Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 134: Chương 134: Trở mặt




“A Du, ngươi đi đâu vậy? Vài ngày gần đây ta đã tìm khắp nơi mà không thấy đượcbóng dáng ngươi.” Lam Nhược Phong nhìn thấy Trang Du đang ngồi trong phòng, nhất thời thở ra một hơi, lại nhịn không được toát ra vài phần tức giận.

Vẻ mặt Trang Du nghiêm túc nhìn Lam Nhược Phong, ánh mắt nhìn chằm chằm Lam Nhược Phong từ trên xuống dưới, trong mắt chứa đựng hoài nghi.

Lam Nhược Phong rất nhanh liền nhận thấy vẻ mặt Trang Du không đúng.

“A Du, ngươi sao vậy?” Lam Nhược Phong mơ hồ có vài dự cảm không tốt.

Trang Du nhăn mày, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Ngươi ra tay che dấuthể chất của ta?”

Nghe được lời Trang Du nói, lòng Lam Nhược Phong trầm xuống, “A Du, ngươi đang nói cái gì vậy?”

Trang Du hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Lam Nhược Phong tràn ngập tức giận cùng hoài nghi.

“Ngươi không cần nói xạo, Lục Nghiêu sư huynh đã nói cho ta biết ta là thiên âm thân thể, nhưng lại bị người ta ra tay che dấu, người ra tay hơn phân nửa là ngươi!” Trang Du thất vọng nhìn Lam Nhược Phong, buồn bã nói: “Nhược Phong, ngươi cùng ta yêu đương là bởi vì thể chất của ta sao? Là bởi vì ta có thể trợ giúp ngươi tu luyện sao?”

Trong lòng Lam Nhược Phong mãnh liệt tức giận, hắn đã nói mà, Trang Du làm sao có thể biết hắn tại trên thể chất của hắn động tay chân, quả nhiên là có người nói cho Trang Du! Tên Lục Nghiêu cư nhiên lại xen vào việc của người khác!

Lam Nhược Phong nhìn Trang Du, vội vàng nói: “A Du, ngươi không nên nghe Lục Nghiêu nói bậy, đúng là ta ra tay che dấu thể chất của ngươi, nhưng mà ta làm như vậy là vì bảo hộ ngươi, thiên âm thân thể quá mức trân quý, cho dù là lão quái vật trong học viện nếu thấy được cũng sẽ động tâm, ta là lo lắng cho ngươi…”

Lam Nhược Phong chân thành nhìn Trang Du, Trang Du rất dễ dàng tin tưởng người khác, hắn vẫn cảm thấy Sư Tử Ngọc hơn phân nửa cũng không có ý tốt khi nhận Trang Du làm đồ đệ.

Sư Tử Ngọc là võ vương, nhưng cảnh giới của Trang Du bây giờ rất thấp, liền tính Sư Tử Ngọc hiện tại cùng Trang Du song tu thì chỗ tốt đạt được cũng không lớn, nhưng mà chờ đến khi Trang Du cũng thăng cấp võ vương thì liền không biết được.

“Vậy sao? Vì bảo hộ ta? Ngươi đến tột cùng là vì bảo hộ ta, hay là sợ thể chất của ta bị người khác phát hiện nên muốn độc chiếm ta, Lam Nhược Phong, ngươi làm ta quá thất vọng rồi!” Trang Du nghiêm túc nhìn Lam Nhược Phong, trên mặt tràn đầy ảm đạm khi bị lừa gạt, diện mạo Trang Du mỹ diễm tuyệt luân, khi lộ ra thần thái như vậy lại làm cho người khác nhịn không được muốn an ủi hắn. (Ơ hay, độc chiếm thì sao nhể? Chẳng lẽ Trang Du luôn muốn có thêm người gia nhập hậu cung??)

“A Du, ta thật sự là vì ngươi, ta thề với trời.” Lam Nhược Phong nắm tay Trang Du lại, lòng nóng như lửa đốt mà bắt đầu thề thốt.

“Nếu ngươi là thật sự vì tốt cho ta, vậy vì sao không nói cho ta biết ngươi ra tay che dấu thể chất của ta?” Trang Du lạnh lùng hỏi.

“Đây là vì không muốn ngươi có gánh nặng.” Lam Nhược Phong giải thích.

Trang Du tràn đầy cô đơn mà cười, không để bụng, nói: “Lam Nhược Phong, thật không nghĩ tới ngươi cư nhiên là một tiểu nhân như thế, ta trước kiathật sự là nhìn lầm ngươi!Về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cứ như vậy thanh toán xong đi!”

