Lục Nghiêu ôm hai tay nhìn về phương hướng biệt viện của Diệp Thạch, đôi mắt hơi nheo lại.
Diệp Thạch cũng thăng cấp võ linh, người này có được linh văn nhãn, tin tưởng rất nhanh người này cũng sẽ là tứ cấp trận pháp sư, đối thủ của hắn lại nhiều thêm một người.
“Sư đệ, sắc mặt của ngươi không tốt lắm nha! Có phải là bị bệnh không?” Ân Tung lười biếng đi tới bên người Lục Nghiêu.
Lục Nghiêu thu liễm sắc mặt, thản nhiên nói: “Đa tạ sư huynh quan tâm, ta không sao.”
Lục Nghiêu buông mắt xuống suy nghĩ, trong lòng lại lạnh băng, hắn và Ân Tung tuy rằng đều là đồ đệ của Không Sát, nhưng quan hệ của hai người cũng không tốt lắm.
“Sư đệ, hình như ngươi rất kiêng kị hai tên Mộ Thần và Diệp Thạch?” Ân Tung cười như không cười đánh giá Lục Nghiêu.
Sắc mặt Lục Nghiêu âm trầm một chút, Mộ Thần người này quả thật cho hắn áp lực rất lớn, từ nhỏ đến lớn Lục Nghiêu còn chưa có gặp được người có thể ở trên học thuật áp chế hắn như thế.
Bởi vì Mộ Thần xuất hiện mà địa vị của hắn tại trong cảm nhận của các học sinh Minh Nguyệt học viện giảm xuống rất nhiều, Diệp Thạch cũng là một tên khó giải quyết, tuy rằng người này bây giờ còn là một tam cấp trận pháp sư, nhưng mà nghe nói là hắn chỉ tiếp xúc trận pháp không tới mấy ngày thì đã là tam cấp trận pháp sư.
Ân Tung thấy sắc mặt Lục Nghiêu thì cười khẽ một chút, nói: “Bất quá chỉ là hai người chuẩn bị chết mà thôi, sư đệ không cần quá mức lo lắng, ngườ chết cho dù là thiên tài thì cũng chỉ là người chết mà thôi.”
Ân Tung xuy xuy nở nụ cười, tiếng cười kia chui vào trong tai Lục Nghiêu làm cho Lục Nghiêu cảm giác hết sức chói tai, nếu như không phải là sư phụ đã cảnh báo mà nói, Ân Tung người này ngay cả mình đều muốn giết đi?
“Làm phiền sư huynh rồi, có sư huynh ra tay thì nghĩ cũng biết truyền kỳ của Mộ Thần cũng chỉ đến đó thôi. Sư huynh, sư đệ có một yêu cầu quá đáng, không biết sư huynh có thể đáp ứng hay không?” Lục Nghiêu phóng thấp tư thái nói.
“Nói thử coi?” Ân Tung ôm hai tay, lười biếng hỏi Lục Nghiêu.
Thái độ bừa bãi kia của Ân Tung bất giác làm cho Lục Nghiêu có chút khó chịu, “Trên tay Mộ Thần có một thứ, hy vọng sư huynh có thể tặng cho sư đệ.” Lục Nghiêu nghiêm mặt nói.
“Ngươi muốn Bách Quyết Luyện Thể?” Ân Tung híp mắt hỏi.
Sắc mặt Lục Nghiêu đổi đổi, vốn là chuyện Lục gia đối phó Kim gia đoạt được Bách Quyết Luyện Thể là chuyện thần không biết quỷ không hay, chỉ là thật đáng giận, cái tên ngu ngốc kia lại đem Bách Quyết Luyện Thể cho là thứ không đáng giá tiền, cứ thế mà bán đi.
Mấy năm nay, vì Bách Quyết Luyện Thể mà Lục gia đã phái không ít người đi thăm dò, thế cho nên rất nhiều người đều liên tưởng chuyện của Kim gia đến trên đầu Lục gia bọn họ.
“Đúng thế.” Lục Nghiêu trả lời.
Ân Tung híp mắt, đầy hưng trí nói: “Nghe nói Bách Quyết Luyện Thể có quan hệ tới bảo tàng của cửu tinh võ hoàng?”
