Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 81: Chương 81: Món lợi kếch xù




Trước bảng đơn vây quanh không ít người, Mộ Thần có chút bất đắc dĩ phát hiện, Lam Nhược Phong cùng Trang Du cũng có mặt.

Mấy người đang xem giải thưởng trên bảng đơn khi nhìn thấy Diệp Thạch, sắc mặt nhất thời có chút kỳ lạ.

Lần trước Diệp Thạch và Trang Du cãi nhau ồn ào, thế nên giờ không khí nơi sân lập tức có chút quái dị.

Trang Du quay đầu, nhìn thấy Mộ Thần, ngược lại không có giống dĩ vãng một dạng hấp tấp hướng lại, mà dùng một đôi mắt trong suốt trong sáng, tràn đầy ủy khuất nhìn Mộ Thần, khi ánh mắt Trang Du chuyển tới trên người Diệp Thạch, nhất thời hiện lên mấy phần kiêng kị cùng oán hận.

Trang Du lần thứ hai chuyển ánh mắt tới trên người Mộ Thần, nhiều thêm vài phần chờ đợi cùng nản lòng muốn nói lại thôi. Mộ Thần mị mắt, bộ dạng này của Trang Du, không phải là muốn mình ra mặt cho hắn đấy chứ? Người này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái qué zề zdị?

Diệp Thạch hung ác trừng Trang Du, Trang Du thấy Mộ Thần thờ ơ, sắc mặt trở nên thất vọng.

Mộ Thần khoanh tay, bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, thời gian lâu thế rồi mà Trang Du này vẫn như cũ, cũng không biết Lam Nhược Phong nhìn bộ dạng này của Trang Du nhiều vậy có ngán hay không trời.

Tạ Đan Yên đánh giá Diệp Thạch cùng Trang Du, khóe miệng nở một nụ cười hứng thú.

Tạ Đan Yên khoanh tay, đi về hướng Mộ Thần, hỏi: “Mộ Thần, ngươi sống trong phù viện thế nào?”

“Rất tốt.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Tạ Đan Yên nhíu mày nói: “Ngươi ngược lại rất biết thích ứng trong mọi tình cảnh! Đi tới chỗ nào cũng tốt.”

“Phù viện quả thật không tồi, phù đạo bác đại tinh thâm, rất thú vị, Tạ tiểu thư rảnh rỗi cũng có thể nghiên cứu một chút.” Mộ Thần cười nói.

“Miễn, ta không có nhàn rỗi như ngươi.Đúng rồi, đối với cái giải thưởng này, ngươi có ý gì không?” Tạ Đan Yên hỏi.

Mộ Thần gật đầu: “Có. Từ giải thưởng này có thể thấy được, người có tiền ở Hoàng đô thật không ít, nhiều nguyên thạch như vậy, thật đúng là làm người khác themthuồng!”

Tạ Đan Yên hừ lạnh một tiếng: “Quỷ hẹp hòi.” Nàng vừa rồi nghe được lời của Mộ Thần cùng Diệp Thạch, dường như hắn có chút ý tưởng.

Mộ Thần không để bụng, mỉm cười, Tạ Đan Yên lại không có quan hệ gì với hắn, hắn không cần mang ý tưởng của mình ra chia sẻ với nàng ta.

Tuy nhiên, thái độ của Tạ Đan Yên cũng làm cho Mộ Thần có chút không hiểu, trong truyện, Tạ Đan Yên đối với Lam Nhược Phong chính là yêu thương thắm thiết, nhưng nhìn thái độ hiện giờ của Tạ Đan Yên, có vẻ không có dấu hiệu hãm sâu. Bất kể thế nào, Tạ Đan Yên không đứng ở bên cạnh Lam Nhược Phong, nhìn chung là chuyện tốt.

Lam Nhược Phong nhìn Tạ Đan Yên, nhịn không được mà hơi nhíu mày, Tạ Đan Yên nguyên bản đối với hắn nhiệt tình như lửa, gần đây lại lãnh đạm không ít.