Sắc mặt Lam Nhược Phong lập tức trầm xuống, cười lạnh một tiếng, “Ngươi rốt cục quyết định thoát khỏi ta sao?Ngươi nói chia tay với ta không phải bởi vì ta phong ấn thể chất của ngươi, mà là ngươi coi trọng người khác đi?”

Lam Nhược Phong vẫn luôn là thiên chi kiêu tử, nhưng mà sau khi tiến vào Thánh Tinh học viện thì hắn trăm phương ngàn kế đối phó với Mộ Thần, lại bị Mộ Thần áp chế ảm đạm xuống, bất tri bất giác, tâm tính hắn đã bắt đầu vặn vẹo, Lục Nghiêu xuất hiện chính là một cọng rơm cuối cùng đè ngã lạc đà.

Trang Du thất vọng nhìn Lam Nhược Phong, “Nhược Phong, ta thật sự không nghĩ tới ngươi cư nhiên sẽ trở nên như vậy, ta hiện tại đã không còn biết ngươi rồi.”

Lam Nhược Phong nhìn Trang Du, trong mắt hiện lên vài phần ác độc, “Ngươi cho là ngươi là cái thứ tốt lành gì hả, đã có ta, còn luônxum xoe với Mộ Thần, người ta không lĩnh tình, ngươi lại còn không để ý thể diện mà lặp lại.Có mặt ta lại câu kết làm bậy với Thất hoàng tử, không biết có bao nhiêu người ở sau lưng chê cười ta bị người khác đeo bao nhiêu cái nón xanh* đâu!”

*nón xanh = cắm sừng

Hắn giữ mình trong sạch vì Trang Du, kết quả Trang Du lại nơi nơi câu tam đáp tứ, với ai cũng đều không minh bạch.

Sắc mặt Trang Du nhất thời xanh trắng một trận, hắn tuy rằng có quan hệ tốt với rất nhiều người ở bề ngoài, nhưng mà, người chân chính nhập mạc chi tân chỉ có một mình Lam Nhược Phong, bị Lam Nhược Phong quở trách như vậy, Trang Du bỗng cảm thấy thiên hôn địa ám.

“Lam Nhược Phong, ngươi quá đáng!” Trang Du xoay người, thất hồn lạc phách chạy đi.

Lam Nhược Phong thấy Trang Du chạy ra ngoài mới lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng xông ra ngoài đuổi theo.

… …

Trang Du trực tiếp về tới địa bàn của Sư Tử Ngọc, Lam Nhược Phong không thể cứng rắng đi vào, đành phải phẫn nộ lui về.

“Rốt cuộc ngươi và Trang Du đã xảy ra chuyện gì?” Lam Đạt mặt co mày cáu hỏi Lam Nhược Phong.

Lam Nhược Phong cúi đầu xuống, hai mắt đỏ bừng.

Lam Đạt cau mày, Trang Du là bát cấp tư chất, nếu Lam Nhược Phong có thể đem Trang Du thú về, thanh thế Lam gia tự nhiên sẽ nâng cao một bước.

“Hắn bị Lục Nghiêu mê hoặc.” Lam Nhược Phong âm trầm nói.

Lam Nhược Phong âm thầm nghĩ: Trang Du oán giận hắn bụng dạ khó lường, oán giận hắn không có ý tốt! Vậy nếu giờ phút này mình cũng là võ linh, trình độ luyện đan cũng đạt tới tứ cấp mà nói, thái độ của Trang Du hẳn là liền không như vậy đi.

Nói trắng ra là, Trang Du thấy biểu hiện của mình thường thường nên đã sớm muốn rời khỏi mình, chỉ là vẫn luôn tìm không thấy cớ, hiện giờ hắn rốt cục có cơ hội thoát thân.

Mình không phải là người tốt, vậy Lục Nghiêu có năng lực mới là người tốt à, hắn cũng không tin khi Lục Nghiêu biết Trang Du là thiên âm thân thể lại không có ý tưởng gì khác.

“Trang Du đích xác có chút quá phận, hắn là học sinh Thánh Tinh học viện, lại thân cận với Lục Nghiêu như vậy làm gì?” Lam Đạt bất mãn nói.

Lam Nhược Phong cắn răng, trong khoảng thời gian này có không ít người minh lý ám lý nhắc nhở chuyện hắn bị Lục Nghiêu đeo nón xanh, cơ hồ quét sạch danh dự của hắn.

