Lam Nhược Phong chạy dọc đường, thầm nghĩ: Lục Nghiêu cùng Trang Du hẳn là đã đi tìm Mộ Thần và Diệp Thạch rồi. Cũng không biết song phương có đụng mặt không. Nếu hai phe bọn họ đánh nhau rồi chết đi một hai tên thì tốt rồi, đồng quy vu tận thì càng tốt.
Nghĩ tới Trang Du, Lam Nhược Phong không khỏi cảm giác tim như bị đao cắt. Hắn đã từng cho rằng, hắn sẽ cùng Trang Du nhất sinh nhất thế. Kết quả, người này có Lục Nghiêu xong liền không chút do dự quăng hắn đi.
Hắn đã từng cho rằng Trang Du thiên chân thiện lương và có chút không quả quyết, lại không nghĩ rằng, khi cái người này ngoan tâm lên thì cũng là giết người không thấy máu, chỉ vì có người ưu tú hơn mình mà Trang Du vứt mình đi không chút thương tiếc.
Nghĩ tới Trang Du, Lam Nhược Phong lại nghĩ tới Diệp Thạch. Nếu người Diệp Thạch thích là mình, vậy nếu có người càng ưu tú hơn mình xuất hiện, hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Diệp Thạch là một người tử tâm nhãn, nếu người hắn chung tình chính là mình, vậy vô luận người khác ưu tú bao nhiêu, hắn cũng sẽ không di tình biệt luyến. Lam Nhược Phong không biết tại sao mình lại có loại cảm giác này, nhưng mà loại cảm giác này dị thường mãnh liệt.
Nếu người Diệp Thạch thích là mình, vậy Thanh Minh Diễm cùng hộp sắt lấy ra từ cửa hàng kia liền đều là của mình! Nếu vài thứ kia đều thuộc về mình, như vậy người nổi bật nhất trên trận đấu lần này, chính là mình!
Lam Nhược Phong lắc lắc đầu, đem Trang Du và Diệp Thạch từ trong đầu quăng ra ngoài.
Khuôn mặt Lam Nhược Phong âm trầm, thầm nghĩ: Vô luận là Trang Du hay là Diệp Thạch cũng không phải là cái thứ gì tốt cả.
Lam Nhược Phong cắn chặt răng, mờ mịt nhìn chung quanh, tiến vào bí cảnh đã hơn mười ngày nhưng hắn vẫn chưa thu hoạch được gì, nếu cứ như vậy thì lần vào bí cảnh này hắn liền vào không!
Trong khoảng thời gian này hắn biểu hiện rất bình thường, gia tộc đã càng ngày càng thất vọng với hắn, Hoa Xu cũng chẳng quan tâm hắn nữa, cứ như vậy thì hắn sẽ bị sư phụ và gia tộc đồng thời buông tha.
Tâm tình Lam Nhược Phong có chút cấp bách, nên hắn không có chú ý tới một đôi mắt màu đỏ tươi tràn đầy tham lam nhìn hắn.
Lam Nhược Phong rất nhanh chạy như bay tới phía trước, đột nhiên một trận gào thét vang lên bên tai Lam Nhược Phong.
Lam Nhược Phong sợ hãi mở to mắt nhìn cự xà kia mở ra miệng rộng, đó là hình ảnh cuối cùng trong mắt hắn.
“A…” Tại phía sau Lam Nhược Phong có một tên đệ tử mặt tròn vừa vặn thấy một màn như vậy, vừa định sợ hãi kêu to thì đã bị một tên đệ tử mày rậm khác bụm miệng lại, hai người rất nhanh chạy ra xa.
Cự xà nuốt xong Lam Nhược Phong liền lạnh lùng nhìn bóng dáng hai người, thiếu hưng trí mà ly khai.
“Không đuổi tới đây?” Đệ tử mặt tròn dừng lại, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Ừ, nguy hiểm thật!” Đệ tử mày rậm gật đầu nói.
“Con cự xà kia hẳn là yêu thú tứ cấp đỉnh đi? Lam Nhược Phong chắc là không hề có lực chống đỡ với con cự xà kia rồi.” Đệ tử mặt tròn hoảng sợ nói thầm.
