Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 105: Chương 105: Mộ Thần vs Lam Nhược Phong




Tuy rằng không muốn để ý tới lời nói của Diệp Dung, nhưng mà, Diệp Thạch làm nhi tử của Diệp Tầm nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn đối với Diệp Tầm có một phần tình cảm.

Bởi vậy cho dù rất không tình nguyện, nhưng khi Diệp Thạch trở lại biệt viện, vẫn là từ trong hộp thư tìm ra thư của Diệp Tầm.

Diệp Thạch mở thư ra xem, càng xem sắc mặt càng đen.

Diệp Tầm hẳn là còn không biết, Diệp Thạch đã biết được thân thế của mình, lúc viết thư cho Diệp Thạch vẫn là dùng giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến giống trước.

Diệp Tầm ở trong thư kêu Diệp Thạch đưa một trăm vạn nguyên thạch qua cho hắn, còn kêu Diệp Thạch hảo hảo chiếu cố Diệp Dung, tùy tiện phân mấy chục vạn nguyên thạch cùng mấy chục tờ Viêm Hỏa Phù cho Diệp Dung dùng, thậm chí kêu Diệp Thạch tìm sư phụ cho Diệp Dung làm núi dựa.

Diệp Tầm còn tại trong thư quở trách Diệp Thạch bất hiếu, nói Mộ Thần đã đưa đan dược cho Mộ Viễn Phong, lại đưa thêm nguyên thạch, hắn lại cái gì cũng không đưa.

Diệp Thạch đọc xong bức thư, cười lạnh đem phong thư trên tay xé thành mảnh nhỏ, nói giỡn sao, Mộ Viễn Phong là người nào, mà Diệp Tầm là người nào, Diệp Tầm này thật là thứ không biết xấu hổ, cư nhiên có mặt mũi đi so sánh với Mộ Viễn Phong.

Bất quá, Diệp Tầm này, tuy rằng đối với mình kém, nhưng mà đối với con gái của hắn lại thật quan tâm.

Diệp Thạch nghiến răng, trong con ngươi tràn đầy trào phúng, muốn hắn chiếu cố Diệp Dung, còn muốn phân cho nàng nguyên thạch cùng Viêm Hỏa Phù, Diệp Dung nàng thật là có mặt mũi a! Hắn đã không truy cứu chuyện Diệp Dung khi còn bé đối xử với mình là đã đủ khách khí rồi, Diệp Tầm người này còn thật biết nghĩ.

Diệp Thạch ngồi ở trên giường, mở ra hộp, đồ vật trong hộp, Mộ Thần chỉ lấy đi Ngưng Hồn Thủy, còn phương thuốc của Bách Luyện Đoán Cốt Đan, Mộ Thần chỉ nhìn thoáng qua, lại trả lại cho mình.

Diệp Thạch ôm hộp, như có điều suy nghĩ.

Kỳ thật, Diệp Thạch đem sự tình mật mã của hộp nói cho Mộ Thần, cũng tồn tại vài phần ý tứ thăm dò.

Nếu Mộ Thần thật sự đối với hắn không phải là thật tâm, vậy hẳn là cái gì cũng sẽ không lưu lại cho mình, nhưng mà thực hiển nhiên, Mộ Thần cũng không phải là người như thế, tứ phẩm đan dược làm sao có thể không có hiệu quả với Mộ Thần đâu, Mộ Thần là đau lòng mình, mới đem đan dược lưu lại cho mình.

Diệp Thạch tựa vào trên tường, khóe miệng gợi lên một tia thản nhiên tươi cười.

Vô luận Diệp Tầm đối với mình như thế nào, tóm lại Mộ Thần đối với mình là thật tâm.

… …

Diệp Thạch vừa đi, Mộ Thần liền dung hợp Ngưng Hồn Thủy.

Ngưng Hồn Thủy đem linh hồn lực của Mộ Thần tăng lên tới hơn gấp đôi, đồng thời đem tu vi của Mộ Thần tăng lên tới cảnh giới cửu tinh võ sư.

Mộ Thần mở mắt ra, nhất thời có loại cảm giác thần thanh khí sảng.

Ngưng Hồn Thủy, Bách Luyện Đoán Cốt Đan, trong nguyên văn Lam Nhược Phong không biết tại trên người Diệp Thạch chiếm bao nhiêu tiện nghi, được bao nhiêu chỗ tốt, khó trách Lam Nhược Phong sẽ trở thành ‘Thiên tài’.

Tuy rằng tiến triển của Mộ Thần hết thảy thuận lợi, bất quá Mộ Thần cũng không dám phớt lờ.