“Trang Du hắn không có tâm nhãn gì, chỉ tại tên Lục Nghiêu kia quá quỷ kế đa đoan.” Lam Nhược Phong nghiến răng nói.

Lam Đạt khẽ thở dài, lương lương liếc nhìn Lam Nhược Phong, thầm nghĩ: Lam Nhược Phong vẫn luôn tự phụ là rất có biện pháp đối phó với nữ nhân và song nhi, hiện tại kết quả lại thành như vậy.

Trang Du kia vẫn là người Lam gia bọn hắn đưa vào Thánh Tinh học viện, hiện giờ Trang Du thăng chức quá nhanh, chỉ sợ lại qua thêm một đoạn thời gian thì Lam gia bọn họ liền sẽ bị Trang Du triệt để quên, Lam gia bọn họ khổ tâm bồi dưỡng Trang Du, hiện giờ xem ra đã làm giá y cho người khác rồi!

Lam Nhược Phong nhìn ánh mắt thất vọng của Lam Đạt, trong lòng không khỏi hậm hực.

Nếu sớm biết sẽ có hôm nay, hắn lúc trước sẽ không tranh thủ cho Trang Du một phần danh ngạch tiến vào Thánh Tinh học viện.

“Đủ rồi, ngày mai chính là đấu võ, sau đấu võ chính là đấu đan, bây giờ ngươi hảo hảo nghỉ ngơi một chút, tranh thủ đem tràng đan việnđấu thắng.” Lam Đạt thản nhiên nói.

Lam Nhược Phong mới chỉ lục tinh võ sư, không ít học trưởng, học tỷ trong học viện mạnh hơn hắn, bởi vậy, đấu võ ngược lại không tới phiên Lam Nhược Phong ra tay.

Lam Đạt nhìn Lam Nhược Phong, nhẹ hít một hơi, Lam Nhược Phong coi như là nhân vật thiên tài, chỉ tiếc là thời gian sai lầm, nhân sinh cùng một thời với ba người bát cấp tư chất, bị áp chế như vậy, chỉ sợ sẽ sinh tâm ma.

… …

Sự tình Trang Du chia tay Lam Nhược Phong lan truyền nhanh chóng, không chỉ có không ít người Thánh Tinh học viện biết, Minh Nguyệt học viện cũng có không ít người biết.

Không ít người Minh Nguyệt học viện cũng đang chờ xem náo nhiệt.

“Sư huynh, nghe nói Trang Du cùng Lam Nhược Phong đang cãi nhau, ta nghe nói, Lam Nhược Phong cùng Trang Du là tình lữ đâu.”

Lục Nghiêu híp mắt, thầm nghĩ: Tình cảm của Trang Du cùng Lam Nhược Phong cũng không có sâu bao nhiêu, bất quá điều này cũng không kỳ quái, tình cảm của Lam Nhược Phong đối với Trang Du cũng không thuần túy, Trang Du đã biết bộ mặt đích thực của Lam Nhược Phong, chuyện trở mặt cũng là đương nhiên.

“Trang Du người này, nay Tần mai Sở, ai cũng có thể làm chồng, chia tay với Lam Nhược Phong cũng là chuyện trong dự kiến.” Đồng Dao Dao vừa nói, một bên nhìn trộm nhìn sắc mặt của Lục Nghiêu.

Lục Nghiêu nhíu mày, không có phụ họa cũng không có phản bác, chỉ là trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vài phần bất mãn.

Đồng Dao Dao thấy sắc mặt của Lục Nghiêu, trong lòng một mảnh ảm đạm, tên Trang Du kia quả nhiên là yêu nghiệt, chỉ biết mê hoặc nhân tâm.

… …

Diệp Thạch một cước đá văng cửa ra, xông vào phòng ngủ Mộ Thần.

Mộ Thần mở mắt ra nhìn Diệp Thạch, bỡn cợt cười cười, “Thạch Đầu, ngươi sao lại đến vào thời điểm này, không phải là nhớ ta đi?”

Mộ Thần tà tà nằm ở trên giường, xiêm y bán mở, mặt Diệp Thạch trướng đến đỏ bừng, cúi đầu, có chút chần chờ đứng ở ngay cửa.

Diệp Thạch chuyển mắt suy nghĩ, bỗng nhiên ý thức được hắn tựa hồ tới “Không đúng thời điểm.”

“Không phải nha, là ta chiếm được một cái tin tức trọng yếu.” Diệp Thạch cúi đầu, tựa hồ muốn đem đầu vùi vào trong mà đi.