Nữ tử hấp tấp như Tạ Đan Yên cũng không phù hợp với sở thích của Lam Nhược Phong, nhưng cứ bị Tạ Đan Yên vắng vẻ như vậy, Lam Nhược Phong vẫn cảm giác không có tư vị.

Tạ Đan Yên nhìn bóng dáng Mộ Thần, trong con ngươi hiện lên dị sắc.

Trình Uyển Bạch tiến đến trước mặt Tạ Đan Yên hỏi: “Đan Yên, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”

Tạ Đan Yên nói: “Ta cảm thấy, Mộ Thần có khả năng luyện chế ra đan dược phù hợp yêu cầu.”

Trình Uyển Bạch kinh ngạc liếc mắt nhìn Tạ Đan Yên hỏi: “Ngươi thế nào lại đột nhiên xem trọng hắn?”

Tạ Đan Yên bĩu môi nói: “Hắn chính là tên thần giữ của, những chuyệnliên quan tớitiền vẫn luôn đặc biệt tích cực.”

Trình Uyển Bạch cười cười: “Có lẽ đi.”

“Đan Yên, chuyện có liên quan về Thú Linh Đan, ngươi biết bao nhiêu?” Lam Nhược Phong hướng phía Tạ Đan Yên đi tới hỏi.

Tạ Đan Yên nhún vai nói: “Ta không biết được nhiều lắm, cơ bản những gì ta biết được thì mọi người đều biết, Lam thiếu, ta còn có việc, xin lỗi không tiếp được.”

Tạ Đan Yên cùng Trình Uyển Bạch dắt tay đi ra ngoài. Trình Uyển Bạch đánh giá Tạ Đan Yên, nói: “Đan Yên, hình như gần đây ngươi không thân cận với Lam Nhược Phong nữa,hắn đắc tội ngươi?”

Tạ Đan Yên nhăn mày nói: “Không có, ta chỉ là phát hiện, Lam Nhược Phong hắn… cũng không có tốt như ta nghĩ.”

Trình Uyển Bạch cười cười, không nói thêm gì.

… …

Mộ Thần học tại Hoàng ban, mỗi ngày đều có lão sư đến giảng bài, tuy rằng lão sư phân phối đến ban bọn họ trình độ hữu hạn, nưhng dù sao thì ít còn hơn không.

Phần lớn thời gian Mộ Thần đều tự mình nghiên cứu phù, sau khi thông qua thí nghiệm phù, Mộ Thần lấy nguyên thạch còn dư lại trên người đều mua sách có liên quan đến phù, hai ngày này tri thức có quan hệ về phù như thủy triều tràn vào bên trong thức hải của Mộ Thần.

Mộ Thần dần hiểu rõ về phù hơn, cho tới bây giờ, hắn đã có thể vẽ hơn mười loại phù cấp hai.

“Mộ Thần.” Diệp Thạch sớm chờ ở ngoài phòng học của Mộ Thần.

“Sao lại đến đây?” Mộ Thần vừa ra khỏi phòng học liền thấy được Diệp Thạch.

“Đồ của chúng ta hôm nay đến kỳ, có thể bán phù rồi, chúng ta cùng đi xem đi.” Diệp Thạch hưng trí bừng bừng nói.

Mộ Thần gật đầu: “Được.”

“Cái việc Thú Linh Đan kia, anh nghiên cứu thế nào rồi?” Diệp Thạch chớp mắt, không thể chờ đợi được hỏi.

Mộ Thần cười xấu hổ: “Còn chưa bắt đầu nghiên cứu.” Thời điểm Mộ Thần muốn động thủ, mới phát hiện hắn đã không còn bao nhiêu nguyên thạch, sự tình như vậy mà bị gác lại.

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng, “Anh còn chưa có bắt đầu nghiên cứu? Nếu như bị người ta nhanh chân đến trước thì làm thế nào đây?”

Mộ Thần mỉm cười: “Không vội, dù sao trong nhất thời những người khác hơn phân nửa là không có bản lĩnh này.” Thú Linh Đan đã tuyệt tích mấy trăm năm, nếu như có người có thể nghiên cứu thì đã sớm nghiên cứu ra.

