Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 39: Chương 39: Tới nhà lần thứ hai




“Thạch Đầu, đây là hai con gà quay mà ngươi muốn.” Chủ trù của tửu lâu nói với Diệp Thạch.

Diệp Thạch gật gật đầu, vừa lòng nói: “Cám ơn.”

Diệp Thạch bỏ hai con gà lá sen vào hộp thức ăn, mùi gà lá sen không giữ được bay ra, Diệp Thạch tốn khí lực thật lớn, mới nhịn xuống không ăn luôn con gà lá sen trong hộp.

Trần Đạt nhìn Diệp Thạch mang theo hộp thức ăn đi ra, nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Thạch Đầu, con mang hai con gà quay đi gặp Mộ Thần thiếu gia?”

Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

Trần Đạt bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, nói: “Có hơi quá khó coi không?”

“Không hề khó coi! Hai con gà quay tốn sáu khối nguyên thạch đó, mất của con sáu ngày tiền lương, hy vọng khẩu vị Mộ Thần không lớn, dư một con gà quay cho con ăn.” Diệp Thạch ánh mắt lóe sáng, nói thầm.

Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, mặt mày xanh xao.

Diệp Thạch nhìn Trần Đạt, không hiểu mà hỏi: “Trần thúc, thúc làm sao vậy?”

Trần Đạt lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, gặp Mộ Thần thiếu gia thì con đừng nói lung tung.”

Diệp Thạch chớp chớp mắt, nói: “Con cứ nói lung tung đó.”

Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Diệp Thạch xoay chuyển tròng mắt, nhỏ giọng nói: “Trần thúc, bánh ngọt ngày hôm qua đều chia hết?”

Trần Đạt gật đầu, nói: “Đúng vậy, con nói ăn không vô, nên ta chia hết rồi.” Ông vốn muốn lưu một chút, nhưng mà mọi người thật sự rất thích, ông muốn lưu cũng lưu không được.

Diệp Thạch cắn cắn môi, nói: “Thật đáng tiếc.”

Linh quả trên bánh ngọt kia đều là linh quả cấp hai, muốn mua thì cần năm, sáu khối nguyên thạch một quả đó!

Vật liệu dùng làm bánh ngọt kia, cũng có thể là nguyên liệu nấu ăn cấp hai, ăn đến miệng, linh khí nồng đậm. Mình ngày hôm qua thật sự là quá xúc động, đều do Trang Du kia, nếu không tại hắn tới đây nói những thứ loạn thất bát tao đó thì mình như thế nào lại luẩn quẩn trong lòng.

Diệp Thạch mang theo hộp thức ăn đi rồi, Trần Đạt nhìn bóng dáng Diệp Thạch đi xa, lo lắng nhíu mày.

Diệp Thạch đem theo hộp thức ăn đi đến trước cửa Mộ gia, gõ gõ cửa.

Nhớ tới tình huống lần trước, Diệp Thạch không tự chủ được nhíu mày.

Một gã sai vặt đi ra, nhìn thấy Diệp Thạch thì sửng sốt một chút, rồi sau đó hỏi: “Ngài là Diệp Thạch Diệp thiếu gia?”

Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng vậy. Ngươi biết ta? Ngươi là người mới sao?” Diệp Thạch nhớ rõ lần trước gã sai vặt kia, mắt mọc trên đỉnh đầu, vẻ mặt khi nhìn y tràn đầy ghét bỏ.

Gã sai vặt gật đầu, nói: “Vâng ạ. Ta là người mới, ta tên Vương Đại, lần trước gã sai vặt kia bởi vì không cung kính với Diệp thiếu gia ngài, đã bị Nhị gia đuổi đi.”

Diệp Thạch nghe được gã sai vặt nói, nhịn không được sửng sốt một chút, bị đuổi đi? “Nhị gia là?”

“Là Mộ Viễn Phong Mộ Nhị gia!” Gã sai vặt trả lời.

Diệp Thạch gật gật đầu, “a” một tiếng. Diệp Thạch chuyển tròng mắt suy nghĩ, như thế nào cũng không nghĩ tới, Mộ Viễn Phong sẽ vì y đuổi một người hầu.

“Ngài tới tìm Mộ Thần thiếu gia phải không, ngài trước tiên vào đây đi.” Vương Đại tránh đường ra, ân cần nói.

Diệp Thạch bị thái độ cung kính của gã sai vặt kia làm cho có chút không biết làm thế nào, ngượng ngùng đi theo Vương Đại đi vào.