“Lên trên giường rồi nói đi, ta đã làm ấm giường cho ngươi rồi này.” Mộ Thần tránh qua một chút.

Mặt Diệp Thạch đỏ lên, tràn đầy quẫn bách đứng tại chỗ không động.

Mộ Thần nhìn bộ dáng của Diệp Thạch, cười khẽ một tiếng, “Lên đây đi, yên tâm, ta sẽ không động ngươi, ngươi còn quá nhỏ.”

Diệp Thạch nghe được lời nói của Mộ Thần, trong lòng vừa nhẹ nhàng thở ra, vừa có một trận mất mát.

Diệp Thạch đi tới bên người Mộ Thần, Mộ Thần kéo Diệp Thạch một phen, Diệp Thạch luống cuống tay chân nằm xuống, chọc cho Mộ Thần cười ha ha không ngừng.

“Ngươi không phải là có chuyện muốn nói với ta sao? Muốn nói với ta chuyện gì?” Mộ Thần dù bận vẫn ung dung hỏi.

Diệp Thạch nghe thấy lời Mộ Thần nói, nhất thời hoàn hồn lại, lúc này mới nhớ tới hắn xém nữa quên đi chính sự, “A! Lam Nhược Phong chia tay với Trang Du rồi.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần híp mắt, nói: “Thật sao?”

Xem ra tiêu chuẩn của Lam Nhược Phong rốt cục khống chế không được Trang Du nữa rồi.

“Đúng vậy! Nghe nói Trang Du là bị Lục Nghiêu kích thích mới chia tay với Lam Nhược Phong.” Diệp Thạch bát quái nói ra.

Biểu hiện của Lam Nhược Phong quá kém, Trang Du kiến thức càng ngày càng rộng, nhãn giới càng ngày càng cao, bây giờ Lam Nhược Phong biến thành giá áo túi cơm như vậy, đương nhiên sẽ không nhập vào mắt Trang Du.

Lam Nhược Phong đã bị đào thải bị nốc-ao, không biết Trang Du có tìm thêm một tiểu công biết luyện đan để bổ sung, hay là đám chính quy tiểu công sẽ luôn thiếu một người?

Tiểu công trong truyện của Trang Du mỗi một người đều kinh tài tuyệt diễm, tiểu công có cái loại trình độ này cũng không phải dễ dàng bổ sung.

“Lam Nhược Phong hiện tại hẳn đang rất thất lạc đi?” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch gật gật đầu, đắc ý cười: “Đúng vậy! Người này vẫn luôn tính kế ngươi, hiện tại lại biến thành khí phu, ha ha ha…”

Mộ Thần đánh giá Diệp Thạch, hơi trêu tức nói: “Tiểu Thạch Đầu khi nào thì học bát quái vậy?”

“Ta mới không có bát quái, là do Phú Nguyên Bảo! Phú Nguyên Bảo cả ngày lải nhải bên tai ta, ta mới có thể…” Diệp Thạch bất mãn nói thầm.

“Kỳ thật, ngươi bát quái ta cũng thích.” Mộ Thần cười nói.

“Trang Du vì sao lại phải chọn tại thời gian này cãi nhau với Lam Nhược Phong? Hai ngày nữa cũng được mà? Ngày mai võ đấu liền chuẩn bị bắt đầu rồi.” Diệp Thạch xấu hổ dời đi đề tài.

Mộ Thần không để bụng cười nói: “Trang Du đại khái căn bản sẽ không quan tâm võ đấu thắng hay thua.”

“Cái tên ăn cây táo, rào cây sung này!” Diệp Thạch phẫn nộ mắng.

Mộ Thần phiêu liếc nhìn Diệp Thạch, nói: “Được rồi, Trang Du chọn cái gì cũng không quan hệ với chúng ta, nếu như hắn làm phản thì đó cũng là chuyện đau đầu của Sư Tử Ngọc, ngủ đi.”

Diệp Thạch nghe vậy, hai mắt nhắm nghiền.

Mộ Thần nhìn mặt nghiêng của Diệp Thạch, không khỏi tâm viên ý mãn, nhưng mà vẫn có chút quá nhỏ!

“Mộ Thần, nếu ngươi đánh không lại thì nhất định phải nhận thua đó!” Diệp Thạch ngủ một hồi, đột nhiên mở mắt ra nói.

Mộ Thần cười cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thạch, đáp lời: “Yên tâm đi, ta biết đúng mực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.