Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 68: Chương 68: Vô tình gặp




Diệp Thạch buồn bực ra khỏi khách điếm, giận dỗi giẫm mặt đất bằng phẳng nói: “Có lầm hay không vậy! Ở một đêm đã bảy trăm nguyên thạch, thế mà còn không có phòng.”

Mộ Thần bất đắc dĩ nói: “Bây giờ là quý chiêu sinh củaThánh Tinh học viện, có rất nhiều người của các đại gia tộc tiến đến, ‘tăng nhiều cháo thiếu’, khó tránh khỏi sẽ như vậy.”

“Ánh mắt của tiểu nhị ở đế đô đều sinh trưởng trên đỉnh đầu, buồn bực chết đi được.” Diệp Thạch bực mình mà oán giận.

Vừa rồi thời điểm y hỏi giá, chỉ là kinh ngạc một chút vì giá phòng trong khách điếm thật mắc, ánh mắt tiểu nhị kia thật giống như là đang nhìn nhà quê lên tỉnh vậy, cũng đúng thôi, đối với người Hoàng đô mà nói, y chính là nông thôn lên tỉnh, nhưng mà cho dù y có là nông thôn, có cần phải nhìn y như vậy không? Thật là…

“Được rồi, được rồi, về sau chờ em trở thành cao thủ võ vương, cao thủ võ hoàng, cam đoan ánh mắt của tiểu nhị kia nhìn em, muốn bao nhiêu nịnh nọt thì có bấy nhiêu nịnh nọt.” Mộ Thần cười trấn an.

“Võ vương? Võ hoàng? Anh thế mà cũng nghĩ được.” Diệp Thạch liếc mắt một cái, có chút oán trách.

Mộ Thần không để bụng cười cười: “Có gì mà không nghĩ được, sách nói rồi, lòng của ta có bao nhiêu, tiền đồ của ta sẽ rộng lớn bấy nhiêu.”

“Suynghĩ kia của anh không thực tế, không bằng ngẫm lại, chúng ta đêm nay ngủ ởnơi nào?” Diệp Thạch bĩu môi nói.

Mộ Thần nhún vai nói: “Thạch Đầu, em đừng tiêu cực như vậy! Phải biết, xe đến núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

Diệp Thạch lau trán: “Kể cả có tìm được chỗ ở, cũng quá mắc, không thì chúng ta ra khỏi thành đi, ở bên ngoài thành dựng một cái lều trại.”

Mộ Thần lắc lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được, ngoài thành trị an không tốt, nếu như chúng ta tới chỗ đó, rất dễ xuất hiện vài việc ngoài ý muốn.”

“Được rồi, vậy chúng ta bây giờ làm sao?” Diệp Thạch gãi gãi đầu, phiền táo nói.

… …

“Mộ Thần, thật trùng hợp! Vậy mà gặp được chàng ở trong này.” Một thanh âm bao hàm vui sướng cùng khiếp sợ truyền tới.

Trong chốc lát sắc mặt Mộ Thần biến đổi, chết tiệt, thế quái nào lại âm hồn không tan như vậy trời! Chẳng lẽ số mệnh đã định, hắn nhất định phải chết tại trong tay tình nhân của Trang Du?

Diệp Thạch nắm chặt tay, khó chịu liếc nhìn Trang Du một cái, trong con ngươi hiện lên nồng đậm sát khí.

Diệp Thạch gắt gao nắm tay, thời điểm tại Mặc Thành, Diệp Thạch kêu Trần Đạt đi hỏi thăm về Trang Du, biết Trang Du đã rời đi cùng Lam Nhược Phong, lúc nghe được tin tức này Diệp Thạch đúng là vui vẻ một phen, nhưng mà hiện tại…

Trang Du người này, quả thực như một cơn ác mộng khó có thể đào thoát.

Lam Nhược Phong nhìn Diệp Thạch, hơi hơi nheo lại đôi mắt, Diệp Thạch thế mà lại là võ giả tám sao, thời gian mới mấy tháng mà Diệp Thạch đã tiến cảnh nhanh như vậy.

Năm đó Khúc Khôn tiến cảnh cũng thực nhanh chóng, giờ tới Diệp Thạch, ngược lại rất giống với Khúc Khôn!

Diệp Thạch thản nhiên quét mắt nhìn Lam Nhược Phong một cái, phát hiện cái cảm giác “Lam Nhược Phong là người mệnh trung chú định của mình” đã chỉ còn ít ỏi, Diệp Thạch âm thầm nghĩ, yêu thuật của Lam Nhược Phong cũng không giỏi lắm, nhưng vì để ngừa vạn nhất, mình vẫn nên cách người này xa một chút.

“Mộ Thần, các người tới tham gia chiêu sinh Thánh Tinh học viện sao?” Trang Du ánh mắt mở to, thiên chân vô tà hỏi.