Nhâm Tam nhìn thấy Diệp Thạch được Vương Đại dẫn tới, trên mặt nhất thời nhiều vài phần vui mừng, “Diệp thiếu, ngài đã tới, tìm Mộ thiếu sao?”

Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng vậy! Hắn đang ở đây sao?”

“Thiếu gia đang theo Nhị gia đi luyện đan, phải qua một lúc nữa mới đến, ta sẽ mang ngài đi tới thư phòng của thiếu gia ngồi trước. Nếu thiếu gia biết ngài đã tới, nhất định sẽ rất cao hứng.” Nhâm Tam nói.

Diệp Thạch xoay chuyển tròng mắt, hỏi: “Mộ Thần luyện đan có thuận lợi không?”

Nhâm Tam cười khổ nói: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, hẳn là không phải đặc biệt thuận lợi. Nhưng việc luyện đan này vốn là không thể thuận lợi nhiều, với lại thiếu gia nhà ta chỉ mới bắt đầu học thôi.”

Diệp Thạch gật gật đầu: “Cũng đúng, vạn sự khởi đầu nan, hắn gần đây rất cố gắng sao?”

“Đúng vậy! Thiếu gia gần đây đổi tính, không giống với trước kia.” Nhâm Tam nói.

Trước kia Mộ Thần vội vàng chọi gà cưỡi ngựa, ăn chơi đàng điếm, hiện tại Mộ Thần, cả ngày không phải nghiên cứu bộ sách luyện đan thì chính là đi theo Mộ Viễn Phong học tập luyện đan, nếu không nữa thì chính là tu luyện luyện thể, suốt ngày, đều vội đến bất diệc nhạc hồ.

“Đại khái thì Mộ Thần khi nào có thể đi ra?” Diệp Thạch hỏi.

“Thực lực Mộ Thần thiếu gia quá thấp, mỗi lần chỉ có thể luyện trong luyện đan thất hai canh giờ, hẳn là sắp đi ra rồi.” Nhâm Tam cung kính trả lời.

“Vì sao chỉ có thể luyện hai canh giờ?” Diệp Thạch không hiểu mà hỏi.

“Bởi vì trong địa hỏa có tồn tại hỏa độc, luyện lâu sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với tu luyện giả, với thực lực của Mộ Thần thiếu gia, một ngày chỉ có thể ở bên trong luyện hai canh giờ.” Nhâm Tam trả lời.

“Vậy có biện pháp nào giải quyết hỏa độc không?” Diệp Thạch nhăn mày hỏi.

“Nghe nói là nếu có thể tìm được dị hỏa thu cho chính mình dùng, sẽ không cần sợ hỏa độc, nhưng mà, thứ dị hỏa này đều là ngộ mà không thể cầu.” Nhâm Tam lắc lắc đầu, có chút tiếc nuối nói.

Diệp Thạch như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Như vậy à!”

Mộ Thần đang luyện trong luyện đan thất, linh thảo cấp một bên cạnh nhiều vô cùng.

Mộ Thần hết sức chuyên chú luyện đan, hiện giờ, Mộ Thần đã không cần Mộ Viễn Phong biểu thị.

Mộ Viễn Phong nắm giữ ba loại linh dịch cấp một cùng mười lăm loại đan dược cấp một, tất cả đã được Mộ Thần học được, về phần đan dược cấp hai, lấy thực lực Mộ Thần hiện giờ còn chưa đủ để luyện chế.

Mộ Thần khống chế linh hồn lực, ngưng tụ đan dịch trong đan lô thành đan dược.

“Tốt!” Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần kết thúc luyện đan, nhịn không được vỗ vỗ tay, “Thần nhi, phẩm chất đan dược con luyện ra lại tăng lên.”

Mộ Thần cười, khiêm tốn nói: “Đều nhờ phụ thân biết cách dạy bảo.”

Mộ Viễn Phong cười khổ nói: “Ta cũng không dám kể công, đây đều là thiên phú của con.”

Thiên phú của Mộ Thần thật sự rất cao, tất cả các loại đan dược, hắn chỉ cần nhìn một lần là có thể học được. Sau khi học được, Mộ Thần có thể không dừng lại mà điều chỉnh, từng bước luyện chế ra đan dược có phẩm chất đề cao đến thượng phẩm thậm chí cực phẩm, thiên phú như vậy, Mộ Viễn Phong đừng nói gặp qua, nghe cũng chưa nghe nói qua.

Đối với thành tựu của Mộ Thần, Mộ Viễn Phong vừa vui mừng, vừa có loại cảm giác anh hùng trì mộ.

