Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 31: Chương 31: Tranh đoạt Băng Liên Thủy




Diệp Thạch thấy Mộ Thần nhíu mày, có chút không được tự nhiên nói: “Không phải là ngươi muốn giúp Trang Du một phen sao? Nếu ngươi muốn giúp hắn thì bây giờ còn kịp đó.”

Mộ Thần vội vàng lắc đầu, “Không có.” Nói giỡn sao, cho dù hắn có nhiều tiền, hắn cũng không có thể tốn trên người Trang Du nha! Huống chi tiền của hắn cũng không nhiều lắm.

Diệp Thạch nghe được câu trả lời từ Mộ Thần, tâm tình bỗng trở nên khoan khoái hơn rất nhiều.

“Năm ngàn ba!” Mặt Trần Mạc Nhiên đỏ lên, kêu to.

“Năm ngàn năm!” Ánh mắt Thủy Linh Lung đầy hung ác nhìn về hướng Trần Mạc Nhiên, giương giọng kêu.

“Năm ngàn sáu!” Trần Mạc Nhiên cũng không muốn yếu thế, gân cổ kêu lên.

“Năm ngàn bảy…”

Trang Du cắn môi, kéo tay Trần Mạc Nhiên, ôn hòa nói: “Mạc Nhiên, được rồi, không phải là ngươi còn muốn chừa chút nguyên thạch mua đan dược sao, vật này giá rất cao…”

“Đã đến lúc này rồi, hiện tại từ bỏ rất đáng tiếc.” Trần Mạc Nhiên kiên quyết lắc đầu nói.

Trang Du cắn môi, đầy cảm động nói: “Mạc Nhiên, ngươi đối với ta thật tốt.”

Trần Mạc Nhiên nhìn ánh mắt tràn đầy tín nhiệm kia của Trang Du, như là bị chuốc thuốc mê, ma xui quỷ khiến hô: “Sáu ngàn!”

“Tiện nhân!” Thủy Linh Lung đen mặt, nhìn phương hướng Trang Du đang ngồi mà mắng.

“Muội muội, sáu ngàn nguyên thạch là đã vượt qua giá trị thật của Băng Liên Thủy rồi.” Thủy Thiên Thành nhíu mày khuyên nhủ.

“Muội biết, nhưng bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau muốn gặp được thứ này thì rất khó khăn. Tiểu kỹ nữ, chỉ biết phóng đãng khắp nơi, già mồm cãi láo, Trần Mạc Nhiên thật ngu ngốc!” Thủy Linh Lung cắn răng, xị mặt nói.

“Mạc Nhiên, sáu ngàn nguyên thạch nhiều như vậy, không có việc gì chứ?” Trang Du hỏi.

“Không sao, sáu ngàn nguyên thạch mà thôi.” Trần Mạc Nhiên thản nhiên cười cười, an ủi Trang Du.

Trần Mạc Nhiên run rẩy một trận trong lòng, tuy rằng những người khác cũng có xuất lực, nhưng Trần Mạc Nhiên lại là người xuất đầu, nhiều nguyên thạch như vậy đối với Trần Mạc Nhiên mà nói, cũng là một khoản rất lớn.

Thủy Thiên Thành khẽ thở dài nhìn Thủy Linh Lung, nói: “Muội muội, nhiều nhất là bảy ngàn nguyên thạch, cao hơn nữa thì thôi!”

Thủy Linh Lung cắn răng gật đầu, “Muội hiểu.”

“Bảy ngàn!” Thủy Linh Lung hung dữ báo ra cái giá này.

“…Bảy ngàn một trăm.” Thanh âm Trần Mạc Nhiên run rẩy.

Mộ Thần nghe thấy thanh âm của Trần Mạc Nhiên thì cảm thấy rất buồn cười, không ngờ vì mỹ nhân mà Trần Mạc Nhiên lại liều mạng tới vậy.

“Mười ngàn.” Một giọng nói không chút để ý bỗng dưng truyền ra.

Mộ Thần nhìn qua người vừa gọi giá, sắc mặt biến đổi lớn.

Tóc xanh mắt xanh, một trong những chính quy tiểu công của Trang Du – Lam Nhược Phong! Làm sao có thể xuất hiện nhanh như vậy? Không!