Dù sao, tuy rằng hiện tại Lam Nhược Phong không sáng loá mắt như nguyên lai vậy, nhưng mà chính quy công khác của Trang Du cũng không phải là người thiện lương gì, Lục Nghiêu kia, không chừng vào thời điểm nào đó liền đột nhiên xuất hiện.

Mộ Thần từ trong phòng đi ra, sau khi linh hồn lực tăng lên, nhĩ lực cùng nhãn lực của Mộ Thần cũng tùy theo tăng lên, so với nguyên lai mạnh hơn rất nhiều.

Mộ Thần hướng phía Bách Bảo các trong học viện đi tới, Mộ Thần đã đáp ứng với Diệp Thạch là sẽ luyện chế Cửu Chuyển Luyện Dịch cho hắn, tài liệu còn thiếu một ít.

… …

“Mộ Thần.” Lam Nhược Phong đang đi trên đường trở về học viện, vừa lúc gặp gỡ Mộ Thần đang xuất môn, hai người không thể buông tha chuyện muốn làm.

“Lam Nhược Phong a?” Mộ Thần ôm hai tay, thản nhiên đánh giá Lam Nhược Phong, trong con ngươi xẹt qua vài tia lãnh ý.

“Ngươi thăng cấp thành cửu tinh võ sư?” Lam Nhược Phong đầy kinh ngạc nhìn Mộ Thần.

“Đúng vậy! Thực lực của ngươi không có gì tiến bộ, bất quá nhãn lực không tồi a!” Mộ Thần nghiêng đầu nói.

Lam Nhược Phong nghe được lời của Mộ Thần, sắc mặt nóng lên một trận.

Lam Nhược Phong híp mắt, Diệp Thạch mới vừa từ cửa hàng Minh Nguyệt lấy đồ vật ra, sau lưng Mộ Thần liền thăng cấp thành cửu tinh võ sư, này nếu nói không có quan hệ gì với hai người, đánh chết hắn cũng không tin.

Vì cái gì lại như vậy, nếu người Diệp Thạch thích chính là mình, vậy hết thảy thứ thuộc về Mộ Thần này, liền đều là của mình. Trong tiềm thức, Lam Nhược Phong vẫn cảm thấy Diệp Thạch hẳn là thích hắn, nhưng sự thật là, Diệp Thạch căn bản là khinh thường với hắn.

“Lam Nhược Phong, có một câu, ta đã sớm muốn nói, bất quá vẫn luôn chịu đựng, hiện tại ta rốt cục nhịn không được không thể không nói, xin ngươi, cách Diệp Thạch xa một chút, hắn là vị hôn thê của ta, ngươi biết không? Ngươi mặt dày mày dạn dây dưa vị hôn thê của ta, làm cho ta rấtkhổ sở a!” Mộ Thần bất đắc dĩ nói.

“Ta muốn như thế nào cũng cùng ngươi không quan hệ.” Lam Nhược Phong nhăn mày, không cho là đúng, nói.

“Diệp Thạch là người của ta, chuyện của hắn, đương nhiên làcó quan hệ với ta.” Mộ Thần âm trầm nói.

“Mộ Thần, ngươi có dám nói là ngươi không có ý đồ gì khác đối với Diệp Thạchkhông, ngươi căn bản không thích hắn, ngươi chỉ là lợi dụng hắn mà thôi.” Lam Nhược Phong lạnh lùng mà nói.

Mộ Thần hít sâu một hơi, cười như không cười nhìn người đối diện, nói: “Lam Nhược Phong, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là cứt chó, liền suy bụng ta ra bụng người, cho rằng người khác cũng là. Ta đương nhiên là thích Diệp Thạch, ta rất thích hắn.”

“Mộ Thần, ngươi đừng đem chính ngươi nói cao thượng như vậy, ngươi dám nói làngươi không được qua chỗ tốt từ trên người Diệp Thạch?” Lam Nhược Phong khắc chế không nổi, ghen tị nói.

Mộ Thần nhún vai, nói: “Được qua, thì thế nào.”

“Ai nha, vậy ngươi chính là đang lợi dụng Diệp Thạch.” Lam Nhược Phong cười đắc ý, giống như là đã xem thấu Mộ Thần.

Mộ Thần bất đắc dĩ ném cái xem thường, Lam Nhược Phong nhìn người thì bình thường, lại không nghĩ rằng đầu óc đều là tương hồ, như thế nào cũng nói không rõ!

“Ngươi thì sao, ngươi tiếp cận Thạch Đầu là vì cái gì? Ngươi thích Thạch Đầu?” Mộ Thần xem thường nói.