“Ừ.” Mộ Thần miễn cưỡng trả lời có lệ.

“Thật trùng hợp, em với Nhược Phong cũng như vậy.” Trang Du tươi cười như hoa nói.

Diệp Thạch cúi đầu đứng ở bên người Mộ Thần, sát khí trong con ngươi càng ngày càng thịnh.

“Mộ Thần, chàng bây giờ là thực lực gì! Vì sao emlại không nhìn thấu chàng?” Trang Du tò mò hỏi.

“Thực lực của ta cũng vẫn như vậy thôi.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Lam Nhược Phong nhìn Mộ Thần, đồng tử co lại, “Ngươi là võ giả tám sao?”

Diệp Thạch có thể nhanh tiến cảnh như vậy thì không kỳ quái, dù sao có thể y là hậu nhân của Khúc Khôn, nhưng còn Mộ Thần thì sao? Tiến độ của Mộ Thần vì sao cũng nhanh như vậy? Chẳng lẽ, Mộ Thần thật sự đạt được chỗ tốt nào đó trên người Diệp Thạch?

Trong lòng Lam Nhược Phong đột nhiên dâng lên nồng đậm hận ý, nếu cảm giác của mình lúc trước có thể là đúng, vậy Mộ Thần này thật sự đã đoạt thứ gì đó của mình, nhưng mà, đó là cái gì?

“Không so được với Lam thiếu gia.” Mộ Thần thản nhiên nói, Lam Nhược Phong đã là võ giả chín sao, dù sao cũng là nhân vật chính, Lam Nhược Phong cũng không dễ vượt qua như vậy.

“Các ngươi vừa đến sao?” Tuy rằng trong lòng đầy khó chịu, nhưng trên mặt Lam Nhược Phong vẫn duy trì mỉm cười khéo léo như trước.

Diệp Thạch gật đầu, đáp: “Đúng vậy!”

“Nói như vậy, các ngươi hiện tại đang tìm khách điếm? Lúc này khách điếm cũng đã chật ních, các ngươi có muốn ở lại chỗ của ta không?” Lam Nhược Phong ân cần cười với Diệp Thạch.

Tâm Mộ Thần mãnh liệt run rẩy, lập tức từ chối: “Không cần!”

“Mộ thiếu, ngươi không muốn xem xét ý tứ của Diệp thiếu sao?” Lam Nhược Phong nhìn Diệp Thạch, thành khẩn nói: “Thạch Đầu, lúc này tìm phòng thật không dễ, chỗ ta thuê chính là một tiểu viện, còn có hoa viên, hoàn cảnh thực tốt, ta nghĩ nếu em đi qua, nhất định sẽ thích.”

Diệp Thạch lắc lắc đầu, “Không cần.” Diệp Thạch đánh giá Lam Nhược Phong, trong lòng lại hồ nghi.

Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, Diệp Thạch tuy rằng ham tiện nghi những món lợi nhỏ, nhưng mà vẫn có chừng mực, thái độ của Lam Nhược Phong như vậy quá cổ quái.

“Có lẽ chúng ta lúc trước có chút hiểu lầm, nhưng ta tin tưởng, những việc đó có thể hóa giải.” Lam Nhược Phong tao nhã cười nói.

Mộ Thần có chút ngốc không nổi, “Lam thiếu, xin lỗi, chúng ta thật sự còn có việc, đi trước nha.” re-uplàxấunha

Diệp Thạch bị Mộ Thần lôi kéo, chỉ phải bước nhanh theo sau.

Mộ Thần híp mắt, trong lòng hiện lên một suy nghĩ kỳ dị, Lam Nhược Phong trong truyện là do một lần vô tình cứu được Diệp Thạch, rồi sau đó, Diệp Thạch vì thế mới yêu thương Lam Nhược Phong, nhưng mà, thái độ vừa rồi của Lam Nhược Phong rất quỷ dị, quỷ dị đến mức làm cho Mộ Thần nhịn không được phải nghĩ nhiều.

Có lẽ, việc Lam Nhược Phong cứu Diệp Thạch căn bản không phải là ngẫu nhiên, hết thảy đều là Lam Nhược Phong thiết kế, Lam Nhược Phong đối với Diệp Thạch có ý đồ khác. Nếu thật sự là như thế, vậy Diệp Thạch trong truyện vô oán vô hối mà trả giá, chính là một hồi truyện cười từ đầu đến đuôi.

“Mộ Thần, anh đi nhanh quá!” Diệp Thạch nhịn không được nói.

Thấy thân ảnh của Trang Du cùng Lam Nhược Phong biến mất, Mộ Thần mới buông lỏng tay, “Xin lỗi, chỉ là, Lam Nhược Phong kiagiống như có mang tâm tư gì đóđối với em, ta rất khó chịu.”