Đệ tử mày rậm gật đầu, trên mặt chưa tiêu tán hết sự sợ hãi, “Nhưng mà rất kỳ quái! Con rắn kia hẳn là Hoa Ảnh Hồ Xà nghe nói loại xà này rất làm biếng, ăn no nê xong là có thể ngủ hết một năm, thậm chí vài năm. Con rắn kia đã là tứ cấp đỉnh rồi, theo lý mà nói, Lam Nhược Phong học trưởng hẳn là nhập không vào mắt nó mới đúng.”
Cự xà kia đã phát hiện ra bọn họ trước, nhưng mà vẫn buông tha bọn họ, tựa hồ cũng chứng minh điểm này. Nhưng mà Lam Nhược Phong lại bị yêu thú kia ăn!
Đệ tử mặt tròn không hiểu, tự hỏi: “Đúng vậy! Vì sao nhỉ?”
“Trời mới biết! Nghĩ nhiều như vậy làm gì, Lam Nhược Phong đều đã chết rồi. Đi nhanh thôi, địa phương quỷ quái này quá nguy hiểm.” Đệ tử mày rậm thấp giọng nguyền rủa.
Đệ tử mặt tròn gật đầu, “Nói đúng, trước kia có người nói bí cảnh rất nguy hiểm, ta còn không cho là đúng. Tiến vào rồi mới biết được, địa phương quỷ quái này thật sự là mỗi bước đều nguy cơ! Sư huynh, lần tiến vào bí cảnh này thật đúng là cái gì yêu ma quỷ quái cũng có. Ngươi nghe nói chưa, Minh Nguyệt học viện bỏ vào đây một tên cường giả bát tinh võ linh, vừa mới tiến vào ngày đầu tiên đã giết thiệt nhiều đệ tử của Thánh Tinh chúng ta.”
“Nghe nói đó là một sát thần! Tên điên kia muốn một lưới bắt hết người học viện chúng ta, nhưng mà vận khí người này không tốt lắm, hắn gặp phải Mộ Thần cùng Diệp Thạch, nên tráng niên mất sớm. Vẫn là đệ tử của học viện chúng ta lợi hại hơn!” Đệ tử mày rậm đắc ý nói.
“Mộ Thần và Diệp Thạch quả thật rất cường hãn!” Đệ tử mặt tròn sùng bái nói.
“Nghe nói tên sát tinh kia chém chết một cao thủ tứ tinh võ linh mà học viện chúng ta che dấu lâu nay. Không biết là thật hay giả.” Đệ tử mặt tròn nói thầm.
Đệ tử mày rậm gật đầu nói: “Ta ban đầu còn tưởng rằng là đồn bậy thôi, sau lại mới biết được là thật. Học viện chúng ta không chỉ che dấu một cao thủ, nghe nói đó là một đôi huynh muội, một ca ca thì đã bị chém, còn lại một muội muội, mà muội muội hình như đang tìm người ca ca kia. Đã có rất nhiều người nhìn thấy vị muội muội kia, tuổi cô gái kia không lớn, tu vi lại ở cảnh giới tứ tinh võ linh, còn mạnh hơn Mộ Thần cùng Diệp Thạch. À mà ta nghe nói, Mộ Thần và Diệp Thạch có thể giết cái tên quái vật kia của Minh Nguyệt là do mưu lợi.”
“Được rồi, sư huynh, chúng ta đi nhanh đi. Nghe nói phía trước có dược viên, bên trong đã khai quật ra không ít linh dược, Trang Du ở trong đó tìm được hai gốc ngàn năm linh thảo, vừa dùng một gốc thì đã lên cấp.”
“Vận khí của Trang Du thật tốt, nhưng mà nghe nói vận khí của Mộ Thần và Diệp Thạch càng tốt hơn. Bọn họ tìm được một cái truyền thừa của cao cấp trận pháp sư.”
“Lại nói tiếp, Trang Du tựa hồ đi chung với người Minh Nguyệt học viện, không biết hắn nghĩ như thế nào lại đi chung với họ!”
“Người Minh Nguyệt hại chết nhiều người của học viện chúng ta như vậy, Trang Du còn đi cùng người Minh Nguyệt học viện, hắn thật sự không biết suy nghĩ!”