Trang Du quay đầu, đầy tò mò nhìn thoáng qua Lam Nhược Phong, Lam Nhược Phong ngẩng đầu, ôn hòa cười với Trang Du.

Ánh mắt của hai người định mệnh làm người yêu, xuyên qua ngàn núi vạn sông, rốt cục hội tụ cùng một chỗ, liếc mắt một cái vạn năm.

Mộ Thần nhìn Lam Nhược Phong và Trang Du hiểu ý mỉm cười, trong lòng không khỏi buồn cười, một khi Lam Nhược Phong xuất hiện, đám người Trần Mạc Nhiên bên người Trang Du đều phải thay nhau làm nền rồi.

“Cái tên kia là ai vậy? Giàu ghê.” Diệp Thạch trợn tròn mắt, vừa khiếp sợ vừa tò mò nhìn Lam Nhược Phong.

Mộ Thần lắc đầu, “Không biết, chắc là người từ bên ngoài tới đây.”

“Hắn cũng thật giàu có!” Diệp Thạch nhìn Lam Nhược Phong, đôi mắt sáng lên.

Mộ Thần nhìn vẻ mặt sùng bái kia của Diệp Thạch, nhịn không được mà nói: “Chỉ là một tên đệ tử nhà giàu không biết nhân gian khó khăn mà thôi.”

Diệp Thạch liếc mắt nhìn Mộ Thần, bĩu môi khinh thường nói: “Nói giống như là ngươi biết nhân gian khó khăn lắm vậy.”

Mộ Thần: “…”

Trần Mạc Nhiên cau mày, ánh mắt không tốt nhìn thoáng qua Lam Nhược Phong.

“Mạc Nhiên, không cần phải tiếp tục đâu, mười ngàn nguyên thạch đã rất cao.” Trang Du thản nhiên cười nói.

Trần Mạc Nhiên âm thầm thở ra một hơi, ngoài miệng lại nói: “Thật xin lỗi, A Du, ta đã đáp ứng ngươi sẽ mua được Băng Liên Thủy cho ngươi.”

“Không sao cả, ai cũng không nghĩ ra sự tình sẽ biến thành như vậy.” Trang Du có chút đau thương nói.

Thủy Thiên Thành có chút lo lắng nhìn Thủy Linh Lung, khuyên nhủ: “Muội muội, muội đừng xúc động.”

Thủy Linh Lung hít sâu vài hơi, nhắm mắt lại rồi nói: “Muội bỏ qua.”

Thủy Thiên Thành vỗ lưng Thủy Linh Lung an ủi: “Muội muội, muội đừng khổ sở, ta sẽ tới mấy thành lân cận chung quanh hỏi một chút, nói không chừng bọn họ cũng có Băng Liên Thủy.”

Thủy Linh Lung uể oải gật đầu, thần sắc có chút suy sụp: “Hy vọng như thế.”

“Ca, ca có thấy được ánh mắt người kia nhìn Trang Du không? Lại là một hỗn đản bị sắc đẹp mê hoặc, Trang Du đúng là cái đồ đê tiện, kỹ nữ.” Thủy Linh Lung khinh thường mắng.

Thủy Thiên Thành bất đắc dĩ trấn an Thủy Linh Lung, khuyên: “Được rồi, được rồi, muội muội, đừng mắng nữa.”

Thủy Linh Lung chú ý tới tầm mắt chung quanh đang dừng lại trên người mình, không cam lòng cắn chặt răng, thu liễm thần sắc.

Thủy Linh Lung nhìn Lam Nhược Phong, trong mắt hiện lên vài phần khác thường, “Đúng là một thiếu niên anh tài, nhưng vì sao lại cứ dây dưa không rõ với Trang Du?”

Thủy Thiên Thành quan sát Lam Nhược Phong, nói, “Muội muội, nhìn khí độ của người này, hắn hơn phân nửa là lai lịch bất phàm, không dễ đắc tội.”

Thủy Linh Lung gật đầu, âm thầm đem phẫn hận đối với Lam Nhược Phong ghi tạc trên người Trần Mạc Nhiên, bất tri bất giác, đối tượng mà Thủy Linh Lung ghi hận, từ Mộ Thần biến thành Trần Mạc Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.