“Hắn thoạt nhìn rấtquái lạ.” Diệp Thạch nghiêm túc gật đầu nói.

Mộ Thần vội hỏi: “Quái lạ?Quái lạ chỗ nào?”

Diệp Thạch nói: “Thời điểm lần đầu tiên gặp em, tuy rằng, hắn không có biểu hiện rõ ràng, nhưng mà em biết, hắn khinh thường em!” Từ nhỏ đến lớn, đều bị người dùng ánh mắt nhìn như vậy, Diệp Thạch liếc mắt một cái có thể nhìn ra sâu trong đôi mắt Lam Nhược Phong là khinh thị, “Nhưng mà vừa rồi, hắn tựa hồ là đang lấy lòng em.”

Mộ Thần hít sâu một hơi, nói: “Cách hắn xa một chút, chỉ sợ hắn có ý đồ xấu nào đó.”

Diệp Thạch không cho là đúng mà nói: “Trên người em hẳn là không có đồ tốt gì cho hắn.”

Mộ Thần cười khổ một chút, không cho là đúng mà nói: “Em cảm thấy không có đồ gì tốt, nhưng màngười ta sẽ không nghĩ giống em, Lam Nhược Phong nếu thật có ý đồ đối với em, chỉ sợ…”

Diệp Thạch cắn cắn môi, nói: “Em biết, người nọ vừa thấy liền biết là tâm thuật bất chính.”

… … lêulêu

Mộ Thần cùng Diệp Thạch liên tục tìm hơn mười khách điếm, chỗ nào cũng đều đã đầy ngập khách.

Diệp Thạch cắn chặt răng, không cao hứng nói thầm: “Đều nói Hoàng đô tốt, Hoàng đô tốt. Hoàng đô tốt cái rắm á! Ngay cả cái chỗ ở cũng không tìm được.”

Mộ Thần bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ, Trường An không đổi cư! Tới chỗ nào cũng giống nhau.

“Làm sao bây giờ?” Diệp Thạch cắn răng.

Mộ Thần cười cười, thong dong nói: “Không nên gấp gáp, từ từ sẽ ổn, kiểu gì cũng tìm được, nếu thật sự tìm không được, cùng lắm thì ăn ngủ đầu đường thôi.”

Diệp Thạch cũng nhún vai: “Cũng đượcthôi, dù sao ngủ ngoài đường cũng không có gì, nhưng mà, em muốn ăn cơm, muốn ngâm tắm!”

Mộ Thần: “…” v’u-d’u/n’g

“Mộ Thần!” Một thanh âm ngạc nhiên từ phía sau Mộ Thần truyền tới.

Mộ Thần quay đầu, thấy được đoàn người Mộ Hồng.

Mộ Hồng nhìn thấy Mộ Thần, đôi mắt co lại một chút, trên đường đi, hắn vẫn luôn âm thầm mong Mộ Thần trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn, giờ nhìn đối phương lông tóc vô thương xuất hiện trước mặt, Mộ Hồng nhịn không được có chút thất vọng.

“Mộ Thần, ngươi đến kiểu gì? Sao không đi chung cùng chúng ta?” Thủy Thiên Thành hỏi.

Mộ Thần thản nhiên cười, nói: “Ta trên đường tới đây vừa vặn có chút việc, sợ chậm trễ mọi người, cho nên mới đi trước.”

Bích Lâm đầy tò mò nhìn Mộ Thần. Một năm trước, thời điểm nàng là võ giả, Mộ Thần chỉ là một thanh niên cả ngày chơi bời lêu lổng, một võ đồ bảy sao không có chí tiến thủ. Nhưng một năm sau, Mộ Thần đứng trước mặt nàng, nàng đã có loại cảm giác người này sâu không lường được.

“Mộ Thần, thực lực bây giờ của ngươi thế nào?” Bích Lâm nhịn không được mở miệng hỏi.

Mộ Thần thản nhiên cười, nói: “Thực lực của ta cũng cứ như vậy thôi.”

“Võ giả tám sao, Mộ Thần thiếu gia quả nhiên là không phi thì thôi, nhất phi trùng thiên.” Tiền Đông Đình nhìn Mộ Thần, trong con ngươi hiện lên vài phần kinh ngạc.

Đám người Bích Lâm nghe được lời của Tiền Đông Đình, ánh mắt nhìn Mộ Thần nhất thời cổ quái.

“Ngươi đã là võ giả tám sao?” Trần Việt Thiên không dám tin thốt lên.

Mộ Thần gật đầu, nói: “Ừ. Đoạn thời gian trước may mắn tiến nhập tám sao.”

Trần Việt Thiên cười khổ, một năm trước, Mộ Thần vẫn là đồng lứa điển hình phản diện trong các đại gia tộc ở Mặc Thành, bây giờ, hắn đã vượt xa mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.