“Đi thôi, đừng bàn về hắn nữa, việc này không tới phiên chúng ta quản.”
Bên trong thạch thất, Diệp Thạch hừ một tiếng.
Mộ Thần không hiểu hỏi Diệp Thạch: “Sao vậy?”
Diệp Thạch lắc đầu, “Không biết, nhưng mà tựa hồ là chuyện tốt, giống như là gông xiềng xiềng xích ta đã bị mở ra, rất thoải mái.”
Mộ Thần cười nói: “Vậy à? Vậy đích thật là chuyện tốt.”
Diệp Thạch có loại cảm giác này, vậy là Lam Nhược Phong đã chết? Đã chết rồi sao? Nếu thật sự chết thì tốt! Nếu Lam Nhược Phong chết được vậy thì có thể chứng minh, chính quy công cũng có thể bị xử lý!
Trong dược viên.
Trang Du đang bên người Lục Nghiêu thì đột nhiên hừ một tiếng.
Lục Nghiêu không hiểu hỏi Trang Du: “Sao vậy? Ngươi bị thương?”
Trang Du lắc đầu, “Không có.” Nhưng mà đột nhiên lại cảm giác rất là khó chịu, tâm như là bị thiếu mất một khối vậy. Vì sao lại có loại cảm giác này?
… …
Mộ Thần cùng Diệp Thạch mới vừa rời khỏi Thanh Vân sơn thì một thân ảnh xa lạ liền xuất hiện ở trước mặt hai người.
“Gặp qua Mộ thiếu, gặp qua Diệp thiếu.” Người tới một thân phục sức Minh Nguyệt học viện, ánh mắt trong suốt, cung kính hữu lễ.
Diệp Thạch đánh giá người tới, trong mắt xẹt qua vài phần quái dị.
Người Minh Nguyệt học viện? Tới đánh nhau sao? Nhưng nhìn không giống mà! Mới chỉ là tu vi bát tinh võ sư, thấy thế nào cũng là một con gà yếu, một bàn tay của hắn cũng có thể tát tên kia bay ra ngoài. Chẳng lẽ là che dấu tu vi? Thoạt nhìn cũng không giống! Thật sự là nhìn rất yếu!
“Có chuyện gì sao?” Diệp Thạch nháy mắt tỉnh táo lại, hỏi người tới.
Cái gọi là vươn tay không đánh mặt cười, tuy rằng Diệp Thạch rất khó chịu với người Minh Nguyệt học viện, nhưng mà đối phương có thái độ như thế, hắn cũng không thể tùy tiện ra tay được.
“Nghe nói Bách Quyết Luyện Thể đang trong tay hai vị?” Nam tử thản nhiên hỏi.
“Không có.” Diệp Thạch không nghĩ ngợi liền nói.
Nam tử thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Thạch, không để bụng nói: “Nhìn khí huyết của Diệp đồng học tràn đầy, ngươi hẳn là đã tu luyện tới trình độ ngân bích của Bách Quyết Luyện Thể đi?”
Diệp Thạch đảo mắt, hắn tuy rằng không biết cái gì gọi là ngân bích, nhưng mà đoạn thời gian trước, hắn vừa tu luyện xong Bách Quyết Luyện Thể thì bên ngoài thân thể sẽ hiện lên một tầng ngân quang, như vậy hẳn là ngân bích đi?!
Mộ Thần ôm hai tay, thản nhiên nhìn người tới, người này tựa hồ rất hiểu biết về Bách Quyết Luyện Thể!
“Ngươi có quan hệ gì tới Lục Nghiêu? Hắn phái ngươi tới sao?” Diệp Thạch hỏi.
Sắc mặt nam tử nhăn nhó lại, “Ta làm sao có thể là do Lục Nghiêu phái tới? Hắn là cừu nhân không đội trời chung của ta!”
Diệp Thạch kinh ngạc nhìn nam tử, “Ngươi nói gì? Cừu nhân?”
Mộ Thần suy tư một chút, nói: “Ngươi hình như cũng tu luyện Bách Quyết Luyện Thể, ngươi là đứa con mồ côi của Kim gia?”
Nam tử ngây ra một lúc, cười khổ nói: “Mộ thiếu mắt sáng như đuốc, ta… Cũng có thể tính như vậy.”
