị hỏa, vậy mười vạn nguyên thạch này không tính là gì.”

Sau khi kiến thức qua thiên phú Mộ Thần, Mộ Viễn Phong cảm thấy nhi tử này của mình chính là vì luyện đan mà sinh, bởi vậy rất là áy náy trước kia không để mắt đến Mộ Thần, giờ phút này nhìn thấy đồ vật hữu dụng đối với Mộ Thần, nên Mộ Viễn Phong một chút cũng không nương tay.

Mộ Thần nhăn chặt mày, hắn hiện tại một ngày đại khái có thể luyện chế trên dưới năm mươi viên đan dược cấp một. Đan dược cấp một có giá cả đại khái là mười khối nguyên thạch một viên, một ngày Mộ Thần thu vào khoảng năm trăm nguyên thạch. Năm trăm nguyên thạch đối với người thường mà nói, đã là thu nhập xa xỉ, nhưng đối với kẻ chân chính có tiền mà nói, chút thu nhập ấy chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

Mộ Viễn Phong mang theo Mộ Thần trong chợ đêm đi dạo hồi lâu, tiêu tiền như nước mua không ít đồ vật.

Mộ Viễn Phong mang theo Mộ Thần nơi nơi mua sắm, Mộ gia cũng đang nghiêng trời lệch đất.

“Phụ thân, Nhị đệ vậy mà lại giao đan dược cho khu bán đấu giá, hắn thật sự là quá hoang đường, đan dược như vậy sao lại có thể giao cho khu bán đấu giá chứ.” Mộ Viễn Hàng thần tình bực mình, nói.

Mộ Kha nhẹ hít một hơi, nói: “Khu đấu giá Tế Nguyệt có bối cảnh không nhỏ, đồ vật đã ăn được, sợ sẽ không nhả ra.”

Mộ Viễn Hàng cắn chặt răng, vốn hết thảy đều theo như ông dự đoán mà phát triển, nhưng mà, mới nửa ngày, nửa ngày thời gian qua đi, mọi thứ đều thay đổi, Mộ Viễn Phong cư nhiên làm như vậy, người này tình nguyện đem đan dược giao cho khu đấu giá bán ra ngoài, cũng không vui lòng thành toàn cho ông trở thành võ linh.

Mộ Viễn Hàng cắn răng, trong lòng dâng lên một cơn hối hận vô cùng.

Sớm biết như vậy, sớm biết như vậy ông không nên uổng phí tâm cơ làm nhiều việc vô dụng như vậy, sớm biết như vậy ông nên cứng rắn đoạt đan dược ăn luôn.

Mộ Kha thật sâu từ từ nhắm hai mắt, hỏi: “Viễn Phong nó hiện tại ở đâu?”

“Hình như đang dẫn Thần nhi đi chợ đêm.” Một vị trưởng lão nói.

“Đã là thời điểm nào rồi mà hắn còn có tâm tình dẫn nhi tử đi chợ đêm!” Một vị trưởng lão khác đứng ở bên cạnh Mộ Viễn Hàng tức giận nói.

Mộ Viễn Hàng đôi mắt lập tức rụt lại, vốn là hết thảy đều thuận lợi, nhưng mà tựa hồ từ khi Mộ Thần bị Trang Du cự tuyệt, bắt đầu tâm tính liền biến đổi, hết thảy liền thoát ly sự khống chế của ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.