Lục Nghiêu không cho là đúng, “Sư huynh nói đùa, nếu thực sự có bảo tàng, vậy Bách Quyết Luyện Thể tại trong tay Kim gia nhiều năm như vậy sớm đã bị người Kim gia đã lấy ra rồi, làm sao còn đến phiên những người khác?”
“Nói như vậy cũng không sai, nhưng không có lửa thì sao có khói, tổng là có gì đó, nếu không sư đệ ngươi cần gì phải tâm tâm niệm niệm đi tìm một quyển luyện thể pháp quyết phổ thông đâu?” Ân Tung cười nhạo.
“Sư huynh, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, ta chỉ là nghe nói bản luyện thể thư này của Kim gia thập phần huyền diệu, luyện tới đại thành thì sẽ có thể đao thương bất nhập, cho nên ta mới có hứng thú.” Lục Nghiêu cười ha ha che giấu.
Ân Tung không cho là đúng, “Cho dù luyện thể thuật có mạnh hơn, nhưng nếu cấp bậc đề không lên được thì có năng lực làm gì? Toàn bộ Kim gia gia tộc đều luyện thể đấy, còn không phải rơi vào cái cảnh cả nhà bị giết sao.”
Sắc mặt Lục Nghiêu âm trầm xuống, tên Ân Tung này quả thực không dễ lừa dối!
Chuyện Bách Quyết Luyện Thể nháo đến một bước này, không ít người cũng đang hoài nghi có vấn đề lớn trong chuyện này, nếu tên Mộ Thần kia trực tiếp đem Bách Quyết Luyện Thể cho hắn thì đã không đến mức này rồi.
Ân Tung nhìn Lục Nghiêu, trong mắt hiện lên vài phần trêu tức, Lục Nghiêu khẩn trương như vậy thì Bách Quyết Luyện Thể nhất định có chuyện, cái tên sư đệ này của mình không thành thật nha!
Nghe nói rất nhiều gia tộc trong Fred đế quốc đều có hứng thú với Bách Quyết Luyện Thể, nếu như mình cướp về rồi bán cho đấu giá hội thì trên trăm triệu nguyên thạch vào tay hẳn là sẽ không thành vấn đề, dù sao thứ này chính là liên quan đến một cường giả võ hoàng đấy!
… …
Thời gian nhoáng lên một cái rồi biến mất, rất nhanh liền tới thời gian bí cảnh mở ra.
Tại trước cửa bí cảnh tập trung đại lượng đệ tử, có rất nhiều gương mặt mà Diệp Thạch chưa từng thấy qua.
Trang Du lẳng lặng đứng ở giữa sân, bên người vây quanh một vòng người thực lực bát tinh, cửu tinh võ sư.
Lam Nhược Phong nhìn thấy Trang Du thì định đi tới lôi kéo làm quen, lại bị đám nam tử bên người Trang Du châm chọc khiêu khích đuổi đi.
Lam Nhược Phong bị mất mặt, chỉ có thể trốn ở một bên hờn dỗi.
Ân Tung đứng trong đám người, đôi mắt đầy hưng trí quét một vòng trên người Trang Du, “Thật đúng là một mỹ nhân, đáng tiếc là rác rưởi chung quanh hắn hơi nhiều, thật muốn xử lý đám gia hỏa chướng mắt kia, nhưng bây giờ còn chưa được.”
Lục Nghiêu nghe thấy lời Ân Tung nói thì theo bản năng nhíu mày.
“Cư nhiên còn có tam tinh, tứ tinh võ sư của Thánh Tinh học viện tiến vào bí cảnh? Giết người như thế, một chút cảm giác cũng không có!” Ân Tung chán ghét nói.
Diệp Thạch đứng ở bên người Mộ Thần, hơi bất an nhìn chung quanh.
“Nghe nói, sau khi tiến vào bí cảnh thì mọi người đều sẽ bị tách ra.” Diệp Thạch có chút bất an nắm tay Mộ Thần.
Mộ Thần gật đầu, “Sau khi tiến vào bí cảnh thì ta sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp hội hợp với ngươi, nếu ngươi gặp được nguy hiểm trong đó thì ngươi phải bỏ chạy, không thể tham chiến, biết chưa?”
Diệp Thạch gật đầu, “Ta biết rồi.”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, lại lo lắng dặn đò: “Cho dù có người tại trước mặt ngươi giết đệ tử Thánh Tinh học viện thì cũng không phải chuyện ngươi nên quản, ngươi không cần nhiều chuyện.”
