Trần Đạt dàn xếp tốt cho Diệp Thạch xong, liền đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Qua hai canh giờ, Trần Đạt miễn cưỡng tươi cười đi về nơi Diệp Thạch đang ở, “Thiếu gia, ta đã nghe ngóng rõ ràng, Mộ Thần tướng mạo xuất chúng, tuổi trẻ tài cao, phụ thân là một vị luyện đan sư cấp ba…” Diệp Thạch bất đắc dĩ nói với Trần Đạt: “Trần thúc, ngài không cần an ủi con, con biết Mộ Thần là người như thế nào. Con nghe nói Mộ Thần rất háo sắc, thân mật với vô số người, nhưng nghe nói là gần đây hắn đã thu liễm rất nhiều, nguyên nhân bởi vì mê muội một thiếu niên tên là Trang Du.”
“Nghe nói, thiếu niên tên là Trang Du này, diện mạo khuynh quốc khuynh thành, người ái mộ hắn vô số kể, vô số danh môn công tử nguyện ý vì hắn vung tiền như rác, mà Mộ Thần cũng là một người trong đó.”
Trần Đạt xấu hổ cười, hỏi: “Thiếu gia, ngài cũng biết?” junvu
Diệp Thạch gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Vâng, trong quán trà nơi nào cũng có người đàm luận về hắn, con muốn không biết cũng không được.”
“Thiếu gia, ta nghe nói gần đây Mộ Thần đang bế quan tu luyện, hình như đang tu thân dưỡng tính.” Trần Đạt trấn an nói.
Diệp Thạch lắc đầu, “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, con cảm thấy hắn không phải là đang tu thân dưỡng tính, mà là bởi vì không còn tiền nên xấu hổ đi gặp người ta, phải trốn đi.”
Trần Đạt nói với Diệp Thạch: “Thiếu gia, ngài cũng đừng ủ rũ, Mộ Thần thiếu gia còn nhỏ, có lẽ qua vài năm sẽ tốt hơn.”
Diệp Thạch cắn chặt răng, trên mặt hiện lên vài phần mờ mịt.
“Trần thúc, trên người chúng ta còn bao nhiêu nguyên thạch?” Diệp Thạch hỏi.
Trần Đạt xấu hổ trả lời: “Còn có hai mươi.” Diệp Thạch là bị đuổi ra khỏi nhà, Diệp Tầm vẫn luôn không coi trọng đứa con trai này, ngay cả lộ phí cũng không cho.
Diệp Thạch cắn môi, “Chỉ có hai mươi thôi? Trần thúc, ngài đi xem thử xem có tửu lâu nhà nào cần người chặt thịt không.” junvu2412
Trần Đạt khó xử khuyên Diệp Thạch: “Thiếu gia, ngài nói như thế nào cũng là song nhi, cả ngày đi giết heo giết dê, người khác sẽ chê cười.”
Diệp Thạch không cho là đúng, “Trừ việc này ra thì con cũng không biết làm gì khác. Lại nói, việc này trả tiền nhanh, người ta nhìn thấy con làm tốt cũng sẽ cho nhiều thịt ăn.”
Sau khi mẫu phụ của Diệp Thạch mất, thức ăn của Diệp Thạch ngay lập tức kém đi, vì để ăn no, Diệp Thạch thường xuyên tới phòng bếp Diệp gia làm giúp người làm, thuận tiện ăn một chút. Diệp Thạch học trong phòng bếp nhiều năm, tuy trù nghệ không học được, nhưng một tay kỹ thuật chặt thịt xắt rau lại xuất thần nhập hóa.
Trần Đạt nghĩ đến tình huống của Diệp Thạch tại Diệp gia liền giận run cả người, Trần Đạt bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, “Thiếu gia, ngài ăn ít một chút đi, người ta đều thích song nhi tinh tế một chút.”
Diệp Thạch cắn chặt răng, tức giận nói: “Tự con lớn lên như vậy mà, con có biện pháp sao.”
Trần Đạt bất đắc dĩ nói: “Thiếu gia, nếu người Mộ gia biết ngài đi làm trong tửu lâu thì sẽ không tốt lắm đâu.”
Diệp Thạch cúi đầu, ủ rũ nói: “Nếu không đi làm người chặt thịt thì sao giờ, con cũng không biết làm cái khác.”
Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, “Bất kể thế nào, trước tiên chúng ta vẫn nên đi một chuyến tới Mộ gia đã.”
Diệp Thạch cắn môi, gật đầu nói: “Vâng.”