“Thần nhi, thiên phú luyện đan của con tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, hiểu chưa?” Mộ Viễn Phong nghiêm túc nói.

Mộ Thần gật đầu, nói: “Phụ thân, con hiểu ạ.”

Mộ Viễn Phong gật đầu, thiên phú của Mộ Thần quá mức nghịch thiên, thiên phú như vậy mà bị lộ ra, Mặc Thành này dung không được gia tộc của hắn, cho dù là những đại gia tộc luyện đan ở đế đô thì cũng dung không được.

“Thời gian đã đủ rồi, chúng ta đi ra ngoài đi.” Mộ Viễn Phong nói.

Mộ Thần gật đầu, nói: “Vâng, đúng rồi phụ thân, những đan dược mà con luyện ra, xử lý như thế nào ạ?”

Mộ Viễn Phong chắp tay sau lưng, nói: “Ta sẽ gửi cho từng nhóm người bán đi, đối bên ngoài nói là do ta luyện chế.”

Mộ Viễn Phong là một luyện đan sư cấp ba, có thể luyện chế ra nhiều đan dược cấp một. Lập tức bán ra nhiều đan dược cấp một như vậy cũng không ngạc nhiên.

Mộ Thần gật đầu, nói: “Vâng.”

“Yên tâm, luyện đan bán đi được nguyên thạch, đều sẽ đưa vào dưới trướng của con.” Mộ Viễn Phong vỗ vai Mộ Thần, mỉm cười nói.

Mộ Thần ngại ngùng cười, nói: “Có phụ thân ngài che chở, con không có gì phải lo lắng.”

Mộ Thần đi theo Mộ Viễn Phong ra ngoài, Nhâm Tam nhìn thấy Mộ Thần đi ra, lập tức đi lên, nói: “Xin chào Nhị gia, Thần thiếu.”

Mộ Viễn Phong thấy Nhâm Tam vội vã, nhíu mày hỏi: “Tìm thiếu gia của ngươi có chuyện gì sao?”

“Cũng không phải đại sự gì, là Diệp Thạch thiếu gia đến đây.” Nhâm Tam cung kính nói.

Trên mặt Mộ Thần nổi lên vẻ vui mừng, “Ngươi nói cái gì? Thạch Đầu đến? Chuyện khi nào, sao không sớm một chút nói cho ta biết? Em ấy hiện tại ở đâu?”

Mộ Viễn Phong nhìn bộ dáng kích động của Mộ Thần, bất đắc dĩ nói: “Con kiềm chế một chút.”

“Thiếu gia ngài đang luyện đan, ta không dám quấy rầy, ta đã an bài Diệp thiếu gia ngồi trong thư phòng chờ ngài, ta có kêu phòng bếp làm điểm tâm cho Diệp Thạch thiếu gia.” Nhâm Tam lập tức trả lời.

“Phụ thân, con đi trước.” Mộ Thần chào tạm biệt Mộ Viễn Phong một tiếng, liền vội vội vàng vàng chạy xa.

Mộ Viễn Phong nhìn bóng dáng Mộ Thần, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Đúng là một tiểu tử hấp ta hấp tấp, có tức phụ là quên phụ thân luôn.”

… …

Trong thư phòng.

“Diệp thiếu gia, ngài còn cần điểm tâm gì sao?” Một thị nữ cung kính hỏi, ánh mắt thỉnh thoảng trộm nhìn chằm chằm đánh giá Diệp Thạch.

Diệp Thạch hỏi: “Bánh ngọt kia có không?”

Thị nữ nhíu mày, hỏi: “Bánh ngọt?”

Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng vậy! Mộ Thần đã cho ta ăn.”

“Đó là tay nghề độc môn của thiếu gia, đầu bếp của phòng bếp không biết làm.” Thị nữ lắc đầu nói.

Diệp Thạch mở to mắt, ngạc nhiên: “Thật sự là Mộ Thần làm hả?”

Thị nữ gật đầu, trả lời: “Đúng vậy. Đại sư phòng bếp nói, Mộ Thần thiếu gia có thiên phú thành linh đầu bếp cao cấp, nhưng có vẻ Mộ Thần thiếu gia đối với việc trở thành linh đầu bếp cao cấp cũng không có bao nhiêu hứng thú.”

Diệp Thạch xoay chuyển tròng mắt, thầm nghĩ, mình thật sự đã hiểu lầm Mộ Thần, thì ra tên kia thật sự biết làm bánh ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.