Diệp Thạch gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Nói cũng đúng, cái loại giá áo túi cơmnhư tên Lam Nhược Phong kia phỏng chừng cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp, chúng ta tớixem đấu giá trước đi, tên Phú Nguyên Bảo kia nói, có thể cũng được một trăm vạn nguyên thạch đấy.” Diệp Thạch phấn chấn nói.

“Nhiều như vậy?” Mộ Thần nhướng mày.

“Mộ Thần, có nhiều nguyên thạch như vậy, anh muốn gì?” Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn mua một cái đan lôcấp ba, lúc trước trong khu đấu giá mua cái đan lô cấp hai kia đã có chút không đủ dùng, ta còn muốn mua một cái bút vẽ phù cấp ba, bút cấp hai vẽ ra ký hiệu hiệu quả không tốt, trong học viện hình như còn bán sách về luyện đan thuật cấp ba, còn có phương thuốc cấp ba, phù cũng thế, ta còn muốn đi mua một chút sách về vũ kỹ.”

Diệp Thạch trợn to mắt, chỉ cảm thấy một trận choáng đầu hoa mắt.

“Mộ Thần, một cái đan lô cấp ba tốn bao nhiêu nguyên thạch?” Diệp Thạch cười khan hỏi.

Mộ Thần suy tư một chút: “Nghe nói, phẩm chất kém thì mấy vạn, phẩm chất bình thường thì hơn mười vạn, còn phẩm chất tốt thì mấy chục vạn.”

Diệp Thạch: “…” Một cái đan lô cấp ba cần tới mấy chục vạn, vậy bút cấp ba cũng không rẻ, còn có những cái phương thuốc cấp ba gì đó, một cái phương thuốc, nghĩ cũng cần mấy chục vạn, rất có cảm giác đốt tiền.

Mộ Thần nhìn thần sắc của Diệp Thạch, lo lắng hỏi: “Thạch Đầu, em làm sao vậy?”

Diệp Thạch gượng cười: “Không có gì, không có gì.”

Mộ Thần cười nói: “Đồ vật mà ta cần nhiều lắm, từ từ sẽ được.”

Diệp Thạch gật gật đầu: “Đúng vậy, từ từ sẽ được, từ từ sẽ được.”

“Việc luyện đan chế phù thì đến lúc đó lại nói, việc cấp bách nhất là phải đề cao tu vi.” Mộ Thần nghiêm túc nói.

Không đạt được tu vi võ sư ba sao thì hết thảy đều không được, chỉ cần tu vi của hắn tăng lên, vậy hắn có thể luyện chế đan dược cấp ba, đến lúc đó hắn đi bán đan dược cũng có thể kiếm một số lớn.

Việc cấp bách trước mắt, là trước tiên phải làm cho các khiếu huyệt trong cơ thể thông suốt, đề cao tư chất đến cấp tám, sau này luyện thể cũng có thể thả lỏng.

“Gần đây máu chúng ta cần luyện thể cũng phải đổi thành máu của yêu thú cấp ba.” Mộ Thần nhăn chặt mày nói.

Diệp Thạch nói: “Máu yêu thú cấp ba cũng không rẻ đâu.”

Mộ Thần híp mắt, trong tu luyện, tư chất tất nhiên quan trọng, nhưng tài nguyên vẫn quan trọng hơn, dùng lượng lớn tài nguyên đập vào, dù tư chất kém nhất cũng có thể trở thành một cao thủ.

“Được rồi, chúng ta trước tiên đi nhìn xem Xuân Phong Hóa Vũ Phù có thể được bao nhiêu nguyên thạch đã.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch gật đầu, “Được!”

Thời điểm Mộ Thần cùng Diệp Thạch đến, Phú Nguyên Bảo sớm đã chờ ở nơi đó, nhìn thấy Diệp Thạch cùng Mộ Thần tiến vào, Phú Nguyên Bảo lập tức cung kính lên trước hỏi thăm.

Diệp Thạch nhìn thấy Phú Nguyên Bảo, nghĩ đến lúc trước đáp ứng đưa cho Phú Nguyên Bảo một phần trăm tiền lời, trong lòng nhất thời xót ruột.