“Ngươi tới đây là muốn lấy lại Bách Quyết Luyện Thể?” Mộ Thần hỏi.
Nam tử lắc đầu, “Không có.”
Diệp Thạch kinh ngạc nhìn nam tử, “Thật sự?”
Mộc Minh Phong cười nói: “Bách Quyết Luyện Thể này không phải là người người đều có thể tu luyện. Kim gia sở dĩ diệt vong, chính là bởi vì họ tôn sùng luyện thể! Vốn là, lấy tư chất của gia gia ta thì rất có cơ hội trở thành võ hoàng, đáng tiếc hắn say mê luyện thể, tiêu phí đại lượng thời gian và tinh lực kiếm nguyên thạch mua máu yêu thú và tài liệu để luyện thể.”
Diệp Thạch híp mắt, không hiểu, “Bọn họ vì sao lại chuyên chú luyện thể như thế? Bởi vì luyện thể có thể cường thân kiện thể sao?”
Mộc Minh Phong lắc đầu, “Bởi vì truyền thuyết nói rằng nếu đem luyện thể thuật tu luyện tới tử kim bích thì sẽ có thể mở ra bảo khố của Kim gia, phía trên ngân bích là ngọc bích, phía trên ngọc bích là kim bích, phía trên kim bích chính là tử kim bích.”
Mộc Minh Phong nhẹ hít một hơi, nói: “Vài vị gia gia của ta đến lúc chết bất quá cũng chỉ là kim bích.”
Bách Quyết Luyện Thể đó là thứ mà chỉ kẻ có tiền mới có thể tu luyện nổi. Người tu luyện nó mỗi ngày sẽ bị nó đốt hết tiền.
Kim gia đã diệt vong, hắn có thể che dấu những thứ quan hệ tới bảo khố Kim gia đã là không tồi rồi, làm gì còn tinh lực nữa. Liền tính từ trên tay Mộ Thần đòi lại được Bách Quyết Luyện Thể, nhưng muốn tu luyện thành thì cũng không có khả năng!
Diệp Thạch trừng mắt nhìn, gia gia của người này hẳn là võ vương đi? Hắn nghe nói Kim gia có vài vị võ vương, võ vương tu luyện tới chết cũng chỉ là kim bích sao?
Bảo khố của Kim gia nhất định có rất nhiều bảo vật đi, nếu không thì làm sao người Kim gia cần phải hao tổn tâm cơ muốn mở ra nó như vậy đâu?
“Ngươi tìm chúng ta có chuyện gì không?” Diệp Thạch hỏi.
“Ta có thể nói cho các ngươi biết phương pháp mở ra bảo khố, nhưng mà tới thời điểm mở ra bảo khố thì các ngươi phải dẫn ta theo.” Mộc Minh Phong nhíu mày nói.
Diệp Thạch suy nghĩ nhìn Mộc Minh Phong, nói: “Có thể.”
Mộc Minh Phong thở ra một hơi, nói: “Vậy thì tốt rồi, ta có một cái tin tức miễn phí, đưa cho hai vị vậy.”
“Tin gì?” Diệp Thạch hỏi.
“Sư Tử Ngọc là gián điệp mà Minh Nguyệt học viện cắm trong Thánh Tinh học viện, hắn tựa hồ đã thuyết phục được để Trang Du gia nhập Minh Nguyệt học viện. Đợi lần này ra ngoài bí cảnh, Trang Du và Sư Tử Ngọc hẳn là sẽ rời đi Thánh Tinh tới Minh Nguyệt.” Mộc Minh Phong nói.
Diệp Thạch trừng lớn mắt, hắn bản không trông cậy vào Mộc Minh Phong sẽ nói ra cái tin gì có dinh dưỡng, không nghĩ tới người này cư nhiên tuôn ra một cái tin tức lớn như vậy. Trang Du sẽ rời Thánh Tinh học viện? Vậy mình về sau có phải là có thể thoát khỏi cái tên đó hay không?
Mộ Thần híp mắt, sắc mặt có chút ngưng trọng, hỏi: “Tin tức chuẩn xác sao?”
Mộc Minh Phong gật đầu, thản nhiên cười, “Hẳn là sẽ không sai.”