Lam Nhược Phong sửng sốt một chút, chần chờ gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Mộ Thần không tiếng động nở nụ cười, Lam Nhược Phong cư nhiên thừa nhận thích Diệp Thạch, da mặt người này thật là dày.

“Ngươi thật biết nói chuyện cười, ngươi thích Diệp Thạch? Vậy Trang Du là sao?” Mộ Thần hỏi.

“Trang Du cùng Diệp Thạch không giống.” Lam Nhược Phong nói.

Mộ Thần híp mắt, đương nhiên không giống, Trang Du là chân ái của Lam Nhược Phong, mà Diệp Thạch là cầu thang để Lam Nhược Phong bay lên, một người là dùng để bảo hộ, một người là dùng để giày xéo.

“Ngươi đánh cái chủ ý gì, ta rất rõ ràng, hai hắc y nhân ngoài học viện kia, là người của ngươi đi, chết không toàn thây a! Ngươi có đi xem hay không, người ta chính là vì ngươi bán mạng a! Lại trở nên như vậy, thật thảm đâu! Bất quá, ai biểu bọn họ chọc tới trên đầu ta.” Mộ Thần nói.

“Ngươi nói hắc y nhân gì, ta nghe không hiểu.” Lam Nhược Phong mặt mũi âm trầm nói.

Mộ Thần nhún vai, nói: “Lam Nhược Phong, người sáng suốtkhông nói tiếng lóng, ta nghĩ ngươi cũng đã nhìn ra, Thạch Đầu hắn đối với ngươi, một chút ý tứ đều không có, ngươi mà cứ làm như vậy, lại chỉ tự rước lấy nhục, một chút ý tứ cũng không có.”

“Ngươi có nhiều thời gian như vậy đi quấy rầy Thạch Đầu, còn không bằng tìm nhiều chút thời giờ tại trên người Trang Du, dù sao hắn mới là người mà ngươi thích, mà Thạch Đầu, bất quá chỉ là bàn đạp mà ngươi muốn thành công, nhưng mà ta nghĩ ngươi cũng rõ ràng, có ta ở đây, ngươi muốnđạt được Thạch Đầucũng không có khả năng.”

Lam Nhược Phong nhìn Mộ Thần, sắc mặt xanh một trận, trắng một trận.

“Ngươi nói với ta cái này, là sợ ta tạo thành uy hiếp với ngươi sao?” Lam Nhược Phong bỗng nhiên hỏi.

Mộ Thần ha hả nở nụ cười, nói: “Uy hiếp? Lam Nhược Phong, ngươi cũng không khỏi quá coi trọngchính mình rồi, ta nói cái này, không phải là sợ ngươi, chính là thuần túy không quen nhìn ngươi một lần lại một lần tới làm ghê tởm Thạch Đầu mà thôi.”

Lam Nhược Phong gắt gao nắm chặt nắm tay, “Mộ Thần, ta nói với ngươi, ngươi đừng quá phận, ngươi nói ta ghê tởm?Vậy chính ngươi thì sao? Ngươi có mặt mũi đi nói ta? Ta sớm muộn gì sẽ đứng trước Diệp Thạch vạch trần mặt nạ của ngươi.”

“Ngươi có thể diện thật lớn a! Ngươi cho là Thạch Đầu sẽ tin ngươi một cái rác rưởi nói sao?” Mộ Thần tức giận hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang mà đi.

Lam Nhược Phong nhìn bóng dáng của Mộ Thần, trong con ngươi tràn đầy hung ác nham hiểm.

… …

Lúc Diệp Thạch từ trong phòng đi ra, liền thấy được Diệp Dung.

“Ngươi sao lại đến?” Diệp Thạch chán ghét hỏi.

Diệp Dung cắn chặt răng, đem một hơi hờn dỗi nuốt xuống, nói: “Thư của phụ thân ngươi đã xem chưa?”

Diệp Thạch không để ý, gật đầu nói: “Rồi.”

“Phụ thân kêu ngươi hảo hảo chiếu cố ta, còn kêu ngươi đưa một trăm vạn nguyên thạch qua..” Diệp Dung nói.

Diệp Thạch ném cái xem thường, đánh gãy lời nói của Diệp Dung, nói: “Đủ rồi, ngươi không cần phải nói, Diệp Dung, ngươi không thật sựcho là ta sẽ nghe những lời rắm thúi đó của Diệp Tầm chứ?Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”

Diệp Dung nhăn mày, nói: “Diệp Thạch, ngươi có biết là trong nhà rất khó khăn hay không, ngươi có tiền như vậy, trợ giúp trong nhà một chút có sao đâu?”