Diệp Thạch gật đầu, “Ta biết rồi, Mộ Thần, ngươi yên tâm đi, ta tự mình chiếu cố còn không được đây, chuyện người khác ta sẽ không quản.”
“Vậy là tốt rồi.” Mộ Thần nhăn mày gật đầu.
Bởi vì danh ngạch của học viện tương đối nhiều, hai người Trình Uyển Bạch cùng Tạ Đan Yên tuy chỉ là tam tinh võ sư nhưng cũng được phân một cái danh ngạch.
Trên mặt Tạ Đan Yên bớt đi vài phần điêu ngoa, nhiều thêm vài phần thận trọng.
Bất đồng với người có bát cấp tư chất chỉ cần cố gắng tu luyện là có thể đạt tới vương cấp thậm chí hoàng cấp. Người có ngũ cấp, lục cấp tư chất chỉ có đi liều mạng tranh thủ cơ duyên thì mới có thể đi đến một bước kia.
Tuy rằng biết là nguy hiểm, nhưng đám người Tạ Đan Yên lại không cam lòng làm người bình thường, vẫn lựa chọn gia nhập bí cảnh thử luyện.
… …
“Bí cảnh rất nhanh sẽ mở, mọi người chuẩn bị tiến vào!” Liên Thành Không lạnh lùng nói với mọi người.
Mọi người nhanh chóng xếp thành hai đội, theo thứ tự mà bước lên truyền tống trận tiến vào bí cảnh.
Diệp Thạch đi theo phía sau Mộ Thần, bị truyền tống tới bên trong bí cảnh.
Diệp Thạch rơi xuống trên một thân cây, nhìn mặt cỏ dưới thân, Diệp Thạch nhếch miệng một cái, vận khí của hắn tựa hồ không tồi, hắn nghe nói, có người lúc truyền tống vào thì bị đưa tới bên chân một con yêu thú võ linh đỉnh, bị con yêu thú kia một hơi nuốt sạch.
Diệp Thạch ngồi ở trên thân cây, đôi mắt quét nhìn chung quanh, một thân ảnh quen thuộc nhảy vào trong mắt.
Diệp Thạch nhíu mày, không ngờ hắn không thấy được Mộ Thần mà lại phát hiện ra Lam Nhược Phong, đây là chuyện gì đây?! Mộ Thần không cùng hắn truyền tống đến một chỗ, mà cư nhiên Lam Nhược Phong lại truyền tống đến bên cạnh hắn, đây là cái nghiệt duyên gì?!
Đôi mắt Lam Nhược Phong quét chung quanh một vòng, thấy được Diệp Thạch trên cây.
Hai tay Diệp Thạch chống vào thân cây, thản nhiên đung đưa hai chân, nhìn thấy ánh mắt Lam Nhược Phong nhìn qua thì Diệp Thạch đột nhiên ác liệt cười cười, tay để ngang cổ làm một cái động tác cắt yết hầu.
Lam Nhược Phong thấy Diệp Thạch thì nhíu mày, nhanh chóng chạy trốn.
Diệp Thạch nhìn thân ảnh Lam Nhược Phong đi xa, không tiếng động cười cười, lá gan của tên này thật nhỏ, bị hắn dọa một phát liền bỏ chạy.
Bất quá tên Lam Nhược Phong này mới chỉ là lục tinh võ sư, gặp được một tên võ linh như mình thì kiêng kị cũng là chuyện đương nhiên.
Diệp Thạch nhảy xuống, hít sâu một hơi.
Nguyên khí bên trong bí cảnh thật nồng đậm, liền tính cái gì cũng không làm, chỉ tại trong bí cảnh nghỉ ngơi tu luyện một tháng thì cũng là một chuyện không tồi.
… …
Diệp Thạch vô mục đích tại trong bí cảnh đi vòng vòng, đôi mắt loạn nhìn chung quanh.
Một tòa đại sơn nhảy vào trong mắt Diệp Thạch.
Đôi mắt Diệp Thạch sáng ngời, hình như ngọn núi này chính là Vân Thanh sơn trên bản đồ, trước kia người Thánh Tinh học viện tiến vào núi đã phát hiện có một cái mật quật, đáng tiếc trước cửa mật quật kia có trận pháp phức tạp, nhóm người đầu tiên phát hiện ra mật quật nghĩ tất cả biện pháp cũng không thể bài trừ được.