“Hai vị tới nhìn kết quả đấu giá à?” Phú Nguyên Bảo hỏi.

Mộ Thần gật đầu: “Đúng.”

“Cạnh tranh đã chấm dứt, có thể mở hộp kín.” Phú Nguyên Bảo cúi đầu khom lưng nói.

Mộ Thần gật đầu, cùng Diệp Thạch đồng thời mở hộp ra.

“Một trăm năm mươi vạn nguyên thạch.” Nhìn thấy tờ giấy thứ nhất, Diệp Thạch nhịn không được kinh hô một chút.

“Tám mươi vạn nguyên thạch, người này là quỷ nghèo à.”

“Một trăm ba mươi vạn nguyên thạch, người này không có cơ hội rồi.”

“Một trăm bảy mươi vạn nguyên thạch.”

Mộ Thần cùng Diệp Thạch xem xét một chút giấy trong hộp, cuối cùng Xuân Phong Hóa Vũ Phù lấy một trăm tám mươi tám vạn nguyên thạch bán cho một thiếu nữ tên là Thang Châu Nhi.

Thời điểm Mộ Thần nhìn thấy Thang Châu Nhi, xác thực bị ngơ ngẩn. Diện mạo của Thang Châu Nhi cũng không coi như là rất xuất chúng, nhưng nàng ta vừa đứng trong đám người, tuyệt đối sẽ không có ai xem nhẹ nàng ta. Trên hai bàn tay nàng ta ước chừng đeo sáu cái nhẫn không gian, trên người treo đầy pháp bảo, thoạt nhìn như là một cái cây triển lãm pháp bảo.

Diệp Thạch nhìn Thang Châu Nhi đầy người linh bảo, đôi mắt thẳng phiếm lục quang.

Thang Châu Nhi tài đại khí thô, chuyển hơn một trăm vạn nguyên thạch cho Diệp Thạch, mắt cũng không nháy một cái.

Diệp Thạch lại không có loại khí độ coi nguyên thạch như cặn bã này của Thang Châu Nhi, lúc y chuyển một vạn tám ngàn tám trăm nguyên thạch cho Phú Nguyên Bảo, ánh mắt kia như muốn đem Phú Nguyên Bảo ăn tươi nuốt sống.

Sau khi Phú Nguyên Bảo được chuyển tới nguyên thạch, liền chạy trốn như lòng bàn chân bôi dầu.

Việc Xuân Phong Hóa Vũ Phù của Mộ Thần bán được một trăm tám mươi tám vạn nguyên thạch được lan truyền nhanh chóng.

“Kết cấu của Xuân Phong Hóa Vũ Phù đáng giá như vậy sao?” Nghe được lời đồn, Trang Du nhíu mày hỏi.

Lam Nhược Phong nói: “Bởi vì là kết cấu kiểu mới, cho nên tương đối đáng giá.”

Sau khi Lam Nhược Phong trở thành đồ đệ của Hoa Xu, Lam gia đưa một trăm vạn nguyên thạch cho Lam Nhược Phong, một trăm vạn nguyên thạch đối với bất luận người nào vừa gia nhập võ sư mà nói đã là một khoản lớn, Lam Nhược Phong nguyên bản còn đang vì một trăm vạn nguyên thạch này mà đắc chí, nhưng Mộ Thần chỉ trong giây lát đã thu vào một trăm tám mươi tám vạn nguyên thạch, Mộ Thần người này thật đúng là một gia hỏa mệnh tốt.

Diệp Thạch cầm thẻ nguyên thạch nói với Mộ Thần: “Em chuyển hết nguyên thạch vào thẻ anh nhé.”

“Không cần, cho ta hai mươi vạn nguyên thạch phòng thân là được, em là đệ tử tinhanh, mua đồ trong học viện có thể được chiết khấu, về sau nếu ta muốn mua đồ gì đó thì phải phiền toái em mua cho ta.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch gật đầu: “Được.”

“Chúng ta trước tiên đi mua đan lô, rồi đi mua một chút nguyên liệu, ta tính bắt tay nghiên cứu Thú Linh Đan.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.