Diệp Thạch không cho là đúng, nói: “Trong nhà rất khó khan?Ta không biết a! Nếu như thực khó khăn, ta liền vui vẻ, càng khó khăn, ta càng vui vẻ, cho dù tiền của tanhiều hơn nữa, cũng không có một cái lông quan hệ với Diệp Tầm! Hắn muốn từ trên người ta đào nguyên thạch sao?Hắn đi mà nằm mơ!”

Diệp Dung nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Thạch, “Diệp Thạch, ngươi là cái thứvong ân phụ nghĩa! Ngươi đừng quên là ai đã đem ngươi nuôi lớn như vậy!”

Diệp Thạch lạnh lùng mà nhìn Diệp Dung, nói: “Đồ vật mà mẫu phụ ta lưu cho Diệp gia, đủ cho bất luận kẻ nào đem ta nuôi lớn như vậy!”

Diệp Dung đen mặt, nhìn Diệp Thạch nói: “Diệp Thạch, ngươi quả thực không thể nói lý.”

“Đúng, ta chính là không thể nói lý, ta cũng không cần ngươi thuyết phục, ngươi mau cút đi đi.” Diệp Thạch chống nạnh, hùng hổ nói.

Diệp Dung nhìn Diệp Thạch, hung hăng cắn chặt răng, đi ra ngoài.

Diệp Thạch nhìn bóng dáng của Diệp Dung, trong lòng sảng khoái một trận.

“Diệp Dung đi rồi hả?!” Trình Uyển Bạch từ bên cạnh đi ra hỏi.

Diệp Thạch ánh mắt không tốt nhìn Trình Uyển Bạch, hỏi: “Ngươi cũng nghe được?”

Trình Uyển Bạch xấu hổ cười, nói: “Ta không phải cố ý, ta chỉ là tìm ngươi có chút việc.”

Diệp Thạch nghiêng đầu, không hiểu mà hỏi: “Tìm ta?Tìm ta làm gì?”

“Cái kia, ta muốn mua Viêm Hỏa Phù, ngươi có thể giảm giá không?” Trình Uyển Bạch xấu hổ cười, hỏi.

Diệp Thạch nhíu mày, nói: “Ngươi sao không tìm Mộ Thần mà tìm ta?!”

Trình Uyển Bạch cười cười, nói: “Ta nghe nói Mộ thiếu gia đều nghe ngươi.”

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Ngươi nói không sai, Mộ Thần đều nghe ta, ngươi tính ra bao nhiêu tiền mua phù chú?”

“Trên người ta chỉ có bốn mươi vạn, nếu không đủ, ngươi nói một con số, ta… sẽ suy nghĩ biện pháp tìm thêm.” Trình Uyển Bạch do dự một chút nói.

“Vậy bốn mươi vạn đi.” Diệp Thạch không cần nghĩ ngợi liền nói.

Trình Uyển Bạch ngoài ý muốn hỏi: “Bốn mươi vạn là có thể?” Tuy rằng hiện tại nhiệt tình của ngoại giới đối với Viêm Hỏa Phù đã từ từ lạnh xuống rồi, nhưng mà bốn mươi vạn mua một tờ Viêm Hỏa Phù tuyệt đối là tiện nghi.

Hai người nhanh chóng giao tiếp bút sinh ý này.

“Đa tạ Diệp Thạch thiếu gia.” Trình Uyển Bạch cảm kích nói. Trình Uyển Bạch chỉ là ôm một phần trăm hy vọng thử một lần, không nghĩ tới sự tình thực thuận lợi.

Diệp Thạch lương lương nói: “Không cần cảm tạ, nếu thật muốn cảm tạ ta, vậy ngươi cách Mộ Thần xa một chút làđược rồi.”

Trình Uyển Bạch: “…”

Tạ Đan Yên nhìn Trình Uyển Bạch từ trên cầu thang đi xuống, bước nhanh lên phía trước hỏi: “Thế nào rồi? Hắn không đồng ý phải không? Uyển Bạch, Diệp Thạch người này là nổi danh keo kiệt, ngươi yên tâm đi, con đường kia đi không thông, chúng ta có thể còn có thể nghĩ biện pháp khác.”

“Mua được rồi.” Trình Uyển Bạch cười cười nói với Tạ Đan Yên.

Tạ Đan Yên sửng sốt một chút, lập tức kinh ngạc hô lên: “Ngươi nói cái gì, mua được?”

Trình Uyển Bạch gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

Tạ Đan Yên trừng mắt nhìn, hoang mang nói: “Diệp Thạch người này khi nào thì dễnói chuyện như vậy?”

Trình Uyển Bạch nhún vai, nói: “Ta cũng không nghĩ tới hắn dễnói chuyện như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.