Sau khi một nhóm người này đi ra liền đem mật quật đã phát hiện được nói cho học viện, học viện lần thứ hai phái người vào đã có chuẩn bị, những người này điên cuồng oanh tạc trận pháp, rốt cục mở ra một cái lỗ hổng.
Nhưng mà người tiến vào trong đó lại phát hiện cái mật quật này có thể là do một cái trận pháp cao thủ lưu lại, sau khi bài trừ một cái trận pháp thì bên trong lại có thêm một cái trận pháp bảo hộ, cái trận pháp kia càng phức tạp hơn trận pháp bên ngoài, đám người kia bài trừ cái trận pháp thứ nhất cũng đã có chút trứng chọi đá rồi, huống chi là cái thứ hai.
Diệp Thạch dựa theo bản đồ mà tìm kiếm được nơi vào, bên ngoài chỗ đó có một trận pháp bảo hộ.
Diệp Thạch nhíu mày, chỗ trận pháp bên ngoài tựa hồ đã bị cái gì đó phá hư qua, nhưng mà theo thời gian chuyển động thì trận pháp tựa hồ đã được chữa trị.
Diệp Thạch nhìn trận pháp trước mặt, lông mày nhịn không được mà nhướng lên, trận pháp có thể tự động chữa trị? Người có thể vẽ ra nó ít nhất đã là một lục cấp trận pháp sư.
Đôi mắt Diệp Thạch tản ra một trận thanh quang, nhược điểm bên trong trận pháp đều được thu hết vào mắt.
Diệp Thạch từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái trận pháp bàn, nhẹ nhàng thổi thổi với trận pháp bàn.
Một chuỗi ký hiệu từ trên trận pháp bàn bay ra nhập vào bên trong pháp trận, pháp trận phát ra một trận tiếng vang bùm bùm, sau đó lộ ra một cái lỗ hổng.
Diệp Thạch thong dong đi vào, bên trong pháp trận là một thạch thất rỗng tuếch, trên vách tường thạch thất lại có một cái trận pháp.
Diệp Thạch nghe nói, mấy đệ tử tiến vào nơi này đầu tiên tựa hồ lấy được không ít chỗ tốt từ trong cái thạch thất này, những người này suy đoán, nếu phá vỡ được pháp trận trong thạch thất, chỗ tốt có được có thể sẽ càng nhiều.
Diệp Thạch đi tới trước trận pháp trong thạch thất, vừa định động thủ thì một tiếng kêu cứu truyền vào trong tai Diệp Thạch.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
“…”
Diệp Thạch nhíu mày, rốt cục vẫn nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Một tên hắc y nam tử đang đuổi đằng sau vài đệ tử Thánh Tinh, trên mặt mang theo vài phần tươi cười đùa cợt.
Diệp Thạch nhìn thấy trên thân kiếm của hắc y nam tử có máu, hẳn là đã có người chết ở trên tay hắn.
Diệp Thạch siết chặt tay, suy đoán của Phú Nguyên Bảo cư nhiên trở thành sự thật, Minh Nguyệt học viện thật sự có cao thủ tiến vào.
Thực lực nam tử sâu không lường được, hắn giống như mèo vờn chuột mà đuổi theo đằng sau người Thánh Tinh học viện, tốc độ không nhanh không chậm, hiển nhiên là chưa có dùng hết toàn lực, trên mặt người này mang theo tươi cười quái dị, tựa hồ là đang hưởng thụ sự sợ hãi của mọi người.
Diệp Thạch kinh ngạc phát hiện, Lam Nhược Phong cũng ở trong đám người bị đuổi giết.
“Diệp đồng học, cứu mạng!” Lam Nhược Phong hô to một tiếng.
Khi Lam Nhược Phong kêu lên, đám đệ tử khác nguyên bản chưa phát hiện Diệp Thạch thì đều đã phát hiện Diệp Thạch.
Bở vì đang sợ hãi tử vong nên vài tên đệ tử xung quanh Lam Nhược Phong cũng hô lên, “Diệp đồng học cứu mạng!Diệp đồng học cứu mạng!”